Đỉnh Cấp Thần Hào

Chương 19



Chương 19

Một số bạn học nữ trong lớp thậm chí còn đang phần kích, chỉ cần biết vị thiếu gia này là ai, bọn họ nhất định phải tìm cách bám lấy vị thiếu gia này.

Một khi bám được vào, thì sẽ bay lên cành cao và trở thành phượng hoàng.

“Thật tiếc khi tờ thông báo không ghi tên lớp cụ thê, chỉ ghi là học sinh quyên góp dấu tên”

“Đúng vậy! Các bạn học trong các nhóm khác nhau đều đang hỏi thăm và muốn biết vị thiếu gia giàu có này là ai, nhưng đáng tiếc là không ai biệt thiếu gia giàu có bí ân này.”

Các bạn trong lớp không ngừng bàn tán.

Lâm Vân không khỏi mỉm cười khi nghe mọi người đang nói về mình, không ngờ răng chuyện mình quyên góp tiền lại làm cả trường đều biết đên nhanh như vậy.

Cũng may, trước khi Lâm.Vân rời khỏi phòng hiệu trưởng, anh đã nói với hiệu trưởng đừng tiết lộ tên và lớp của mình, như vậy sẽ bớt đi nhiều phiền phức. ú Sau khi nghe mọi người thảo luân, Trương Hồ không khỏi nói: “Chết tiệt, tên này nghĩ sao vậy? Ấn danh sao?

Quyên góp. nhiều tiền như vậy không phải là muôn khoe khoang hay sao?

Quyên góp nặc danh thì khoe khoang Kiểu gì chứ? Nếu như mà là mình thì mình sẽ ghi rõ họ tên lớp ra đầy đủ rõ ràng!”

Các bạn cùng lớp không biết rằng người thanh niên giàu có mà họ đang muốn biết đang ngồi cùng lớp với họ.

Tên Mập bên cạnh Lâm Vân cười nói: “Thiêu gia nhà giàu này đúng là rộng rãi mà, tùy tiện tặng mười triệu, làm bạn với thiệu gia nhà giàu này chắc rất tuyệt, he he.”

Lâm Vân cười thầm trong lòng, chúng ta không phải là bạn bè đây sao?

“Đúng rồi, Mập nè, đây là một ngàn tệ mà tôi mượn của cậu trước đây.” Lâm Vân lấy ra mười tờ trăm tệ.

“Lâm Vân, cậu cứ dùng đi! Hiện tại tôi không thiệu tiền.” Tên Mập đây tiền lại, cậu biết nhà Lâm Van nàn rất cần tiền.

Cha của Mập làm ăn buôn bán nhỏ, tuy không có nhiều tiền nhưng hoàn  cảnh gia đình cậu ta lại khá giả hơn nhà Lâm Vân.

Sau khi Lâm Vân nghe vậy, trong lòng có chút cảm động, trước đây thì nhà mình nghèo, không có ai muôn làm bạn với mình, nhưng Mập lại đồng Ý.

lại còn cho Lâm Vân mượn tiên nhiêu lân, giúp Lâm Vân thoát khỏi khó khăn lúc khẩn cấp.

“Mập, cảm ơn cậu, nhưng mà bây giờ mình có tiền thật rồi, cậu đừng có lo cho mình!” Lâm Vân nhét một ngàn vào trong túi của Mập.

Vốn dĩ Lâm Vân muốn đưa cho Mập gấp mười lần số tiền này, nhưng anh lại nghĩ, với tính cách của Mập thì mình có đưa thêm tiền chưa chắc cậu ấy đã lẫy, không bằng Sau này giúp đỡ thêm cho cậu ấy.

“Được, nếu như cậu thiếu tiền thì lại nói với mình!” Mập cũng không từ chối nữa.

*Ơ, tên nhóc Lâm Vân này phát tài rồi hả? Vậy mà lấy ra được một ngàn kìa, không phải là.. cuối tuần đi làm trai bao chứ hả?” Trương Hồ cười to nói Lâm Vân liền nhăn mày: “Trương Hồ, cái miệng mày sạch sẽ chút được không hả?”

“Đệt, mẹ mày dám nói lại tao hả?

Muốn chết đúng không”

Trương Hỗ võ bàn, dáng điệu không vui, muôn động tay đánh Lâm Vân.

Trong mắt Trương Hồ, cái loại yếu đuôi như Lâm Vân thì phải ngoan ngoãn mà đề cho hắn bóp, nêu như dám phản lại thì đúng là tự tìm cái chết mài “Trương Hồ, nếu hôm nay mày dám động vào tao, tao có thê cam đoan sẽ làm cho mày chết rất khó coi!” Mắt Lâm Vân hơi híp lại nhìn chăm chằm Trương Hỗ.