Đồ Lạnh Lùng... Tôi Thích Cậu

Chương 36



Thật ra trong lúc nó chạy do mệt quá , đúng lúc hắn đang đi dạo thì nó đã đụng trúng hắn và ngất đi máu chảy ra rất nhiều , bệnh viện quá xa nên hắn đành phải đưa nó về nhà của mình , phòng hắn rất đơn giản chỉ có mỗi cái bàn học , cái ghế , giá đựng sách và chiếc giường , trong thời gian nó ngủ hắn đã băng bó vết thương một cách cẩn thận không làm nó tỉnh dậy , sau đó là nấu cháo - Công việc mà hắn chưa bao giờ làm nên mất một khoảng thời gian rất lâu hắn mới nấu xong tô cháo.... Sau đó công việc cuối cùng mà hắn cần làm đó chính là kiểm tra xem nó có sốt hay không , nhưng ngay sau khi hắn vừa đặt tay lên trán của nó thì tay của hắn đã bị giữ lại :

- Đừng đi - Một giọng nói yếu ớt của nó vang lên , hắn có hơi bối rối nhưng cũng ở lại và ngủ gụ đầu xuống giường từ lúc nào cũng không hay

........ sáng

Đôi mắt màu xanh lục bảo của nó đang dần mở ra , đập vào mắt nó và khuôn mặt phóng to của hắn , hiện tại thì hắn đang ngủ gục và đặt đầu ở trên giường , nó chẳng biết làm gì cả chỉ biết nhéo thật mạnh vào má của mình để thử xem là mơ hay thật

- Ai da - Nó ôm mặt kêu đau , hắn nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy , tình hình hiện tại là tay hắn vẫn còn nắm tay nó và nó đang nhìn hắn , không hiểu sao hắn lại đỏ mặt nữa :

- Đừng hiểu lầm , là do cô lúc đầu cứ nắm lấy tay tôi không buông nên tôi ... tôi ..mới ...- Hắn bối rối

- Có ai nhờ cậu giải thích đâu , mắc gì lóng ngóng như gà mắc tóc thế - Nó bình thản nói

- Tôi giải thích chỉ là vì sợ cô nghĩ xấu về tôi chứ không có ý gì khác - Hắn trở về với vẻ lạnh lùng .

- Cháo đấy ăn đi - Hắn lấy tô cháo còn nóng đưa cho nó .

- Cậu .... nấu cháo cho ... tui - Nó trợn mắt ngạc nhiên nhìn hắn . Sau khi nhận được cái gật đầu với vẻ như đồng ý của hắn thì

- Hahahaha , hôm nay chắc là ngày tận thế quá , Lê Hoàng Lâm nấu cháu cho con , trời ạ , chắc sao khi ăn tô cháo này con không còn thấy ngày mai nữa quá - Nó lăn ra cười có vẻ là do quá sốc khi thấy hắn quan tâm tới mình nên không biết làm gì hơn ngoài cười nhưng khi đụng phải vết thương thì mặt nhăn mày nhó , môi tím tái , không cử động được .

- Tôi nấu cháo cho cô lạ lắm sao , không ăn thì tôi đem đổ vậy - Hắn có vẻ dỗi sau trận cười đầy mỉa mai của nó.

- Được... được tui ăn mà - Khi nói xong nó lập tức giật tô cháo trên tay hắn ăn lấy ăn để , có lẽ là do nó quá đói .

- Tại sao cô lại bị thương như vậy , bạn trai cô đâu ? - Hắn sau khi thấy nó ăn xong liền hỏi .

- Tui đi đánh nhau với tụi Hắc Long Bang ,sau đó ... bla bla bla . Nó kể hết tất cả sự việc xảy ra mà quên trả lời câu '' bạn trai cô đâu'' của hắn .

- Đúng thiệt là xui xẻo , cám ơn cậu vì đã cứu tui , tui phải đi đây - Nó muốn tránh xa hắn càng nhanh càng tốt vì nếu cứ ở bên cạnh hắn thì tình cảm của nó chắc chắn sẽ lại dâng trào , như vậy thì sau này nó khó lòng mà buông hắn ra được và còn một phần vì lo cho đàn em của nó , nếu như họ có chuyện gì thì nó biết ăn nói sao đây .....

- Ui đau đau - Nó vừa mới di chuyển thì vết thương lại tái phát .

- Tôi chỉ vừa mới cầm máu cho cô xong , nếu cô di chuyển thì vết thương sẽ tiếp tục chảy máu đấy - Hắn có hơi bực bội khi thấy nó vừa khoẻ là muốn đi ngay , một có lẽ là vì nó không muốn nhìn thấy hắn hai là muốn đi gặp bạn trai => theo suy nghĩ của hắn ( Au : cái thứ nhất đúng đấy anh bạn )

- Nhưng tui muốn đi nhất định tụi nó đang chờ tui - Nó bắt đầu cảm thấy sốt ruột lo lắng .

- Khi nào khoẻ rồi đi - hắn kiên quyết .

- Tui phải đi - Nó vẫn cứng đầu đi xuống giường mặc cho vết thương rỉ máu .

- Cô đúng là nhỏ ngốc - Hắn đến bên cạnh nó ...và cõng nó , lúc đầu nó có hơi giật mình .

- Cô đi đâu tôi đưa cô đi , không phải vì lo cho cô đâu , chỉ là tôi không thích có người chết vì chảy quá nhiều máu trong nhà của tôi thôi .

- Cám ơn cậu ... Mít ... cậu vẫn tốt bụng như ngày nào nhỉ - Nó thì thầm vào tai hắn .Hắn bắt đầu đưa nó ra khỏi phòng , rồi xuống cầu thang ..... Sau khi được hắn đèo đưa đi tới phòng khách thì nó đã đưa ra được một kết luận .

- Cậu sống một mình à , tại tui thấy không có ai trong căn nhà này hết - Nó nhìn bao quát khắp nhà sau đó liền hỏi hắn .

-Ừ tôi sống một mình vì tôi lén sang Việt Nam mà không hỏi ý kiến của cha mẹ , đây là căn nhà cũ mà gia đình tôi từng sống - Hắn đặt nó trên một chiếc ghế sô pha ở phòng khách .

- Chắc cậu buồn lắm nhỉ , tui cũng sống một mình nữa nhưng mà ngày nào tụi nó cũng vô nhà tui mà không xin phép , quậy phá nhà tui như bãi rác .... nhưng mà vui lắm - Nó vui vẻ kể về sự tích nhà của nó bị quậy như thế nào cho hắn nghe .

- Tụi nó ?

- Tụi nó là đàn em của tui , có đứa lùn , đứa cao , đứa mập, đứa ốm nhưng tụi nó có một cái chung là lúc nào cũng vui vẻ và tốt bụng , tui lúc nào cũng tự hào về tụi nó cả - không hiểu sao bây giờ ngay cả với đàn em của nó mà hắn cũng ghen tỵ , hắn muốn được nó đối xử như trước kia chứ không phải giữ khoảng như bây giờ , thật ra hắn cũng muốn giữ khoảng cách với nó lắm chứ nhưng khi nghĩ về việc nó trở nên thân thiết với tên bạn trai của mình thì hắn lại cảm thấy khó chịu , tại sao nó lại đột ngột có bạn trai chứ .....

- Đi thôi - Hắn lấy chiếc mô tô của mình và đưa nó đi . Trong lúc chạy , có lẽ là hắn chạy quá nhanh nó không kịp giữ thăng bằng nên lập tức ôm hắn thật chặt , Hắn đỏ chín cả mặt , chạy chậm lại vì muốn nó ở bên cạnh mình lâu hơn nữa , lỡ như ngày mai nó đột ngột biến mất không một dấu vết như trước kia thì hắn phải biết làm sao ...

- Này , Phạm Ngọc Băng , dậy đi - Nó lim dim mở mắt , đập vào mắt của nó lại là khuôn mặt đẹp hoàn hảo của hắn phóng to .

- Tới nơi rồi - Hắn rút chìa khoá cõng nó vào trong , nơi mà hắn và nó đến chính là căn cứ của Bang Xích Thổ tạm thời , đây là một căn biệt thự cũ kĩ không một bóng người .

- Đại ca , chị có sao không - Một tên đàn em có vẻ nhỏ con , hỏi nó

- Không sao , những người còn lại như thế nào rồi - Hắn đặt nó xuống đất định rời khỏi thì ...

- Chị à ,đa số người của mình đã bị bắt rồi ( mấy người đánh trận ở nhà kho cũ ) , theo em nghĩ tụi mình hoàn toàn không thể nào đánh lại tụi Hắc Long Bang đâu , tụi nó có thâm kế , cùng với thế lực hùng mạnh chống lưng lại còn sử dụng vũ khí nữa , kiểu này chúng ta như trứng chọn đá không thể nào thoát nổi chỉ còn cách chờ chết thôi - Cậu con trai có vẻ buồn rầu nói .

- Nếu tình hình đã vậy thì mọi người hãy rời khỏi Bang đi , ở lại đây chỉ còn con đường chết , một mình chị chết là đủ rồi các em đi đi - Ánh mắt nó thể hiện đầy sự thất vọng , rốt cuộc nó chẳng thể trả được thù mà còn làm cho tính mạng của những người còn lại gặp nguy hiểm ... Nó vô dụng thật !

- Tụi em sẽ không đi đâu , chị nghĩ tui em chỉ vì chuyện nhỏ nhặt này mà rời bỏ chị à , em xin rút lại những gì vừa nói , dù cho tụi mình là trứng chọi với đá nhưng chưa chắc đá đã thắng nước , nước chảy đá chắc chắn sẽ mòn - Cậu bé sau khi thấy vẻ mặt của nó liền trở nên khí thế hừng hực , có vẻ vì cậu không muốn nó buồn chăng .

- Bây giờ nhân lực của chúng ta đã đủ chỉ còn một người đưa ra chiến lược phù hợp , em đã thử gọi cho anh Alex rồi , nhưng anh ấy không chịu bắt máy , hiện tại thì chỉ có anh ấy là đầu óc thông minh nhất bang thôi - Cậu nhóc lo lắng

- Tôi tham gia được chứ , so về trí thông minh thì tôi ăn đứt cô - Hai người con trai cùng đồng thanh .....