Dịu Dàng Một Chút Đi Mà Daddy

Quyển 3 - Chương 65



Phượng Lại nhẹ nhàng ôm lấy Phượng Lại Tà từ trên giường, nhìn về phía Đệ Nhị đang đứng bên cạnh cửa, đi ra ngoài.

Ngày hôm nay, Lucifer sẽ cởi bỏ ma chú cho Tiểu Tà.

Cùng với Đệ Nhị, bọn họ đi tới trong đại điện, Lucifer đã ngồi ở trên đại điện, chống cằm nhìn Phượng Lại và Đệ Nhị. Bên cạnh hắn, Gabriel lẳng lặng cúi đầu, nghe được tiếng bước chân mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phượng Lại.

"Đại nhân Lucifer."

Ôm Tiểu Tà đứng ở trước mặt của Lucifer, trong mắt Phượng Lại hiện ra sự tôn kính.

"Đặt cô ấy đến trung tâm đại điện là được." Lucifer nói, mắt nhìn Gabriel đứng ở một bên.

Phượng Lại xoay người, nhẹ nhàng đặt Phượng Lại Tà ở trên mặt đất, ánh mắt lưu luyến dừng lại ở trên dung nhan tuyệt mỹ của cô.

Đợi Phượng Lại lui sang một bên, đột nhiên Lucifer đứng lên, đôi tay chậm rãi nâng lên, theo động tác của hắn, Phượng Lại Tà nằm dưới đất, cũng theo đó bay lên cao.

Không ngừng bay lên, cho đến giữa không trung.

Gió, bay lên khỏi mặt đất, thổi bay vạt áo của mọi người.

Sợi tóc đen nhánh của Phượng Lại Tà bay lên, sợi tóc mềm mại hôn lên gương mặt của cô.

Ánh mắt của Lucifer hơi nheo lại, ánh sáng chói mắt từ dưới mặt đất

chiếu sáng lên, bóng dáng nhỏ nhắn của Phượng Lại Tà treo ở giữa không trung rất nhanh bị tia sáng kia che lấp.

Bão lớn ngăn cản không người nào có thể đến gần, tia sáng chói mắt làm cho không người nào có thể mở mắt ra được.

Phượng Lại híp mắt, nhìn tia sáng bao phủ khắp đại điện kia, kiên nhẫn chờ đợi.

"Ta lấy đi tia sáng này, tháo bỏ lời nguyền trả lại sự tự do cho ngươi." Giọng nói trầm thấp của Lucifer vang lên ở trong đại điện, theo tiếng nói của hắn, tia sáng kia đột nhiên đang lúc càng thêm trở nên khổng lồ, biến mất theo giọng nói của hắn, tia sáng chói

mắt chậm rãi rút đi, từ trong ánh sáng hiển ra bóng dáng của Phượng Lại Tà, cả người phảng phất ánh sáng nhàn nhạt, dịu dàng mà xinh đẹp.

"Tiểu Tà!" Phượng Lại nghiêng mình đi tới bên cạnh cô, ôm lấy cô đang trôi lơ lửng ở giữa không trung vào trong ngực mình, đôi mắt màu tím nhìn về phía Lucifer.

"Ma chú của Phượng Lại Tà đã được tháo bỏ, chậm nhất là tối nay, toàn bộ các ngươi hãy rời đi." Lucifer để xuống đôi tay, xoay người trong nháy mắt, một tay kéo lấy Gabriel im lặng đứng ở một bên vào trong

ngực, không để ý tới phản ứng của cô, hắn cương quyết nâng cằm của cô lên, bá đạo bao trùm lên bờ môi đang run rẩy của cô.

Gabriel bị chấn động mạnh, muốn phản kháng, thế nhưng cổ tay mảnh khảnh lại bị hắn tóm lấy .

Điên cuồng chiếm đoạt đôi môi cô, một lúc sau Lucifer mới buông lỏng cho đôi môi của cô, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô.

"Anh sẽ đáp ứng điều em muốn, với điều kiện bắt đầu từ bây giờ, em sẽ vĩnh viễn phải ở lại nơi này." Hắn không so đo sự sống cái chết với Thiên Giới nữa, không muốn tính mạng của Lục Đại thiên sứ nữa, điều kiện duy nhất hắn muốn trao đổi, chính là giữ cô ở lại bên cạnh mình.

Trên thực tế, chỉ cần hắn tàn nhẫn bẻ gãy cánh của cô, hắn có thể thoát khỏi sự giam cầm trong Vương Thành đóng băng này, thế nhưng hắn lại lựa chọn vĩnh viễn sống ở chỗ này, nhưng với điều kiện cô phải ở lại cùng hắn.

"Em biết rồi." Gabriel hơi chấn động, chậm rãi cúi đầu, ngược lại nhìn về phía Phượng Lại đứng ở trong đại điện ôm Phượng Lại Tà, áy náy cười một tiếng.

"Biết là tốt rồi." Giọng điệu của Lucifer có chút cứng rắn, không chút nào dịu dàng nắm lấy cổ tay của cô, dẫn cô đi, không thèm quan tâm đến những người khác trong đại điện.

Phượng Lại, nếu như ngài nhất quyết phải phong ấn trí nhớ của Tiểu Tà, thì hiện tại chính là thời cơ tốt nhất." Đệ Nhị mở miệng nhắc nhở, khi ma chú được tháo bỏ,

Phượng Lại Tà có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, một khi thần trí hoàn toàn khôi phục, muốn phong ấn trí nhớ của cô, đã không còn đơn giản như vậy.

Phượng Lại híp mắt, hít sâu một hơi, giơ tay lên, từ trong miệng nói ra câu thần chú khó hiểu, ánh sáng nhàn nhạt từ trong tay của hắn khuếch tán ra.

Thế nhưng, lúc tay của hắn chạm vào trán của cô, một giọt nước mắt trong suốt, từ khóe mắt Phượng Lại Tà lăn xuống.

Trái tim Phượng Lại, theo đó run lên, hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn đôi mắt kia chậm rãi mở ra.

Bỗng nhiên con ngươi màu đen, như thấm đẫm bi thương tuyệt vọng nhìn hắn.

Tin hắn, chợt run lên, tay của hắn dừng tại giữ không trung.

Cô đã tỉnh.

"Lại, vẫn là anh, phong ấn trí nhớ của em sao?" Phượng Lại Tà từ trong bóng tối tỉnh lại, bên tai lại nghe được lời nói hoảng hốt của Đệ Nhị, cô từ trong kí ức hỗn loạn

bắt được một cái gì đó, giống như đã hiểu ra điều gì, thế nhưng côlại không thể nào tin nổi, tại sao người kia, lại là hắn

"Tiểu Tà." Đôi mắt tuyệt vọng kia làm cho người khác đau lòng, thân thể Phượng Lại chợt cứng ngắc, nhìn cô, nhất thời, không biết phải giải thích tất cả cho cô như thế nào đây.

"Tại sao không nói cho em biết? Tại sao không để cho em hiểu rõ, nếu như nói sớm cho em biết một chút, Có lẽ, em sẽ không phạm sai lầm như vậy." Nước đã đong đầy ở khóe mắt, nếu như cô biết sớm hơn, Phượng Ngâm chính là cha của cô, thì cô sẽ không ra tay giết ông ta.

"Biết được tất cả, em có vui không?" Phượng Lại nhăn mày lại, khổ sở mở miệng, hắn nhìn thấy đáy mắt bi thương của cô, hắn biết, cách làm của hắn, sẽ phản bội sự tin tưởng của cô, thế nhưng, nếu như có cơ hội được lựa chọn lại lần nữa, hắn vẫn sẽ làm như vậy, hắn vẫn sẽ không chút do dự lựa chọn phong

Phượng Lại Tà hơi run lên, nhìn hắn.

Vui không?

Vui không?

Cô làm sao có thể vui vẻ được, nếu như có thể cô tình nguyện mình vĩnh viễn sẽ không biết điều gì cả.

Đôi mắt Phượng Lại Tà, đã tiết lộ lời nói trong lòng cô, Phượng Lại khẽ thở dài, bàn tay chậm rãi chạm vào trán của cô.

Quên đi, hãy quên đi tất cả. Cho dù tỉnh lại như thế nào, đôi mắt tuyệt vọng kia sẽ ngăn cản sự kiên định của hắn, cho dù sắp sửa hao phí nhiều năng lượng, cho dù lúc này cô có bất mãn với hắn, thì sau khi quên

đi tất cả, đều sẽ hóa thành hư vô.

Thay vì lưu lại sự tuyệt vọng trong trí nhớ của cô, nếu như không để cho cô quên đi tất cả, hãy xem như, tất cả mọi chuyện, như chưa bao giờ xảy ra.

Nước mắt của Phượng Lại Tà, không ngừng lăn xuống từ khóe mắt, cô nhìn Phượng Lại, lúc này trong lòng cô như bị xé nát, thân thế của cô, tất cả, đã làm cô không thể chịu đựng được, cô cảm giác như tim của mình sắp vỡ ra, đau đớn hít thở.

"Biết được mọi việc, không bằng quên đi."

Trước lúc bất tỉnh, Phượng Lại Tà yếu ớt nói ra một câu.

Tay Phượng Lại theo đó run lên, ôm cô đang ngủ mê mang thật chặt vào trong ngực.

"Em còn có anh." Giọng nói của chất chứa nỗi niềm khổ sở và đau lòng, mặc dù chỉ là làm cô tổn thương trong một thời gian ngắn, hắn cũng đau lòng, hắn không dám tưởng tượng, nếu để cho cô vĩnh viễn mang nỗi tuyệt vọng như vậy, hắn sẽ như thế nào.

"Phượng Lại, đưa em ấy trở về phòng nghỉ ngơi đi." Cảm nhận được tất cả, Đệ Nhị đứng một bên không khỏi có chút bi thương, tất cả đã qua, hắn không nghĩ đến, Phượng Lại lại có thể làm Tiểu Tà tỉnh táo trở lại, bằng năng lượng của mình phong ấn trí nhớ của Tiểu Tà.

Phải biết rằng, bây giờ Tiểu Tà, có, đã đạt tới năng lượng mạnh nhất của đứa con cấm kỵ, mặc dù nói Phượng Lại Tà vì tháo bỏ ma chú nên mới thức tỉnh, trí nhớ

chưa được thanh lọc toàn bộ, năng lượng chưa được hồi phục lại toàn bộ, nhưng, đẳng cấp cao hơn hắn và Phượng Lại, nhưng có thể che giấu đi tất cả.

"Rốt cuộc tại sao Phượng Lại lại làm được như vậy" Đệ Nhị không khỏi có chút hoài nghi.

Trầm mặc ôm lấy Phượng Lại Tà, Phượng Lại xoay người rời đi.

"Đệ Nhị." Đi được vài bước, hắn dừng lại, nhưng không xoay người, chỉ là đưa lưng về phía Đệ Nhị hỏi.

Michael giao cho ngươi mang về Ma giới rồi, chờ sau khi Tiểu Tà tỉnh lại, ta sẽ đưa cô ấy về Nhân giới, chuyện thiên sứ săn thú, phải làm phiền các ngươi xử lý một chút rồi." Giờ phút này, hắn đã khôi phục được sự tự do, không có gì có thể ràng buộc bước chân của hắn.

Hiện tại việc duy nhất hắn quan tâm, chỉ có cô bé ngủ say trong ngực của hắn, những việc khác, đối với hắn mà nói đã không còn quan trọng nữa.

Danh dự, thắng lợi, phù hoa, tất cả cũng chỉ là nhất thời.

Đưa Michael cùng Ngũ Đại thiên sứ trả về sao?" Đệ Nhị có chút không xác định, lúc trước bọn họ trực tiếp nhốt Ngũ Đại thiên sứ trong địa lao ở Ma giới, vì cái gì, chính là vì chờ Phượng Lại sau khi trở về để cho hắn xử lí.

Bởi vì, lúc này đây việc săn bắn thiên sứ, lúc mới bắt đầu, chính là do Phượng Lại dẫn dắt, hắn ở trước mặt của đại quân Ma giới, đã trở thành người đứng đầu của các tộc.

Tất cả mọi người đều chờ hắn hạ lệnh, thế nhưng, Đệ Nhị nghe được lời nói của Phượng Lại lúc này thì thì biết rõ, chỉ sợ trong thời gian ngắn, hắn sẽ không trở về Ma giới.

Sau khi trải qua nhiều việc như vậy, có lẽ hắn thật sự mệt mỏi, hắn cần một nơi an tĩnh, mang theo Tiểu Tà trải qua cuộc sống thuộc về bọn họ.

Trong lòng Đệ nhị mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cảm giác vui mừng lại gấp bội phần, hắn vui mừng vì Phượng Lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ rốt cuộc đã thoát

khỏi xiềng xích trên người để tìm được mục tiêu của mình, so với hắn mình càng thêm kiên định, kiên quyết tin tưởng vào ý niệm của mình, nỗ lực đạt được điều mình muốn.

Mà hắn, chúc phúc cho Phượng Lại.

"Những chuyện này, hãy giao cho vua của các tộc xử lý cho tốt, so với ta bọn họ hiều rõ hơn về ngoại giao." Hắn chỉ cũng chỉ là phụ trách việc tấn công, việc phòng thủ thì nhiều người có kinh nghiệm hơn hắn, hắn đã hoàn thành tất cả nhiệm vụ, tự khắc lui thân.

"Ta hiểu, lời của ngài, ta sẽ chuyển cho vua của các tộc." Đệ Nhị đáp.

"Vậy xin nhờ ngươi." Phượng Lại chân thành mở miệng nói.

"Chuyện nhỏ." Thấy giọng nói của Phượng Lại có chút khách khí, Đệ Nhị không khỏi cảm thán, hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Lại khi hắn còn là một đứa nhóc con, mặt lạnh lùng, khuôn mặt ấy đã khắc sâu trong trí óc của hắn.

Chỉ là, tất cả đều đã đã qua, hắn sắp có được tương lai tốt hơn.

Tương lai cùng với Phượng Lại Tà.