Đồ Ngốc, Bớt Dễ Thương Lại Cho Anh Nhờ!

Chương 105: Ngoại truyện 5



-Ngày mai mình đi thử áo cưới thôi.

Anh cúi xuống thủ thỉ vào tai cô, anh là vậy làm cái gì cũng vội vội vàng vàng, nói cưới là phải cưới liền không cho người ta có thời gian chuẩn bị gì hết.

Cô tròn mắt, chu môi nhìn anh.

-Em đồng ý lấy anh nhưng không phải bây giờ, em còn phải kiếm việc làm nữa chứ.

-Anh lo cho em được mà.

-Không lẽ anh muốn học xong ra trường em cứ ngồi mãi ở nhà như thế này sao, không nói nhiều nữa, ráng chờ em vài tháng nha người yêu.

Cô hôn anh dụ dỗ, từ khi yêu anh cô đã mong chờ được cùng anh kết hôn, hai người sẽ là một gia đình hạnh phúc như cái kết có hậu của những bộ phim tình cảm, cô ao ước được cùng anh sánh bước trong chiếc áo cưới tinh khôi, cùng anh thề nguyện sẽ đi trọn con đường bên nhau. Cô muốn mẹ nơi thiên đường có thể nhìn thấy được con gái mẹ hạnh phúc như thế nào bên người mình chọn nhưng cô không muốn lúc nào cũng dựa dẫm vào anh. Cô biết anh muốn chăm lo cho cô một cuộc sống đầy đủ, cô biết anh yêu cô nhưng cô cần có thời gian để thử thách bản thân mình, cô muốn tự bản thân mình bước chân vào cuộc sống, khám phá những điều mới mẻ, nhận ra bản thân mình phù hợp với lĩnh vực nào.

-Anh hiểu rồi, nhưng đừng để anh đợi lâu quá nhé.

Đêm đó, cả hai quyện làm một, cô trao cho anh thêm một lần nữa. Anh yêu cô và luôn có cảm giác muốn chiếm hữu cô, nhưng anh biết như vậy sẽ làm khó cô, anh chờ đợi cho đến khi cô sẵn sàng đến với anh, lúc đó cô sẽ không còn lo lắng hay sợ hãi mà sẽ trao trọn cho anh.

Cô thích cái cách đụng chạm thân thể của anh, không quá vội vàng, dồn dập nhưng nhẹ nhàng, mang đến cho cô cảm giác như được nâng niu.

-Có đau lắm không người yêu?

Nằm cạnh cô, anh nhẹ nhàng quan tâm.

Cô gật đầu rồi rúc vào ngực anh, anh ôm cô trong tay mình để cô có được một giấc ngủ ngon, nhìn cô như một con chim non ngoan ngoãn mà mỉm cười hạnh phúc, cô lúc nào cũng dễ thương như một đứa trẻ, thảo nào lại có nhiều người muốn tranh giành với anh như vậy.



Sau mấy tuần vất vả xin việc, cô được nhận vào làm ở một công ty lớn, tháng sau bắt đầu đi làm, khỏi phải nói cô vui thế nào, nhưng người vui nhất có lẽ là anh, anh vui vì cuối cùng cô cũng thuộc về anh. Hai người cùng đi đăng ký kết hôn, cùng lên kế hoạch chuẩn bị cho một đám cưới hoành tráng. Nói cho sang vậy thôi chứ thật ra chỉ có mình anh làm, cô chỉ biết ăn rồi nằm dài ở nhà thôi, không hiểu sao dạo này lười biếng dễ sợ.

À quên, tuần sau là lễ đính hôn của Khánh, cô vui lắm vì cuối cùng Khánh cũng tìm được bến đỗ hạnh phúc cho riêng mình. Khánh gọi điện bắt buộc cô và anh phải có mặt ngoài đó, khỏi cần Khánh hăm dọa cô cũng sẽ đi, vừa có cơ hội đi chơi vừa được gặp lại Khánh mà.



-Xem như mình đi hưởng tuần trăng mật sớm anh hen.

Ngồi trên xe đi tham dự lễ đính hôn của Khánh, cô háo hức ôm tay anh tình cảm.

-Không được, mai mốt anh phải kiếm chỗ nào vừa lãng mạn vừa vắng vẻ, như vậy 9 tháng sau mới có baby được.

-Rừng Amazon kìa anh.

-Nếu em thích.

Cô liếc anh một cái, lúc nào cũng nghĩ đến mấy cái chuyện này, sau này cưới về chắc phải có 10 đứa con anh mới chịu quá.

Còn anh thì mỉm cười thích thú, anh thích nhìn gương mặt ửng đỏ vì ngại ngùng của cô, trông đáng yêu vô cùng.

Anh dừng xe tấp vào một nhà hàng để ăn trưa, cô nhìn qua một lượt thức ăn trên bàn mà cảm thấy ngán ngẩm, không hiểu sao mấy ngày nay lại kén ăn như vậy nữa.

-Ăn chút gì đi mới có sức chứ người yêu.

Anh gắp thức ăn vào chén cho cô, không muốn anh lo nên cô nhắm mắt nhắm mũi ăn cho xong bữa rồi lên xe đi tiếp, cô nôn nao muốn gặp Khánh càng sớm càng tốt, hai người có nhiều chuyện để nói với nhau lắm.

Xe mới chạy được một đoạn cô đã thấy bụng cồn cào, bao nhiêu thức ăn trào ngược lên làm cô buồn nôn khủng khiếp. Anh phải dừng xe lại cho cô chạy xuống nôn hết ra mới cảm thấy dễ chịu một xíu, trước kia cô đâu có bị say xe đâu sao hôm nay lại bị chứ, chắc tại đi đường xa nên mới say như vậy.

-Em sao vậy?

Anh nhìn cô lo lắng.

-Không sao, chỉ bị say xe thôi. Mình đi tiếp đi anh.

-Hay tìm chỗ nào nghỉ ngơi xíu nhé.

-Không cần đâu, đi thôi anh.

Vừa lái xe anh vừa trông chừng cô, sắc mặt cô có vẻ không được tốt cho lắm. Đi một đoạn đường ngắn mà cô nôn cả chục lần, đến khi không còn gì trong bụng vẫn còn nôn. Cô đứng không vững nữa, hoảng quá anh tấp vào một khách sạn dọc đường cho cô nghỉ ngơi, chưa bao giờ anh thấy cô say xe đến mức độ này.

-Mệt lắm hả người yêu?

Đặt cô nằm trên giường, anh ngồi bên cạnh lo lắng.

-Hình như em không hợp với hải sản, mỗi lần ăn vào em thấy khó chịu lắm.

-Sau này sẽ hạn chế ăn hải sản, em nghỉ xíu đi, mệt quá thì nói anh biết nha.

Cô ngoan ngoãn nằm nghỉ một xíu, cảm thấy dễ chịu hơn rồi tiếp tục lên đường.

Khánh và bà xã đã đặt chỗ trong nhà hàng chờ cô và anh đến. Lâu ngày không gặp cô không còn nhận ra Khánh ngày nào, chững chạc, đẹp trai hẳn ra, cô phải đơ người vài phút mới nhìn ra được làm Khánh bật cười.

-Bi, em làm gì nhìn anh dữ vậy? Anh đẹp trai đến mức đó à?

-Không phải, tại nhìn Khánh độc quá, 12 con giáp không giống con nào hết nên em mới nhìn.

Câu nói của cô làm cả ba đều cười, không khí trở nên vui vẻ hơn nhiều. Khánh lần lượt giới thiệu mọi người với nhau, vợ Khánh trông khá dễ thương, gương mặt hiền lành làm người khác có cảm tình ngay lần gặp đầu tiên, cô cảm thấy vui lây cho hạnh phúc của Khánh.

-Thì ra đây là người anh Khánh hay nhắc đến, em xinh lắm.

Chị ấy nói đậm chất của người miền Bắc, rất nhẹ nhàng chứ không lắc xắc như cô.

-Nghe anh Khánh lấy vợ em bất ngờ lắm, trước đây đi học anh ấy toàn thích con trai, ảnh còn là hội trưởng hội đồng tính ở trường em mà.

Mới vừa dứt câu đã bị Khánh nhéo mũi thật mạnh, không gặp bao nhiêu lâu mà vẫn dùng chiêu này với cô mới ghét đó chứ.

-Em hù mà cô dâu bỏ trốn là anh sẽ dìm em xuống biển cho cá rỉa đó tin không?

Khánh hù dữ quá làm Nhật Nam ra mặt cứu giúp người yêu, anh quàng tay qua vai cô rồi nhìn Khánh hăm dọa.

-Cậu muốn làm như vậy phải bước qua xác tôi đã.

-Ơ, hình như có gì đó sai sai, cậu phải gọi tôi là anh, xưng em theo đúng vai vế chứ nhỉ.

Nghe Khánh nói, Nhật Nam gãi gãi đầu, bây giờ mà gọi cậu ấy là anh thì ngượng miệng chết, nhưng mà trước sau gì cũng trở thành em của cậu ta mà.

Câu chuyện cứ kéo dài không dứt, hầu như toàn là chọc phá nhau thôi.

-Mọi người ăn đi, thức ăn nguội hết rồi, hải sản ở đây là tươi ngon nhất đó.

Nghe Khánh nhắc đến hải sản cô cảm thấy hơi rợn người, sao đi đâu cũng đụng món này vậy nè.

-Để anh gọi món khác cho em nhé.

Cô gật đầu, cũng may Nhật Nam còn nhớ đến cô sợ hải sản.

Khánh nhìn cô thắc mắc.

-Sao thế? Em không thích ăn mấy món này à?

-Không hiểu sao mấy hôm nay Gia Ân ăn hải sản vào là cảm thấy khó chịu, trên đường đến đây cô ấy nôn đến nỗi lã người đi.

Nhật Nam trả lời thay cô, Khánh nghe thế lo lắng lắm.

-Bi, em thấy trong người sao rồi, còn mệt lắm không?

-Đỡ rồi anh.

Cô ăn không ngon miệng, bụng cồn cào khó chịu nên không dám ăn nhiều. Vợ Khánh nhìn qua một lượt rồi phán một câu xanh rờn.

-Hình như em đang có thai đúng không?

Cô và anh quay lại nhìn nhau, có khi nào là sự thật không nhỉ, cô chẳng có xíu kinh nghiệm nào về chuyện mang thai hết nên có biết gì đâu, câu hỏi của chị Khánh làm cả hai hoang mang quá. Cô nói cho qua chuyện vì xấu hổ.

-Dạ không có đâu chị.

Hai người kia nhìn nghi ngờ, nhưng cô và anh ngại quá nên kiếm cớ chuồn về trước. Vừa tới khách sạn, việc đầu tiên là anh hỏi han, mặt phấn khích thấy rõ.

-Người yêu, em có thai thật sao?

-Em không biết nữa.

Thế là cả hai lên internet nghiên cứu dấu hiệu khi mang thai, hoàn toàn trùng khớp với những gì cô đang bị. Trời ạ, không lẽ cô có thai thật sao, không thể nào như thế được. Hai người mang hai tâm trạng hoàn toàn khác nhau, anh thì vui không tả nổi, còn cô thì vừa buồn vừa lo rấm rứt khóc.

-Em sao thế người yêu?

Anh thấy cô khóc bất ngờ lắm, lẽ ra cô phải vui giống anh mới đúng chứ.

-Em không muốn có thai lúc này, mình chưa đám cưới mà, em còn muốn cùng anh đi chơi thêm một thời gian nữa, với lại có con anh sẽ không nuông chiều em như bây giờ.

Cô vừa khóc vừa nói làm anh buồn cười, sao trên đời lại xuất hiện một cô bé ngây thơ đáng yêu như thế này chứ. Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, dùng những lời đường mật an ủi cô.

-Đồ ngốc này ăn nói linh tinh gì vậy hả? Hai đứa mình chưa tổ chức đám cưới nhưng đã đăng ký kết hôn rồi mà, có con anh sẽ yêu thương, cưng chiều em và con, gia đình mình sẽ đi chơi cùng nhau, chẳng phải vui hơn sao?

-Không đúng, có con anh sẽ chẳng yêu em nữa.

-Ai nói vậy, anh thề là sẽ mãi yêu em cho dù em có sinh cho anh bao nhiêu người con đi nữa.

Những lời ngọt ngào của anh làm xua tan nỗi lo trong lòng, cô chưa sẵn sàng để trở thành mẹ, có rất nhiều cần học để có thể chăm lo tốt cho con, nhưng cô sẽ cố gắng học từ bây giờ, cô muốn đứa trẻ sẽ khỏe mạnh và thông minh như anh.

-Mình đi bệnh viện kiểm tra nhé.

Cô gật đầu, anh đưa cô đi siêu âm, và kết quả không ngoài mong đợi, trong bụng cô có một sinh linh bé bỏng đang hiện diện, cho dù nó là bé trai hay bé gái anh cũng đều mong đợi, anh tin cô sẽ là một người mẹ tốt trong mắt con mình. Từ giờ anh sẽ yêu chiều cô nhiều hơn, cô đã rất vất vả khi mang thai rồi, anh không muốn cô mệt mỏi thêm nữa. Bất cứ việc gì cô cần anh cũng sẽ làm cho cô, miễn sao cô khỏe mạnh và cảm thấy hạnh phúc là được.

Tham dự Lễ đính hôn xong, anh và cô sẽ về để chuẩn bị đám cưới, và chuẩn bị chào đón đứa trẻ mặc dù bây giờ mới chỉ là một chấm đen nhỏ chưa thành hình trong bụng cô. Hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh không phải thành công trong sự nghiệp mà là có được cô trong đời, đối với anh, cô dễ thương hơn tất cả những người con gái khác, cô mang cho anh một cảm giác yêu thương mà không có bất cứ ai làm được. Anh đã từng lo sợ cô sẽ bị người khác cướp mất khi cứ đáng yêu như thế này, nhưng bây giờ không còn nữa, anh biết cô yêu anh nhiều như anh yêu cô vậy.

Tình yêu của hai người thật đẹp, ngày tháng cứ trôi qua nhưng tình yêu của họ vẫn đứng bên lề của thời gian, không hề có chút dấu hiệu nào của sự thay đổi. Cảm ơn ông trời vì đã mang họ lại với nhau, để mọi người biết rằng đâu đó vẫn còn thứ tình yêu vượt trên tất cả mọi điều như vậy, để ai đang tuyệt vọng có được niềm tin, ai đang cô đơn hi vọng về một hạnh phúc trong tương lai, ai đang hạnh phúc sẽ càng đong đầy hơn nữa.

….


Khi gặp nhau phút đầu ừ ánh mắt anh đã trao nụ cười.
Khẽ ngại ngùng anh nói: "Mình cầm tay nhé!" Đưa em qua những con đường tình yêu.
Em chẳng thể dối lòng rằng em đã yêu anh từ lúc nào.
Nghe nhịp đập con tim, lòng mình thổn thức. Anh muốn ta là của nhau.
Từ đây em không còn khóc. Không còn nước mắt đêm về một mình đơn côi.
Vì giờ bên em đã có anh sớt chia những buồn vui.
Lòng em luôn luôn nguyện ước cho dù năm tháng phai nhòa, tình ta vẫn sẽ
Vượt qua sóng gió cuộc đời mãi mãi ta là của nhau.
Mai này em xấu đi thì anh có còn yêu em như lúc đầu?
Khẽ mỉm cười anh nói: Em thật ngốc nghếch, anh yêu em đến khi nhắm mắt xuôi tay
Thôi thì em giấu cho riêng anh ngôi nhà trong trái tim em
Lúc giận hờn trách móc, lo sợ mất nhau. Xin hãy tựa vào vai nhau.

….