Định Mệnh Nhóc Là Của Anh

Chương 39: Về với anh





Những giấy tờ này không phải do Dương Thắng làm, Dương Thắng chỉ làm bảng chuyển nhượng cho Nhật Hào, khi cầm lên xem có phần bất ngờ. Dương Thắng ân hận vì lúc nãy đã xem thường cách xử trí của người anh em này vì dám lấy tận 30% cổ phần để đánh cược. Dương Thắng đã sai, Khắc Huy là người điều khiển lý trí và cảm xúc rất tốt, hầu như hai cái không liên quan gì đến nhau. Lý trí và tình cảm tồn tại song song trong con người Âu Khắc Huy anh.

-Bản chuyển nhượng của ông Âu Khắc Huy cho Âu Nhật Hào 30% cổ phần được kí nhận và công chứng sau bản chuyển nhượng của ông Âu Khắc Huy cho em gái là cô Trương Lan Nhi sau một ngày! Vì vậy, bản chuyển nhượng cũng như chữ kí và công chứng của ông Âu Nhật Hào không có hiệu lực trên pháp luật!

Mọi người xem xét kĩ rồi gật đầu, đúng như là Dương Thắng nói.

-Gọi bảo vệ lên mời những người không có liên quan đến cuộc họp này ra ngoài!-Gia Minh nói nhằm khiêu khích đối phương.

Nhật Hào tuy tức giận nhưng luật vẫn là luật do hắn làm việc lần này quá sơ suất không đề phòng Khắc Huy nên đây là hậu quả, Nhật Hào bước ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của Nhật Hào, gương mặt Phương Thảo có chút biến sắc. Bảo Anh ngồi bên cạnh khẽ gọi.

-Này, cậu sao vậy?

Phương Thảo chỉ lắc đầu không nói. Mẹ của Phương Thảo đứng tên 5% cổ phần của Royal, lần này thay mặt mẹ đại diện đi cuộc họp này.

-Được rồi! Mọi người, việc đề bạc Chủ tịch mới của Royal, các vị có ý kiến gì?

Khắc Huy, Lan Nhi và một người nữa có 15% cổ phần. Và 15% cổ phần là cao nhất của Tập đoàn. Mọi người không ai nói gì.

-Mọi người không có ý kiến tức là tôi, Âu Khắc Huy vẫn đảm nhận chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị!

***

Chiều, Khắc Huy đến bệnh viện, cô vẫn chưa tỉnh lại, anh khẽ vuốt tóc cô.

-Với 15% cổ phần vẫn giữ vững chức vụ Chủ tịch! Phục anh đấy, Khắc Huy!-Lan Nhi nói.

Hạ Lâm, Lan Nhi và Gia Minh bước vào phá vỡ không khí im lặng do chính anh tạo ra. Nhìn thấy hai người họ, Khắc Huy không nói gì, chỉ im lặng.

-Anh Huy, có cần em trả lại 15% cho anh không? Cổ phần Royal là tài sản của họ Âu, không phải họ Trương!

Royal là Tập đoàn của nhà họ Âu, ba của Khắc Huy, Lan Nhi là em của anh bên họ mẹ là họ Trương.

-Khi cần thiết!-Anh nói, mắt vẫn ôn nhu nhìn Diệu Phương.

Tay Diệu Phương khẽ lay động, nhìn thấy vậy, anh vội gọi bác sĩ. Sau một hồi lâu đứng bên ngoài chờ đợi, bác sĩ cũng bước ra lắc đầu.

-Âu tổng, bệnh nhân Hạ Diệu Phương do va chạm mạnh mà mất trí nhớ! Xin lỗi anh, chúng tôi đã cố gắng hết sức!

Thời gian như dừng lại, có ai đó cầm mũi tên đâm vào tim của anh chăng? Sao nó lại nhói như thế. Khi bác sĩ rời đi, bước vào, không trí trong phòng căn thẳng thấy rõ.

-Hạ Diệu Phương! Em đã ngủ hơn một ngày!-Giọng Khắc Huy lãnh đạm và ôn nhu như khuấy vào nhau, không thể phân rõ được.

Một cô gái ngồi khép gọn trên giường, gương mặt vẻ hoảng loạn thấy rõ. Cô nhìn anh đang bình lặng dựa người vào tường, đôi mắt khép hờ lại. Người đàn ông này, tư thế này? Quen quá đổi nhưng không sao nhớ ra được.

-Diệu Phương, mình Hạ Lâm đây còn nhớ mình chứ!-Hạ Lâm lại gần nắm lấy tay cô.

Cô chỉ lắc đầu, gương mặt chăm chú nhìn người đàn ông đang lãnh đạm dựa người vào tường kia.

-Anh là Gia Minh!-Gia Minh nói, giọng khẽ buồn.-Hy vọng em không quên anh!

Cô chỉ lắc đầu không nói gì cả, đôi mắt vẫn không thay đồi hướng nhìn.

-Chị, em là Lan Nhi đây ạ!-Lan Nhi nắm tay cô.-Chị nhớ em chứ? Em là em họ của Khắc Huy, chúng ta cũng từng nói chuyện với nhau nhiều lần rồi!

Cô im lặng, cảm nhận không khí căn thẳng trong phòng.

-Xin lỗi… tôi…-Cô bịt tai lại, vẻ hoảng loạn.-…không biết!

Khắc Huy bước đến, nhẹ nhàng ôn nhu nắm lấy bàn tay cô, di chuyển đôi tay cô ra khỏi vị trí tai của cô.

-Em là Hạ Diệu Phương!

Cô lẩm nhẫm ba chữ Hạ Diệu Phương mãi rồi nhìn gương mặt điển trai của anh lúc này chỉ có sự ôn nhu, cô khẽ gật đầu.

-Tôi là Hạ Diệu Phương!-Cô nói, giọng bớt hoảng loạn.-Nhưng… anh là ai?

-Âu Khắc Huy!-Anh nói rõ ràng chậm rãi để cô nhớ.

Âu Khắc Huy? Cái tên này có gì đó mãnh liệt đối với trí óc cô nhưng cô không nhớ ra.

-Anh Âu Khắc Huy, anh là gì của tôi?-Cô hỏi, giọng không còn hoảng sợ mà ngược lại còn cảm nhận được sự tinh nghịch.

-Anh là…-Anh khẽ dừng một chút.

-Diệu Phương, em vẫn ổn chứ?

Bên ngoài, Bảo Anh, Phương Thảo và Dương Thắng bước vào. Bảo Anh cất tiếng hỏi.

-Chị là…

Ba người ngỡ ngàng.

-Chị ấy bị mất trí nhớ do va chạm mạnh!-Lan Nhi nói đơn giản.

Phương Thảo từng nghiên cứu rất tỉ mỉ về tâm lí, bên Pháp, từng là một bác sĩ tâm lí nổi tiếng. Phương Thảo tiến gần Diệu Phương.

-Không sao hết! Chúng ta làm quen lại từ đầu! Chị là Nguyễn Phương Thảo!

Khi con người mất toàn bộ kí ức, khi không có quá khứ, không nhớ bản thân mình là ai chắc chắn sẽ rơi vào khủng hoảng nghiêm trọng. Khi đó họ cần sự ôn nhu mềm mại chứ không phải là sự ép buộc phải nhớ lại.

-Em là… Hạ Diệu Phương!-Cô có thiện cảm với Phương Thảo ngay khi bắt đầu nói chuyện.

-Sao em biết tên của mình?-Bảo Anh hơi thắc mắc, mất trí nhớ chẳng phải là không nhớ gì sao?

-Anh ấy nói với em!-Gương mặt cô có sắc hồng rõ rệt.-Anh Khắc Huy!

Mọi người khá ngạc nhiên nhưng đây không phải là không tốt.

-Được rồi! Chị là Bảo Anh!-Bảo Anh nói rồi hất mặt về phía Dương Thắng.-Đây là Dương Thắng!

-Chị có baby sao?-Cô hỏi, hiện tại cô như trang giấy trắng, không màu, không mùi, không vị, rất thanh khiết, cô không nhớ gì cả.

-Ừ.-Bảo Anh nói.

-Cha của đứa trẻ là ai ạ?-Cô hỏi như một đứa trẻ ngây thơ không biết gì.

Không khí trong phòng im lặng, có chút căn thẳng.

-Được rồi! Diệu Phương, sao khi xuất viện, em về biệt thự với anh!-Khắc Huy nói, đây giống là một câu ra lệnh hơn.

-Về với anh?-Gương mặt hiện rõ sự ngây ngô.-Gia đình tôi đâu? Anh là gì của tôi?

-Gia đình em, anh sẽ dẫn em đi gặp họ sau!-Anh nói, giọng có chút trầm xuống.-Tạm thời em cứ ở biệt thự nhà anh vì anh là… người chăm sóc em!

Cô gật đầu dù không hiểu là mấy. Cô có cảm giác thân quen và ấm áp khi nói chuyện với anh.

Mọi người trong phòng dồn về gương mặt của Khắc Huy, chỉ có sự ôn nhu dành cho người con gái trước anh.

Diệu Phương mất trí nhớ nên nghĩ việc ở Royal, cô về biệt thự của Khắc Huy. Khi bị mất trí nhớ, người ta đáng lẽ phải hành động theo lí trí vì tình cảm họ cũng không còn nhớ, nhưng cô lúc này lại ngược lại, cô hoàn toàn làm theo cảm xúc.

Lý trí và tình cảm phải đi chung với nhau, nếu có lí trí mà không có tình cảm sẽ trở thành người vô tình, nếu có tình cảm mà không có lý trí sẽ trở thành người nhu nhược, yếu đuối.