Đồ Ngốc! Tôi Là Chồng Của Em!!

Chương 1



Căn biệt thự về đêm dần tĩnh lặng trong màu trời đen kịt.

Đồng hồ đầu tường tí tách kêu rồi rống lớn một tiếng đinh tai nhức óc báo hiệu 6h tối đã đến. Liếc nhìn chiếc đồng hồ rất biết thời thế kia một cái, người đàn ông mặt mũi cố gắng lắm cũng được cói là đẹp, đầu hói nguyên mảng lớn phía "mặt tiền" cùng chiếc bụng phệ no căng sau khi ăn bữa chiều muộn ngã người lên thành ghế sô pha, thư thái đảo mắt liếc nhìn 4 đứa con gái mỗi người một sắc đang ngồi ngay ngắn theo mô hình 4 anh em nhà Đantôn trước mặt.

-Sao? Đứa nào đồng ý?_Chờ một lúc lâu mà vẫn ko thấy đứa nào chịu trả lời mình, ông già gõ tay đều đều lên thành ghế, nghiêm nghị hỏi.

-Cha! Cha đang đùa à? Thời này làm gì có chuyện hôn ước cũ rích đó nữa chứ!_Cô con gái mặt mũi có vẻ trưởng thành nhất trong đám ngừng mân mê lọm tóc màu hạt dẻ xoăn tít của mình, bất bình phá tan bầu ko khí gượng ép_Đừng giỡn bọn con nhá? Ko vui tí nào!

-Đúng đấy! Thật vô lí! Con chưa nghe thấy mình có ông nội bao giờ! Sao giờ lại chui ra đâu cái chuyện ổng giao kết chuyện hôn ước chứ với người ta chứ! Đúng là lừa người_Cô con gái thứ 2 rời mắt khỏi khuôn mặt đầy phấn của mình phản chiếu trong gương, nhíu đôi mày phượng nhìn cha mình nghi hoặc.

-Đâu chị! Ông nội ở New Di lân mà, hè trước ông còn cho em sôcôla vị rượu vang làm em say nguyên buổi tối ko đi hẹn hò với bạn trai được! Nghĩ lại thấy hận kinh khủng_Cô nhóc có vẻ mặt non choẹt nhất, tầm tầm khoảng 12 tuổi ngây thơ phản bác chị mình.

-Đừng có nói cho ông nội về chuyện này, ổng mà biết sẽ cắt tiền tiêu vặt hàng tháng, biết ko?_Cô con gái lớn cảnh cáo_Mà các em cũng biết cha keo thế nào rồi đấy! Ko có tiền ông nội chu cấp, chị em ta múc cám mà ăn.

-Đủ rồi! Rốt cuộc, đứa nào đồng ý cuộc hôn nhân này!_Nóng mặt nhìn 3 đứa con ngang nhiên nói xấu ông mình lẫn cả mình đây, ông già bụng phệ bất lực day day thái dương quát lớn.

-Cha! Con hơn tên nhóc đó 5 tuổi, ko hợp đâu! Gừng càng già càng cay, người Hà Nội ko ăn được cay đâu ạ!_Cô con gái lớn tiên phong từ chối trước. Lí lẽ hết sức thuyết phục khiến 3 người chị em còn lại, kể cả kẻ thờ ơ nhất, cũng là đứa con trai duy nhất của dòng họ này đang đứng dựa vào trường, cũng phải đưa mắt ý vị nhìn về.

-Còn con, cha à! Con..._Bặm môi do dự một chút, đứa con gái thứ hai e dè lấy chiếc iphone của mình ra, mở một bức ảnh, phóng to rồi trưng cho cha mình xem_Con...ko còn trong sáng nữa!

Quả nhiên, bức ảnh rating 18+ kia đã làm những người còn lại nhất thời chấn động, não bộ vì thế mà phút chốc ngưng trệ, tê liệt.

-Còn con thi quá nhỏ, nếu muốn thì chờ thêm 6 tuổi nữa ạ!_Ngây thơ nhoẻn miệng cười thật tươi, cô con gái nhỏ sòng phẳng đưa ra một đề nghị hợp lí khó có thể bàn cãi.

Vậy là, trong 4 người...đã có 3 người ko đồng ý...

Điều này có thể nằm trong tầm dự đoán của ông. Người con lại...ko cần hỏi cũng biết kết quả ra sao.

-Giai Băng, con thì sao?_Hướng ánh mắt vừa có chút trông đợi vừa phảng phất tia đắc ý về phía cô con gái còn lại nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ko hề mở miệng nói, ông già bụng phệ phóng khoáng cười hỏi, tuy thế, nụ cười của ông có chút gì đó quái gở.

-Cha muốn con nói thật, hay nói dối?_Kiêu kì gấp nhẹ quyển sách đang đọc giở trên tay, cô con gái được gọi tên nhanh chóng ngẩng đầu giương mắt nhìn cha mình, hỏi một câu như đánh đố một bài toán.

-Tất nhiên...hãy nói thật, bằng lí trí, ko phải bằng tình cảm của con.

-Vậy...con cũng ko chấp nhận cuộc hôn nhân này!

-Được rồi! Nếu đã vậy, ta đành ra tay..._Phẫn nộ trừng mắt nhìn Giai Băng một cái, ông già bụng phệ rời người khỏi sô pha, vẫy tay cho vời đám gia nhân đã chờ sẵn lệnh của mình nãy giờ đem vào một chiếc hộp giấy lớn như hộp bầu cử tổng thống, đặt ngay ngắn trước mặt bàn_Nếu trong 4 đứa đã ko có ai chịu "hi sinh", ta đành dùng cái này quyết định.

Đồng tử người con trai dựa tường khẽ động, dán chặt lên chiếc hộp giấy.

-Giai Băng, con...

-Giai Băng, đi theo anh!_Ko để cho cha mình nói hết câu, chàng trai kia trong phút chốc đã đứng sừng sững trước mặt Giai Băng, nắm lấy tay cô thúc giục.

-Lãnh Kiên, sao con dám ngắt lời cha!_Biết được ý định của mình đã bị kẻ ko nên biết nhất phát giác, ông gia đành dùng vai vế và uy thế của một người cha trầm giọng cảnh cáo_Cha đang nói chuyện với "em gái song sinh" của con đấy!

-Lãnh Kiên! Hay em muốn thế bọn chị nhận hôn ước thay?_Mở to đôi mắt nâu mê hồn, cô con gái thứ 2 cời cợt châm chọc

-Được rồi, Giai Băng, con biết phải làm gì rồi chứ?_Đưa tay đẩy nhẹ thằng con mình sang bên, ông già bụng phệ ngụ ý hỏi, ko ngừng nhìn chằm chằm vào mắt con mình như đang có truyền tín hiệu nào đó

-Quyết định đời con gái của "con mình" chỉ bằng một lá thăm cha ko thấy quá vô lí sao?_Vẫn ko chịu tránh sang bên, Lãnh Kiên mỉa mai lên tiếng, giọng nói có chút xoáy sâu vào hai chữ "con mình".

-Cuộc đời của con người, có khi còn bèo bọt hơn thế, Lãnh Kiên!_Có chút giật mình trước câu nói kia, ông già bụng phệ lại đưa mắt truyền tin cho Giai Băng, mồ hôi lạnh bỗng đột ngột chảy dọc sống lưng ông_Giai...Giai Băng, con...trước đi!

-Sao ko phải là chị cả mà là Giai Băng, cha vốn là người sùng bái tôn ti trật tự mà!_Đứng ngay trước mặt Giai Băng như muốn che chở cho cô, Lãnh Kiên lãnh đạm tiếp lời, ngụ ý sâu xa hoàn toàn muốn ngăn cản.

-Giai Băng, con có bốc hay ko?_Gạt đi những lời nói của Lãnh Kiên, ông bố kiên định hỏi dồn Giai Băng.

-Ngồi yên đó cho anh!

-Lãnh Kiên! Con dám!

-Con trước vậy!_Nhìn thấy anh trai và cha mình tình cảm sứt mẻ ngay trước mặt, Giai Băng trầm ngâm hồi lâu mới đứng dậy rời khỏi ghế, tiến đến toan đưa tay vào chiếc hộp giấy.

-Em ko nghe người ta đồn à? Con trai họ Đằng là người thực vật đấy!_Nắm chặt lấy tay Giai Băng ngăn cản, Lãnh Kiên hét lớn vào mặt cô, đôi đồng tử màu cà phê ánh lên vô vàn tia giận dữ.

-Anh...ko có quyền ngăn cản em!_Đưa tay gạt đi những ngón tay thon dài đang bóp chặt từng thớ thịt mình, Giai Băng đưa tay lấy nhanh một chiếc thăm nhỏ gấp 4.

Nhưng, cô ko buồn mở nó ra mà đưa ngay cho cha mình, cô biết, bên trong là gì.

-Tốt lắm!_Nở nụ cười hết sức hài lòng nhìn tờ thăm, ông bố khoát tay cho đám gia nhân nhanh chóng đem vất chiếc hộp giấy đi rồi cao giọng tuyên bố_Giai Băng...là người được chọn...

Đón nhận kết quả đã quá rõ ràng trở về phòng, Giai Băng đóng rầm cửa, phục người tựa hẳn vào mặt tường bên cạnh. Toàn thân thể cô giờ đây hoàn toàn ko còn chút sức lực nào nữa, dường như đã bị cái sự thật phũ phàng bản thân mình phải đối mặt hút hết mọi nhựa sống.

Cô run rẩy, ngồi choài xuống mặt đá lạnh. Hàm răng trắng vô chủ cắn mạnh lấy bờ môi cong đỏ mọng.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn ý thức được rằng, có một ngày mình sẽ bị gia định này vất bỏ, đá thẳng ra khỏi cuộc sống của họ. Nhưng, cô ko ngờ, ngày này lại đến nhanh như vậy, mà lại đến bằng một cách thức ko thể hợp lí hơn.

Hôn ước? Với một dòng họ bề thế, quyền quý nhất thế giới này, ai mà chẳng muốn cơ chứ! Cái chính ở đây, người con trai của dòng họ đó lại hoàn toàn ko phải người bình thường. Anh ta là một phế nhân, phế nhân đến mức xuất quỷ nhập thần. Ai đời lại có chuyện trèo cây ngã phịch rồi lâm vào cảnh thực vật, nằm ngủ lì suốt 5 năm trời vẫn ko tỉnh chứ. Thế mà anh ta lại là cái người vô cùng phi thường đó đấy.

Chiêu bài này của cha cô-kẻ ko mang cùng dòng máu nhưng có hơn 13 năm dưỡng dục-đúng là dọa chết người, khiến cô ko đi ko được.

Người cha đó, quả nhiên quá tàn nhẫn...tàn nhẫn như chính lần đâu tiên ông ta lôi cô đi từ tay cha mẹ cô vậy.

Dẫu vậy, cô ko sợ, cô chỉ buồn mà thôi. Vì, nếu trở thành vợ của người khác...cô ko thể ở bên Lãnh Khiên-chồng cô...