Đồ Ngốc! Đứng Lại Cho Anh!!!

Chương 17



Tiểu Mi thức dậy , ánh nắng buổi sớm chiếu rọi vào phòng , cô nhìnsang bên cạnh , trống trải………Vậy là đêm qua, anh đã không về nhà. Cô dọn dẹp thứcăn thừa của đêm qua, cho hết công sức mò mẫn của mìn trong buổi tối hôm qua vàothùng rác. Hôm qua, hôm kia và cả những ngày trước nữa… cô vẫn luôn chờ anh,nhưng đáp lại cô chỉ là nỗi cô đơn, sự trống trải đến đau lòng. Thu dọn xong mọithứ cô nhanh chóng tới trường.

Cô gặp anh ở hành lang, cô muốn tránh anh nhưng sao cứ chạm mặt thếnày. Làm ra vẻ bình thản nhất có thể , cô đi lướt qua anh. Anh kéo tay cô lại.

-Đợi một chút

- …………

- Tan trường đợi tôi ở cổng. Nhớ đúng giờ đó

Anh quay lưng bước vội. Cô đứng sau lặng lẽ nhìn bóng anh đang dầnrời xa mình. Đưa tay níu giữ, nhưng thứ cô níu được chỉ là không khí. Giờ đây,cô biết mình thật là rẻ tiền trong mắt anh. Nhưng làm sao được, cô biết mình đãcó lỗi, có lỗi thật nhiều với anh, cô chấp nhận bị anh hành hạ, anh chà đạp miễnsao anh hạnh phúc, làm tất cả mọi thứ vì anh dù biết sớm muộn gì mình cũng bịanh vứt bỏ.

-Lý trí: Mày bị điên à? Có biết nhục không? Anh ta rẻ rúng, xem thườngmày lắm mà.

-Con tim: Không, không được Mi à, cái đó là điều tối thiểu cô có thểlàm cho anh, chỉ cần được ở bên anh, cô có thể làm bất cứ điều gì mà………….

Lý trí và con tim cứ thay nhau dằn vặt Tiểu Mi, giữa tình yêu vàlòng tự trọng cô phải chọn cái gì đây?

Reng…reng…reng

Reng rồi, làm sao đây, có nên đến đó không? Cô nhớ đến lời nói củaanh: “ Tôi không có tính kiên nhẫn đâu” , cô càng rối hơn. Cô chạy như bay đếncổng trường, vậy là con tim đã thắng lý trí rồi , con người ta khi yêu thật ngumuội, mù quáng chạy theo những ảo tưởng mà con tim tự tạo nên. Vì yêu nên khôngcần tự trọng, yêu thật nhiều nhưng hãy xem nhận lại được bao nhiêu? Người ta sẽmãi yếu đuối như vậy sao? Thật nực cười khi ai đó đã nói rằng: Thượng đế tạo racon người là để yêu nhau……

Cô đến nơi rồi, may quá anh còn chưa tới , nhìn đồng hồ giờ học đãqua được năm phút rồi, mới năm phút mà, chắc anh đang đến. Hôm nay trời khá lạnh,gió bỗng nhiên thổi mạnh và nhiều hơn. Cô kéo cao chiếc khăn len quanh cổ, chỉnhlại áo khoác………

10 phút……….không sao chắc thầy cô giữ lại để giảng bài

15 phút………..sắp tới rồi , chờ thêm chút nữa đi

30 phút…………chờ thêm tí xíu nữa thôi, anh sẽ đến mà

1 tiếng………………

1 tiếng 30 phút……..

3 tiếng 45 phút……...

Mưa, trời bắt đầu mưa, lạnh quá, cô thích đi dưới trời mưa nhưngmưa bây giờ cứ như ông trời đang trêu cô vậy, trêu cái sự ngu muội của cô khichờ một người chỉ xem cô như một món “ đồ” không hơn không kém. Sân trường vắnglặng, ai nấy đã ra về từ lâu, thỉnh thoảng có người chạy vội qua tìm chỗ trúmưa, họ nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, có một con điên đứng dưới mưa. Ừ chắc côđiên thật rồi.

“ Vương Hạo Kì xấu xa, tốt nhất em đếm từ 1 đến 1000 anh phải xuấthiện” cô lầm bầm trong miệng, nhưng chiều giờ đã đếm cả trăm lần 1000 rồi.

Kìa anh cũng đến, cô biết thế nào anh cũng đến mà, chắc anh bận gìrồi nên giờ mới tới được, không sao, cô sẽ tập làm quen với nó. Khi yêu, conngười ta thật lố bịch, luôn ép mình làm những điều mà mình không hề muốn.

Anh không đi một mình, anh đi cùng Thúy Vân. Anh cầm áo khoác ngoàiche cho ả, anh sợ ả bị ướt mà quên rằng chính mình cũng đang bị ướt như chuột lột. Anh quan tâm ả ta quá nhỉ, chắc anh yêu ả lắm phải không? Hạo Kì đưa Thúy Vânvào xe, anh đi ngang qua cô, anh có nhìn thấy cô không?

Hạo Kì quay lại, anh đã nhìn thấy cô, cũng may cô không vô hìnhtrong mắt anh.

-Sao không về đi, đứng đây làm gì………………………….? À tôi quên mất, tôi bậnviệc đột xuất, em về đi………

-Ít nhất anh cũng phải xin lỗi em chứ

-Em về đi

-Anh xin lỗi em trước đã

Bỏ ngoài tai tất cả những lời của Tiểu Mi, anh lên xe, bỏ lại mộtmình cô ở đó, giữa trời mưa buốt lạnh. Tiểu Mi hướng mắt nhìn theo anh, chiếcxe vẫn đều đều chạy, chạy mãi, rồi khuất dần trong màn mưa. Tiểu Mi chết lặngtrong vài giây, cô không muốn, bất giác cô cắm đầu đuổi theo xe của Hạo Kì.

-Hạo Kì à , đừng đi………………….

Cô hét trong nghẹn ngào , nước mắt không biết lúc nào đã tuôn rơi.Cô chạy theo như điên dại, chạy theo như một con khờ. Cô muốn níu anh lại, Hạokì à, hãy ở lại với cô nhưng chiếc xe cứ lăn bánh, rồi khuất hẳn trông màn mưa.Cô không ngại đi bô từ trường về nhà đâu, bao năm rồi không có anh cô vẫn đi bộmà nhưng cô muốn được bên anh, dù chỉ một chút thôi, cũng được. Anh đã hứa vàanh cũng thất hứa, mãi mãi cô cũng chỉ là kẻ chạy đằng sau anh với khoảng cáchngày càng xa dần, cho đến khi anh biến mất, còn cô thì cứ chạy theo anh trongvô vọng, chạy mãi, chạy mãi………….

Ngồi trong xe, nhờ kính chiếu hậu, anh có thể thấy được tất cả. Anhđịnh dừng xe lại thì ả lên tiếng:

-Thử dừng lại đi, anh chết với tôi

…………………………………….

Tiểu Mi bước di thổn thứctrong mưa, nhìn cô bây giờ thật thảm hại toàn thân ướt sũng, lạnh, cô không sợlạnh, cái lạnh da thịt thấm gì với cái lạnh đang cào cấu, dày vò tâm hồn cô,đau đến xé lòng. Từng giọt mưa liên tục tát vào mặt cô rát buốt, Tiểu Mi nhớ tớinụ cười của anh, nhớ nụ hôn ngọt ngào của anh và cô dưới ánh hoàng hôn…..

“ Anh à, chỉ là mơ thôi phải không anh, khi em tỉnh lại anh sẽ lại ở bên em và nở nụcười ấm áp chứ?”

***

Ngày…tháng…năm.

Trời lại mưa rồi, không có gì để làm, ra ngồi gần cửasổ, vừa uống cà phê vừa ngắm mưa. Mưa lớn quá nhỉ, mưa lại nhớ tới anh rồi. HạoKì à, anh là đồ xấu xí, đi biệt tăm biệt tích chẳng nói với em tiếng nào, chỉ đểlại tờ giấy với một dòng ngắn gọn:” Tôi có việc sang Paris vài tháng”. Trướckhi đi anh chỉ nói được với em thế thôi sao? Anh đúng là người khô khan. Anhkhông thể viết thêm nổi mấy dòng để an ủi em sao, đại loại là bảo em đừng buồnanh sẽ về sớm thôi. Viết thêm gần đó anh sợ tốn mực hả?...Cà phê uống cũng hếtrồi mưa vẫn còn nặng hạt lắm, ngồi ngắm mưa thêm chút nữa. Tiếng mưa nghe vuitai quá, mưa cứ rơi, đừng ngừng lại, mình không muốn nghe tiếng lòng mình thổnthức vì anh

Ngày…tháng…năm

Hạo Kì à, đang làm gì vậy? Nhớ anh quá đi, đã đi một tuần rồi đó,đi sao chẳng chịu gọi điện về thế, gọi cho anh thì chỉ nhận được tín hiệu máy bận.Anh hư quá đi, mai mốt về nhà em không nấu cơm cho anh ăn nữa luôn đó. Hi hi giỡnthôi, ai lại nỡ bỏ đói bé Pi của em, Mi yêu Pi nhất mà, anh làm gì em cũng thacho anh. Mưa rồi, vẽ trái tim tặng anh đó [mặc dù trái tim em bị anh cướp lâu rồi,nhưng em vẫn muốn tặng nó cho anh].

Ngày…tháng…năm

Mưa nữa rồi, nói vậy thôi, mình thích mưa mà, mưa bao lâu tùythích. Trời mưa, người ta chạy hối hả để tìm chỗ trú. Wao, ngưỡng mộ hai ngườiđó thật, lãng mạn quá đi. Mình ở trong nhà còn chưa chắc ấm bằng họ. Nụ hôn đókéo dài bao lâu nhỉ, 5 phút hay 10 phút…Ui sao mình vô ý thế, cứ nhìn họ chằmchằm, chắc họ yêu nhau lắm đây, yêu đến nỗi chẳng để ý gì tới cơn mưa lạnh buốthay những cái nhìn khó chịu từ những người xung quanh, chỉ biết có nhau. Mìnhhiểu cảm giác đó mà, mình và anh cũng đã từng như vậy, ở trạm xe bus, ngày hômđó mưa rất lớn, hệt như ngày hôm nay…Tại sao mình lại muốn khóc vậy nhỉ….Hạo Kìxấu xa, sao chưa chịu về, muốn em chết vì nhớ mới chịu phải không?

Ngày … tháng…năm

Hạo Kì yêu dấu, vẫn nhớ anh nhiều lắm. Em thích mưa lắm, em thườngmơ một ngày nào đó, em và anh sẽ nắm tay nhau đi dưới mưa. Trong những giấc mơchập chờn không có thật, em luôn thấy mình thật nhỏ bé và cô đơn, co rúm trongcơn mưa, rồi anh xuất hiện, bàn tay mạn mẽ và ấm áp của anh nắm lấy tay em. Emkhông còn sợ, còn run rẩy nữa vì có anh, em ước mình đừng bao giờ tỉnh lại nữa,em muốn mình mãi chìm vào trong giấc mơ ấy, dù biết đó chỉ là mộng mị…..

Ngày…tháng…năm…

Tên ngốc kia, có biết là anh đã đi bao lâu rồi không?Nhớ anh quá, ngủ không được, đi lang thang khắp nhà, không hiểu saolại bước vào phòng anh. Đi tới chiếc giường ngủ của anh, úp mặt dưới gối, thơmquá, có mùi của chồng. Chồng xấu xí, nệm êm thế này mà không chịu về. Mới 6strong5,trời còn chưa sáng hẳn, nằm thêm chút nữa. Lăn tới lăn lui, chẳng chợp mắt thêmđược tí nào. Không khí buổi sớm lành lạnh hòa cùng âm thanh réo rắt của mưa, mộtbản nhạc nhẹ nhàng cho một ngày mới. Lại thêm một ngày anh vắng nhà.

Ngày … tháng…năm

Chú ý, chú ý, hôm nay là sinh nhật Hạo Kì, thế mà Hạo Kì vẫn chưachịu về. Em đã tự nhủ lòng mình là cứ để mặc cho thời gian trôi, ngồi chờ anh,nhưng không thể được, em biết mình đang dối lòng vì từng ngày trôi qua cũng làlúc nỗi đau trong em càng ngày chồng chất. Tính cả hôm nay, anh đi đã được 27ngày rồi. Đừng nói với em là anh không nhớ sinh nhật mình nha!!! Em đã trangtrí nhà cửa thật đẹp rồi, vừa mới học cách làm bánh kem dâu ngon lắm đó. Àquên, em có mua quà tặng anh. Em phân vân rất nhiều, chẳng biết nên tặng anh cáigì…Cuối cùng cũng suy nghĩ ra, em sẽ tặng anh một cây dù. Đừng có coi thườngcây dù của em nhá, anh rất ghét mưa đúng không, có nó, anh sẽ không lo bị ướt,chưa hết, nó còn có màu xanh ngoc bích, màu ưa thích của anh đó, thấy em tâm líchưa? Lệnh cho anh phải xuất hiện trong vòng 3 giây, em nhắm mắt lại và bắt đầuđếm nha: 1………2………3. Mở mắt ra, ui, sao chẳng có ai vậy nè. Không sao, đợi chútnữa, hôm nay là sinh nhật anh, biết đâu anh sẽ về…………….Kì à, anh mà không về,em sẽ một mình ăn hết ổ bánh ngon lành này đó. Đáng ghét, khuya rồi, đợi mà ngủquên luôn, được rồi, em sẽ ăn hết cái bánh này, không chừa cho anh đâu, ủa saothế, khi nãy mình cho nhiều đường lắm mà, sao tự nhiên thấy mặn………………

Ngày…tháng…năm

Đang nằm ngủ mơ màng, nghe tiếng xe, quen lắm, có phải anh vềkhông? Phóng như điên xuống nhà, chạy ra mở cửa, anh à………………Không phải, đó làchiếc xe của người hàng xóm mới về, em thấy cánh cửa ngôi nhà đối diện, người vợmừng rỡ đón người chồng về. Trước khi cánh cửa đóng lại, em còn nhìn thấy nụ cườirạng rỡ của cô ấy. À, vậy là chồng đã về với cô ấy, hạnh phúc quá. Em đứng vậyrất lâu, chẳng hiểu sao mắt cứ dán chặt vào ngôi nhà đối diện, rồi em lại nhìnvề phía chân trời nhạt nhòa trong mưa, mong chờ một bóng hình quen thuộc, đáp lạichỉ là màn đêm não nề, anh đèn đường hiu hắt và cơn mưa xối xả tát vào mặt lạnhbuốt. Vào nhà lúc này chỉ càng cảm thấy hiu quạnh hơn, có lẽ em sẽ chờ anh thêmmột chút nữa………………………

Ngày …tháng…năm…

Trời mưa rồi, may mà mình có mang theo dù. Mưa lạnh quá, muốn tắmmưa lắm nhưng sợ bị cảm lên lại thôi. Pi đáng ghét, vợ vẫn đang nhớ chồng da diết.Anh biết vì sao em lại thích mưa không? Vì dưới mưa, em được là chính em, khôngcần phải che đậy cảm xúc của mình nữa, dưới mưa , không ai biết em đang khóc,nước mắt hòa cùng với mưa mặn chát. Mưa lạnh buốt, từng giọt , từng giọt thấmvào áo xoa dịu phần nào cơn đau trong em. Nhưng em biết, rồi mưa cũng sẽ tạnh,cơn đau lại tiếp tục dày vò, bóp nát trái tim em chừng nào anh không ở bên.

Ngày…tháng …năm

Ắt xì…Bị cảm rồi, đứng suốt đêm ngoài mưa không cảm mới lạ. Em nghenói lúc người chồng đi xa, nếu người vợ đặt một lọ hoa ngay trước cửa sổ thì chồngyêu sẽ nhanh chóng trở về với mình. Em học cái này ở trên mạng, chẳng có cơ sởkhoa học nào hết nhưng em cứ làm theo, cũng đâu có mất gì….bình hoa thứ năm rồi nhá, em hái gần hết hoa sau vườn rồi, màcòn chưa chịu về….Năn nỉ mà, mau về đi…………..

Ngày…tháng…năm…

Hình như em mắc bệnh tự kỉ rồi, đêm không muốn ngủ, cứ muốn rangoài đứng chờ anh. Vậy là đã 2 tháng 10 ngày rồi, sáng em có gọi điện liên tụcnhưng anh không chịu bắt máy, em lại dùng điện thoại công cộng gọi cho anh, quảnhiên, có người bắt máy. Nhưng không phải anh, đó là một giọng nữ, em biết giọngnói đó nhưng thôi, em không muốn nhắc đến, em không muốn suy diễn lung tung,anh sang Paris vì công việc, tập đoàn Venus lớn mạnh còn đang chờ anh gánh vácmà, chồng của em, anh là the best em yêu anh nhiều lắm, xong việc nhớ về sớm vớiem nhé…

Ngày…tháng…năm

Hôm nay là đúng 3 tháng rồi, tại anh mà em xuống mất 4 ký, khi về hỏitại sao em ốm là em đánh anh liền đó, vì anh chứ ai…..Trời lại mưa, mưa bắn từnggiọt vào tấm kính, không còn thấy gì ngoài kia nữa. Nước mưa làm khung cảnhcàng trở nên mờ ảo hay chính những giọt nước mắt không biết rơi từ lúc nào củaem đã khiến cho em không còn nhìn thấy mọi thứ nữa. Nhạt nhòa, nhạt nhòa…………phảichăng mọi thứ chỉ là hư vô. Có thể vì quá khát khao yêu thương nên thấy vô vọng…………..

End pov

Tiểu Mi gục đầu xuống, che đi những giọt nước mắt của chính mình.

“Cạch”

Là tiếng mở cửa, có phải vì nhớ anh quá nên cô tự tạo ra ảo giáckhông? Không đúng, cô nghe tiếng chân, tiếng hành lí đặt xuống đất. Cô nghe rõràng tiếng mở cửa rồi kế đó là tiếng sập cửa. Là anh, Hạo Kì, anh đã về.