Đồ Heo, Thích Cãi Anh Lắm Hả

Chương 11



Nó nhìn đống đồ ăn mà mắt sáng rỡ lên như đèn pha lê. Chà! Háu ăn nhỉ? Nó ăn một cách ngấu nghiến cứ như thể chẳng còn ai ở đây nữa. Mà có thì đã sao chứ? Nó chẳng quan tâm người khác nghĩ gì miễn sao no cái bụng là được

-NÀy! Có cần phải vậy không tôi đâu có dành ăn với cô-hắn lại nói móc

-Hứ! Đợi tôi ăn xong anh sẽ biết tay-Nó vừa nhai vừa nói

Mọi người đều ăn từ tốn trừ nó.Ăn xong cả bọn kéo nhau ra về sau khi hành hạ cái thế yêu dấu của hắn"hic...hic...đây đâu phải là ý kiến của mình chứ"- hắn thầm than

Về đến nhà, nó chui tọt lên phòng đánh một giấc say (ăn với chả ngủ). HẮn cũng vậy nhưng không phải là ngủ mà là ngồi vào bàn máy tính xem lại một ít tài liệu mà thư kí của anh vừa gửi qua (hắn là phó giám đốc trong công ty của ba hắn)

-Thật không tầm thường!-hắn xem xong tài liệu thì mỉm cười thán phục

-Nguyen Vy! Dù cô có là ai đi chăng nữa thì Hàn Mạnh Vũ tôi chắc chắn sẽ làm cho cô phải chú ý đến tôi-hắn ngồi nói một mình (khìn)

Ở một góc nào đó trong bếp nhà hắn

-Quảy?-Băng

-Con khỉ nhỏ, sao rồi mày?-Nhi

-Khỉ mày thì có! Không biết chuyện gì mà từ nãy đến giờ thằng anh tao cứ ngồi trong phòng hát hát rồi lại cười cười-Băng tỏ vẻ khó hiểu

-Còn bà nhà tao thì tao phải dựng đầu dậy hỏi mãi bã mới chịu nói là đi ăn với bạn-NHi

-Thế bã có nói bạn nào không?-Băng

-Yên tâm, tao làm ăn kĩ lưỡng lắm, tao hỏi chị Thư rồi là hai mày với anh Khôi đó!-Nhi

-Hàn chi! Vậy là rõ rồi, nguyên nhân mà cái tên kia tự nhiên khìn khìn là đây!-Băng

-Xem ra đã có tiến triển rồi-Nhi

-Tiến hành kế hoạch 2 luôn hông mày?-Băng

-Từ từ đã, để vài hôm nữa thử-Nhi

-Ừ...vậy thui nha-Băng

-Bye-Nhi