Đồ Khó Ưa!! Tôi Thích Em!!

Chương 33



Đi chơi đêm Nô-en cả bọn rất vui, suốt buổi nó một bên khác tay hắn, tay bên kia thì nắm tay Trang lôi đi nhưng thật sự thì lôi được một tí thì Trang như quá phấn khích vì lâu rồi cô chưa được về Việt Nam nên lôi cả nó và hắn đi tùm lum

- Mệt quá!! Cõng em lên phòng đi – nó đi chơi về thì nằm lăn ra ghế rồi lại bắt hắn cõng lên phòng, hắn nhìn nó chẳng hiểu vì sao lại nổi nóng nên nhấc bổng nó lên làm nó hết hồn – A…Em kêu anh cõng chứ không phải bế

- Ôi dào, sướng thế còn gì?? Tôi nè, có ai đưa lên phòng như bà đâu – Tuyết hai mắt sáng lên như hai ngôi sao

- Ai kêu em thế?? Thích thì anh cũng làm được mà!! – Nhật nghe thế giãy nảy lên rồi bế Tuyết chạy nhanh về phòng

Hoa của chúng ta đều được mang về phòng của chủ vì chủ làm biếng mang hoa về phòng còn lại dân FA dưới phòng đang sầm mặt đi lên chậm rãi

- Tại sao tôi vẫn còn ế!!?? – Kiệt vừa đi vừa than thở

- Vì mi giống gay quá nó vậy – Trang được câu nên xén luôn làm Kiệt sầm mặt nhìn cô

- Vậy mi không giống les chắc!! – Kiệt lầm bầm

- Mi vừa nói gì đó – Trang nghe xong liền có một cuộc rượt đuổi và đánh lộn trong phòng Kiệt, có vẻ như hai người này vẫn còn dư nhiều năng lượng

Về lại với phòng hắn, bây giờ hắn cứ gác chân ngang người nó, ôm khư khư không cho nó nhúc nhích

- Đồ khó ưa, em nằm im ngủ giùm cái

- Thả ra, em muốn về phòng – nó giãy giụa

Hắn xoay người về bên kia để nó tự do toả nặng mùi cô đơn và như kẻ bị ra rìa, nó thấy thế mà mồ hôi chảy dài liền cười xuề xoà ôm hắn:

- Ơ…em đổi ý rồi, em ngủ lại ở đây

- Thật à!! Thế thì ngủ đi – hắn hôn chụt lên trán nó rồi nó vùi mặt vào ngực hắn ngủ rất ngon

“Cốc cốc” – Cậu ngủ chưa – Nhi khẽ gõ cửa phòng Quân

- Chưa, ai vậy – Quân mở cửa, mắt hoạt động hết công suất trong màn đêm

- Nhi, cho tôi vào phòng một tí – không đợi câu trả lời Nhi luồn qua Quân trong bóng đêm để vào phòng – Tôi vào phòng rồi, đóng cửa, bật đèn đi

Lần đầu tiên, được người mình thích ghé thăm trong đêm tối thế này làm anh không thoát khỏi những suy nghĩ bậy bạ nhưng mặt anh biểu hiện vẫn rất ngây ngô

- Sao giờ này Nhi chưa ngủ, hơn 1h sáng rồi còn gì

- Tí nữa lên máy bay ngủ luôn

- Nhi đi đâu mà lên máy bay – Quân trố mắt nhìn nhỏ

- Cái này chỉ có 5 người biết là tôi, Ngọc,Tuyết,anh Hùng….người biết cuối cùng vào hôm nay là cậu

Nghe câu nói đó Quân chưa hiểu chuyện nhưng rõ ràng trong câu nói đó cho thấy anh cũng có mặt trong tâm trí của nhỏ

- Tôi sẽ đi Mĩ – Nhi nhìn thẳng mắt Quân nhanh tay bit miệng Quân không cho những âm thanh lớn thoát ra

- Để chữa bệnh phải không, nếu thế thì mau hết bệnh rồi về thăm bọn này nha – Quân ngượng nhìn nhỏ, anh muốn nhỏ về thăm anh đầu tiên và anh sẽ tỏ tình lúc đó

- Lại đây tôi biểu cái này – Nhi vẫy tay ra hiệu Quân đến gần

GẦn, gần thêm, gần thêm một chút nữa, Nhi đột ngột đưa tay nắm lấy cổ áo Quân kéo nhanh vào người mình, hai môi chạm nhau rồi!! Quân mở to mắt nhưng rồi cũng từ từ nhắm mắt cảm nhận đôi môi nhỏ

- Cậu không tìm được tôi đâu – Nhi dứt nụ hôn và phán một câu làm Quân sững người

- Tôi nhất định sẽ tìm được Nhi – lời nói chắc nịch của Quân làm nhỏ khẽ mỉm cười – Nhi cười đẹp lắm – nhớ ánh đèn hiu hắt ánh qua cửa ban công nên Quân được ngắm nụ cười tuy không được nhiều nhưng đủ làm người đối diện ấm lòng

Sau đó hai người lẻn ra ngoài, Quân phụ nhỏ xách đồ ra xe

- Làm gì lâu thế?? – Hùng đã sẵn xe chờ ngoài cửa – Ơ..Quân!! Sao cậu ở đây

- Sao đâu, xe đủ chỗ mà – Quân đánh trống lảng, HÙng cười hiền, xem ra nhỏ đã tìm ra người mình yêu rồi chỉ cần vài năm nữa là hai người sẽ được bên nhau thôi

- Nè, định bỏ hai người này sao – nó từ đằng sau nói khẽ sau đó Tuyết cũng đi ra

Tưởng cả đám ngủ hết rồi ai dè còn sót lại mấy đứa bạn thân này. Thẳng đến sân bay trong xe có hai cô gái đnag hát hò đủ kiểu để làm vui cho cuộc chia tay sắp tới, còn ở nhà thì một người ở phòng khách cười nhẹ theo dõi cái điện thoại đang có một vật chớp chớp màu đỏ nháy trên màn hình:

- Em còn lâu mới trốn được anh, về đây đi khó ưa à

Đến sân bay y như cái lúc nó tiễn Trang, cũng khóc sụt sịt nhưng cái này thì còn ghê hơn, đến nỗi Hùng phải chạy đi mua mấy bịch khăn giấy mới đủ

- Nhi đi rồi về chứ có luôn đâu mà khóc gớm thế - Tuyết lấy khăn chùi mặt mũi cho nó nhưng câu nói của cô làm ai đó bị nhột

Nó vẫn cứ sùi sụt, lúc cười lúc khóc chẳng biết đường nào mà lần, Tuyết đang thắc mắc rằng khi quen hắn mà như thế này thì hắn ra sao, nhìn nó bây giờ mà Tuyết muốn giộng cho nó mấy quả đấm. Đến lúc làm thủ tục xong xuôi, cho hành lí vào trước còn nhỏ ở ngoài với bọn nó

- Sớm hết bệnh nha, anh sẽ dẫn Widel qua thăm em vào tháng sau – Hùng xoa đầu nhỏ, đúng là mẫu anh trai hiền có khác

- Nhớ gửi mail về cho tôi nha …đừng quên…..à mà thôi – Tuyết cười tính nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt nhỏ là thấy sợ rồi

- Cho tôi ôm cái đi – nó vẫn ròng ròng nước mắt, dang hai tay chờ nhỏ ôm, khi nhỏ đã ôm rồi thì nó lại nói tiếp – Nhớ mua quà cho tôi với Tuyết nha – Nhi nghe xong thì siết chặt nó nghe cả tiếng xương kêu, ai cũng xanh mặt

Được nhỏ thả ra, nó cười xuề ôm cái lưng bị vẹo xương. còn Quân thì đứng đực ra đó chẳng biết làm gì, ngay từ đầu đâu phải nhỏ cho anh đi mà anh xin đi thì biết nói gì!! Nhi ngoắc tay làm vẻ mặt hình sự làm Quân giật mình nhưng vẫn tiến sát vào người nhỏ, kéo nhanh cổ áo của Quân, chỉ kịp hôn nhẹ một cái ngay môi làm anh sững người và chạy bắn vào phòng chờ không quên quay lại nở nụ cười mà nhỏ luôn cười một mình:

- Bai nha, tôi sẽ không về đâu

Ặc….hứa hẹn gì kì vậy, nó nghe xong mà cái xương đang vẹo có cảm tưởng như gãy luôn nhưng mà nhìn biểu hiện lúc nãy của nhỏ thì có lẽ nhỏ sẽ không về thật, mà nụ cười của nhỏ cũng đẹp, nhỏ mà cười thường xuyên thì khối anh đổ luôn chứ chẳng chơi

- Nhỏ cười đẹp nhỉ!!??

- Ừ, đẹp ghê – Quân đi kế bên cứ ngằm màn trời đen tối có một cái máy bay nhấp nháy ánh đèn

- Tôi hỏi Tuyết mà, lúc nãy được nhỏ hôn nên hoang tưởng à – nó nghe thế liền châm chọc làm anh cứ ngửa cổ lên trời mà đi chứ bây giờ mặt anh đỏ lên hết rồi, nào giờ anh chẳng biết thế nào yêu mà bây giờ khi yêu thật rồi thì lại phải tìm người đó, cứ đợi đó đi!!

Về đến nhà, tưởng ngủ hết rồi nó cũng tính luồn về phòng hắn lặp hiện trường giả nhưng khi vừa bước vào đến nhà thì hắn bế tốc nó lên và chạy nhanh như bão chẳng để ai phản ứng

- Tiêu bà rồi Ngọc ơi – Tuyết chỉ biết lầm bầm và mong sao hắn dần nó nhừ xương luôn cho rồi, bạn bè khốn nạn hoạt động ban đêm thế này đây

Bế nó về đến phòng, nó có cảm tưởng ánh mắt hắn đang ăn tươi nuốt sống nó, hắn tiến bước, nó lùi một bước. Cứ thế cho đến khi nó đụng phải bức tường lạnh ngắt thì lại cười mếu nhìn hắn:

- Anh không buồn ngủ sao??

Hắn không nói gì chỉ đưa tay hướng về phía nó làm nó tưởng sẽ bị ăn đòn nhưng hắn lôi nó lại gần và siết chặt lấy nó, nó bất ngờ mở to mắt

- Lúc thức dậy, anh tưởng em bỏ anh rồi!! – hắn thật sự rất sợ cái cảm giác thiếu nó ở bên, khi hắn tỉnh dậy hắn nghĩ nó đã về phòng nhưng khi xem qua xem thì lại không thấy nó trong phòng, hắn tính kêu cả đám dậy nhưng khi kiểm tra thiết bị định vị được gắn trên cái nhẫn hắn tặng nó thì hắn mới an tâm ngồi ngoài phòng khách chờ nó về

- Sao hôm nay sến thế?? Hay anh ngoại tình với cô nào rồi à?? – bầu không khí im lặng, lạng mạn đã bị nó xé toạc không thương tiếc khi nó đẩy nhẹ hắn ra rồi làm cái bộ mặt nghi ngờ kiểu mỉa mai

- Đồ khó ưa!!! Phạt em một tuần về phòng anh ngủ, trốn buổi thì tăng lên 1 tuần nữa ….Giờ thì đi ngủ mau!! – khoé môi hắn bỗng giật giật, lo cho nó mà bị nó nghi ngờ là sao, cái thể loại gì đây….hắn quăng nó lên giường, ôm chặt nó và cả hai lại chìm vào giấc ngủ

Cùng lúc đó ở một toà nhà cao tầng có một cặp nam nữ đang cụng ly rượu vang nở 1 nụ cười khá bí hiểm, trên bàn tràn ngập ảnh của cả đám và người bị khoanh dấu đỏ chính là nó

- Hà hà…Ngày mai phi vụ sẽ bắt đầu – người đàn ông hiện rõ cái tàn ác

- Ừ….Ngày mai…- người phụ nữ đối diện nhẹ nhếch môi xoay ly rượu, đừng hỏi tại sao nha con trai yêu quý…….

~ Sáng hôm sau ~

- Đi học thôi!! – Hùng vác cặp ra ngoài ngoảnh lại nhìn Kiệt, Nhật và Trang đang ngồi ì trong phòng khách

- Không chờ bé Nhi à?? – Trang mở to mắt nhìn Hùng và chỉ về phía cầu thang

- Không, nhỏ đi rồi Mĩ ngày hôm qua rồi – nó đi vào nói thay Hùng, ánh mắt đượm buồn

- Thôi buồn làm gì…nhỏ đi rồi về mà….- Nhật đứng lên xoa đầu nó, bây giờ nhìn Nhật mới ra dáng anh trai nó

Cả đám lại xách cặp đi học, một chiếc xe ô tô màu đen cũng theo sát bọn nó, chiếc xe đó đã lọt vào mắt Trang và Kiệt

- Cái cậu nghĩ có giống cái tôi đang nghĩ không – Trang nhìn ánh mắt Kiệt cũng đủ biết anh cũng phát hiện một điều bất thường nên huých nhẹ tay Kiệt tránh không bứt dây động rừng

- Bà chị cũng để ý sao?? Tưởng mắt chỉ để trưng thôi chứ!! – Kiệt khẽ liếc mắt xuống nhìn thân hình 1m65 kia, ánh mắt khẽ ra hiệu cho cô đóng thật đạt

Hiểu ý, khi nghe xong câu sau của Kiệt thì cả hai rượt nhau chạy lên sân thượng để tránh người nào đó trong cái xe màu đen đó, khi chạy Trang cố gắng huých nhẹ vào vai nó, Tuyết và Widel, khẽ đánh mắt về chiếc xe, còn Kiệt mặt thì cười rõ tươi nhưng khi chạy qua mấy nam thì khẽ bóp vai tạo ám hiệu. Thế là cả đám rảo bước ra khỏi tầm ngắm của chiếc xe bằng một cuộc rượt đuổi khá gay go

- Chiếc xe ấy đi theo ta từ khi ở đường lộ tới trường luôn đấy, sao mấy em chẳng để ý kĩ gì hết vậy?? – Trang trở lại với vẻ mặt nghiêm khắc

- Em tưởng họ đi cùng đường – nó cũng biết có xe nhưng không nghĩ nó lại theo dõi mình

Nghe xong câu đó, Tranh muốn nhào vào đánh cho nó tỉnh ra may mà còn Tuyết ngăn lại

- Em nghĩ nó nhắm vào tất cả chúng ta – hắn đăm chiêu suy nghĩ rồi có ý nhấn mạnh từ “tất cả”

- Em ra ngoài thử - nó nhanh như chớp chạy xuống sân thượng của trường làm cả đám dí theo không kịp

Vừa chạy ra khỏi cổng trường vì bước thì nó bị bịt miệng từ phía sau, hai tên đô con khống chế ngay khi nó đang bất ngờ không kịp phản xạ, tống nó lên chiếc xe và phóng mất hút, khi cả đám chạy ra thì đã quá muộn