Định Luật Con Nhím

Chương 6



Chu Tiếu ngày thường sinh hoạt rất tiết kiệm, rất hiếm khi cô ăn cơm bên ngoài, cho đến bây giờ vẫn chưa từng ăn qua lẩu gà khô(*), thầm nghĩ nếu Lê Diễn muốn ăn thì có lẽ anh cũng đã từng ăn qua trước đó, liền yên tâm thoải mái theo sát bên người Lê Diễn đi vào quán ăn.

Cũng may ở trước cửa quán lẩu gà khô này không có bậc thang hoặc chướng ngại, xe lăn của Lê Diễn có thể thuận tiện đi vào bên trong. Thời gian còn sớm, bên trong cũng không có nhiều khách, Lê Diễn chọn một bàn khuất phía trong, trên mặt bàn đặt một cái nồi nắp bằng gỗ xuyên xuống bên dưới, người phục vụ đem cất đi một cái ghế, Lê Diễn chuyển xe lăn ngồi vào bên cạnh, cầm menu đưa đến trước mặt Chu Tiếu.

"Cô muốn ăn gì thì tự chọn, tôi trả tiền." Vừa dứt lời, anh liền làm tổ trên xe lăn, bấm bấm điện thoại.

Ngữ khí không chút nào khách khí, sắc mặt cũng không thân thiện chút nào, giống như đang có một cục tức trong bụng không có chỗ phát tiết. Chu Tiếu có chút hoảng, không biết Lê Diễn đang giận chuyện gì, chỉ sợ nếu anh đột nhiên bùng nổ thì người xui xẻo mà lãnh đủ chính là cô.

Cô chỉ đành mở menu ra đọc kỹ một lượt, nhận ra mấy món ăn kỳ thật cũng đơn giản, chủ yếu là lẩu khô, có lẩu gà, lẩu cá, thịt bò và cả sườn, chia ra nhiều mức độ cay, bên dưới là tất cả các món ăn kèm cùng với đồ uống và rượu.

"Thì ra đây là lẩu khô." Chu Tiếu nhìn hình minh họa, cầm bút viết có chút do dự, "Tôi chưa từng ăn món này, anh đã ăn chưa? Ăn lẩu gà, cá hay sườn?"

"Lẩu khô?" Lê Diễn ngồi đối diện lúc này cũng ngẩng đầu, giống như cho rằng mình nghe nhầm, lại nghiêng đầu nhìn mấy bàn ăn khác, mỗi bàn đều đặt một cái nồi đen lớn, thức ăn bên trong xanh xanh đỏ đỏ rất bắt mắt.

Lê Diễn: "...."

Lẩu gà khô không phải là món ăn bản địa, nguồn gốc xuất phát nằm ở nơi rất xa, anh cũng chưa ăn qua, vốn tưởng rằng là đến ăn gà bình thường.

"Vậy trong nồi bỏ gà đi."

Lê Diễn vừa nói xong liền cảm thấy có hơi không đúng, vội vàng bổ sung thêm một câu, "Ý tôi là, cô gọi gà...đi."

Vốn dĩ Chu Tiếu đang cặm cụi xem menu, cũng không chú ý anh vừa nói gì, lúc nghe anh nói câu thứ hai mới mờ mịt ngẩng đầu lên. Hai người đưa mắt nhau, trong lòng lộp bộp một cái, phản ứng chậm kéo dài trong năm giây, rốt cuộc cả hai cùng cúi đầu, giả vờ như vừa rồi chưa từng phát sinh ra chuyện gì.

Chu Tiếu xem xong menu liền gọi phụ vụ đến, cô gọi một phần lẩu gà khô ăn cùng bánh ngô nướng, đậu hũ ky, khoai tây lát và rau chân vịt còn dặn thêm độ cay, không có hành tỏi.

Lê Diễn cảm thấy nghi hoặc, gọi món thì anh không có ý kiến nhưng sao lúc gọi thêm cay cô lại không hỏi qua ý anh mà đã trực tiếp thêm cay? Nhỡ đâu anh không thể ăn cay thì sao?

Có thể mấy cô gái đa số đều sẽ tự ưu ái bản thân mình, Lê Diễn cũng không nghĩ nhiều.

Gọi món xong, người phụ vụ hỏi: "Hai vị muốn gọi đồ uống gì ạ?"

Chu Tiêu cầm menu: "Sữa bắp."

Lê Diễn: "Có sữa bắp sao?"

Trăm miệng một lời.

Chu Tiếu: "...."

Ánh mắt Lê Diễn không giấu được nghi hoặc, cầm lấy menu trong tay Chu Tiếu, trên mục đồ uống có tới bảy tám loại, nóng lạnh đều có, sữa bắp (đồ uống nóng) cũng nằm trong số đó.

"Thật là trùng hợp, anh cũng thích uống sữa bắp sao?" Chu Tiếu cười hì hì nói.

Lê Diên quét mắt nhìn cô một chút, không nói câu nào trả lại menu cho cô.

Một nồi lẩu gà khô nóng hổi được mang lên, người phụ vụ tay chân mau lẹ mở bếp lửa, đặt sáu cái bánh ngô lên thành nồi, sau đó đem món ăn kèm như nấm hương, đậu hũ ky bỏ vào đậy nắp lại, bên cạnh đặt một cái đồng hồ cái, thời gian cát chảy là mười phút.

"Chờ đồng hồ cát chảy hết thì quý khách có thể thưởng thức món ăn, đến lúc đó có thể bỏ thêm rau ăn kèm." Người phục vụ chỉ phần khoai tây và rau chân vịt, nói với Chu Tiếu.

Lê Diễn dừng việc bấm điện thoại, anh và Chu Tiếu cùng nhau nhìn theo từng động tác vừa rồi của người phục vụ, hai người bọn họ đều là lần đầu tiên ăn món này, trong lòng cảm thấy rất mới lạ nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ bình tĩnh.

Sau khi người phục vụ rời đi, đồng hồ cát vẫn tiếp tục chảy xuống, Lê Diễn lại tiếp tục bấm điện thoại. Tóc mái rất dài phủ xuống trước mặt, Chu Tiếu gần như không thể nhìn được tầm mắt anh.

—– Màn hình điện thoại của anh bị vỡ đến thế, không biết còn có thể chơi thế nào.

Chu Tiếu thầm bĩu môi trong lòng.

Gót chân cô vẫn đau, không nhịn được cúi đầu nhìn xuống, cô mang tất ngắn đến mắt cá, hai bên gót chân đều bị cọ rách một mảng da bằng đầu ngón tay, đang muốn rỉ máu, không chạm vào còn đỡ, vừa chạm vào một chút lập tức đau không chịu được.

Lúc cô đang nhìn vết xước, bên tai nghe được tiếng Lê Diễn hỏi: "Cô làm gì thế?"

Chu Tiếu ngồi thẳng người lại, thành thật trả lời: "Gót chân bị xước."

Lê Diễn nhìn cô một cái, hỏi: "Cô băng keo cá nhân không?"

Chu Tiếu lắc đầu.

"Bên trong túi ở sau xe lăn có, cô tự mình lấy đi."

Chu Tiếu vui mừng, nhanh đi qua tìm, phát hiện túi phía sau xe lăn thế mà lại đựng rất nhiều đồ, qua một hồi mới tìm được hộp băng keo cá nhân.

"Ây da, sớm biết vậy liền xin anh một cái, khi nãy đi trên đường đi tôi còn cất công tìm hiệu thuốc." Chu Tiếu vừa dán băng keo vừa nói.

Lê Diễn giọng nói đều đều: "Tại cô không hỏi."

"Tôi đâu biết anh sẽ có."

"Về sau đừng mang loại giày này nữa, mang giày mà còn xước chân thì mang làm gì?" Lê Diễn vừa nói vừa cầm đồng hồ cát trên bàn lên ngắm nghía.

Chu Tiếu nhìn theo tay anh, phát hiện Lê Diễn không chỉ người gầy mà tay cũng rất gầy, ngón tay lại đặc biệt thon dài, màu da còn nhợt nhạt, xương cổ tay cũng lộ rõ, vậy mà nhìn đẹp mắt đến lạ.

"Là do bình thường tôi ít mang nên không quen, mang nhiều sẽ không có vấn đề." Chu Tiếu dán xong gót chân, đem hộp băng keo cất lại trong túi phía sau, "Cám ơn anh."

Sau khi giải quyết được chỗ chân đau, hai người lại mặt đối mặt nhìn chằm chằm đồng hồ cát, hạt cát màu xanh lục nhuyễn thật nhuyễn không ngừng rơi xuống, thời gian đã trôi qua năm phút.

Lê Diễn hỏi: "Khi nào cô dọn qua?"

Chu Tiếu đáp: "Hạn thuê phòng của tôi là đến tháng mười hai, còn hơn một tháng nữa, cũng không kí thuê cho người khác được. Chút tiền này xem như tôi biếu chủ nhà, cho nên tùy thời lúc nào cũng có thể chuyển đến."

Lê Diễn gật đầu: "Vậy tranh thủ chuyển đến đi, tránh cho mẹ tôi lại dông dài, khi nào đến cô báo trước với tôi một ngày là được rồi, tôi lúc nào cũng có mặt ở nhà."

"Vâng. À đúng rồi." Chu Tiếu từ trong túi xách lấy ra bao lì xì, đưa cho Lê Diễn, "Cái này của anh."

Lê Diễn nhìn chằm chằm bao lì xì một lúc, nhận lấy rồi nhét vào trong túi áo khoác.

Lại rơi vào im lặng.

Chu Tiếu cũng bắt đầu bấm điện thoại.

Người phụ vụ đưa tới một bình sữa bắp. Chu Tiếu đặt điện thoại xuống, rót cho mình và Lê Diễn mỗi người một ly, nghe thấy điện thoại của Lê Diễn vang lên âm thông báo.

Anh nhìn thoáng qua, ngẩng đầu nhìn cô: "Tiền chuyển qua rồi."

Chu Tiếu cười cười, bưng ly lên: "Chúng ta cùng hợp tác vui vẻ, cạn ly."

Lê Diễn sắc mặt vẫn ảm đạm, sau đó cũng nâng ly, chạm vào cốc của cô: "Hợp tác vui vẻ."

Uống một ngụm sữa bắp nóng, anh nhíu mày, nghĩ bụng, cửa hàng này nấu sữa bắp hình như cho quá nhiều đường rồi.

Sau khi lẩu gà khô sôi, người phục vụ mở nắp nồi, một đám khói trắng bốc lên, mùi thơm nồng nàn tỏa ra, Chu Tiếu và Lê Diễn cùng nhau động đũa.

"Ưm...ăn ngon quá." Chu Tiếu gặm một cục gà, nói.

Lê Diễn lại không lên tiếng, vùi đầu chậm rãi thưởng thức.

Chu Tiếu lại hỏi: "Có cay lắm không?"

Lê Diễn nhìn cô một cái, "Vừa ăn."

Chu Tiếu cười một cái, dùng đũa kẹp một cái bánh ngô bỏ vào chén của Lê Diễn, "Ăn bánh đi, tôi không gọi thêm món khác, chỉ có từng này thôi."

Lê Diễn nhìn cái bánh ngô trong chén, sững sờ mất vài giây đồng hồ, Chu Tiếu cũng có chút khẩn trương, nghĩ thầm có phải anh chê đồ ăn mình dùng đũa đã sử dụng qua hay không. Cô vội đưa tay gắp lại cái bánh trong chén anh, "Xin lỗi, anh lấy cái khác đi, tôi ăn cái này."

Lê Diễn: "..."

Người này có bệnh à? ——- hai người cùng nghĩ thầm.

Lần trước cùng nhau ăn cơm, trên bàn ăn còn có thêm Thẩm Xuân Yến, Lê Diễn gần như không nói chuyện. Lần này chỉ có hai người bọn họ, Chu Tiếu cảm thấy bầu không khí có hơi ngượng ngùng, vừa ăn ăn, thỉnh thoảng lại cười nhẹ một cái.

Lê Diễn gắp một miếng khai tây, đang thỏa mãn mà nhai trong miệng, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên bắt gặp Chu Tiếu đang cười, ngây ngốc một chút: "Cô cười gì vậy?"

"Không có gì." Nụ cười của Chu Tiếu cũng không biến mất, ngược lại còn nhìn anh cười, "Tôi muốn cười cũng không được sao?"

"..." Lê Diễn, "Làm ơn bình thường một chút đi."

Chu Tiếu nghi hoặc: " Tôi có chỗ nào là bất bình thường?"

Lê Diễn đặt đũa xuống, vẻ mặt cũng lạnh dần: "Chu Tiếu, hai chúng ta không quen, sau này cũng không cần phải thân thiết. Tôi nhắc nhở cô trước, tôi thừa nhận tính tình tôi không được tốt lắm, cho nên nếu cô chuyển tới tốt nhất nên an phận một chút, đừng làm mấy chuyện thừa thãi. Tôi có thể cho cô ở thì cũng có thể tùy thời mời cô đi, cô hiểu chưa?"

Tâm tình Chu Tiếu vốn đang vui cuối cùng lại chìm xuống.

Cô cảm thấy có chút khó hiểu, vốn cho rằng vừa rồi cười cười nói nói đã có thể giúp cô và Lê Diễn gần nhau thêm một chút, tuy nhiên trong mắt anh, cô lại là người làm chuyện thừa thãi.

Chu Tiếu chớp chớp mắt: ".....hiểu rồi."

Trong nửa tháng, ba lần gặp mặt, cô khó có thể giấu được những loại cảm xúc đột nhiên xảy đến kia:

Hưng phấn, kích động, mừng thầm....

Thương cảm, đau lòng, hoài niệm....

Những loại cảm xúc này trong lúc lỡ đãng sẽ vô tình mà bộc lộ ra, từ ánh mắt của cô, lời nói, động tác, thậm chí còn không ý thức được bản thân đang cười.

Chu Tiếu không phải diễn viên, không thể nào giả vờ tư nhiên như không có gì, không lộ sơ hở.

Trong lòng cũng có chút tủi thân, Lê Diễn không nhớ một chút gì.

Nhưng hẳn là anh sẽ cảm thấy cô đối với anh không phải là nhiệt tình một cách bình thường, thỉnh thoảng Chu Tiếu sẽ lộ ra một chút sơ hở, hi vọng anh có thể nhớ ra. Quả nhiên, anh không nhớ gì, chỉ đơn giản cảm thấy cô gái này thật kỳ lạ.

——- A Diễn thích ăn cay, A Diễn thích uống sữa bắp nóng, A Diễn thích ăn khoai tây lát, đậu hũ ky và nấm hương, A Diễn không thích ăn mao đỗ, hoàng hầu(*) hoặc mấy thứ dai dai như ruột vịt, A Diễn không thích đồ ăn có vị hành tỏi quá nồng....Đây đều là những thứ mà Chu Tiếu ghi nhớ trong lòng.

Thế nhưng, người nam sinh soái khí ngút trời từng ngồi bên bệ cửa sổ trò chuyện cùng bạn bè trước kia, đã sớm quên hết không còn chút gì.

Cơm nước xong xuôi, Lê Diễn và Chu Tiếu đứng ở ven đường đón xe về nhà.

Quá trình đón xe cũng không được thuận lợi, có mấy chiếc taxi nhìn thấy Chu Tiếu vẫy tay liền giảm lại tốc độ nhưng liếc mắt nhìn thấy Lê Diễn ngồi xe lăn phía sau liền lập tức nhấn ga rời đi.

"Lý nào lại vậy! Nè!" Chu Tiếu đuổi theo mấy bước, tức giận chống nạnh.

Lê Diễn lại không mấy kinh ngạc, anh lấy trong túi ra hộp thuốc lá và bật lửa, yên lặng hút một điếu, cảm xúc cũng không mấy ảnh hưởng.

Chu Tiếu quay đầu nhìn anh, trời đã tối, trên đường ngựa xe như nước, âm thanh náo nhiệt, Lê Diễn một mình ngồi trên xe lăn bên cạnh gốc cây ven đường, anh mặc áo khoác đen, trong tay kẹp điếu thuốc, đầu thuốc lấp lóe ánh lửa đỏ. Anh không động đậy.mà ẩn mình trong màn đêm, cả người đều rơi vào trầm lặng, giống như dù thế giới bên ngoài lấp lánh rực rỡ ánh đèn cũng không dính dáng một chút gì đến anh.

Cho dù Chu Tiếu không nhìn rõ được sắc mặt của anh, nhưng cũng biết được lúc này ánh mắt người nọ nhất định rất lạnh lùng.

Cô đi đến bên cạnh anh, hỏi: "Không gọi được xe phải làm sao bây giờ?"

Lê Diễn thở ra một ngụm khói, híp mắt nói: "Cô gọi xe công nghệ đi, nếu cứ đứng gọi xe thế này bọn họ nhìn thấy tôi cũng sẽ không dừng lại đâu."

Chu Tiếu: "...."

Thấy cô không có phản ứng, Lê Diễn liếc cô một cái, đường hoàng nói: "Tôi không có phần mềm đặt xe, cũng chưa dùng qua bao giờ, cô đặt đi."

Giọng Chu Tiếu rất nhỏ: "Tôi cũng không có, cũng chưa từng dùng qua nên không biết đặt."

Lê Diễn: "...."

Hai người nhất thời im lặng, qua một hồi, Lê Diễn đột nhiên cười thành tiếng: "Sao cô còn lạc hậu hơn cả tôi vậy?"

"Không phải, bình thường tôi không đi xe công nghệ." Chu Tiếu có chút xấu hổ, "Đặt xe đắt lắm, ngày thường đi làm tôi đều ngồi xe buýt, nếu không thì dùng xe đạp công cộng."

Lê Diễn thở dài, bất đắc dĩ lấy di động ra nghiên cứu tícnh năng đặt xe được tích hợp trên Wechat. Chu Tiếu không dám quấy rầy anh, lại tiếp tục đứng ở ven đường gọi xe, lần này vận may không tệ, ngay thời điểm Lê Diễn còn đang mờ mịt nghiên cứu cách sử dụng thì một chiếc xe trống dừng lại trước mặt bọn họ.

Tài xế là một người nhiệt tình, bước xuống xe, mở cửa chỗ ghế phụ, giúp Lê Diễn lên xe. Chu Tiếu đứng bên cạnh, nhìn Lê Diễn di chuyển xe lăn đến chỗ ghế phụ, đem hai chân giả đặt xuống đất, vịn vào tài xế đứng lên, chuyển mông một cái chậm rãi ngồi xuống ghế phụ, lại đem hai chân giả nâng vào bên trong, ngồi ổn định.

Toàn bộ quá trình không nói câu nào.

Chu Tiếu nhìn tài xế, nói: "Bác tài, cám ơn chú nhiều."

" Không khách khí không khách khí." Tài xế cười cười, "Một cái nhấc tay thôi mà, cậu trai trẻ này cũng không dễ dàng gì."

Lê Diễn cúi thấp đầu, Chu Tiếu không nhìn rõ mặt anh. Cô cũng không biết gấp xe lăn, ngược lại là tài xế thuần thục đem xe lăn gấp lại sau đó cất vào cốp xe, khi lên xe lại nói: "Cha vợ tôi cũng bị liệt nửa người, mỗi lần muốn ra ngoài đều là tôi đưa đón nếu không rất khó đón được xe, hiện giờ rất nhiều người sợ phiền phức, nhưng có ai cam đoan được bản thân sẽ không đôi lần gặp phải khó khăn chứ? Dù gì thì nên giúp đỡ lần nhau một chút, đúng không?"

Chu Tiếu ngồi ở ghế sau, liên tục gật đầu: "Đúng vậy đúng vậy, hôm nay nhờ gặp chú, bằng không chúng cháu cũng không biết làm sao để đón xe nữa."

Tài xế nổ máy, lại cùng Chu Tiếu trò chuyện vài câu, về sau phát hiện cậu thanh niên ngồi ở ghế lái bộ dạng như đang nửa sống nửa chết, suy nghĩ một hồi cũng im lặng không nói thêm.

Xe về đến Vĩnh Tân Đông Uyển, tài xế lại giúp Lê Diễn xuống xe. Lần này, Chu Tiếu không để Lê Diễn đẩy xe lăn, mà chính cô đi đến đẩy anh.

Đèn đường bên trong tiểu khu này quá mờ, có nhiều chỗ còn bị hỏng, cô sợ anh không nhìn rõ chướng ngại trên đường.

Đây là lần đầu tiên Chu Tiếu đẩy xe lăn, cảm thấy không quá khó, cũng không quá mệt nhưng cô vẫn đẩy một cách nghiêm túc cẩn thận.

Từ khi xuống xe, Lê Diễn vẫn chưa nói lời nào, Chu Tiếu nghĩ thầm có phải anh lại đang cáu kỉnh chuyện gì rồi không? Là vì mất hơn hai mươi phút vẫn không gọi được xe? Hay là do vị tài xế kia?

Người này thật sự là cảm xúc thất thường, lúc giận dỗi thì gào lên, không nổi giận thì bộ dạng lầm lì u uất không nói một lời, thật sự rất khó để cùng anh vui vẻ mà giao tiếp, cô thật sự cảm thấy rối rắm.

Đến bên dưới tòa nhà số 36, Chu Tiếu có chút không yên, Lê Diễn lên xuống xe còn khó khăn, phía trên còn tới sáu thang lầu, rốt cuộc anh sẽ lên bằng cách nào?

Lê Diễn nhìn về phía cầu thang lầu tối om om, nặng nề mở miệng: "Chu Tiếu, nghe kỹ lời tôi nói đây."

Chu Tiếu giật mình: "Vâng?"

Lê Diễn nói tiếp: "Lát nữa, tôi sẽ chờ dưới lầu, cô giúp tôi mang xe lăn lên lầu sáu, đặt ở đầu cầu thang là được. Sau đó cô có thể về, không cần ở đây giúp tôi, tự tôi có thể đi lên. Về đến nhà tôi sẽ gửi tin nhắn trên Wechat cho cô."

Chu Tiếu hỏi: "Tự anh đi lên sao?"

"Ừ."

"Làm sao anh lên được?"

"Cô không cần quản chuyện này."

"Tôi...." Chu Tiếu rất lo lắng, "Tôi có thể giúp anh."

"Không cần cô giúp."

"...."Chu Tiếu bối rối.

Lê Diễn hít sau một hơi: "Cô hiểu rồi chứ? Hiểu rồi thì ở đây đợi tôi, lát nữa khi nào tôi gọi cô vào thì hãy vào."

Chu Tiếu nhìn về phía hành lang, miễn cưỡng đồng ý: "Hiểu rồi."