Định Mệnh Cho Em Được Gặp Anh

Chương 7



─ " Hừ! Cô coi tôi như âm hồn không tan hay gì?"

━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━━

─ " Ô ~ trùng hợp thật ".

Mộc Tinh đang cố làm nũng để Tử Hy bớt giận mình thì phía sau có giọng nói trầm thấp, nghe lại hấp dẫn lạ thường.

Tử Hy nghe giọng nói quen thuộc, lòng như như sóng dữ dội, đúng là vận sh*t mà.

Mộc Tinh quay người lại nhìn người nọ.

─" Anh là....".

Hắn ta cong môi cười, trên người hắn ta ăn diện bộ đồ phối, áo phong dài, quần jean trễ rách, giày thể thao, tuy là phong cách giản dị nhưng chất liệu, nhãn hiệu thì lại là một đẳng cấp khác.

─ " Tôi là Nam Cung Dạ mới chuyển đến đây ".

Hắn ta hai tay đút vào túi, hờ hững đứng sững sau lưng họ, dáng môi cười độ cong vừa đủ khiến cho bao nhiêu con gái chết đứng, môi cười khẽ nói.

─ " Tử Hy có duyên thật, chúng ta lại gặp nhau rồi, không ngờ chúng ta cùng trường đấy ".

Cô quay lưng lại nhìn, trước nhan sắc của hắn Tử Hy cũng vẫn trước sau như một lạnh nhạt, hờ hững, nhan sắc của hắn chả có một miếng gây sát thương với cô.

Xùy!!! Trùng hợp gì chứ? Duyên này do cậu tự tạo ra mà, nguyên tác trong sách cậu ta vốn học kinh doanh sao lại vô trường diễn xuất, rõ ràng cậu ta đã tìm hiểu thông tin về mình.

Cũng may gia đình giữ cô rất kĩ, chưa từng để cô lộ mặt, bên ngoài cũng không để cô lộ thân thế, như vậy rất nguy hiểm, nhiều người thì lại thấy sang bắt quàng làm họ.

─ " Aaaaaaa nam thần cũng ở đây này!!! " một cô gái bắt gặp anh hét lên.

─ " A~ hạnh phúc quá mày ơi nam thần trước mắt luôn kìa ".

─ " Anh ấy học cùng trường chúng ta vậy là sau này chúng ta cũng có thể ngắm thoả thích rồi ".

─ " Sao anh lại ở gần con nhỏ Tử Hy kia chứ "

─ " Ngu! Nam Cung Dạ với Tử Hy có đua xe với nhau rồi, nên họ mới biết nhau, đi chào hỏi đối thủ là lẽ đương nhiên "

─ " Ấy! Sao tao lại không biết mậy "

─ " Vì mày não bò, trời ơi! Cả trường ai cũng biết trừ mày đó".

─ " Ê rồi ai thắng mạy, tao muốn biết kết quả cơ ".

─ " Kết quả hả, Nam Cung Dạ, hoàng tử đường đua của chúng mày thua nữ thần của bọn tao đó ".

─ " éc! Thua nhỏ đó, có nhường không đó? Mà mày theo phe cô ta à? "

─ " Mày hâm mộ ổng mà không biết tính cách của anh ta à, đối với anh ta từ "nhường " khi đường đua đối với anh ta thì lại không có, tao theo phe nữ thần đó thì sau nào ai sợ ai ".

H a i z z z buồn thiệt chứ.

─ " ê! Tao ngửi được cái mùi gian tình ".

─ " Gì vậy ba!!! ".

Trong lúc người hâm mộ anh ta bao vây, Tử Hy đã kéo Mộc Tinh đi đến nơi khác.

─ " Đúng là xui xẻo, đi đâu cũng gặp " Tử Hy tức giận nói, nhưng vẻ mặt lại trầm ổn lạ thường.

Mộc Tinh ─ " Òm!! Tới biết lí do cậu không đi cùng tớ xuống đây rồi, bạn tui đào hoa ghê ~ "

Tử Hy trừng cô nàng ─ " Đào hoa cái đầu cậu ý! "

Mộc Tinh cười trêu chọc Tử Hy nhưng vẫn không nói gì.

Cả hai đi đến một gốc cây to mất phải 3 người ôm nó mới vừa, ngồi ở dưới bóng mát ăn trưa.

Tử Hy nhìn túi đồ ăn mà Mộc Tinh mua, mặt không biến sắc hỏi.

" Cậu mua gì nhiều vậy? "

Mộc Tinh với vẻ mặt hớn hở gỡ đống đồ ăn, cười tít mắt, nụ cười ấm áp như gió xuân, miệng luyên thuyên liệt kê mấy món ăn nhanh mà cô nàng mua.

" Tớ mua một phần pizza size lớn, hai cái hamberger, mấy cái cánh gà chiên bột, có nước coca nữa này "

Ở bên này, Nam Cung Dạ sau khi đám hâm mộ tan đi, anh nhìn lại phía của Tử Hy nhưng không thấy cô đâu, trong lòng cảm thấy bực bội.

Ơ cô gái này thích trốn mình à? Mình có làm gì đâu? Chỉ muốn làm quen thôi mà? Kì lạ thật?.

Trong đều tra của mình rõ ràng nói cô ấy học lớp 2A3, nhưng lúc mình vào lại không có mặt? Đến khi mình vào thì cô ta đã chuyển lớp.

Tan học

Thời gian cũng đã xế chiều Tử Hy lái xe về tới nhà.

─ " ba, mẹ, anh em đi học mới về ".

Địch Gia Hưng buông tờ báo xuống nói với cô " Ừ! Con tắm rửa xong xuôi thì xuống ăn tối cùng cả nhà ".

Địch Tử Hy: " Dạ " nói xong cô đi lên lầu.

30 phút sau

Sau khi tắm xong cô bước xuống phòng khách, mẹ vô Giai Kỳ ân cần hỏi cô.

─ " hôm nay con có học tốt không? Mẹ nghe nói con chuyển lớp rồi "

Địch Tử Hy cũng không ngạc khi Giai Kỳ biết cô chuyển lớp nhẹ giọng nói " hôm nay cũng tạm được! Còn chuyển lớp là do con không muốn ở đấy nữa ".

Địch Tử Hy nhìn sang ba cô Địch Gia Hưng ─ " Ba! Sang năm ba cho con xuất ngoại du học nha "

Chu Giai Kỳ: "? "

Địch Tử Dương: "? "

Địch Tu Kiệt: "? "

Địch Gia Hưng: " con định học gì nửa? "

Địch Tử Hy: " Kinh doanh "

Thực chất, cô ra nước ngoài để xây dựng thế lực cho riêng mình, tránh tay mắt của cha mẹ, để sau này có chuyện thì dễ đối đầu với hắn ( nam9 nguyên tác).

Cô không hề sợ tên nam9 đó, mà cô chỉ e ngại cái người chống lưng cho hắn, người có thể làm cho hắn cao ngạo ưỡng ngực tự tin, không ngán bố con thằng nào, bang phái của hắn tuy do tay hắn gây dựng lên nhưng phần lớn đều do kẻ khác tiếp tay, mới giúp hắn nhanh chóng nổi danh, bang phái hắn trong vòng 3 năm đã leo lên vị trí top 2 trở thành hắc bang mạnh thứ 2 trong giới hắc đạo. Hắn nhờ có thế lực phía sau chóng lưng nên mới trở nên mạnh mẽ, cường đại như vậy.

Chỉ cần chia rẽ thế lực phía sau hắn thì hắn ta chả gì đáng giá cả.

Địch Gia Hưng: " được, ba không cản con nhưng việc này ba cần suy nghĩ đã ".

Địch Tử Hy: " cơm tối ba mẹ với anh trai ăn đi ạ con có hẹn nên con đi trước ".

Chu Giai Kỳ: " Nhớ về sớm đó nha con "

Địch Tử Hy: " Dạ ".

Cô khoác lên người một bộ áo váy đen quần đùi, áo dài tạo thành váy dài tới đùi, trễ vai để lộ ra bờ vai thon trắng nõn,xương quai xanh tinh tế gợi cảm, ở giữa có sợi đai thắt ở eo, kèm đôi boot đen cổ thấp.

Tử Hy lái xe đến quán bar Trăng Đêm, để giải toả, quán bar này cô đã điều tra thông tin rồi, từ mạng xã hội lẫn các phú nhị đại.

Cô vừa bước vào quán bar, thì đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh, thân hình nóng bỏng, quyến rũ vô cùng, cần ngực có ngực, cần eo lộ eo, dung mạo bất phàm khiến cho người nhìn đến nhỏ vãi, nhiều cô gái thì ghen tị.

Cô bước đến quầy rượu ngồi, dáng ngồi vắt chân, một tay để trên bàn bội tay chóng cằm, tóc xoã tự nhiên hơi uốn lượn,môi cô cũng dặm lên thành màu đỏ tươi, quyến rũ lại thêm quyến rũ khiến cho các cánh đàn ông phải bỏng mắt, cả người cô điều tỏa ra khí của một đại tiểu thư cao ngạo.

Chỉ thiếu mỗi một nụ cười, cô chỉ cần cười thôi sẽ câu hồn đoạt phách* đến nhường nào.

*Câu hồn đoạt phách: Đẹp và mị hoặc đến mức cướp đi hồn phách người ta, đến khiến người ta nín thở.

" Cho tôi một ly Whisky " cô lạnh nhạt nói.

Bartender nghe cô nói đành nhắc nhở một tiếng:

─ " loại rượu này rất mạnh mà tiểu thư chỉ đi có một mình nếu như tiểu thư say ngoắt cần câu thì như vậy rất nguy hiểm nên tiểu thư có chắc là nhắm uống được chứ?" giọng của bartender thập phần hơi lo lắng, ân cần nhắc nhở.

Vẫn là gương mặt lạnh nhạt, giương mắt hoa đào với con ngươi màu trà đẹp mắt trong trẻo xinh đẹp, bờ môi đỏ lạnh nhạt khép mở.

─ " Không sao, tôi uống được anh không cần lo đâu "

Cô biết quán rượu này làm ăn cực kì tốt rất có tính người, có nhiều trường hợp khách uống say quá chén không thể liên lạc người nhà thì có thể ở lại đây một đêm, còn trường hợp bỏ thuốc thì họ chỉ tiêm liều thuốc giảm đi tác dụng của thuốc kia, còn nếu là ừm... Thuốc tiêu giảm không tác dụng được thì chỉ có chuyện đó, để tránh trường hợp đó ở mỗi bàn rượu đều có hệ thống an ninh tân tiến nếu phát hiện sẽ bị xử phạt.

Bartender biết mình không thể lay chuyển suy nghĩ của cô tiểu thư này nên không nói gì thêm chỉ đành pha một ly cho cô.

Không lâu sau, một ly rượu đặt trước mặt cô.

─ " mời quý khách thưởng thức " bartender một tay đưa ra sau lưng, một tay phía trước đưa lên ngực cúi đầu.

Tử Hy khá bất ngờ với cách mời khách này, kiếp trước cô hay đi quán bar, nhân viên bartender không lịch thiệp bằng ở đây, chỉ đưa ly rượu là xong.

Cô nhanh chóng gạt suy nghĩ qua một bên, cầm lấy ly rượu và nhấp vài ngụm, cơn thèm thuồng sau khi xuyên đến đây cũng được giải toả, thậm chí rượu ở đây nó còn ngon hơn nữa, sau đó cô một hơi uống uống hết sạch.

Đặt ly xuống dưới bàn,trong ly chỉ còn vài giọt rượu,cô đẩy ly về phía bartender tiếp tục gọi rượu.

─ " cho tôi một ly nữa "

Bartender: " Vâng ".

Mục đích chính cô đến đây là vì để nghe ngóng vài thông tin hữu ích trong hắc đạo để cô lên kế hoạch tìm hiểu thị trường tiện cho việc xây dựng kế hoạch thành lập bang phái tạo thế lực sắp tới của cô.

Không lâu ly whisky mà cô yêu cầu thêm đã có, anh vẫn làm hành động y như nãy, nhưng hành động này lặp đi lặp lại vài sẽ khiến nó nhàm chán và khiến người khác phát bực nhưng nó lại khác...

Cô nhắp được vài ngụm lần này cô từ tốn mà uống, không lâu sau đó có một người đàn ông trung niên cầm ly rượu vang đến bên cạnh cô, giọng nói của ông ta trầm mang ý tứ ghê tởm dâm dục, Tử Hy mém tí nữa nôn hết rượu ra.

─ " Em gái à! Sao uống một mình buồn vậy, cần anh bồi rượu một chút không hả ".

Cô không nói gì, cũng không để ý ông ta, lạnh nhạt nhấp vài ngụm rượu.

Ông ta thấy cô yên lặng không trả lời, liền lên tiếng tay chân ngứa ngáy giở trò đồi bại.

─ " Em gái à lần đầu đến đây phải không? cần anh đây giúp không nào? " tay của lão không yên phận đưa tay đến định sờ đùi cô, nhưng bị tay cô ngăn lại.

─ " Ây dà, em gái à anh đây chưa làm gì mà đ ─ ─ "

Lão chưa nói hết cổ tay đã bị cô bẽ gãy, tiếng răng rắc của xương vang lên,khiến người nghe thấy sởn gay óc, chưa xong ở đó, cô còn tiện chân đá vào chỗ đó của lão, lực đá mạnh đến nỗi nó mãi mãi không thể ngốc đầu dậy nổi nữa,ly rượu trên tay hắn rơi xuống rồi vỡ ra bắn tung toé, hai tay lão ôm vùng hạ thân, đau đớn kêu la thảm thiết như eo bị giết hắn gằng giọng nói.

" C... Con khốn này, hự ─ ─ " lão lại chưa nói hết đã bị một người khác đá lăn lộn mấy vòng, người này sức lực cũng khá đấy chứ đá một người béo mỡ như lão ta thì thật rất hiếm hoi.

─ " Yo~ lại gặp rồi, bạn học " hắn đá lão kia văng đi xong thì quay lại cười nói với cô một tay chóng khủy trên bàn rượu.

Bộ đồ hắn mặc y hệt như hồi sáng không hề thay đổi.

Tử Hy không để ý anh ta, cũng chẳng ngạc nhiên hay bất ngờ gì, thay vậy là một nét mặt không đổi sắc, lạnh lùng, thờ ơ, khí chất lạnh như băng vẫn toả ra từ cô đã vậy còn hơn lúc ở trường.

─ " Cho tôi một khăn giấy ướt " cô quay sang nói với phục vụ.

Người đàn ông trung niên kia bị người của anh ta kéo đi ra bên ngoài.

Anh ta không đợi cô đáp lại liền nói ─ " nè cớ sao cô lại lạnh nhạt với tôi quá vậy " giọng điệu mang phần tủi thân.

Cấp dưới nghe giọng điệu của thiếu chủ mình như vậy không khỏi rùng mình.

Cô lấy khăn ướt từ tay của phục vụ lau tay, lau tay từng kẻ hở nơi vừa rồi nắm tay lão ta lau rất kĩ càng.

Nam Cung Dạ: "... " bộ cô mắc bệnh sạch sẽ à?

Lau xong cô ném vào sọt rác trúng đúng mục tiêu, Tử Hy lúc này mới có ý đáp lời lại.

─ " lại gặp cậu à? " giọng điệu hờ hững lạnh nhạt và không hề che giấu sự ghét bỏ trong câu nói đó.

Đám thuộc hạ sợ hãi, đây là lần đầu tiên họ thấy một cô gái ghét bỏ thiếu chủ của mình như vậy.

Nam Cung Dạ bất mãn nói ─ " Hừ! Cô coi tôi như âm hồn không tan hay gì?" đội nhiên anh ta ý thức được bản thân đang tủi thân vô cùng.

Tử Hy cười lạnh, mắt chuyển hướng nhìn anh ta, bên trong ánh mắt trong trong trẻo với con ngươi màu trà của cô chính là sự lạnh lẽo.

─ " Phải đó thì sao? " Tử Hy lạnh nhạt trả lời rồi cầm lấy ly rượu đang uống dang dở lại nhấp vài ngụm hưởng thụ.

─ " Hứ! Tôi có ý giúp cô vậy mà nhận lại sự lạnh nhạt của cô ─ ─ "chưa nói hết câu thuộc hạ của anh tiến lên nói nhỏ vào tai của anh ta.

Nam Cung Dạ thấp giọng lãnh đạm nói với thuộc hạ ─ " Được! Nói họ đợi đó một chút " giọng điệu chê trách bỗng nhiên thay đổi, thay vào đó là sự lạnh lùng ra lệnh ra cho thuộc hạ.