Đinh Nhị Cẩu Liệp Diễm Nhân Sinh

Chương 20: Tên khốn kiếp này



Lý Phượng Ny không nói tiếng nào cặm cụi xắt lấy thức ăn, trên thực tế trong lòng của cô thực mâu thuẫn, cô không biết có nên nói cho hắn biết chuyện mình nghe được hay không, tuy rằng cùng với tên nhóc này tiếp xúc không lâu, nhưng cô có cảm giác được tên nhóc này đối với mình tốt lắm, hơn nữa hắn càng lúc càng dây dưa gần gủi với mình, cô quay đầu nhìn thoáng qua, hiện giờ hắn đang giúp mình nhóm lửa.

Đinh Nhị Cẩu từ phía sau cũng đang nhìn bóng lưng Lý Phượng Ny, tuy rằng quần áo cô đã phai màu trắng bệch, nhưng thực sạch sẽ, phụ nữ như vậy chính xác sẽ làm rất tốt công việc quản gia ở nhà, giống nhau tựa như là mẹ của mình vậy.

– Chị Phượng Ny, chị hôm nay sao mất hứng không thấy vui gì cả, có phải tôi lỡ lời với chị..

Đinh Nhị Cẩu thận trọng hỏi.

– Không có, cậu có làm gì đâu mà mất hứng.
– Chị Phượng Ny chị nếu có chuyện gì khó khăn , chị cứ nói cho tôi biết, tôi bây giờ là cảnh sát, có thể giúp chị, ai tôi cũng không sợ, nếu ai khi dễ chị, tôi sẽ tìm hắn bắt lại.

Đinh Nhị Cẩu chân thật nói với Phượng Ny

– Không có chuyện gì? Nhị Cẩu, cậu vì sao cậu đối với chị tốt như vậy?

Trong phòng bếp rất tối, nhưng nhờ ánh sáng tờ mờ dễ ẩn giấu che giấu ngượng ngùng, có thể hỏi ra những lời này, Lý Phượng Ny cũng phải can đảm lắm…

– Bởi vì, bởi vì…chị giống mẹ của tôi lắm, hiện tại có đôi khi tôi rất nhớ về mẹ mình, nhưng tôi biết, mẹ tôi không bao giờ có khả năng trở lại nữa, nên tôi nhìn chị mà mong….

Đinh Nhị Cẩu lời nói này là thật, tối hôm đó cơm nước xong xuôi, trong lòng hắn cũng rất muốn tìm một phụ nữ dựa vào, nói tới nói lui, hắn mới vừa vặn mãn 18 tuổi, trong mắt nhiều người lớn tuổi, hắn vẫn còn là con nít.
Đinh Nhị Cẩu không dám nói nữa nói, cúi đầu đem lấy củi, nhét vào trong bếp lò. Nhận thấy Đinh Nhị Cẩu cảm xúc biến hóa, Lý Phượng Ny không khỏi quay đầu, ngồi xổm trước mặt của Đinh Nhị Cẩu, vươn cánh tay còn dính rau xanh, sờ soạng trên mặt rướm nước mắt của Đinh Nhị Cẩu, đây cũng không phải là lần đầu tiên lau nước mắt cho hắn, điều này làm cho người phụ nữ như Lý Phượng Ny trong lòng rất là chật vật khó chịu.

– Cậu là con trai, không được khóc, đợi lát nữa sẽ nói cho cậu biết chuyện gì!

– Chị…., có phải hay không xảy ra chuyện gì?

Đinh Nhị Cẩu lấy tay lau nước mắt hỏi.

– Chị ngày hôm qua vừa trở về nhà chồng, tình cờ nghe được Vương Lão Hổ với Trần Tiêu Tử ở tại nhà chồng chị tính kế, bảo là muốn làm cái bẫy, dụ cậu chơi bài, để cậu thua nhiều tiền rồi bọn họ sẽ khống chế cậu, họ còn nói muốn qua nhà của chị ở căn phòng sau phóng hỏa, trong lòng chị hoảng sợ, nhưng không dám nói cho cha chị biết, cậu nói xem, chuyện này nên làm sao bây giờ.
Lý Phượng Ny nói xong cũng là hết đường xoay xở, ánh lửa trong lò bếp làm khuôn mặt thanh tú xinh đẹp Lý Phượng Ny đỏ bừng, Đinh Nhị Cẩu nhịn không được lấy tay sờ gương mặt cô, nhưng bàn tay vừa giơ ra đã bị Lý Phượng Ny bắt được.

– Làm gì vậy, định bậy bạ với chị à, mới nhóc như cậu đã có ý nghĩ đen tối, không có lòng tốt, cậu làm chị thất vọng quá!

– Không phải như chị nghỉ vậy đâu, chị thật là dễ thương, tôi không nhịn được muốn nhìn xem mặt của chị, thật ra không có ý tứ gì khác, hơn nữa, chị Phượng Ny … tôi …!

– Tôi cái gì mà tôi, nhanh chút nhóm lửa, cha chị sắp trở về rồi!

Cô nhanh chóng chận lại câu nói của Đinh Nhị Cẩu, –

– Chị Phượng Ny, chị mới vừa nói cái gì, Trần Tiêu Tử và Vương Lão Hổ muốn làm gì?

– Vừa rồi chị nói, cậu không có nghe à?
– Không có nghe, lúc đó..tôi.. lo nhìn ngắm ..chị..!

Đinh Nhị Cẩu nhếch miệng cười, sờ sờ đầu của mình, ngượng ngùng nói.

– Con nít con nôi, suy nghĩ gì đâu không à..

Lý Phượng Ny đánh trống lãng, nhưng trong lòng vẫn là rất vui, cô là một phụ nữ, cũng cần đàn ông quan tâm, nhưng bởi vì mới học xong tiểu học, thì nghỉ học ở nhà, mãi cho đến khi gả cho Vương Lão Hổ, không còn có dịp tiếp xúc được qua người đàn ông nào khác, cho nên đối với đàn ông ấn tượng đầu tiên chính là Vương Lão Hổ, nhưng từ khi gặp được Đinh Nhị Cẩu một thanh niên trẻ trung, mới biết được kết giao với đàn ông khác còn có thể nói chuyện thoải mái vui vẻ, không cần phải lo nghĩ gì hết

– Tôi nói thật đó, thực là hồi nảy không có nghe chị nói gì nữa, chị Phượng Ny, chị nói lại một lần nữa cho tôi biết đi!
Đinh Nhị Cẩu đứng lên, đến bên cạnh Lý Phượng Ny, hai bàn tay nắm lấy hai tay Lý Phượng Ny lắc lắc năn nỉ nói.

– Buông tay chị ra , nếu cho người ngoài nhìn thấy thì không tốt.

– Chị không nói, tôi sẽ không buông tay chị ra!

Đinh Nhị Cẩu thấy Lý Phượng Ny cũng không có tức giận, hắn tận dụng cơ hội, nên vẫn tiếp tục…

– Được…được rồi..chị nói, buông tay ra đi ..

Sau khi nghe Lý Phượng Ny kể lại câu chuyện xong, hắn không có tức giận, ngược lại cảm thấy việc này có thể là một cơ hội cho hắn tiếp cận với Lý Phượng Ny.

– Chị..,chị có thích Vương Lão Hổ không?

– Ai da, việc này, chị lấy hắn vốn chính là làm theo ý của cha, chị một giờ cũng không có thích hắn, chẳng qua là chị suy nghĩ: thôi thì cứ sống cho qua ngày, dân quê mà, làm gì có được thích hay không thích, cái gì tình yêu hay không tình yêu, cứ đồng trang lứa là được, nhưng Lão Hổ toàn thời gian chỉ biết ăn uống cờ bạc chơi gái, đáng hận nhất là, có một lần ở bên ngoài tìm gái lạ rồi mang về nhà, đem chị đuổi ra ngoài, để cho cô gái kia ngủ ở trên giường của chị, chị muốn ly hôn, nhưng là còn ngại đến đến mặt mũi sỉ diện của cha, chị không muốn, để cho cha chị khó xử!
– Tên khốn kiếp này, tôi nhất định sẽ thu thập hắn, chị yên tâm, tôi sẽ làm cho hắn mất mặt đến tận mồ mả dòng họ của hắn luôn, hắn sẽ hoàn toàn không còn đất dung thân ở thôn Lô Gia Lĩnh này nữa, chị về sau sẽ sống tốt hơn, không bao giờ gặp mặt hắn nữa, nếu chị muốn.

– Chị lâu nay cũng không có nghĩ đến hắn, tối hôm qua chị trở về nhà, định lấy mấy bộ quần áo, không nghĩ tới việc hắn thản nhiên tính toán bàn mấy việc này, cha chị đối với hắn không tệ mà, cậu xem lại một chút giùm chị phía sau nhà, căn phòng chất củi gần như vậy, một khi bắt lửa, sẽ đem nhà của chị cháy tan tành, thật sự là táng tận lương tâm, ác độc giống như là thú dữ

– Chị yên tâm , việc này giao cho tôi, chị không cần phải để ý đến, tôi sẽ thay chị cho hắn một bài học nhớ đời.
– Không được, cậu đánh không lại hắn đâu, hay là cậu báo cáo lên lãnh đạo của cậu là được rồi…