Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 41-2: Thi cuối kỳ (tiếp)



Bà chủ tự mang đồ ăn tới cho chúng tôi, chẳng mấy chốc trên bàn đầy đồ ăn.

“Nào nào nào, lấy nước ngọt thay rượu. Trước tiên chúng ta uống một cốc chúc mừng cái đã, chúc mừng Dư Hoài nhanh chóng thoát khỏi bể khổ của cấp ba, sẽ nhanh chóng trở thành sinh viên quang minh chính đại mà yêu đương!” Lâm Dương mang hai chúng tôi làm trò đùa,sau đó xung phong giơ cốc lên trước.

Lâm Dương đúng là một người có khí chất nhưng lại không kiêu căng, là một anh chàng đẹp trai, vừa thân thiết lại vừa đáng yêu, đối với sự câu nệ của tôi và biểu tình kì dị của Dư Hoài thì cậu ta lại khuấy động bầu không khí.

Nhưng bây giờ tôi nhìn cậu ta lại vô cùng ngứa mắt.

Trong long tôi vô cùng hỗn loạn, nhưng vẫn run rẩy mà giơ chiếc cốc lên, nở một nụ cười đến là giả tạo, chầm chậm nói với Dư Hoài đang không cầm cốc: “Chúc mừng cậu nhé, thật là…thật là tốt!”

Dư Hoài chau mày nhìn tôi, tựa như đang tỉ mỉ nghirn cứu nụ cười giả tạo không kiềm được trên khuôn mặt tôi.

Đừng nhìn nữa được không? Tôi sắp khóc rồi.

Dường như bị tin tức này tát cho một cái, bầu không khí náo nhiệt trong quán lúc này đã cách tôi rất xa, song tôi cũng không biết phản ứng như thế nào để đối mặt với “tin tốt” như thế này.

Vừa nãy tôi có nói tôi thực sự vì cậu ấy mà vui vẻ, hiện giờ tôi buồn vì cái gì?

“Lâm Dương, cậu đùa đủ chưa?” Dư Hoài bất đắc dĩ đá Lâm Dương một cái.

Lâm Dương so với tôi vẫn không kiềm được, phì cười một tiếng, cười ha ha ha ha ha chỉ mặt tôi, cười đến mức thoải mái đắc ý.

“…Sao đấy?” Tôi bị cậu ta trêu trọc đến ngốc luôn rồi.

“Là thế này.” Lâm Dương ghé khuôn mặt tuấn tú đáng ghét sát gần tôi, cười híp mắt nói: “Giải nhất, nhì, ba toàn quốc đều có cơ hội được tuyển thẳng. Nhưng với giải nhì, ba tỷ lệ vào Bắc Kinh, Thanh Hoa là rất ít. Trường đại học mà không đủ tốt Dư Hoài nhất định sẽ không vào học đâu. Cho nên, cậu ấy sẽ tiếp tục học ở đây.”

Theo lời của cậu ta, tai tôi dần dần hồi phục lại chức năng như bình thường, không còn xa cách không gian như bây giờ nữa.

“Vậy sao cậu có thể nói như thế chứ…” Tôi ngơ ngác hỏi 

“Cậu nhìn vẻ mặt ngơ ngác lúc nãy của cậu xem, ha ha ha, nhìn vui thật. Có phải cậu thực sự cho rằng Dư Hoài sẽ đi thật không?” 

Từ đầu đến cuối Dư Hoài đều duy trì sự im lặng, không nhìn tôi và Lâm Dương nói chuyện.

“Cậu nhỏ, tớ và cậu có thù với nhau à?” Tôi cắn răng nhìn cậu ta

“Mấy lần tớ giúp cậu, cậu muốn biết gì tớ đều nói cho cậu biết, sau này cái gì cậu cũng nói hết cho Dư Hoài, bán tớ sạch sẽ, cậu còn nói chúng ta không có thù”

Nhớ đến việc Trần Tuyết Quân, tôi rụt cổ một cái. Chuyện đó tôi đang bảo vệ phe Lâm Dương, thật ra làm đến mức đó có chút…không chân chính.

Nhưng mà Dư Hoài không đi nữa. 

Địa ngục trong nháy mắt, mà thiên đường cũng trong nháy mắt, tim tôi sắp không chịu nổi rồi, lập tức cúi đầu ăn cơm, điều chỉnh lại tâm trạng của mình. 

“Có điều giải ba với một học sinh lớp 10 đã là hiếm có lắm rồi” Lâm Dương tiếp tục nói: “Điều này chứng tỏ Dư Hoài rất có triển vọng trên con đường thi đấu này, không hổ là đồ đệ của tớ.”

Dư Hoài cuối cùng cũng có phản ứng, nhìn Lâm Dương một cái, hừ một tiếng: “Ai là đồ đệ của cậu hả?” 

“Vậy cậu nhỏ, cậu được giải mấy?” Tôi hỏi

Lâm Dương cười hì hì, gãi đầu: “Tớ được giải nhì. Chẹp, càng hiếm có hơn nha.”

Tôi và Dư Hoài cúi đầu ăn cơm, không còn tiếp tục để ý tới cậu ta nữa.

No. 277

Lúc trở về phòng học đã sắp một giờ, vốn dĩ Lâm Dương định gọi Dư Hoài cùng đi với đám con trai hai lớp đi đá bóng, Dư Hoài cũng đã đồng ý nhưng không hiểu sao lại nhìn tôi, sau đó nói muốn quay trở về lớp nghỉ một lát.

Chúng tôi cùng nhau sánh vai đi trong đại sảnh rộng lớn, ánh nắng ban trưa chiếu lên người, có chút ấm áp.

“Vẫn nên chúc mừng cậu một lần. Cậu xem, mặc dù chỉ là giải ba, nhưng cậu cũng được chứng minh bản than. Cậu sẽ ổn thôi.”

Dư Hoài tự tin cười, không nói.

“Nếu tôi cũng có thể tự cho mình chút sức mạnh thì tốt biết mấy.” Tôi cảm khái nói.

Cậu ấy nhìn tôi, bỗng nhiên giơ tay ra xoa xoa đầu tôi. Tôi giật mình, cậu ấy lập tức thu tay lại.

“Cậu…” Tôi đỏ mặt.

“Đây là tôi đang truyền sức mạnh của người chiến thắng cho cậu đó.” Cậu ấy mặt mày nghiêm túc.

…Thắng lợi cái đầu quỷ! Dư Hoài, cậu không có sĩ diện à?!

Khi quay lại lớp học tôi nhanh chóng thu hồi tâm tình, mở vở ghi chép ra. Mặc dù buổi trưa nhận được sự khích lệ mấy lần nhưng bây

giờ tôi cần phải tập trung tinh thần. Buổi thi toán chiều nay rất quan trọng với tôi.

“Lần thi toán trước cậu cũng không lo lắng như thế này mà?” Dư Hoài vừa gặm táo vừa xuất hiện sau lưng tôi.

“Cậu tránh ra đi” Tôi phất phất tay, nói: “Tôi phải tập trung tinh thần. Lần thi này không giống lần trước đâu.”

“Có gì không giống chứ?”

Bởi vì cậu đã tặng cho tôi quyển vở ghi chép này, bởi vì nửa học kỳ hai tôi bỏ ra rất nhiều cố gắng cho môn Toán này. Giống như cậu hy vọng kết quả cuộc thi kia sẽ cho cậu một sự hồi đáp và khẳng định, tôi cũng hy vọng thành tích môn Toán có thể cho tôi lý do tiếp tục cố gắng.

Song tôi không nói ra.

Dư Hoài nhìn quyển vở mà cậu ấy đưa cho tôi trên mặt bàn, cười, nói: “Tôi giúp cậu.”

Cậu ấy nói xong liền ngồi xuống bên cạnh tôi, lấy một tờ giấy trắng ra, ngay chính giữa viết một định lý đơn giản nhất.

Sau đó, từ định lý này phát triển ra, từng chút, từng chút, bốn phương tám hướng triển khai ra. Mỗi một trang giấy trên quyển vở Toán mộc mạc không văn vẻ bỗng biến thành cái cây dưới tay cậu ấy.

Trước kia tôi đã từng rất cố gắng nghiên cứu vở ghi chép của cậu ấy với không ít các dạng đề, có điều chỉ cần rời xa quyển ghi chép này, phản ứng từ đầu đến cuối sẽ chậm mất nửa nhịp, có rất nhiều công thức đều nhớ không đúng, chỉ có thể học vẹt.

Cậu ấy nói liên tục như là đả thông hai mạch nhâm đốc, hàm số và tập hợp đủ các loại quan hệ cứ như vậy được ghi nhớ trong đầu tôi rất rõ ràng.

Bất giác cậu ấy đã giảng được hơn bốn mươi phút nhưng tôi không hề cảm thấy dài lê thê.

“Đáng lẽ cậu nên sớm giảng cho tôi là có phải tốt rồi không!” Tôi vừa cảm kích vừa oán trách.

“Nếu bây giờ cậu cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo, điều đó chứng minh cậu nhất định sẽ qua đề toán này, cũng là nắm bắt được những cái cơ bản của mỗi một kiến thức độc lập. Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở mỗi người mà.”

Tôi cẩn thận từng li từng tí, cầm tờ giấy trắng A4 lúc này đây đã đầy những nét vẽ hình thù.

“Xem nhanh rồi cất đi. Cẩn thận tí nữa giám thị hiểu lầm là cậu quay bài.”

Hai mươi phút nữa bắt đầu thi môn toán, mọi người nối đuôi nhau đi vào lớp. Lâm Dương mang theo khuôn mặt đầy nước tiến vào, vừa nhìn thấy liền tiến đến ngồi chỗ tôi và Dư Hoài, vẻ mặt đau lòng: “Có nhất thiết phải dính lấy nhau như thế không? Mọi khi hai người ngồi cùng bàn với nhau còn chưa đủ à?”

Dư Hoài đứng dậy đi về phía chỗ ngồi của mình đáp trả: “Đừng có suốt ngày suy nghĩ linh tinh. Có thời gian thì suy nghĩ xem nên làm thế nào để cô nhỏ của tớ để ý đến cậu ấy.”

Lấy góc độ của một người ngoài như tôi mà nói, câu nói phản kích của Dư Hoài thật sự là rất yếu. Song kì lạ là Lâm Dương thế mà lại thật sự vì ba chữ kia mà yên tĩnh lại, trong nụ cười cố gắng mạnh mẽ kia lại có chút ưu buồn.

“Cậu thì hiểu gì chứ!”

Lâm dương ném lại một câu rồi đi về phía chỗ ngồi của mình ngồi xuống.

Tôi lại xem tờ giấy kia rất lâu, cho đến khi giáo viên bảo mọi người mang cặp sách để lên bệ cửa sổ và trước bục giảng, tôi mới lưu luyến cất nó đi.

Cặp sách của tôi và Dư Hoài để cùng với nhau. Khoảnh khắc vai chạm vai đó, cậu ấy nhẹ nhàng nói với tôi một câu: ”Cố lên!”

Tất nhiên rồi. Tôi cười.

Làm sao tôi có thể để cậu mất mặt được chứ!