Định Luật Con Nhím

Chương 12



Chu Tiếu mơ thấy Lê Diễn.

Chu Tiếu thường xuyên nằm mơ về những ngày tháng còn làm chân chạy việc trong tiệm lẩu.

Ngoài cửa, lá cây ngân hạnh dần ngả vàng, theo gió mà rơi xuống tạo thành một tầng kim sắc phủ trên lề đường. Ánh nắng xuyên thấu qua ở cửa thủy tinh làm cho toàn bộ khung cảnh trở nên mông lung mơ hồ, quầng sáng lấp lóe trước mắt, Chu Tiếu nhíu mắt, phát hiện trên người mặc đồng phục đi làm, đứng trước một bàn tròn thu dọn chén dĩa bẩn của một nhóm khách vừa rời đi.

Không biết vì sao càng thu dọn thì chén dĩa lại càng nhiều, từng chồng từng chồng nằm trên mặt bàn, Chu Tiếu gấp đến độ sắp khóc, quản lý đứng bên cạnh đang mắng cô, không nghe rõ lời chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt cô ta cay nghiệt dữ tợn, miệng liên tục mấp máy.

Đoàn khách mới tới đang đợi ở bàn bên cạnh, là một nhóm người trẻ tuổi, nam nữ đều có, có người đang chơi điện thoại, có người đang trêu đùa lẫn nhau, Chu Tiếu không ngừng thu dọn, không ngừng thu dọn, tâm lý căng thẳng quá mức làm cho tay chân luống cuống, cuối cùng trượt tay đập vỡ một cái đĩa.

Quản lý thô bạo đẩy cô một cái, còn dùng ngón tay chỉ vào đầu cô, trên miệng hùng hùng hổ hổ, Chu Tiếu bị dọa khóc, vội vội vàng vàng cúi đầu xin lỗi, lúc quản lý vung tay về phía cô lần nữa thì có người ngăn cô ta lại.

Người kia chặn lại cánh tay của quản lý: "Được rồi, mắng cũng đã mắng rồi, còn muốn ra tay đánh người sao? Để cô ấy từ từ thu dọn là được, chúng tôi không vội."

Quản lý không dám tiếp tục lãi nhãi, trừng Chu Tiếu một cái rồi rời đi.

Chu Tiếu nước mắt lưng tròng mà nhìn người kia, phát hiện là một ca ca vóc dáng thật cao, mặc áo khoác thể thao màu xanh sẫm cùng quần jean, trên vai đeo một cái balo thể thao. Tóc ngắn để tùy ý, gương mặt lại phi thường điển trai, đôi mắt sáng toát lên sự điềm đạm.

Bạn bè bên cạnh gọi anh một tiếng, đưa điện thoại cho anh xem, không biết nội dung có gì thú vị mà anh nhìn một cái liền cười hắc hắc, không còn ý đến Chu Tiếu nữa.

Bọn họ gọi anh là "A Yăn", "Li Yăn" (Diễn: 衍)

Chu Tiếu vẫn luôn cho rằng anh họ "Lý" nhưng hóa ra anh họ "Lê".

"Lê Diễn." Cô gọi anh.

Anh không để ý đến cô, giống như là không nghe thấy.

"Lê Diễn!" Chu Tiếu lại gọi.

Anh cúi đầu xem điện thoại, trên môi khẽ cười, khóe môi cong lên thật sự rất đẹp.

"Lê Diễn!"

"Lê Diễn!!"

——- "Lê Diễn!!"

Thân thể Chu Tiếu chấn động, giật mình tỉnh dậy.

Màn cửa không kéo, có một vệt ánh sáng xuyên qua, Chu Tiếu mơ màng nằm trên giường, vài giây đồng hồ cũng không phân biệt được một màn vừa rồi là hiện thực hay là mộng cảnh, qua thêm một lúc đầu óc mới chậm rãi hoạt động trở lại.

Đó là lần đầu tiên cô gặp Lê Diễn, vào một buổi trưa mùa thu, khi đó cô mới mười bảy tuổi, đến Tiền Đường chỉ vỏn vẹn 3 tháng.

Chu Tiếu rời giường rửa mặt, thời gian còn sớm, nhớ đến tối qua cùng Lê Diễn thỏa hiệp về việc ăn cơm, Chu Tiếu quyết định cũng chuẩn bị cho anh thêm phần điểm tâm, cô cầm chìa khóa đi ra cửa.

Lê Diễn vẫn như cũ ngủ đến 11 hơn giờ trưa, sau khi rời giường muốn đi tắm gội, loáng thoáng nghe được trong phòng khách có tiếng động. Anh có chút buồn bực, suy đoán có thể là Thẩm Xuân Yến đến, vẫn quyết định đeo chân giải rồi mới ra khỏi phòng.

Vừa ra ngoài, nhìn thấy Chu Tiếu đứng trong phòng khách lau sàn, Lê Diễn lập tức giật mình, trong lòng không khỏi hốt hoảng, vô thức cúi đầu nhìn xuống hai chân, may mắn, anh vẫn "hoàn chỉnh".

"Chào buổi sáng!" Chu Tiếu nhìn anh chào một tiếng, rồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kinh hô một tiếng: "Ai da, cũng không còn sớm, giữa trưa rồi, mỗi ngày anh đều thức dậy muộn vậy sao?"

"Hơn bốn giờ tôi mới ngủ." Lê Diễn gãi gãi tóc mình, không cần soi gương cũng biết ngủ qua một đêm đầu tóc nhất định là thành một cái tổ gà. Anh hỏi, "Sao cô không đi làm?"

Chu Tiếu cười nói: "Hai tuần tới tôi sẽ làm ca tối."

——— Hóa ra cô ấy còn đi làm ban đêm.

Lê Diễn hỏi: "Ca tối bắt đầu từ mấy giờ đến mấy giờ?"

"Từ một giờ chiều đến mười giờ tối." Chu Tiếu cầm cây lau nhà đi vào phòng vệ sinh, nói, "Anh chờ một lát, tôi gần xong rồi, anh rửa mặt rồi tranh thủ ăn điểm tâm, điểm tâm hôm nay tôi mua bên ngoài, cho anh thay đổi khẩu vị."

"...." Lê Diễn di chuyển xe lăn đến cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy Chu Tiếu một tay cầm cây lau nhà tay còn lại đang đổ thùng nước ào ào, hỏi, "Mười giờ mới tan ca, còn xe để cô về không?"

Chu Tiếu quay đầu nhìn anh: "Có, chuyến cuối chạy lúc mười giờ rưỡi tối."

Cô thu dọn xong, Lê Diễn tiến vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhìn trong gương, phát hiện bản thân mang một quả đầu tổ quạ thật không dám nhìn, mấy sợi tóc mọc loạn thành một mớ hỗn độn, không biết vì sao Chu Tiếu nhìn anh như vậy mà lại không cười cho một trận.

——– Có lẽ nên đi cắt tóc.

Lê Diễn đưa tay vuốt vuốt tóc của mình, tóc mái đã gần che khuất tầm mắt, nhưng vừa nghĩ đến việc phải xuống lầu, anh lại cảm thấy rất phiền.

Phiền phiền phiền.

Rửa mặt xong, Lê Diễn trở lại phòng khách nhìn thấy chén đĩa đã sớm được bày biện trên bàn ăn.

Chu Tiếu thế mà lại mua cho anh một đĩa bánh quẩy, đã được hâm nóng bằng lò vi sóng. Cô lại nấu thêm cho anh một bát mì hoành thành nhỏ, bên trong tô còn cho thêm rong biển xắt nhuyễn và lòng trứng đánh tan, còn điểm thêm chút màu xanh của hành lá.

Ngoài ra, bện cạnh còn có một cái trứng luộc và một hộp sữa bò.

Lê Diễn: "...."

Anh ngây người nhìn chằm chằm bàn ăn phong phú trước mặt, mặt khác Chu Tiếu bưng ra ba món rau xào, bới cho mình một chén cơm, nói: "Tôi cũng không biết anh ngủ dậy muộn như vậy, cho nên anh ăn sáng còn tôi ăn trưa, đồ ăn còn lại trong bếp đều là của anh, trong nồi cũng đầy đủ cơm, anh tự mình hâm lại ăn sau, hôm nay chỉ ăn như vậy."

Lê Diễn đã rất lâu rất lâu chưa được ăn bữa sáng phong phú như vậy, mỗi ngày sau khi rời giường, anh đều dùng vài món nguyên liệu trong tủ lạnh tùy tiện làm một ít đồ ăn, cầm một cái bánh quẩy cho vào miệng cắn, khẽ nhíu mày: "Không giòn."

"Để qua mấy tiếng rồi, làm sao có thể giòn?" Chu Tiếu nhẹ giọng, "Ngày mai tôi sẽ nấu mì bò kho, anh rời giường liền có thể thưởng thức một bát mì bò kho, thế nào?"

Lê Diễn cảm thấy nước bọt của chính mình sắp không ngăn được mà trào ra.

Đệt, thật mất mặt.

Chu Tiếu ăn rất nhanh, sau khi ăn xong cô cũng không có thời gian đi dọn dẹp phòng bếp, chạy về phòng thay quần áo, đeo túi xách và cơm hộp, nhìn Lê Diễn đang chậm rãi ăn, nói: "Tôi phải đi làm, anh ăn xong thu dọn chén đĩa để ở bồn rửa chén đi, buổi tối trở về tôi sẽ rửa."

Lê Diễn ngồi bên cạnh bàn ăn, yên lặng nhìn cô.

Chu Tiếu đứng ở cửa thay giày xong, lại quay đầu hỏi: "Anh muốn ăn trái cây gì không? Trong nhà không có trái cây, tôi định mua trái bưởi, anh ăn không?"

Lê Diễn: "....."

——- Cái gì anh cũng muốn ăn, cái đầu voi cũng có thể ăn được.

Chu Tiếu tựa hồ cũng đã quen với "phương thức biểu đạt" này của anh, chỉ nhìn một chút rồi gật gật đầu: "Vậy tôi mua bưởi nhé, mua thêm một ít táo, buổi anh viết truyện xong có thể ăn, rất thích hợp để chống đói."

Nói xong cô mở cửa đi ra ngoài.

Một khắc ngay trước khi cô khép cửa lại, Lê Diễn nói: "Cám ơn."

Chu Tiếu sững sốt, rồi nhìn anh nở một nụ cười sáng lạn: "Không cần khách khí nha, tôi đi đây, bye bye."

"Bye bye." Lê Diễn nói.

Cửa đóng lại.

Lê Diễn sau khi ăn bánh quẩy thì ăn tiếp bát mì vằn thắn, đến nước canh cũng uống cạn không chừa một giọt, anh găm ống hút vào hộp sữa, lột thêm quả trứng luộc, nhìn thấy phần đồ ăn mà Chu Tiểu để lại cho mình: Ớt xào thịt và cải chua, trứng xào cà chua, rau chân vịt xào ớt.

Đều là những món ăn gia đình vô cùng đơn giản, thậm chí còn không có bao nhiêu thịt, nhưng màu sắc đỏ đỏ vàng vàng trộn lẫn vô cùng đẹp mắt, cho dù hiện tại Lê Diễn đã ăn no bụng nhưng nghĩ đến bữa tối vẫn có chút chờ mong.

Thẩm Xuân Yến cũng đến nấu cơm cho anh, nhưng cảm giác này lại không giống nhau, có thể là do anh đã ăn cơm do Thẩm Xuân Yến nấu hơn hai mươi năm, cho dù là món gì cũng không còn quá ngạc nhiên. Cộng thêm Thẩm Xuân Yến không ăn cay, xưa nay thức ăn nấu đều không cay, mùi vị thiên ngọt còn Chu Tiếu lúc nấu ăn thường thích cho thêm ớt, Lê Diễn cảm thấy ăn rất ngon, ăn với cơm nóng lại càng ngon.

Sen: E hèm, trai lớn rồi có vợ là quên mẹ:"))))))

Xử lý xong trứng gà và sữa bò, Lê Diễn đặt chén bát bẩn lên trên đùi, di chuyển xe lăn đi đến bồn rửa chén, tính toán buổi chiều ăn xong anh sẽ rửa luôn một lượt.

Trước lúc rời khỏi phòng bếp, anh tò mò mở nắp nồi cơm điện, muốn nhìn xem Chu Tiếu rốt cuộc là nấu bao nhiêu cơm.

Nắp nồi vừa bật, anh ngây ngẩn cả người ——— nguyên một nồi cơm đầy ắp.

Lê Diễn: "....."

Anh không nhịn được mà bật cười ra tiếng, đóng lại nắp nồi.

Cô thật sự xem anh là thùng cơm.

Bữa sáng này ăn đến no căng, trong lúc nhất thời Lê Diễn không có tâm tình đi gõ chữ, dứt khoát cầm điện thoại di động cùng Trương Hữu Hâm nói chuyện phiếm.

Bạn học Tam Kim từ lần trước nói với sẽ cùng nữ thần đi hẹn hò, về sau cũng chưa liên lạc gì với Lê Diễn, chuyện này thật không bình thường, cậu nhóc này là kiểu người đến uống ly trà sữa cũng sẽ chụp lại để khoe với anh, vậy mà chuyện đại sự kia lại không rên với anh một tiếng, Lê Diễn không khỏi có chút bận tâm.

[Hữu Chích Thứ Vị]: Tam Kim, tình hình hẹ hò thế nào rồi?

Trương Hữu Hâm rất nhanh trả lời, đoán chừng là đang chơi điện thoại.

[Tam Kim là bé ngoan]: Diễn ca, em có chút buồn bực.

[Hữu Chích Thứ Vị]: Làm sao? Nữ thần cự tuyệt cậu à?

[Tam Kim là bé ngoan]: Cũng không phải.

[Hữu Chích Thứ Vị]: Vậy vì sao lại khó chịu? Thân thể khó chịu à?

[Tam Kim là bé ngoan]: Không phải, hôm đó em và cô ấy cùng trò chuyện đến trưa, cô ấy nói mình thật lòng thích em, nhưng lại cảm thấy chúng em không thích hợp, rất rối rắm rất mâu thuẫn, cô ấy còn khóc.

Lê Diễn: "...."

Là một thanh niên trước giờ chưa trải qua việc yêu đương, Lê Diễn cũng không biết nên tiếp lời thế nào. Trương Hữu Hâm dáng dấp điển trai, trong nhà cũng có tiền, tính cách lại hướng ngoại, cậu ta còn nói ở trường đại học có không ít nữ sinh thích cậu, nhưng nữ thần nói rằng hai người bọn họ không thích hợp, nguyên nhân chỉ có một, chính là vì tình huống thân thể của Trương Hữu Hâm.

Lê Diễn không trả lời, Trương Hữu Hâm cũng không để ý, cậu chỉ cần có nơi tâm sự, Lê Diễn chỉ yên lặng lắng nghe.

[Tam Kim là bé ngoan]: Cô ấy nói em không thể đi đường, nửa người dưới không có cảm giác, cô ấy sợ nếu ở cạnh em sẽ phải vất vả, muốn chăm sóc em, về sau rất có thể sẽ không thể sinh con được.

[Tam Kim là bé ngoan]: Cô ấy rất thích trẻ con, nói nhất định phải làm mẹ. Em cảm thấy cô ấy suy nghĩ quá xa rồi, hiện giờ cô ấy chỉ mới hai mươi, chuyện yêu đương còn chưa xong nói gì đến sinh con. Vả lại hiện giờ y học phát triển có thể thụ tinh nhân tạo mà, em tham gia một câu lạc bộ xe lăn, có một đàn anh, anh ấy và vợ cũng thụ tin ống nghiệm, trực tiếp sinh một cặp long phượng đó, có đỉnh không?

[Tam Kim là bé ngoan]: Nhưng hiện tại em cũng không thể cùng cô ấy nói những thứ này, mấy cô gái đa số đều sẽ mơ mộng đối với tình yêu, chính em cũng biết tình trạng của mình, nửa người dưới thật sự là vô tri vô giác nhưng thỉnh thoảng em vẫn có thể lên nha, chỉ là cảm nhận không quá chuẩn. Em cũng chưa từng thử qua, có quỷ mới biết có thể làm hay không, A A A! Mẹ nó thật đáng hận mà!

[Tam Kim là bé ngoan]: Diễn ca, vẫn là anh may mắn, ở phương diện kia không có vấn đề. Anh thật sự không có ý định yêu đương? Anh đẹp trai như vậy, lại có thể lên, tìm bạn gái rất dễ.

Trương Hữu Hâm không chỉ một lần nói Lê Diễn "gặp may mắn"

Lê Diễn vẫn luôn im lặng không đáp.

Anh trong trí nhớ của Trương Hữu Hâm có lẽ luôn là dáng dấp của hơn ba năm trước lúc cùng nhau tập vật lý trị liệu, về sau hai người không gọi video càng không gửi ảnh chụp cho nhau, Lê Diễn có thể nhìn thấy hiện trạng của Trương Hữu Hâm thông qua vòng bạn bè nhưng Trương Hữu Hâm hoàn toàn không biết Lê Diễn hiện tại đang là cái dạng gì.

Nếu như cậu ta biết, tuyệt đối sẽ không nói như thế nữa.

Lê Diễn biết trong lòng Trương Hữu Hâm hẳn cảm thấy không dễ chịu, chính anh cũng như vậy. Hai người bọn họ đều thuộc một nhóm người có đặc thù thân thể, trêu chọc lẫn nhau thì không có vấn đề nhưng một khi đối mặt mới một nhóm người cơ thể khỏe mạnh, một chút khác thường trong mắt người khác cũng có thể khiến bọn họ down xuống tận đáy.

Trong lòng Tam Kim hẳn là tổn thương rất nhiều, từ trong câu chữ cũng có thể cảm nhận được sự mất mác của cậu, Lê Diễn quyết định đổi chủ đề.

[Hữu Chích Thứ Vị]: Cùng đánh cược đi, xem anh và cậu ai sẽ kết hôn trước.

[Tam Kim là bé ngoan]: Ha ha, đánh cược cái gì?

[Hữu Chích Thứ Vị]: Một bữa cơm đi.

[Tam Kim là bé ngoan]: Cái rắm! Anh không thể xuống lầu, lão tử muốn cùng anh ăn bữa cơm còn phải đợi đến mùa quýt năm nào.

[Hữu Chích Thứ Vị]: Đánh cược hay không?

[Tam Kim là bé ngoan]: Cược chứ, khẳng định là anh thua.

[Hữu Chích Thứ Vị]: Anh đây thắng.

[Tam Kim là bé ngoan]:???

[Tam Kim là bé ngoan]: Lão xử nam như anh lừa gạt ai chứ! Nếu mất trinh thật lẽ nào còn giấu em???

[Hữu Chích Thứ Vị]: Anh đây kết hôn rồi, tin hay không tùy cậu

[Tam Kim là bé ngoan]: Đánh rắm! Mang chứng nhận kết hôn ra đây.

Lê Diễn: "...."

Anh ngẩng đầu nhìn trên nóc tủ quần áo một chút, aiii....quên mất chuyện này, giờ thì ê mặt rồi.

[Hữu Chích Thứ Vị]: Tìm không ra.

[Tam Kim là bé ngoan]: Ha ha ha ha ha ha em biết ngay là anh nói khoác!

[Hữu Chích Thứ Vị]: Ha ha ha ha ha ha bị cậu phát hiện

[Tam Kim là bé ngoan]: Diễn ca, em biết anh đang an ủi em, em không sao, dù gì cũng đã thành cái dạng này, nghĩ nhiều hơn cũng vô ích, người khác đắn đo em cũng không thể cưỡng cầu, dù sao nhất định cũng sẽ gặp được một cô em không quan tâm việc em có thể đi đường hay không, vả lại em còn đẹp trai nhường này.

[Hữu Chích Thứ Vị]: Cao phú soái.

[Tam Kim là bé ngoan]: Tự anh thừa nhận nhé *kiêu ngạo*

Cùng Trương Hữu Hâm trò chuyện xong, Lê Diễn tắm gội một lượt, ngồi trong phòng đánh chữ mấy tiếng.

Lúc chạng vạng tối, Thẩm Xuân Yến mang theo túi lớn túi nhỏ đi đến Vĩnh Tân Đông Uyển, muốn cải thiện bữa cơm cho con trai, vừa vào cửa liền phát hiện, Lê Diễn thế mà đang ngồi ăn cơm ngon lành bên bàn ăn.

Thẩm Xuân Yến có chút không phản ứng kịp, nhìn thức ăn trên bàn: "Đây đều là Tiếu Tiếu làm sao?"

Lê Diễn "vâng" một tiếng.

Thẩm Xuân Yến thiếu chút là nước mắt tuôn đầy mặt, đem nguyên liệu nấu nướng phân loại kỹ càng, ngồi bên cạnh bàn ăn nhìn con trai nói: "A Diễn à, kiếp trước con tạo phúc muôn dân sao? Lấy được một cô vợ hiền lành như thế! Tiếu Tiếu mới có hai mươi mốt, lại chăm sóc con chu đáo như vậy, có con bé bên cạnh, mẹ rốt cuộc cũng yên tâm!"

Lê Diễn nghe xong lời này lại phát nổ, quát: "Kiếp trước con tạo phúc muôn dân? Con thấy kiếp trước là con tạo nghiệp thì đúng! Giết người phóng hỏa! Nên đời này mới không có chân!"

Thẩm Xuân Yến không biết nói như vậy lại khiến anh tổn thương, cả người liền ỉu xìu.

Lê Diễn ổn định hơi thở, tiếp tục ăn cơm, Thẩm Xuân Yến chạy một vòng trong phòng ngủ chính và phòng phụ, sau khi quay lại phòng khách thì ngồi xuống bên cạnh Lê Diễn, thấy Lê Diễn đã hết cáu kỉnh, cẩn thận nói: "A Diễn, con và Tiếu Tiếu ngủ riêng sao?"

Lê Diễn sững sờ, anh và Chu Tiếu cũng không có hơi sức giàn xếp việc này để qua mặt Thẩm Xuân Yến, trên giường trong phòng phụ đều là chăn mềnh của Chu Tiếu, trên tủ đầu giường còn đặt ly uống nước và dây sạc điện thoại của cô. Bất quá, Lê Diễn đã sớm chuẩn bị kỹ càng.

Anh bình tĩnh nói: "Mỗi ngày con đều gõ chữ đến nửa đêm, ban ngày cô ấy phải dậy sớm đi làm, bọn con làm sao có thể ngủ một chỗ?"

Cũng có đạo lý, chỉ là....Thẩm Xuân Yến ngập ngừng nói: "A Diễn, vậy.....con và Tiếu Tiếu....lúc sinh hoạt vợ chồng có vui vẻ không? Có hòa hợp không?"

"Phụt!" Lê Diễn thiếu chút phun sạch ngụm cơm trong miệng, ho nửa ngày, Thẩm Xuân Yến vội vàng rót cho anh ly nước.

Sau khi Lê Diễn uống mấy ngụm nước lớn, vỗ bàn một cái: "Thẩm Xuân Yến! Mẹ bị làm sao thế?! Mẹ là nữ! Con là nam! Mẹ đem chuyện này hỏi con không thấy xấu hổ sao?!"

"Cái gì mà nam với nữ?" Thẩm Xuân Yến tủi thân: "Chúng ta là mẹ con! Ba con cũng không ở đây, con kết hôn, mẹ không thể không quan tâm, loại sự tình này rất bình thường mà! Về sau hai đứa sinh con, mẹ còn muốn giúp hai đứa giữ cháu đây!"

Nếu Lê Diễn mà có đầu gối, anh nhất định sẽ quỳ xuống, đáng tiếc anh không có.

Anh hạ thấp giọng: "Mẹ à, con xin mẹ, xem như con van xin mẹ, đừng hỏi lại mấy chuyện này nữa có được không? Mẹ cũng đừng đi hỏi Chu Tiếu, bằng không cô ấy tưởng mẹ là biến thái đấy."

"Mẹ...." Thẩm Xuân Yến tức giận, "Này con đó, con chính là đứa có vợ liền quên mẹ! Mẹ biết vợ chồng hai đứa mới kết hôn, khẳng định là cực kì dính nhau. Được thôi, mẹ không hỏi, lúc nào muốn sinh con thì tự bọn con làm chủ, dù sao Tiếu Tiếu cũng còn nhỏ." Nói đến chỗ này, bà lại vui vẻ nhướng mày, "Đúng rồi A Diễn, con và Chu Tiếu sau này có dự định sinh hai đứa không?"

Lê Diễn trợn mắt, vỗ đôi đũa xuống bàn: "Thẩm Xuân Yến!! Mẹ làm con thật sự nuốt cơm không trôi đó!"

Thẩm Xuân Yến bĩu môi, không lên tiếng.

Lê Diễn cơm nước xong xuôi, Thẩm Xuân Yến giúp anh rửa chén, sau khi tắm xong, Lê Diễn bảo bà mau trở về.

"Sao lại gấp bảo mẹ đi về thế?" Thẩm Xuân Yến nhớ con trai, chỉ cần Lê Diễn gật đầu một cái, bà liền có thể ngày ngày đến chăm sóc anh. Một tuần qua là tân hôn của Lê Diễn, bà mới nhịn xuống không đến quấy rầy.

Lê Diễn nói: "Con phải viết truyện, hôm này còn chưa gửi chương mới, nếu mẹ không đi con sẽ không thể nào hoàn thành chương mới được, thù lao tích lũy cũng không được tính!"

Thẩm Xuân Yến nghe không hiểu nhưng hình như là rất quan trọng, bà không dám ở lại quấy rầy con trai, nói: "Ngày mốt dượng Tống sẽ đến ăn cơm, con đừng quên, buổi tối nói với Tiếu Tiếu một tiếng, ngày mai mẹ sẽ mang nguyên liệu nấu nướng đến, con nói con bé không cần phải mua quá nhiều đồ ăn."

Lê Diễn không kiên nhẫn khoát tay: "Rồi rồi."

"Còn có, tóc con kìa, có muốn cắt gọn chút không? Bằng không ngày mai mẹ bảo Tấn Dương đến cõng con xuống lầu cắt tóc?"

"Con không cần!" Lê Diễn trừng mắt nhìn bà.

Cuối cùng Thẩm Xuân Yến bất đắc dĩ rời đi.

Bà vừa đi, Lê Diễn ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, cách lúc Chu Tiếu về còn sớm.

Anh di chuyển xe lăn về phòng, khóa trái cửa lại, cởi quần và chân giả, động tác lưu loát.

Leo lên giường, tắt đèn, Lê Diễn nhanh chóng tự mình ứ ứ á á một phen.

Hôm nay thật sự là gặp quỷ mà! Đầu tiên là thằng nhóc Trương Hữu Hâm nói cái gì mà "có thể lên hay không", sau đó lại thêm Thẩm Xuân Yến hỏi có "hài hòa hay không", Lê Diễn vốn dĩ trong đầu không nghĩ cái gì, không hiểu vì sao lại bị bọn họ nói đến mức cả người khô nóng.

Thời điểm cao trào, cả nửa người của anh đều cuộn tròn lại, trong đầu vậy mà mơ hồ hiện lên gương mặt một cô gái trẻ. Lê Diễn sợ hết hồn, ngón tay gắt gao siết chặt ga giường, trong lòng cảm thấy xấu hổ cực điểm, thật sự là ném mặt xuống Thái Bình Dương.

Mẹ nó thật khốn kiếp! Anh đã rất lâu rồi không làm loại chuyện này, là trúng tà sao?

Đại khái là bụng đói ăn quàng đi!