Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 8: Cuối kì



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuối kì Dịch: Hỏa Long Quả Biên tập: Iris
chapter content



No. 40

Ngày hôm sau là ngày thi cuối kì.

Buổi tối hôm trước, tôi làm màu, giả bộ ôn tập một chút, bố tôi đặc biệt bưng cho tôi một cốc sữa, đặt ở bàn học, nhẹ nhàng nói: “Cứ thư thả mà ứng chiến.”

Đến nước ứng chiến rồi còn thư thả khỉ gì, bị ai đánh bom cũng không biết ấy chứ.

Nhưng mà cách biệt về học lực không phải cứ dùng kế “nước đến chân mới nhảy” là có thể bù đắp được. Chấn Hoa hình như đặc biệt không muốn khiến học sinh chịu thiệt thòi vì việc giảm tải giáo trình mà giảm độ khó của đề thi xuống. Đề thi lần này, hoàn toàn khiến tôi sụp đổ, tìm không ra lối thoát, từ lông tơ kẽ tóc đến cái móng chân.

Không chia lớp mà cứ giữ nguyên vị trí khi ở lớp mà thi, bởi vậy Dư Hoài ngồi ngay bên cạnh tôi, làm nhanh như gió. Có lẽ trường học đã liệu trước rằng các cao thủ học hành sẽ không đánh cược cả danh dự cá nhân vào lần thi này, càng không liên thủ với người lạ, giở trò gian lận.

Cho nên, khi tôi đang đau đầu suy nghĩ không biết nên khoanh bừa đáp án nào thì sẽ ăn chắc hơn thì Dư Hoài sớm đã lật sang trang bên giải bài tập tự luận rồi.

Tiếng cậu ta lật trang làm tim tôi như vụn vỡ.

Nộp xong tờ giấy thi môn hóa cuối cùng, tôi nằm úp xuống bàn. Dư Hoài uống một ngụm nước, hỏi: “Sao thế?”

Khốn khiếp, làm như cậu không nhìn thấy tờ thi trắng trơn của tôi vậy???

Tôi mặc kệ cậu ta.

Cậu ta không nói gì nữa. Một lát sau, tôi ngẩng đầu lên, phát hiện cậu ta đã bắt đầu làm bài thi, tờ giấy nháp chằng chịt hình nọ chữ kia.

Mới nhập học cậu làm quái gì có nhiều vở bài tập như thế kia chứ. Hơn nữa, bây giờ vừa mới thi xong mà!

Tôi cuối cùng đã bị đánh bại triệt để, đứng dậy: “Cho qua chút, tôi đi nhà vệ sinh.”

Cậu ta đứng dậy, mắt vẫn không rời tờ giấy nháp. Tâm trạng tôi không tốt, chạy đến nhà vệ sinh xếp hàng, lúc quay về, vỗ vai cậu ta: “Đứng dậy cho tôi vào!”

Không ngờ cậu ta to tiếng: “Khốn thật, đã có linh cảm không đúng, quả là làm sai thật!”

“Cái gì cơ?”

“Chính là câu cuối cùng đề môn Lý ấy, câu mà yêu cầu làm thí nghiệm để xác định dung tích bình rượu, đáp án của tôi có lỗ hổng, nhưng…”

Tôi đeo tai nghe vào, nằm bò ra bàn, quẳng những suy nghĩ điên loạn về khoa học của cậu ta vào một thế giới khác.

Cậu, bọn cậu, đều đi chết hết đi. Newton, Leibniz, Albert Einstein đều ở một thế giới khác chờ mấy cậu, hãy trả lại Trái đất cho những sinh vật nhỏ bé yếu đuối bọn tôi đi, cảm ơn.

No. 41

Kết quả thi rất nhanh đã có, dùng lời của Trương Bình thì là chút kiến thức Vật lý năm cấp hai, ông ta cơ bản chỉ cần liếc qua cái là có thể đoán ra điểm tổng.

Cứ mỗi khi phát đến bài thi của môn tiếp theo, tôi nhìn cũng không dám nhìn, trực tiếp gấp loạn lên rồi nhét vào cặp sách. Tôi trước nay chưa từng hiểu sâu về bạn Nobita, năm ấy cậu ta tốn bao nhiêu công sức nài nỉ để mèo máy Doraemon giúp cậu ta xử lí giúp bài thi bị điểm không, nhìn có vẻ rất ngu ngốc rất ngây thơ, nhưng thực ra lòng đau biết bao nhiêu.

Dư Hoài vừa tan học liền đi chơi bóng, đi chơi cùng mấy người anh em cậu ta mới quen, bởi vậy tờ kết quả thành tích bày lồ lộ trên bàn, từng môn từng môn một, tôi nhìn mà gân xanh cũng nổi cả lên, giật rồi lại giật liên hồi.

Còn Giản Đơn lại mò xuống chỗ tôi, không có chuyện cũng tìm ra chuyện để nói, câu chuyện quanh đi quẩn lại cũng chỉ xoay quanh vấn đề xem tôi và cô ấy kết quả ai thảm hơn, ấy vậy mà mắt cô ấy lại cứ mò tìm mãi trong đống bài thi trên mặt bàn Dư Hoài.

“Muốn xem cậu ta thi được bao nhiêu điểm à?”

Giản Đơn đỏ mặt, xua tay: “Không phải, không phải, không phải đâu…” Sau đó liền tức tốc nhắm vào ô điểm, cứ như đang thầm học thuộc vậy, sau đó lại lập tức ngẩng đầu lên, “Thực ra tớ không phải vì bản thân đâu, chỉ là tớ muốn giúp Hàn Tự so sánh một chút xem ai điểm cao hơn, lớp ta ban đầu hình như có nhắc qua, kết quả của hai người bọn họ đặc biệt xuất sắc… Cậu đừng hiểu lầm, Hàn Tự không để tâm mấy chuyện này đâu, chỉ là tớ có ý muốn qua xem thôi…”

Tôi cười đau cả bụng. Giản Đơn câu sau đá câu trước, cuối cùng cũng ngừng giải thích, ngượng nghịu cười cười.

Thực ra Giản Đơn hoàn toàn không cần phải hao tâm tổn sức như vậy. Bảng xếp hạng còn có nhanh hơn là kết quả điểm. Trước khi nghỉ học, chúng tôi mỗi người đều cầm hai tờ bảng điểm, một tờ là bảng điểm đầu vào, một là kết quả kì thi cuối kì.

Do vậy, tôi bây giờ đến cả Nobita cũng không bằng, cậu ta ít nhất còn có thể giấu bài thi điểm không đi, còn tôi kết quả của tất cả các môn học đều đường hoàng treo trước mắt 56 con người, may mà bây giờ mọi người còn chưa quen nhau mấy, ai cũng chẳng biết ai là ai.

Tôi, Cảnh Cảnh, điểm đầu vào xếp thứ 37, điểm thi cuối kì xếp thứ 46.

Hàn Tự, thi đầu vào thì đứng đầu, điểm chỉ kém thang điểm vào lớp chọn 0,7 điểm. Lần này, thi cuối kì, cậu ta đứng thứ hai.

Dư Hoài, thi đầu vào đứng thứ hai, thiếu 0,9 điểm là có thể vào lớp chọn, lần thi cuối kì này, đứng đầu lớp tôi.

Số một của lớp tôi.

Bạn cùng bàn của tôi là số một của lớp tôi.

Tôi vuốt mặt, chân thành nói lời chúc mừng.

Cậu ta cười cười, nói, đây đáng gì đâu, núi cao còn có núi cao hơn, chỉ là một kì thi cuối kì thôi mà, ngữ điệu ẩn chứa niềm tự hào đầy khiêm tốn.

Sau đó cậu ta nhìn lướt qua kết quả của tôi.

Tôi rất vui, song cậu ta không hề an ủi tôi.

No. 42

Cuối cùng tôi đã nhớ được gương mặt của Dư Hoài khi nói câu “Núi cao còn có núi cao hơn”, cho nên sau khi tôi cười Giản Đơn bận tâm lo lắng vô ích thay cho Hàn Tự, tự dưng cũng mặc bị cho là ngốc nghếch, lóc cóc chạy đến chỗ thầy Trương Bình.

“Bảng xếp hạng cuối năm?” Trương Bình có chút bất ngờ, nói hơi to, các học sinh trực nhật của ngày hôm đó đều nhìn về bên này, tôi vô cùng ngại, luống ca luống cuống, nói gấp: “Thầy nói nhỏ thôi!”

Từ trước đến nay chắc tôi là học sinh duy nhất dám hét vào mặt thầy giáo: “Thầy nói nhỏ thôi!”, còn Trương Bình lại là thầy giáo duy nhất từ trước tới nay sau khi bị học sinh “trách cứ” lại ngoan ngoãn nghe lời mà nói nhỏ hơn.

“Em cần bảng xếp hạng học lực cả năm?”

“Vâng” Tôi gật đầu cái rụp: “Chính là bảng xếp hạng cả năm mà bao gồm cả lớp chọn, lớp một, lớp hai.”

“Dường như có chút… nhưng mà, em cần cái đó làm gì? Hôm khai giảng không phải đã nói rồi sao, khi phân lớp đều đã được nghiên cứu, đánh giá, xem xét tỉ mỉ các yếu tố công bằng, khoảng cách điểm số của tất cả học sinh trong từng lớp đều không quá một điểm, không phải là em muốn kiểm tra lại một chút chứ?”

Vậy hóa ra tôi thành kẻ quá rảnh rỗi, tôi tiếp tục diễn giải: “Không phải ạ! Thầy ơi, em chỉ muốn xem xem khoảng cách của lớp ta với lớp một lớp hai như thế nào mà thôi.”

Trương Bình dùng ánh mắt tán dương học sinh xuất sắc nhìn tôi chằm chằm, sau đó, thầy nhìn lướt qua bảng xếp hạng thành tích học tập của lớp tôi, có lẽ là muốn xem học lực của tôi, kết quả làm thầy càng thêm phần mơ hồ…

“Em quả là có cái nhìn bao quát đấy nhưng thầy khuyên em: em có “náo loạn” bên ngoài thì cũng trước tiên lo ổn định cục diện bên trong đã, em vẫn là nên nâng cao kết quả học tập của bản thân trong tập thể lớp mình đã.”

“Thầy ơi” Tôi cố nhịn nhưng vẫn không nhịn nổi mà ngắt lời thầy giáo: “Không phải là em muốn xem cho em, được chưa ạ?”

Thầy nghĩ một chút, cuối cùng như hiểu ra điều gì, chỉ mỉm cười.

“À à à, thầy hiểu rồi. Được, thầy hiểu rồi. Thầy đến văn phòng lấy một bản nhé, em chờ ở đây.”

Vậy là tôi đã thuận lợi lấy được bảng xếp hạng dài hơn 6 trang của 300 học sinh đứng đầu toàn trường.

Ba mươi người đứng đầu trường, điểm số đúng là phải dùng từ: sát sao!

Đứng thứ nhất là Sở Thiên Khoát, tôi thích cái tên này. Thứ hai là Lâm Dương, người Dư Hoài từng nhắc đến là siêu nhân người châu Á, kém cậu ta một điểm. Dư Châu Châu đứng thứ 13, sát theo sau là Dư Hoài, kém Dư Châu Châu 1,5 điểm, đứng sau cậu ta là Hàn Tự, thấp hơn cậu ta hai điểm. Sau nữa là hai bạn nữ cùng đứng thứ 16, hai người này điểm số cách khá xa so với Hàn Tự, một người tên là Lăng Tường Xuyến, một người tên là Trần Kiến Hạ (Tác giả chú thích: nữ chính trong “Yêu sớm”, hi hi), nhưng mà cái gọi là khoảng cách khá xa đó cũng chí là 6 điểm mà thôi.

Nhưng lớp một lớp hai quả thực rất lợi hại. Cả trường tổng cộng gồm 12 lớp, vậy mà trong danh sách 50 người đứng đầu, lớp một lớp hai đã chiếm trọn 29 người.

Tôi không cầm nổi lòng, quả thật kính nể hai tên Dư Hoài và Hàn Tự.

Tất nhiên, trong danh sách 300 học sinh đứng đầu này, không hề có tôi.

Sớm ngày hôm sau, tôi liền dâng danh sách này lên Dư Hoài.

“Đây là cái gì?”

“Bảng xếp hạng cả năm.”

Cậu ta bề ngoài tỏ ra thờ ơ, quét mắt một lượt: “Ở đâu ra vậy? Đưa tôi làm gì?”

Tôi bực mình, không thèm quan tâm đến cậu ta, đập bàn một cái, cầm giẻ lau đi lau bảng. Lau được một nửa, tôi quay đầu lại nhìn, trong lớp học ầm ĩ nhốn nháo, có một góc nhỏ, có một nam sinh đang lén lén lút lút, liếc ngang liếc dọc, bộ dạng lấm lét đang xem danh sách trên bàn của tôi…

Cái tên hâm hấp này! Hết