Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 50: Cũng đều đáng thương hại



Đinh Nhị Cẩu có thể không cần nhận lời mời của Dương Phụng Tê, nhưng lòng hiếu kỳ khiến cho hắn không nghi ngờ chút nào, tiếp nhận lời mời của Dương Phụng Tê, lúc này, hắn đang đứng ở trên bậc thang cửa lớn của bệnh viện, nhìn phía xa kia chiếc Mercedes chậm rãi chạy đến.

– Tôi Không nghĩ tới, cậu thật là dám nhận lời mời?

Ngồi vào sau xe, trên mặt của ông Long không biểu lộ ra điều gì.

– Chú Long, đây là ý gì, chẳng lẽ chú sẽ gϊếŧ cháu?

– Tôi không có gϊếŧ cậu, tôi gϊếŧ khá nhiều người, nhưng duy nhất không gϊếŧ một người như cậu!

– Vậy thì cháu an tâm rồi! Nhưng mà chú Long, tại sao vậy, cháu không đủ tư cách để chú gϊếŧ sao?

– Bởi vì bản thân cậu đang mơ mộng hảo huyền, tôi không thích gϊếŧ một kẻ ngu! – Ý chú nói gì vậy?

Đinh Nhị Cẩu sợ hãi hỏi.
– Nhóc, cậu có biết cô chủ của tôi là thân phận gì không?

– Này chú, thật đúng là cháu không rõ ràng lắm, xin chú nói rỏ hơn!

– Tôi không muốn nói, cũng không phải là trách nhiệm của tôi, bất quá tôi có một lời khuyên, không biết cậu có muốn nghe không?

– Chú Long, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng là đã biết nhau, cháu thuộc hàng con cháu, có chuyện gì không phải, chú cứ nói cho cháu biết, cháu sẽ coi như là nghe ông nội của mình dạy dỗ!

– Ha ha, xem cậu kìa, còn có chút thông minh lanh lợi, nhưng tôi cũng không dám nhận đứa cháu nội như cậu!

– Không sao cả, dù sao khi thấy chú, cháu thấy kẻ nào chạm đến chú cũng đều đáng thương hại!

Đinh Nhị Cẩu nói.

– Mặc kệ cậu có tin hay không, nhưng tốt nhất là cách xa cô chủ một chút, đối với cậu mới có lợi!

– Cháu hiểu, chỉ gặp mặt lần này, về sau sẽ là đường ai nấy đi!
Đinh Nhị Cẩu không chút do dự nói.

– Tốt lắm! Vậy cậu cũng thức thời, đây là tưởng thưởng cho cậu, bất quá, cậu phải tự mình đi lấy!

Ông Long vừa lái xe, vừa lấy ra từ trong túi, một tờ giấy đưa cho Đinh Nhị Cẩu ngồi phía sau.

– Đây là cái gì?

– Chính mình xem thì biết!

Ông Long không nhắc lại.

Đinh Nhị Cẩu có chút nghi hoặc, chẳng lẽ lại cho mình một tờ chi phiếu, nhưng vừa mở ra xem, không khỏi cười lăn lộn, đó là Vương Đại Bưu viết giấy nợ tiền!

“ Nay mượn Đinh Trường Sinh năm mươi vạn dùng cho việc chi tiêu, trong một tuần sẽ thanh toán trả lại, nếu không làm theo cam kết, dựa theo mỗi ngày trả thêm 10% tiền lãi. Ký tên Vương Đại Bưu “

– Chú Long, cháu chỉ là đùa một chút thôi, Vương Đại Bưu tên côn đồ cắc ké này làm sao có nhiều tiền như vậy được?
– Cậu chưa biết, Vương Đại Bưu không có tiền, nhưng cha hắn lại có tiền, tôi lần này đi với cô chủ đến tỉnh Giang Đô, chính là tìm đến chổ bọn họ đầu tư đấy, cậu có thể thử đi lấy tiền, nhưng tốt nhất hãy suy nghĩ kỹ, số mạng có được tiền, nhưng có thể mất mạng cũng vì xài tiền!

– Ai da, vậy hay là chú Long lấy đi, tôi cho chú hết, hiện tại tôi không thiếu tiền, cũng không cần phải lấy thêm số tiền này làm gì!

– Thật sự? Nhưng là trên giấy viết tên của cậu mà?

– Cái này dễ thôi, cháu viết giấy ủy quyền thì xong rồi!

– Tốt, nhóc cũng có hiểu về pháp luật, có đi học sao?

– Biết một chút, tốt nghiệp trung học, chỉ là không thi đại học mà thôi!

– Cậu còn trẻ tuổi, học thêm chút này nọ để biết thêm cũng tốt!

Ông Long cười nói, nhưng lúc này Đinh Nhị Cẩu không cười được, thiếu điều hơi mếu, bởi vì hắn nhìn thấy xe đã ra khỏi nội ô thành phố Giang Đô, đang hướng về phía ngọn núi chạy, trong lòng của hắn không tránh khỏi thấp thỏm, sắc mặt có chút tái nhợt.
– Chú Long, chúng ta đi nơi nào vậy?

– Cậu sợ, hiện giờ thì đã muộn rồi!

Ông Long đắc ý, vừa rồi thằng nhóc này dáng điệu không sợ trời, không sợ đất, phỏng chừng giờ này muốn tè ra quần.

Chiếc Mercedes xoay quanh trên đường lớn ở trong núi, tuy rằng không biết đây là nơi nào, nhưng là phong cảnh ngoài cửa kính thật là không tệ.

– Đây là phía tây thành phố Giang Đô tiếp giáp với núi Phượng Hoàng Sơn, chúng ta đi đến sơn trang Cúc Hoa, yên tâm, nếu tôi muốn gϊếŧ cậu, thì không cần phải lái xe, hao xăng đem cậu kéo tới nơi này, tại trong toilet ở thành phố, đã có thể giải quyết cậu, còn làm cho cảnh sát nhìn không ra là cậu bị gϊếŧ nữa kìa!

– Ý của chú Long là làm cho cháu như là ở trong toilet tự sát?

– Ừ! Có dạng người chết như thế, ở trong toilet tự sát có cái gì không tốt, ít nhất còn có người phát hiện ra cậu, nếu chết ở ngoài nơi hoang dã, không có dấu vết người qua lại, chỉ sợ cậu hoá thạch cũng không có người phát hiện ra!
– Chú Long, xem ra chú rất lợi hại, nếu không, chú thu cháu làm đệ tử đi!

Đinh Nhị Cẩu còn chưa nói hết, chiếc Mercedes thắng gấp liền dừng, hắn lúc này mới chú ý tới xe đứng trước ở cửa chính bằng đồng lưu, cửa dần dần mở ra, nhìn không thấy người kéo, khiến tạo cho người cảm giác chỗ này thật bí hiểm, khắp nơi đều có người quan sát mình.

Đi vào trong cửa chính, tốc độ xe chậm lại, bởi vì đường trở nên càng thêm nhỏ lại, Đinh Nhị Cẩu lúc này mới biết vì sao kêu là sơn trang Cúc Hoa, bởi vì trừ đi một ít cây ở bên ngoài, nơi này cơ hồ nhìn không thấy bất kỳ màu xanh loại thực vật khác, tất cả đều là hoa cúc, còn lấy hoa cúc trắng làm chủ đạo.

– Lên đi, cô ấy đang đợi cậu!

Ông Long dừng xe ở trướcmột căn nhà lớn, chỉ trên lầu.

– Chú không đi theo lên?
Ông Long không trả lời, chỉ lắc lắc đầu.

Lầu một không có ai, lên đến lầu hai, thì hắn nhìn thấy một bóng người đứng lặng lẽ trước sân nhỏ lầu hai,chăm chú nhìn về phương xa, gió núi có chút thổi phớt nhẹ, bóng người này hai tay ôm lấy cánh tay của mình, từ phía sau nhìn xem, búi tóc vén lên thật cao lộ ra một cái cổ trắng tinh, áo lông cổ thấp dài theo dáng người cao cao, vừa vặn như vật trang sức đi kèm, phía dưới là một cái váy lông cừu, từ dưới mở ra đường xẻ gần một thước đến gần vạt áo, làm cho người ta trực tiếp thấy đến đôi vớ màu da trên bắp đùi thẳng tắp thanh khiết.

Bóng lưng này quá quen thuộc, lần trước hắn nhìn thấy là vào cái ngày rạng sáng ở nhà ga, cô lúc đó nhẹ nhàng rời đi, mà bây giờ, bóng lưng cô càng thêm rung động chân thật xuất hiện ở trước mắt, nhưng không biết vì sao, đứng gần đấy, nhưng Đinh Nhị Cẩu luôn cảm thấy, khoãng cách giữa hắn với cô càng lúc càng xa……