Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 9



-Ngày mai có đám cưới dưới nhà chú năm con nên mẹ phải về quê vài ngày, con ở nhà một mình được không?

Mẹ cứ làm như tôi là con nít không bằng, ở nhà một mình có gì đâu mà không được chứ. Ngày xưa ba mẹ lấy nhau bị ông bà ngoại cấm cản dữ quá, nên hai người dắt nhau trốn lên thành phố sống, mẹ vì quá yêu ba nên chấp nhận khổ cực để cùng trốn đi với ba luôn.

-Mẹ cứ yên tâm, con là ai cơ chứ.

-Nếu Bi sợ cứ kêu tôi qua ngủ chung là được rồi.

Tôi quay sang liếc Khánh một cái, tên này lúc nào cũng lắm chuyện như vậy.

-Chiều mai mẹ lên xe rồi, ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ, buổi tối đi ngủ sớm một xíu.

-Mẹ này, con 19 tuổi rồi mà.

-Mẹ yên tâm, có gì con chăm sóc Bi cho.

Tên này cứ làm như người một nhà với hai mẹ con tôi vậy đó, ai cần cậu ta chăm sóc chứ, bản thân mình lo chưa xong mà đã đòi lo người khác rồi.

-Ừ, con ngó chừng nó cho mẹ với, con nhỏ này lắc xắc mẹ cứ lo nó xảy ra chuyện.

-Mẹ……

Tôi ngồi mà tức tối với Khánh, đã vậy mẹ còn hùa với cậu ta nữa mới ghét chứ.

-Mẹ, tối mai con chở Bi đi chơi nha, đi cho biết cái này cái kia với người ta.

-Không.

Đừng có mà được nước làm tới, tôi thẳng thừng từ chối không thèm đi chơi với tên Khánh đáng ghét.

-Bi, mai đi với Khánh đi con, nó muốn tốt nên mới chở con đi chơi đó.

-Nhưng mà con không có thích đi.

-Đi đi, từ nhỏ đến lớn cứ loay hoay trong cái xóm này hoài, con đâu có được chơi bời như người ta. Nghe mẹ, con đi mẹ cũng đỡ áy náy hơn.

Thương mẹ quá tôi cũng đồng ý làm Khánh khoái chí cười tươi như hoa, đi với tôi có quái gì đâu mà vui sao cậu ta thích vậy nhỉ, thôi kệ dù gì ra ngoài buổi tối lạnh lạnh cũng thích, với lại không có mẹ về khuya một xíu để xem thành phố về đêm đẹp thế nào.



Tối, Khánh cưỡi con Airblade qua chở tôi đi chơi, tôi mặc một bộ đồ đơn giản, tóc thắt bím gọn gàng đi ra.

-Hôm nay trông bà xinh thế. Khánh nhìn không chớp mắt làm tôi ngại kinh khủng, vung tay đánh vào mũ bảo hiểm cậu ta mấy cái.

-Xinh cái đầu ông, cấm dùng con mắt gian tà này nhìn tôi lần nữa. Giờ mình đi đâu đây?

-Xem phim rồi đi dạo hen.

-Cũng được, nhưng xem phim ma cho nó hấp dẫn.

-Trời, sợ bà luôn, đi thì đi.

Thế là hai đứa kéo nhau đi coi phim ma, Khánh mua một đống đồ ăn thức uống vô, làm như tôi là heo vậy đó.

-Là bà đòi xem đó nha, đừng có mà sợ tè ra quần là mất mặt lắm đó.

Khánh hù dọa, nói chứ xưa giờ ở nhà có bao giờ xem mấy loại phim này đâu, lâu lâu có cơ hội phải xem cho biết với thiên hạ.

-Yên tâm, hôm nay tui có mang bỉm.

-Có dư không cho tui một cái với.

-Ông xài loại nào Huggie hay Puppy?

-Thời buổi nào mà xài loại này, tui chỉ xài Kotex xì tin thấm hút tốt thôi.

-Haha, cái này nhà tui có, chở tui về lấy cho mấy cái xài chơi.

Hai đứa nói chuyện tự nhiên đến nỗi không để ý đến mấy chục cặp mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm. Trời ạ, mất mặt kinh khủng, chưa gì hết bị thiên hạ chỉ trỏ rồi, quê quá đi thôi. Còn Khánh thì tỉnh ruồi như không có chuyện gì xảy ra, cũng đúng thôi cậu ta có biết ngại là gì đâu, chỉ có mấy đứa con gái hiền lành như tôi mới vậy thôi.

Giờ chiếu bắt đầu, đèn tắt hết, không khí im lặng đến ghê rợn. Tôi rất tự tin về mấy cái khoản can đảm của mình, bình thường không sao, thế nhưng đến những khúc hấp dẫn, mấy con ma mặc đồ màu trắng, mặt đầy máu đột ngột hiện ra thì tôi sợ mém xỉu. Lần đầu cũng như lần cuối, sau này tôi sẽ chẳng dại mà đi coi mấy cái phim này nữa đâu.

-Sợ lắm à? Khánh thì thầm vào tai tôi.

-Có gì đâu mà sợ, mấy con ma này diễn còn không đạt bằng tôi nữa đó.

Nói cho anh hùng vậy chứ hai chân tôi đang run cầm cập không có dấu hiệu dừng lại, Khánh biết nhưng thấy tôi mạnh miệng quá cũng giả bộ luôn.

-Không sợ thì được, chứ càng về sau càng ghê đó.

Nghe Khánh hù tôi hơi lo lo, không lẽ bây giờ đứng lên đòi đi về thì quê quá, nên ráng chịu đựng cho hết bộ phim luôn, hậu quả tính sau vậy.

…..