Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 36: Á mĩ cha - ta nguyện ý



Sáng sớm, đang lúc Hướng Nhật trong cơn mĩ mộng đem bé cảnh sát đè lên giường thì lỗ tai truyền tới cảm giác đau đớn đem hắn đang chuẩn bị dựng thương lên ngựa kéo về thực tại.

"Em làm gì vậy, em yêu?" Hướng Nhật nhẹ nhàng xoa chỗ vừa bị véo.

"Dậy, quỷ lười, phải đi học rồi!" Sở sở một tay cầm cái lập là (cái xẻng nhỏ để nấu ăn đó), một tay trút giận trên người hắn, "Tởm quá, anh ngủ chảy cả nước miếng, đáng chết mà! Gối đầu 'Mickey' của người ta, bẩn hết rồi, anh đền đi!"

"Để anh ngủ thêm một lúc. Không phải một cái gối cartoon thôi sao? Đợi anh có thời gian anh mua cho em mấy vạn cái cho em ôm chơi, Hướng Nhật lật người 1 cái, tiếp tục ngủ.

"Đồ ghê tởm này! Anh mà còn không rời giường, bữa sáng nguội hết cả rồi. Có phải là muốn lấy nước đá đến?"

"Anh ghét đi học" Hướng Nhật ngồi dậy, liều mạng vò đầu, giống như trên đó có cả mấy chục đàn chấy."

"Đi đánh răng! Rửa mặt!" Sở sở nói như ra lệnh.

"A - " Hướng Nhật điên cuồng hét lên một tiếng, nhảy xuống giường, mang theo vẻ mặt sát khí chạy vọt vào phòng tắm.

"Đáng ghét! Anh dọa em đó hả." Sở sở vội vàng vỗ ngực, lúc đầu còn tưởng rằng hắn hướng nàng mà lao tới.

Rửa mặt xong, Hướng Nhật tinh thần tốt hơn không ít, nằm dựa vào sô pha, gác hai chân lên bàn, tiện tay mở TV, nhàm chán đổi kênh. Bây giờ việc duy nhất phải làm là chờ em yêu dọn bữa sáng lên. Hắn đối với lười biếng lý giải đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh, rất nhanh thích ứng với chuyện em yêu phục vụ hắn giống như là một thói quen tốt vậy.

"Lại là trứng rán?" Hướng Nhật nhìn thấy cái đĩa trong tay Sở Sở vàng trắng đan xen, chính là trứng gà rán, giống như nuốt phải một con gián nhỏ. Tuy nói em yêu này của hắn trù nghệ hoàn toàn có thể gọi "Đặc cấp" Hai chữ, nhưng mỗi ngày ăn cùng một loại đồ ăn, cho dù là thần tiên cũng có lúc chán.

"Không ăn thì đổ đi là xong." Sở Sở làm bộ liền muốn đem đĩa đi.

"Đừng, đừng, anh ăn mà!" Hướng Nhật bất đắc dĩ cúi đầu, nếu không đem nó tiêu diệt sạch sẽ, chỉ sợ phải rước lấy một trận lôi hỏa phong ba.

"Khó ăn như vậy ư, Giống như em cho anh ăn độc dược không bằng. Chẳng lẽ anh không biết sao? Trứng rán là có giá trị dinh dưỡng nhất đấy." Sở sở ở bên cạnh trách mắng hắn.

"Anh chỉ biết là ăn trứng gà hình như có thể kích thích tuyến thượng thận, theo đó tăng cường cái công năng nào đó he he." Hướng Nhật dâm đãng cười, cố ý ám chỉ.

"Đi chết đi!" Sở sở liếc mắt lườm hắn "Em đi học trước đây, anh nhớ là phải đến, đừng nghĩ trốn học, nếu không chờ em về sẽ cho anh "dễ chịu"."

"Ê, em yêu, em không đợi anh à?" Hướng Nhật bất mãn hỏi.

"Chờ cái đầu anh ấy! Lại muốn ở trên đường sàm sỡ người ta, nhiều người như vậy, em không cần!" Sở sở nói xong, Cầm cái túi Chanel đi ra cửa.

"Không nghĩ tới nhanh như vậy đã vào học rồi, không tệ, không tệ." Hướng Nhật miệng đầy thức ăn, một bên nuốt một bên tự hỏi." Chẳng lẽ công lao là do nước miếng của mình? Nếu mà là như vậy, thì phải lợi dụng thật tốt mới được, nữ nhân quá thông minh cũng không phải là một chuyện tốt a!"

La cà đến 8h: 30, đến trường học thì vừa lúc hết tiết một. Đối mặt với nước mắt thế công cường đại của Sở Sở, Hướng Nhật cuối cùng giơ cờ trắng đầu hàng, thề rằng sau này sẽ không đến muộn nữa, nhưng đồng thời cũng được một cơ hội lớn để sàm sỡ, đó là em yêu của hắn đáp ứng cùng hắn đi học.

Đang chuẩn bị cùng Sở Sở ôn tồn một phen, Đầu Củ Tỏi lại vội vàng chạy tới, "Anh Quỳ, Thạch Thanh tìm anh."

"Tiểu Thanh, nàng đến đây làm cái gì?" Hướng Nhật nghĩ, chẳng lẽ lại là bởi vì vấn đề gia tăng thực lực.

Đầu Củ Tỏi ở bên cạnh nghe được mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng khen ngợi lão Đại thực cường hãn. Ở ngay trước mặt bạn gái còn quang minh chính đại thân thiết gọi tên một phụ nữ khác, thật là hết lòng sùng bái lão đại. Tưởng rằng lập tức sẽ có một hồi núi lửa phun trào, không ngờ sự việc tiếp diễn đến lại làm hắn trợn mắt há mồm.

"Chị Thanh tìm anh khẳng định là có việc, còn không mau đi!" Sở Sở gỡ tay hắn đang đặt trên eo mình ra, sẳng giọng.

"Bà xã phân phó, không dám không theo! Nếu đã như vậy, anh đi đây." Hướng Nhật đi được hai bước lại quay đầu vì trốn tiết mà bày ra lý do: "Nếu có việc trì hoãn, không tính trốn tiết nhé?"

"Hừ, đợi sau này sẽ hỏi chị Thanh, nếu quả thật có việc thì thôi, nhưng mà nếu không có việc gì.Hậu quả anh chính mình nghĩ đi!" Sở sở lời lẽ uy hiếp mang ý vị rất nghiêm trọng.

"Biết rồi, bà xã." Hướng Nhật con mắt vừa chuyển, đồ đệ ngoan như vậy, tùy tiện tìm lý do có thể lừa được rồi, đơn giản!

Đi ra lớp học, quả nhiên thấy đồ đệ ngoan mặc váy dài liền thân quay lưng về bên này, lẳng lặng đứng ở cách đó không xa. Gió nhẹ nhẹ nhàng lay động góc quần của nàng, hình ảnh duyên dáng yêu kiều làm cho tên lưu manh không thể ngừng sinh ra một chút ý niệm không lành mạnh trong đầu.

"Tiểu Thanh, Em tìm anh?" Hướng Nhật biết rõ nhưng vẫn hỏi.

"Sư Phụ, lại tới làm phiền anh, thực ngại quá." Thạch Thanh khom lưng xoay người nói.

"Không có gì đâu! Em chính là đồ đệ ngoan của anh, có cái gì ngượng ngùng chứ." Hướng Nhật giọng mập mờ nói.

"Là như thế này, Sư phụ, anh có thể theo em đến một nơi này không?" Thạch Thanh xấu hổ nói.

"Đi đâu?" Hướng Nhật trong lòng dao động, tiếp đến thấy đồ đệ mặt đỏ như muốn xuất huyết, trước mắt tựa hồ xuất hiện một khung cảnh trong khách sạn nào đó.

"Sư phụ đi rồi sẽ biết." Thạch Thanh hai tay giao nhau đặt dưới bụng, khom người nói.

"Uh? Tiểu Thanh, đây là em sai rồi. Đối sư phụ còn dấu dấu diếm diếm như vậy, chính là có điểm không tôn sư trọng đạo nha."

"A, thực xin lỗi, sư phụ, em không phải cố ý đích đâu." Thạch Thanh cuống quít khom người giải thích.

"Ha ha, anh tùy tiện nói mà thôi, không có ý trách em đâu." Hướng Nhật vô cùng vừa lòng với biểu hiện của đồ đệ, chính là rất lễ phép chu đáo. Từ vừa nãy đến bây giờ đã cúi lạy 3 lần rồi. Hình như cái đảo quốc nào đó có cái lễ tiết như vậy, chẳng lẻ Tiểu Thanh.ông già nàng là thị trưởng, cho nên không có khả năng là người Nhật Bản, như vậy phải là từ mẹ của nàng?

"Tiểu Thanh, hỏi em một vấn đề."

"Sư phụ, anh hỏi đi."

"Mẹ em là người RB?"

"Đúng vậy, Sư phụ. Sao anh lại biết?" Thạch Thanh ngạc nhiên nhìn hắn, cái này tuy không tính là cái gì bí mật, nhưng cũng là rất ít người biết.

"Ra vậy! Ha ha, là bởi vì em lạy anh nhiều quá anh mới hoài nghi. Đúng rồi, bình thường đều là mẹ em dạy em sao?" Hướng Nhật tâm tình kích động vô hạn, đồ đệ ngoan quả nhiên có truyền thống của phụ nữ đảo quốc, đây đúng là cái phúc lớn của mình a.

"Đúng vậy, Sư phụ!"

"Biết nói R ngữ không?"

"Dạ không. Mẹ không có dạy em, ba ba cũng không cho em học." Thạch Thanh nói đến vấn đề này thì hơi trứu mày, thấy Hướng Nhật nuốt 1 khẩu lớn nước miếng, thật sự là rất mê người.

"Vậy Nói: 'á mĩ cha' em có biết là gì không?" Hướng Nhật tâm tồn tà niệm hỏi.

"Á mĩ.Là R ngữ sao? Nó có nghĩa là gì, Sư phụ?" Thạch Thanh trong mắt có một tia mất hứng, nhưng càng nhiều chính là tò mò, sư phụ hình như không gì không biết vậy, ngay cả R ngữ cũng biết nói.

"'á mĩ cha' ý nghĩa cùng với 'ta nguyện ý' không khác nhau lắm, sau này nếu anh có việc gì bảo em làm, em trả lời một câu' á mĩ cha' là được." Hướng Nhật cố ý méo mó sự thật, nhớ tới đời trước lúc ấy còn đang học đại học, thời điểm cùng đám hồ bằng cẩu hữu quanh túc xá xem sếch, nghe đàn bà trên phim make love kêu gào "Á mĩ cha" thật là cảnh tuyệt vời. Nếu là bây giờ, đồ đệ thanh thuần xinh đẹp cũng kêu như vậy một hai tiếng, phỏng chừng có thể xúc động đến "liên xạ"ấy chứ.

"Á mĩ cha, á mĩ cha, á mĩ cha.có nghĩa là 'ta nguyện ý' sao sư phụ? Em biết rồi, sư phụ, cám ơn anh!" Thạch Thanh lại cung kính khom lưng vái hắn.

Hướng Nhật nghe được thiếu chút nữa giật bắn lên, thanh âm đồ đệ ngoan vốn còn có chút lạnh lẽo, nhưng Nhưng thời điểm nàng nói những lời này đã có một loại kiều mỵ không thể tả, không biết nếu thật là lên giường, sẽ mất hồn như thế nào. Nghĩ đến đây, hạ thể tự nhiên dựng đứng lên, nổi lên trong quần thật khó chịu. Để tránh bị phát hiện, Hướng Nhật chuyển đề tài: "Tiểu Thanh, em thật sự không định nói cho anh sao?"

"Thực xin lỗi, sư phụ. Đáng lẽ em không nên giấu diếm anh, nhưng mà ba ba nói, trước khi anh đến nơi là không thể nói ra." Thạch Thanh lại một lần giải thích.

"Anh biết, Thì ra là đến nhà em." Hướng Nhật" Bi ai" phát hiện ra, chính mình thu đồ đệ không hiểu là người sao hỏa hay là sao diêm vương đây, thật là khờ đến đáng yêu. Sự thật nàng không muốn nói cho mình nơi sẽ đưa mình đến, nhưng bởi vì một số điểm mấu chốt mà lại bại lộ mục đích.

"Sư Phụ, Làm sao anh biết?" Quả nhiên như vậy, Thạch Thanh kinh ngạc che cái miệng nhỏ nhắn - chẳng lẽ sư phụ thực là không gì không biết?

*Chú thích:

Ở trên R hay RB mình giữ luôn theo nguyên tác, có lẽ là nước Nhật Bản

Á mĩ cha: chắc là tiếng nhật, có ý nghĩa không ngoài XXX