Đồ Khốn, Tôi Không Phải Là Vợ Anh

Chương 2



- cô sống giai quá nhỉ? – một giọng nói mỉa mai của hắn dành cho nó khi gặp nó đi xuống dưới nhà.

- đương nhiên. tôi còn phải sống chứ? tôi còn phải chống mắt lên xem kịch của anh chứ – nó lạnh lùng và mỉa mai không kém làm hắn giật mình, từ trước tới nay vợ mình chưa giám trả lời vậy với hắn bao giờ

- có phải sau khi bị như vậy nên cô ấm đầu không mà giám trả lời tôi bằng giọng đó? – hắn nghiến răng

- sao? cái vai yếu đuổi của tôi đóng cũng được đó chứ? nhưng tôi chán rồi, tôi muốn thế này thì sao nào? anh làm gì được tôi? lại thuê người ám sát tôi như con bồ của anh à?

- cái gì? Quế hoa thuê người sát hại cô?

- thôi bỏ đi. thân phận tôi thấp hèn, không giám so đo với các người đâu. tôi chỉ muốn sống yên ổn cùng con trai thôi. vậy nhé đừng có phiền tôi.

nó mở tủ lạnh lấy một chai nước và một hộp sữa rồi đi lên trên phòng cu bo. cu cậu này xuốt ngày chỉ ở trong phonhf, không được đi đâu ra ngoài vì bị cấm. đã lâu lắm nó không được thấy mẹ mình và đã lâu lắm nó không được mẹ bế, có lẽ cũng đã được 2 năm kể từ kho nó 2 tuổi.

- cu bo. – nó mở cửa đi vào làm cho con trai giật mình. – lại đây với mẹ nào. đừng sợ như thế chứ. con mẹ ốm quá, lại đây mẹ bế cái nào.

- mẹ ………….

- ngoan, nè, sữa nè, con uống đi. rồi mẹ nấu ăn cho con nhé, con đói lắm đúng không, mẹ xin lỗi. từ nay mẹ sẽ quan tâm con nhiều hơn,

- dạ.

nó nhìn đứa con không phải do mình dứt ruột đẻ ra nhưng cũng do thâ xác này sinh ra. thật tội nghiệp cho những số phận kém may mắn này. nó ôm đứa trẻ vào lòng vỗ về. đường đường là con trai của một chủ tập đoàn lớn mà lại không có nổi bộ quần áo nên hồn mà mặc. nó từ nay phải tự kiếm tiền rồi. nếu không nó và con nó sẽ không có gì để dùng mất, nhưng tạm thời trong tài khoản trước đây của nó cũng còn khá khá, cứ từ từ đã. ngay mai cần đi đến cái vách núi đó tìm lại cái thẻ tín dụng.

- mẹ thay cho con bộ đồ khác nhé, bộ này xấu quá, vứt đi thôi – nó dịu dàng. thay đò cho con mình rồi bế nó xuống dưới nhà.

- chị Nguyệt, chị đã khỏe rồi sao? xin lỗi chị em không tham chị được. – giọng nói mỉa mai của Quế Hoa làm nó cảm thấy khinh bỉ con người này.

- cảm ơn cô. tôi khỏe rồi, không cần cô quan tâm. – lạnh lùng nói rồi quay qua con trai mình – đi nào, vào đây mẹ nấu cho con ăn

- cu Bo sợ sệt bám chặt lấy mẹ mình.

- ai cho mày xuống đây? đi lên trên phòng mau – Quế Hoa gắt. cu Bo vẫn bám chặt lấy váy mẹ mình – tao nói không nghe à? đi lên

- ” pặp ” cô không có quền, nó là con tôi. – nó chụp lấy tay Quế Hoa khi cô ta định đánh con mình. hắn đừng đó chứng kiến tất cả. hắn không nghĩ rằng nó lại giám làm vậy với Quế Hoa.

nó buông tay Quế Hoa ra rồi dắt con mình vào bếp, bỏ lại đăng sau Quế Hoa đang ấm ức đến tột độ, chưa bao giờ thấy nó giám làm vậy với mình, cô ta không cam tâm. chạy vào kéo nó dật lại.

- cô muốn gì? không thấy mẹ con tôi đang bận à? – nó lạnh lùng hỏi.

- mày có biết mày đang làm gì không hả? mà có biết tao là ai không hả?

- đại tiểu thư nhà họ Phùng, Phùng Quế Hoa, chẳng khác gì gái làm tiền, bám theo chồng người khác, phá hoại hạnh púc gia đình người khác, đủ rồi chứ?

- nó điềm tĩnh nói

hắn im lặng nhìn cuộc chiến của hai người phụ nữ. ít nhất vợ hắn cũng phải như thế này chứ, yếu đuối hắn thấy phát ngán.

” bốp ” hắn không kịp nhìn thấy gì cả, chỉ nhìn thấy Quế Hoa ôm mặt, có nghĩa là Quế Hoa của hắn vừa bị đánh. hắn đi nhanh vào trong bếp. Quế Hoa khóc lóc, nó cười nhếc mép

- chà. lâu không ra tay, mình chậm đi nhiều quá – nó lạnh lùng nói rồi tiếp tục nhặt rau. câu nói của nó làm hắn cảm thấy hơi bất ngờ, nó tát Quế Hoa lúc nào hắn còn không nhìn thấy vậy mà nó bảo chậm. đúng là không tầm thường mà

hắn nhíu mày nhìn hai mẹ con nó líu lo nói chuyện với nhau mà trong lòng không nghĩ được gì, trống rỗng, còn Quế Hoa đang nũng nịu khóc um xùm.

- ô, đây là ngon rau sao? – nó cười trêu con trai, thằng bé cưới híp mắt, hai người không thèm để ý đến hắn

- anh Long ……- Quế Hoa sụt sùi.

- em về nhà mình đi, hôm nay anh mệt. – hắn thờ ơ nói

Quế Hoa thấy mình không có chỗ ở đây đành hậm hực ra về. nó và con tri mình vẫn không thèm để ý. hắn ngồi vào bàn ăn nhìn hai mẹ con nó làm việc. hắn bất chợt thấy trong lòng mình ấm áp. người vợ mà bao lâu nay hắn bỏ rơi, đứa con mà bao lâu nay hắn không quan tâm.

- cu bo ngoan, con lấy cho mẹ cái rổ màu đỏ đó được không? – nó dịu dàng

- dạ – thằng bé ngoan ngoãn vâng lời. đứng lên ghế lấy cái rổ cho nó đựng rau.

- được rồi. cu Bo ngoan của mẹ, con ngồi đó nhé, mẹ nấu cho con nhanh thôi. rồi mẹ con mình cùng ăn nhé

- vâng

nó xem lại nồi cơm rồi lấy thịt bò ra thái. ……nó làm rất nhiều món ngon. nó bình thản bày ra bàn, lấy hai cái bát nhỏ để ăn cơm cho nó và con trai, còn hắn, nó không thèm ngó qua.

- cu Bo. con ngồi vào ghế nào, để mẹ bế con lên nha. ngoan quá. – nó nịnh cu Bo.rồi bới cơm cho con trai – nè cơm của con đây. để mẹ thổi cho nhé.

- dạ. mẹ ơi

- sao hả con yêu?

- mẹ cũng ăn cùng con đúng không?

- ừ đương nhiên rồi. hy hy nè, nguội rồi, đây thìa nữa nè con ăn đi.

- dạ

nó cười dịu dàng nhìn con mình ăn rồi cũng bới lấy một bát cho mình. đặt bát cơm xuống bàn quy lại bới tung nồi cơm, quay lại thì đã thấy hắn bình thản cầm bát cơm của nó ăn rồi. nó tức xì khói

- này. ai cho anh động vào bữa ăn của mẹ con tôi?

- vợ đương nhiên phải nấu ăn cho chồng rồi – hắn bình thản đáp.

- anh ……..- cu Bo hơi hoàng khi thấy cảnh này – hy hy không sao đâu, cu Bo của mẹ, con ăn tiếp đi

nó đứng dậy đi lấy thêm cái bắt và đoi đũa nữa, ngồi ăn cùng con trai. hăn thấy vui vui trong lòng cái cảnh này thật ggioongs một gia đình ấm áp. và nó nấu ăn rất ngon. hắn muốn được ngày nào cũng ăn món ăn của nó rồi …………..