Điều Tuyệt Nhất Của Chúng Ta

Chương 11: Cuộc sống của người khác



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dịch: Gui Ying Biên tập: Iris
chapter content



No. 52

“Rượu mừng” của bố tôi và cô Tề thực ra rất đơn giản, chỉ là hai gia đình cùng nhau ăn một bữa cơm.

Trong bữa không hề nói đến bất kỳ vấn đề nhạy cảm nào, thậm chí buồn cười là, tôi tình cờ trở thành nhân vật chính… hoặc có thể nói là xoay quanh trường Chấn Hoa. Nhà cô Tề như phá được tảng băng miệng không ngừng nói xoay quanh trường Chấn Hoa, rồi bắt đầu khen ngợi tôi. Bà ngoại Trương Phàm kéo tay tôi khen tôi lớn lên thật xinh đẹp (từ điểm này tôi liền biết thực ra họ đang cố tìm lời để nói mà thôi, nhưng tôi lại không cảm thấy phản cảm), lại còn dặn dò nhóc Trương Phàm: “Thành tích học tập của chị ấy tốt lắm đấy, lấy gương chị mà học tập cho tốt đi, hiểu chưa?”

Trương Phàm vừa ăn tôm vừa ngoan ngoãn gật đầu.

Thằng nhóc này đúng là rất thích ăn tôm.

Cuối kỳ nghỉ Quốc khánh, họ chuyển đến nhà tôi. Nhà có ba phòng, phòng của tôi, phòng ngủ của bố, cộng thêm một phòng sách nhỏ, Trương Phàm dọn vào ở trong phòng sách đó.

Trên bức tường vốn dĩ trống không nay được treo bức ảnh chụp chung của bố tôi và cô Tề. Nói đúng ra, nó chẳng phải là ảnh cưới của hai người, chỉ là một bức ảnh đơn giản mộc mạc mà thôi. Cô Tề đeo thêm một ít trang sức, gương mặt trông thật dịu hiền.

Tôi cảm thấy không được tự nhiên, rõ ràng họ là người lạ nhưng tôi một chút cũng không cảm thấy phản cảm hay có cảm giác muốn phản nghịch. Bản thân tôi không có cách nào thể hiện sự nhiệt tình, nhưng tôi cũng đang cố gắng hết sức hoan nghênh họ bước vào nhà tôi.

Lúc gọi điện thoại cho mẹ, tôi hiếm khi nói chuyện cho mẹ về việc kỳ nghỉ Quốc khánh. Giọng điệu của mẹ cũng bình thản đi nhiều, giống như là đang cố lảng tránh điều gì, thậm chí còn cố làm ra vẻ bình tĩnh. Tôi không vạch trần lúc đó. Chỉ khi tôi đề cập đến việc công chứng tài sản, bà mới khôi phục lại dáng vẻ của một người đàn bà thép.

“Không hổ danh là con gái của mẹ, đến thời khắc mấu chốt vẫn có thể nghĩ việc đến là chu toàn. Việc này phải “trước tiểu nhân sau quân tử”. Nếu không, về sau sẽ xảy ra tranh chấp, lúc đó mới gọi là cảm giác đau thương, không bằng sớm làm mọi chuyện rõ ràng, đối với mày cũng là điều tốt, dù sao bố mẹ cũng không còn trẻ nữa, mày cũng trưởng thành rồi.”

Rồi bà dừng lại một chút.

“Có điều, chung sống với bọn họ cho tốt. Đừng quá thân thiết, cũng đừng quá khách sáo…Tự bản thân phải biết chừng mực, quan trọng vẫn là học hành cho tốt, có chuyện gì thì nói với mẹ…hoặc nói với bố mày cũng được. Ông ấy dù thế nào thì cũng vẫn là bố mày.”

Kiểu tình huống này, cả nhà tôi mỗi người khi nói chuyện đều rất giữ kẽ, nhưng tôi nghe vẫn hiểu. Bà ấy không oán giận điều gì, cũng không nghi ngại cô Tề đối xử với tôi không tốt. Rất nhiều lời đều không có ác ý, chỉ là lời nói ra có hơi ý vị chút thôi, tôi hiểu, thế là được rồi.

No. 53

Tôi từng có một khoảng thời gian rất dài cảm thấy tinh thần luôn xuống dốc. Không thích nói chuyện, lúc nghe giảng ghi được chữ có chữ không, cũng chẳng quan tâm có thể nghe hiểu hay không, hồn giống như bay đi mất vậy.

Giản Đơn rất quan tâm mà hỏi tôi có phải là bị bệnh rồi không, tôi nói không phải, chỉ là tâm trạng không được tốt lắm mà thôi.

Dư Hoài vừa đánh bóng xong, trở về đầu đầy mồ hôi ngồi ở bên cạnh. Dạo gần đây cậu ta đang huấn luyện đội bóng chuyền đi thi đấu, không hề chú ý đến nỗi buồn não lòng của tôi.

Nghe thấy lời nói lo lắng của Giản Đơn, Dư Hoài nhếch mép, cười một tiếng: “Các cậu ở đây giúp các bạn nữ, cả ngày từ sáng đến tối không biết u sầu cái mẹ gì, sinh ra giống như người ta nợ mình 500 đồng đại dương, lại còn cho vay nặng lãi nữa chứ.”

Tôi không thèm để ý cậu ta.

Đột nhiên Giản Đơn hỏi một câu rất “thiếu não”: “Các cậu cãi nhau à?”

Dư Hoài ngây người: “Tớ đây người nhìn người thích, ai mà nhẫn tâm cãi nhau với tớ chứ?”

Vốn dĩ nghe câu này tôi sẽ cười, nhưng đột nhiên không chịu được nữa, tôi đẩy ghế ra phía sau, từ sau lưng cậu ta chen ra, chạy ra ngoài cửa.

Nghe thấy đằng sau cậu ta vội vàng gọi to: “Này này này, tôi chỉ là đùa thôi mà!”

No. 54

Ngồi ở bệ cửa sổ hành lang, đằng sau là ánh nắng mùa thu, mặc dù nhiệt độ không cao lắm nhưng vẫn ấm áp lắm. Tôi gập lưng xuống, mặt không biểu cảm nhìn người đi tới đi lui.

Bất chợt nhìn thấy một cô gái đang đi đến ở phía đối diện, mặc chiếc áo đồng phục được phát hai ngày trước, để lộ bên trong là chiếc áo T-shirt nhỏ rất cá tính, tóc dài xõa vai, dung mạo thanh lệ, bước đi nhẹ nhàng.

Giống như một tia ánh sáng chói lọi bước vào, thần thái ngạo nghễ.

Tôi thừa nhận là mình nhìn đến ngây người rồi, cứ chăm chú nhìn vào cô ấy, cảm thấy nhìn cô ấy hơi quen quen.

Tôi nhớ ra rồi, cô ấy là người ở trong bức ảnh mà tôi đã chụp, cô gái xinh đẹp trong lúc vô tình đã lọt vào ống kính của tôi.

Giản Đơn nhìn thấy tôi từ xa, liền chạy qua đặt mông ngồi ngay bên cạnh: “Cậu không sao chứ?”

Tôi không để ý mà lắc lắc đầu: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là tâm trạng không tốt mà thôi. Cậu nhìn cô gái kia đi, đẹp biết bao nhiêu.”

Giản Đơn không hiểu gì, cứ theo lời tôi nói mà quay ra nhìn: “Tớ biết cô ấy, tớ biết cô ấy, cô ấy là Lăng Tường Tây, hoa khôi mới của trường ta đó.”

“Mới vào học được hơn một tháng đã bầu ra được hoa khôi rồi à? Lúc bỏ phiếu đã hỏi qua ý kiến của tớ chưa?”

Giản Đơn lớn giọng, hỏi: “Thế…cậu chọn ai?”

Tôi nghĩ tới nghĩ lui, tiếp tục rụt cổ lại tựa vào tường, “…Thôi thì chọn cô ấy đi.”

“Tớ nghe nói nhà cô ấy giàu lắm, bố mẹ đều làm sếp hết đó! Nếu không phải gia thế dòng dõi thì cậu nhìn xem, khí chất và quần áo của cô ấy có thể nhìn ra đấy.”

Đúng vậy, trắng trẻo xinh đẹp, hơi mũm mĩm, đặc biệt giống nàng công chúa xinh đẹp, sống sung túc.

“Hơn nữa còn rất xinh đẹp, thành tích cũng rất tốt, Văn, Lý đều rất “trâu bò”. Năm đó ở trường dân lập Sư Đại rất nổi tiếng, tính tình vui vẻ hòa đồng, thân thiết, tóm lại là rất hoàn mỹ.”

Giản Đơn thở dài một hơi: “Cậu nói xem, người ta từ trong bụng mẹ là cái giống gì vậy?”

Tôi cũng thở dài một hơi: “Cậu nói xem, mẹ người ta, là cái giống gì vậy?”

No. 55

Lúc trở lại lớp, Dư Hoài và mấy đứa con trai đang tán gẫu về NBA, tôi về chỗ ngồi, cậu ta không phát hiện ra.

Lão đại, tốt xấu gì việc tôi tức giận cậu cũng có liên quan mà, cậu có thể đừng nhanh như vậy đã không đếm xỉa gì đến không? Cậu nên biểu lộ ra một chút lo lắng chứ, ánh mắt né tránh, bày ra bộ mặt tươi cười nói, lúc nãy là tớ đùa thôi mà, cậu không sao chứ? Đại nhân không chấp tiểu nhân, chúng ta giảng hòa đi.

Đầu tôi nghĩ rất lâu, chỉ có thể cất bước tiến vào.

Lúc đó, nỗi sầu của tôi bị đẩy lên cực hạn, giáo viên Lịch sử mở sách bắt đầu thi triển thuật thôi miên, tôi nằm bò lên bàn, nước mắt chầm chậm mà chảy ra.

Bỗng có cảm giác bản thân cái gì cũng tồi tệ, ai cũng không quan tâm đến mình, đến cái rắm cũng chẳng phải.

Dư Hoài dùng tay chọc chọc vào cánh tay tôi mấy lần, tôi không thèm phản ứng, giả vờ là đang ngủ rồi.

Có điều không thể tiếp tục giả vờ được nữa, bởi vì, nước mũi.

Tôi xấu hổ mà khua loạn trong ngăn bàn tìm khăn giấy, ngẩng đầu lên, phát hiện trên bàn đã bày sẵn vài tờ.

Còn có một tờ giấy nữa.

“Hahaha, giả vờ ngủ… Tiếng cậu hít nước mũi tôi nghe thấy hết rồi, khóc cái gì?”

Cụ nội nhà cậu!

Nhưng mà, vẫn là rất không có khí phách mà chìa “móng vuốt” ra lấy vài tờ khăn giấy.

Xì mũi xong, lại tiếp tục nằm bò lên bàn.

Nhưng nước mắt không rơi nữa, tôi cố gắng thử nửa ngày, nhưng nước mắt vẫn không rơi ra được, đúng là nhìn thấy ma rồi.

Tên Dư Hoài này đi chết đi!

No. 56

Sau đó vẫn chầm chậm mà ngủ thiếp đi mất.

Lúc tỉnh lại thì đã hết tiết rồi, giáo viên thôi miên Lịch sử kẹp cặp sách đi ra ngoài, Dư Hoài cũng sớm không còn ngồi ở chỗ ngồi nữa rồi, nhưng ở trước mặt tôi được để một tờ giấy ăn.

“Tôi không cho rằng là tôi sai, trời xanh chứng giám tôi không có chọc giận gì cậu. Có điều tôi sẽ miễn cưỡng nói lời xin lỗi, đừng có khóc nữa!”

Trọng điểm là, cậu ta dùng bút đỏ gạch chân thật to dưới hàng chữ “trời xanh chứng giám” và “miễn cưỡng”.

Tôi nhìn ngang nhìn dọc, để hai tờ giấy liền nhau xem, cuối cùng vẫn là nở nụ cười.

Cái tên hấp hơi này.

Thế nhưng, ngay khi cậu ta tiến vào cửa, tôi liền bày ra nụ cười đặc xá cho cậu ta, cậu ta liếc tôi một cái, đột nhiên cười to ha ha ha, khiến nửa lớp quay ra nhìn chúng tôi.

Sau đó, tôi nhìn thấy Giản Đơn phun một ngụm nước ra ngoài, mà ngay cả khóe miệng Hàn Tự cũng nhếch lên nụ cười hiếm thấy.

Cô bạn hắc ám hưng phấn đưa tôi chiếc gương.

Lúc tôi ngủ tì lên tờ giấy báo gói hộp cơm lúc trưa, hàng chữ rõ nét in hết lên mặt tôi, trái phải đều có.

Cộng thêm hàng chữ rất là đậm nét, vừa nhìn là thấy là tiêu đề đầu báo chỗ có chỗ không.

Má trái, Đàn bà ở độ tuổi sinh đẻ.

Má phải, Hàng ế. Hết