Đồ Khốn, Tôi Không Phải Là Vợ Anh

Chương 5



nó lên phòng gọi con mình dậy lúc này cũng đã 6h sáng, gọi thằng bé dậy rồi đánh răng rửa mặt thay đồ cho nó rồi cùng xuống bếp nấu ăn, nó muốn tự tay nấu ăn cho con mình, vì thằng bé gầy quá. hai mẹ con tíu tít trong bếp, còn hắn ngủ như cún con say sữa trên phòng nó. rồi nó tìm chìa khóa xe đưa con đi học

- thiếu phu nhân, có cần tôi đưa đi không ạh?

- không cần đâu, cảm ơn anh, tôi biết lái xe mà.

- vâng, phu nhân đi cẩn thận.

- cảm ơn anh.

nó mỉm cười rồi mở cửa xe cho cu Bo lên xe, nó thắt dây an toàn cho cu Bo rồi lái xe đến nhà trẻ Phúc Lợi nơi cu Bo đăng ký theo học. một cô giáo trẻ ra đón cu bo

- chào mẹ rồi vào cùng các bạn nào cu Bo – cô giáo

- con chào mẹ.

- cu Bo ngoan, đến tối mẹ lại đến đón nhé -nó

- vâng ạh

- phiền cô để ý đến cháu, nó hơi yếu -nó

- vâng đó là trách nhiệm của chúng tôi, chị đừng lo -cô giáo

- cảm ơn chị.-nó

nó mỉm cười vẫy vẫy tay chào cu bo rồi đi ra xe, nó không về nhà mà đi đến cái vực mà nó bị rớt xuống trước đây, tìm đường xuống đó, tìm lại giấy tờ,may quá, giấy tờ tùy thân của nó vẫn còn và quan trọng hơn cả là cái thẻ ATM trong đó còn có tầm hơn 10 tỷ. số tiền mà nó tự kiếm được trước đây.

nó về nhà lên phòng, hắn vẫn ngủ, nhìn cái tướng hắn ngủ, nó chỉ muốn phi thẳng lên giường đập cho hắn một trận cho bõ tức.

- dậy đi, đồ con sâu ngủ. anh nướng cháy giường tôi rồi đó – nó hất chăn ra khỏi người hắn ném thẳng cái gối vào mặt hắn.

- yên nào, cho ngủ thêm chút nữa – hắn làu bàu

- dậy, đi làm. mau – nó quát. hắn lập tức bật dậy ngơ ngác nhìn căn phòng – nhìn gì mà nhìn, xuống khỏi giường tôi, để tôi còn ngủ, hôm qua anh hại tôi cả đêm không được ngủ rồi đó

- ờ. – hắn chỉ biết ờ rồi thôi, chả hiểu gì nữa luôn.

hắn nhớ là hôm qua hắn say, rồi hắn về cùng 4 người rồi …bây giờ hắn nằm đây, tại căn phòng nó. hắn gãi gãi đầu, làm cho cái đầu rối bù cả lên

- anh còn ngồi đó hả?

- sao tôi lại nằm đây?

- còn hỏi nữa, nửa đêm hôm qua thằng điên nào dẫn bồ về nhà rồi la hét và nằm ăn vạ dưới nhà ấy. rồi báo hại tôi cả đêm không được ngủ vì giặt đống chăn ga gối đệm cho anh kìa, nôc’ cho đẫy vào rồi về nôn hết ra giường, tôi cảnh cáo, tôi chỉ làm lần này thôi đấy, còn lần sau anh chết chắc đó. cút xuống khỏi giường tôi – nó thẳng chân đá hắn xuống giường và chui vào chăn ngủ.

hắn nhăn nhó xoa xoa lưng rồi đi về phòng, căn phòng đêm qua hắn làm bừa bộn, hôm nay đã gọn gàng sạch sẽ, chắc là nó làm hắn nghĩ vậy. làm vscn rồi thay đồ, đi xuống dưới bếp kiếm gì đó ăn

- chị bếp, có gì ăn không?

- dạ thiếu gia, có đồ thiếu phu nhân nấu rồi để trên bàn đó ạh

- ờ

hắn ngồi vào bàn mở lồng bàn rồi ngồi ăn, nó nấu ăn ngon cực, vậy mà giờ hắn mới biết điều đó, mới chỉ có bữa thứ hai được ăn thôi là hắn đã thấy hạnh phúc rồi. ước gì nó ngày nào cũng làm để hắn được ăn ngon chứ đầu bếp của gia đình còn kém xa nó quá . hắn đến công ty, hôm qua nguyên một ngày hắn không đến, chắc có nhiều việc lắm đây.

vừa thấy hắn vào phòng làm việc, cô thư ký riêng xinh đẹp của hắn đã xà vào lòng hắn, khiếp nhìn con này ăn mặc …..kiểu gì mà hở hết trơn không mặc còn kín hơn. áo thì hở rốn hở cả ngực, váy thì hở …hết sạch sành sanh.

- anh. hôm qua không đến làm người ta chờ mãi – nũng nịu lay lay hắn làm mặt hờn dỗi

- ngồi dậy qua bàn làm việc đi – hắn lạnh lùng

- anh …….

- không nói nhiều, đi – hắn lừ mắt

- hứ. em không làm.

- vậy được. cô bị đuổi việc ngay từ giờ phút này. đi ra khỏi phòng làm việc của tôi – hắn nói mà không thèm liếc lấy cô thư ký một lần, mắt dán thẳng vào máy vi tính và đống hồ sơ trên bàn.

- anh …..sao anh lại ……

- tôi bảo đi ra, không nghe thấy sao? – hắn gắt

cô thư ký ấm ức không nói được câu nào, cầm túi sách hậm hực đi ra khỏi phòng hắn đóng cửa cái rầm. làm rung cả chỗ ngồi của hắn.

- đứng lại. – hắn hét

- hỳ hỳ em biết là anh sẽ gọi em lại mà – cô thư ký hớn hở.

- cô đứng đó đợi tôi – rồi hắn gọi cho ai đó – quản lý Hạ lên phòng gặp tôi. cho anh 5 phút để chuẩn bị

- vâng thưa tổng giám độc

đúng 5 phút sau quản lý tên Hạ lên đến phòng hắn. đưa tay lên gõ cửa

- vào đi

- chào tổng giám đốc, anh gọi tôi có việc gì ạh?

- đuổi việc cô ta, chuyển cô ta xuống làm quét dọn để trả nợ cho tôi vì phá cửa phòng làm việc của tôi, số nợ là 1 tỷ, cho cô ta làm việc đến khi nào trả xong thì thôi. lương tháng của quét dọn ở đây là bao nhiêu?

- thưa tổng giám đốc. lương tháng của quét dọn là 5 triuệ một tháng.

- được rồi riêng cô ta thì giảm một nửa, 2 tiệu 500 ngàn một tháng. đi làm ngay đi

- vâng. – mời cô.

hắn vẫn không ngẩng mặt lên mà chỉ ký ký viết viết làm cái công việc đang ngập đầu của hắn. cô thư ký ức không nói được lời nào, mặt tái mét, đúng là hắn đưa cô lên tiên được thì cũng đưa cô ả xuống địa ngụ được nhục không còn cái nhục nào hơn.

buổi tối chuẩn bị cho cu Bo đi ngủ xong, nó đi lên phòng sách của gia đình, nhìn thấy hắn đang ngồi hý hoáy ghi ghi chép chép gì đó nhưng nó mặc kệ, nó coi như không nhìn thấy hắn, nó kiếm vài cuốn sách về hội họa mỹ thuyaatj, thời trang và kinh tế rồi ngồi xem, trớc đây nó học mấy trường liền rồi, mỹ thuật, thiết kế thời trang và trường kinh tế. đừng thắc mắc tại sao nhé, bởi vì nó học giỏi nên học nhảy cóc đó mà.

hắn nhìn nó ngồi đọc sách say sưa không thèm để ý tới hắn thì ức lắm

- cha, cô mà cũng biết chữ cơ à? đọc mấy thứ đó có hiểu gì không đó?

- ……………………. – im lặng

- ê đồ khùng. co khồn nghe tôi nói gì hả? bộ điếc à?

-……………………..- im lặng

- này..ba la ba la ba la ……..

- anh bị dở hơi à? bị chập chỗ nào à? ngồi im đi, không là tôi gọi 3TK đó

- 3TK là cái gì vậy?

- ngóc không tả được. là trung tâm thần kinh đó anh rõ chưa

- cô ……………. thôi tôi không châp đồ không biết gì như cô

- có chấp thì anh cũng đâu có kịp tôi? nên không chấp là hơn.

- cô ……..

- tôi làm sao? tôi biết tôi đẹp rồi, anh không cần cà lăm như vậy đâu. thôi ngồi im đi để tôi còn đọc sách.

hắn tức không nói nên lời. nó từ sau cái vụ tai nạn đó đã thay đổi, thay đổi thành một người hoàn toàn khác, không còn là một cô gái yếu đuổi dịu dàng ăn mặc luộm thuộm nữa mà thay vào đó là một cô gái đanh đá mạnh mẽ, xinh đẹp và biết cách ăn mặc và hơn hết giám đổi đầu với hắn. nó ôm đống sách đi về phòng, ở đây nhìn thấy hắn chắc nó không đọc nổi chứ nào quá. hắn không nói gì chỉ nhìn theo dáng nó đi ra khỏi phòng, lúc đó hắn chỉ muốn lao vào ôm lấy nó thôi. mái tóc dài mượt, toàn thân tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ, với bộ váy ngủ màu hồng phấn, nhưng hắn đã không làm được điều đó vì nó đi quá nhanh. hắn tự cốc vào đàu mình vài cái như kiểu muốn nói ” tỉnh lại đi cưng ” vậy.

nó đi về phòng đọc hết đống sách đem về rồi chui vào chăn ngủ ………….còn hăn thì không tài nào ngủ đươc vì cái hình ảnh của nó lúc nãy lại hiện ra trước mặt hắn ………