Thông tin truyện

Đồ Cổ Xuống Núi

Đồ Cổ Xuống Núi
Đánh giá: 0.0/10 từ 0 lượt

Bóng cây lắc lư, ráng chiều lúc chạng vạng chiếu rọi vào rừng cây, nhuộm đỏ một con suối. Ánh mắt xuyên qua khe lá có thể nhìn thấy ánh ráng chiều dần dần biến mất trong biển mây vô tận. Vễnh tai lắng nghe cũng chỉ nghe thấy tiếng côn trùng rỉ rả cùng vài tiếng gào thét của dã thú từ sâu trong rừng rậm vọng ra. Nơi này là một mỏm núi không có dấu chân người. Quỷ dị chính là trong vị trí âm u này lại có một tòa nhà.


Gọi là nhà thật sự là rất nể mặt, tòa kiến trúc này chỉ có thể xem là một túp lều cỏ tranh, bởi vì không được chủ nhân chú trọng nên trông vô cùng thảm thương, mấy khúc gỗ chống đỡ cùng một đống rơm rạ xốc xếch, dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo hệt như ngay giây tiếp theo sẽ đổ ụp xuống, hàng rào tre vừa thấp vừa lùn lưa thưa trống hoác, gà rừng không cần đập cánh bay cũng có thể từ khe hở chui vào, giữa sân là một bộ bàn gỗ xấu xí, trên bàn ngổn ngang thớt, dao linh tinh, bên cạnh là bếp lò cháy đen xì xì, xem ra là vừa làm nhà bếp vừa làm nhà ăn.


Mà lúc này cánh cửa trúc của lều cỏ tranh đang mở rộng, nương theo ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy chiếc giường bên trong, đầu giường là một con hươu, một con chuột lông vàng cùng một con chó hoang. Tổ hợp không bình thường này tụ lại nhưng không hề cắn xé nhau, ngoài sân thỉnh thoảng cũng có mấy loại động vật khác qua lại, chăm chú lắng nghe âm thanh như có như không từ trong lều truyền ra.


Giây tiếp theo, lá cây vang lên xào xạc.

Danh sách chương

Bình luận truyện