Điệu Slow Trong Thang Máy

Chương 4: Dưới ánh trăng Trung thu



19.

Tôi đi rấtnhanh, như chạy trốn khỏi bệnh viện. Lồng ngực ứ nghẹn những đố kỵ, ghen ghét, và cả đau đớn. Hình ảnh ban nãy như ăn sâu vào trái tim tôi, cóxua đuổi thế nào cũng không biến mất. Vẻ ngoan ngoãn, dựa dẫm của BạchLâm đối với gã đàn ông đó, ánh mắt nàng, nếu như ánh mắt đó nhìn về phía tôi, tôi hẳn sẽ hạnh phúc nhường nào! Đáng tiếc là, người nàng nhìnchẳng phải tôi, trước nay nàng chưa từng nhìn tôi bằng ánh mắt rung động đó. Tôi vừa chạy vừa nghĩ.

Ra khỏi bệnh viện, bên ngoài là mànđêm mát rượi. Vầng trăng sắp tròn treo lơ lửng giữa tầng không, ánhtrăng chiếu xuống như mang theo cả nỗi cảm thương trong từng tia sáng.Tôi bất giác bước chậm lại, cũng không hiểu mình đang đi tới đâu. Chỉ là mơ màng rời khỏi bệnh viện, đi ra đường lớn.

Đêm đã khuya, conphố rất tĩnh lặng. Thỉnh thoảng mới có tiếng xe đi qua. Tiếng xe từ xatiến lại, sát gần, rồi sau đó lại xa vút đi. Như nghiến qua đầu óc đangtê dại của tôi. Tôi bước về phía trước như người mất hồn, tới một ngãtư, tôi dừng lại. Ánh đèn xanh đỏ đan lại với nhau, tôi nên đi đâu đây?

Ý nghĩ đầu tiên là về chỗ Tưởng Nam, ở Thượng Hải này, đó coi như là nhàtôi rồi. Nghĩ đến Tưởng Nam, lòng tôi bắt đầu oán hận, mẹ kiếp, muộn thế này rồi tôi chưa về mà chị ta đến một cú điện thoại cũng không gọi hỏithăm. Rồi bỗng nhiên, tôi lại nghĩ: Có thể chị ta vẫn cho rằng tôi đangvui vẻ bên cô bạn học gì gì đó kia! Đương nhiên là không tiện quấy rầytôi rồi.

Ý nghĩ thứ hai là quay lại bệnh viện. Chẳng vì lý do gìkhác, chỉ là vì Bạch Lâm đang ở đó. Lúc này đây, trong lòng tôi nảy sinh một ý nghĩ vô cùng hèn kém, mặc cho Bạch Lâm có nhìn tôi hay không, mặc cho kẻ nàng nhìn là ai, chỉ cần tôi được thấy nàng, lại được thấy vẻyếu đuối kiều diễm của nàng, là tôi cam lòng mãn nguyện.

Tôi đứng giữa ngã tư rất lâu, cuối cùng không về chỗ Tưởng Nam, cũng không quaylại bệnh viện, mà rẽ vào một quán net gần đó. Trọn đêm 10 tệ! Sặc, không ngờ Thượng Hải vẫn có quán net rẻ thế này. Tôi vào quán, lên mạng, chơi điện tử đã đời, chửi bới điên cuồng trên diễn đàn. Bỗng nhiên nhận ramình rất biến thái, cũng rất vô dụng. Biến thái đến nỗi phải chửi ngườiđể xả giận, vô dụng tới nỗi chỉ có thể lên mạng mà chửi bới.

Điên cuồng trên mạng tới hơn năm giờ, thực sự là quá mệt. Tôi nằm bò ra bêncái máy tính ngủ một giấc, đến bảy giờ ông chủ quán “giải phóng mặtbằng” mới bị gọi dậy. Ra khỏi quán net, bên ngoài trời đã sáng bảnh, qua một đêm phát tiết, buồn phiền trong tôi cũng vơi đi phần nào. Rút điệnthoại ra xem, thấy còn lâu mới đến giờ đi làm là chín giờ, tôi bèn dạoquanh phố phường mấy vòng, rồi mới bắt xe tới thẳng tổng công ty.

Vừa đến trước cổng công ty, đã thấy chiếc xe màu trắng của Tưởng Nam đangtiến tới. Tưởng Nam từ xa nhìn thấy tôi, đưa tay vẫy vẫy rồi nói: “TiểuTriệu, đợi tôi, tôi đỗ xe đã”. Thế là tôi đứng đợi chị ta. Tưởng Nam cất xe vào trong bãi đỗ rồi quay ra chỗ tôi, lại gần thấy thần sắc mệt mỏitrên mặt tôi, mới đầu chị ta còn sững người, sau đó đã nở ngay một nụcười mờ ám. Tôi thầm nghĩ: Chắc không phải chị ta cho rằng tôi và cô bạn học gì đấy “hì hục” cả đêm qua đấy chứ…

Tôi định giải thích mấycâu, nhưng Tưởng Nam có lẽ đã chắc mẩm trong lòng nên cũng chẳng hỏi tôi xem tối qua ở đâu. Tôi thấy, chuyện đêm qua cũng không tiện nói với chị ta, bèn không đả động tới nữa, cứ thế cùng chị ta bước vào công ty.

Hôm nay là ngày chính thức khai mạc, cuộc họp sẽ diễn ra ở phòng hội nghịtrong tòa nhà. Tôi và Tưởng Nam là hai người tới phòng hội nghị sớmnhất, lúc đó trong phòng chẳng có ai. Tưởng Nam dẫn tôi sang phòng nghỉbên cạnh. Vừa ngồi xuống đã có em nhân viên tới rót trà. Đảo mắt quathấy mặt mũi cũng không đến nỗi nào, chỉ có điều răng cửa hơi nhô rangoài mấy milimet, kể cũng hơi phá tướng.

Tôi vừa uống trà vừacùng Tưởng Nam nói chuyện phiếm mấy câu, lại vừa nghĩ đến Bạch Lâm. Đang cố gắng kháng cự lại màn thảm kịch tối qua, bỗng ngoài hành lang vanglên tiếng bước chân, ngay sau đó có người bước vào phòng hội nghị. Người đó vừa vào đã nói: “Ồ, em Tưởng à!”. Nói đoạn sấn lại gần, đưa tay khẽvỗ lên vai Tưởng Nam, rồi nói: “Hai tháng rồi không gặp, em còn đẹp hơnxưa”.

Kể từ khi người đó bước vào, tôi đã quan sát rất kỹ, tuổitác khoảng hơn bốn mươi gần năm mươi, mặt mũi dung tục hệt mấy vai namchính trong phim sex Nhật. Bàn tay xấu xí của lão ta vỗ lên vai TưởngNam rồi cứ lì ra đấy, lại còn vuốt ve không ngừng. Tôi cứ ngỡ với bảntính cao ngạo của Tưởng Nam, chị ta sẽ lập tức trở mặt, không chừng cảcốc nước giội thẳng đầu lão kia như chơi. Không ngờ Tưởng Nam chẳng hềtỏ nửa vẻ tức giận, mà còn tươi cười chào lại tên ngốc đó: “Giám đốc Lâm ạ”.

Lão già ngồi xuống kề sát sạt bên Tưởng Nam. Tôi ngồi phíađối diện, nhìn vẻ mặt bộ dạng lão ta như thể chỉ muốn ăn tươi nuốt sốngTưởng Nam ngay, lòng dội lên cục tức, chỉ muốn sút cho lão một chưởng.

Cứ vậy chừng khoảng hơn mười phút, lão già như thể chẳng nhìn thấy tôi,chỉ biết có Tưởng Nam. Dần dần người đến đông hơn, sắp vào họp rồi, lãomới đi ra chào hỏi những người khác. Lão đi rồi, tôi mới nhỏ tiếng hỏiTưởng Nam: “Vừa rồi là ai ạ?”.

Tưởng Nam nói: “Là một trong cácsếp của công ty chúng ta, họ Lâm”. Tôi nhìn Tưởng Nam, tự nhiên nhớ ratrước đây từng nghe người ta nói chị ta có ô dù gì đó, liền nhủ thầm:không phải chị có gì với lão ta đấy chứ! Tưởng Nam vẫn tỉnh bơ, như vừarồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cuộc họp thật dài, liên tục từsáng cho tới tận giờ nghỉ trưa. Đầu óc tôi loạn hết cả, lúc nghĩ đếnchuyện Bạch Lâm cùng gã đàn ông đó, lúc lại nghĩ Bạch Lộ không biết đãtỉnh chưa, khi lại thắc mắc Tưởng Nam liệu có phải là bồ của lão giámđốc Lâm kia. Còn về cuộc họp diễn ra thế nào, tôi còn tâm trí đâu mà đểý.

Buổi chiều tiếp tục họp tới hơn ba giờ rưỡi mới xong. Tôi bước khỏi phòng họp mà thấy choáng váng đầu óc. Đang định cáo mệt với TưởngNam về sớm ngủ một giấc, thì chị ta đã lên tiếng trước: “Tiểu Triệu,chiều nay cậu không có việc gì chứ? Đi cùng tôi tới chỗ này đượckhông?”.

Tuy chị ta hỏi với giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng tôi nào dám trái ý đành lập tức nói: “Không bận gì ạ, không bận gì ạ”.

Tưởng Nam thấy tôi nhận lời, bèn mỉm cười. Tôi bất giác sững người, cảm thấyTưởng Nam khi mỉm cười cũng có vài phần giống Bạch Lâm.

CùngTưởng Nam rời khỏi công ty, chị lái xe đưa tôi ra đường lớn. Thượng Hảiquả thật rất phồn hoa, về điểm này thì ban ngày hay ban đêm đều có thểcảm nhận thấu triệt. Tâm trạng Tưởng Nam có vẻ rất tốt, chị ta bật CDtrên xe. Tiếng nhạc vang lên, là bản “Yesterday” của The Beatles, tôibất giác ngẩn ra, không kìm được hỏi: “Phó giám đốc Tưởng, hóa ra chịcũng thích nghe nhạc The Beatles à?”.

Tưởng Nam không trả lời, ánh mắt vẫn hướng về phía trước, vừa như đang nhìn đường, vừa như đang nghĩ ngợi điều gì.

Xe chạy thẳng theo đường lớn, khoảng ba mươi phút sau thì dừng lại. Tôinhìn ra bên ngoài, lòng thoáng chút kinh ngạc. Chiếc xe đỗ trước cổngmột nhà trẻ!

Còn đang ngạc nhiên đã thấy Tưởng Nam ra hiệu chotôi xuống xe, rồi chị ta cũng bước xuống. Lòng tôi đầy nghi hoặc, thầmnhủ: Tưởng Nam dẫn tôi tới nhà trẻ làm gì? Tôi đã quá tuổi rồi mà!

“Ha ha”. Tưởng Nam nhìn vẻ mặt kinh ngạc của tôi bật cười, nói: “TiểuTriệu, hôm nay tôi giới thiệu với cậu một người bạn nhỏ”. Tôi chột dạ,thầm nghĩ: Người bạn nhỏ nào, lẽ nào là con của Tưởng Nam? Không phảichứ, bảo vệ khu nhà chị ta ở rõ ràng gọi chị ta là cô Tưởng cơ mà.

Tôi ôm mối nghi vấn, cùng Tưởng Nam bước vào nhà trẻ. Người trong nhà trẻcó vẻ đều biết Tưởng Nam, có người còn chào hỏi chị. Vào bên trong, mộtngười có vẻ là giáo viên trông thấy Tưởng Nam liền vội vàng bước lại,cười hỏi: “Cô Tưởng, lại đến thăm Đá Nhỏ à?”. Tưởng Nam mỉm cười gậtđầu, hỏi: “Đá Nhỏ gần đây thế nào? Có ngoan ngoãn nghe lời không? Học vẽ thế nào rồi? Cả tiếng Anh nữa?”.

Nhìn thái độ của Tưởng Nam,chắc đến tám phần mười Đá Nhỏ kia là con chị ta. Sặc! Nhưng người ta rõràng gọi chị là cô Tưởng mà! Trừ phi Tưởng Nam là bà mẹ đơn thân? Hoặcđã ly hôn?

20.

Đến khi Đá Nhỏ xuất hiện, tôi cuối cùng xác định thằng bé chính là con trai của Tưởng Nam. Bởi nó vừa nhìn thấyTưởng Nam đã bổ nhào vào lòng chị ta, miệng gọi mẹ mẹ.

Đá Nhỏchừng bốn năm tuổi, trông rất đáng yêu, đôi mắt tròn đảo hết bên này đến bên khác, vừa nhìn đã biết ngay là một đứa trẻ hiếu động. Khuôn mặtcũng khá giống Tưởng Nam, trắng trắng phúng phính. Tưởng Nam ôm thằng bé vào lòng, thơm lên má trái rồi lại thơm lên má phải Đá Nhỏ.

Thằng bé ngôi trong lòng Tưởng Nam, vẫn không bớt tinh nghịch, cái đầu nhỏ cứ lúc lắc bên này bên kia, thấy tôi nó bèn hỏi: “Mẹ ơi, mẹ ơi, chú này là ai?”. Vừa hỏi nó vừa chỉ ngón tay mũm mĩm về phía tôi.

“Khôngđược hỗn!”. Tưởng Nam nói. “Đây là cậu!”. Tôi nghe vậy liền ngẩn người,nhủ thầm: Thông thường phải gọi là chú mới đúng chứ! Sao thế nhỉ? Lẽ nào ở Thượng Hải quen gọi là cậu hơn? Đá Nhỏ lập tức gọi to: “Cậu ơi, cậuơi!”. Đến nỗi tôi cũng có chút ái ngại.

Tiếp đó, Đá Nhỏ nằng nặcđòi tôi bế, Tưởng Nam cười đưa thằng bé qua cho tôi. Tôi bế nó vào lòng, nặng thật, còn nặng hơn cả Bạch Lộ hôm qua.

Vừa đón lấy thằngbé, đã nghe nó kêu gào đòi đi ăn McDonald. Tưởng Nam liền quay sang vịgiáo viên nọ nói vài câu, rồi đưa hai chúng tôi ra xe đi ăn McDonald.

Ngồi trong quán McDonald được khoảng nửa tiếng, điện thoại của Tưởng Nam đổchuông. Chị nhận điện thoại, có vẻ không được tự nhiên cho lắm, nói vớingười kia hồi lâu, cuối cùng kết bằng một câu: “Vậy anh qua đi”.

Nghe điện thoại xong, sắc mặt Tưởng Nam sa sầm xuống. Tôi vốn định hỏi xemai gọi tới, nhưng nhìn vẻ mặt chị ta là lại chẳng dám mở miệng. Mườiphút sau, Đá Nhỏ đột nhiên nhảy xuống khỏi ghế, chạy thẳng ra ngoài, vừa chạy vừa gọi: Bố ơi, bố ơi! Tôi sững sờ, quay đầu nhìn, chỉ thấy mộtngười đàn ông cao to phong độ đang bế Đá Nhỏ lên. Quay lại nhìn TưởngNam, thấy mặt chị ta đầy vẻ mỉa mai, như thể rất khinh thường bố của ĐáNhỏ.

Người đàn ông đó bế Đá Nhỏ bước đến, tới gần hơn tôi mớiphát hiện ra anh ta quả thực không chỉ đẹp trai thông thường, nhìn chắckhoảng hơn ba mươi tuổi, rất xứng đôi với Tưởng Nam. (Lão họ Lâm bansáng thua xa!).

Có điều vẻ mặt anh ta lại vô cùng khó chịu, anhta tới trước mặt Tưởng Nam, mở đầu luôn một câu: “Sao cô lại tự ý đưacon ra ngoài nữa hả?”.

“Con là con tôi, tôi muốn đưa ra thì đưa ra!”. Tưởng Nam nói, vẻ mặt cũng chẳng lộ chút thiện chí gì.

Người đàn ông cười nhạt: “Tòa đã phán quyết thế rồi, cô còn muốn sao nữa?”.Nói đoạn anh ta chuyển ánh mắt qua tôi, nhìn lướt một cái rồi nói: “Đâylà ai? Không phải con gà nào cô mới chăn chứ?”.

Tôi đang làm bộhút coca, nghe anh ta nói mà suýt sặc chết. Xem ra tên này học vấn cũngkhá đây, còn biết từ “gà” trong ngôn ngữ văn minh bây giờ nữa. Tưởng Nam nghe vậy liền nổi giận, đứng bật dậy nói: “Cố Minh Hạo, anh ăn nói chosạch sẽ chút đi!”.

Gã Cố Minh Hạo kia lại cười khẩy: “Cô là người thế nào hai chúng ta trong lòng đều rõ cả! Hai năm nay mấy gã trai côdụ dỗ còn ít ư?”. Đá Nhỏ thấy bố mẹ cãi vã thì òa lên khóc. Tưởng Namnói: “Tôi không thèm đôi co với anh, nghĩ lại xem anh ăn nói kiểu gìtrước mặt con thế hả?”.

Cố Minh Hạo độp lại ngay: “Cô làm được,lẽ nào tôi không nói được?”. Dứt lời anh ta bế Đá Nhỏ đi thẳng ra ngoài, như thể vô cùng căm ghét Tưởng Nam. “Mẹ ơi, mẹ ơi!”. Đá Nhỏ bị bố bếđi, cánh tay vẫn huơ loạn xạ gào mẹ.

Tôi chẳng thể ngờ chỉ điMcDonald ăn một bữa lại dẫn đến màn kịch này, hóa ra Tưởng Nam đúng thật đã ly hôn à, nghe ngóng tình hình thì xem ra chị ta còn là một phụ nữ“lăng loàn” nữa? Vậy nên mới dẫn đến hôn nhân đổ vỡ? Nhớ lại bộ dạngbuồn nôn của lão giám đốc Lâm ban sáng, hẳn sự thật có lẽ là vậy rồi.

“Đi thôi!”. Tôi đang đoán già đoán non, Tưởng Nam đã lạnh lùng nói. Tôi sợthót tim, vội vàng đứng dậy, cùng phó giám đốc Tưởng ra khỏi cửa hàngMcDonald.

Lên xe rồi nhưng Tưởng Nam không hề có ý định lái xe,chỉ ngồi lặng người trên ghế lái, ngực phập phồng thở gấp. Trái tim tôicũng theo nhịp phập phồng ấy mà đập thình thịch thình thịch, chỉ lo chịta sẽ trút hết cơn giận lên đầu mình.

Tình trạng này kéo dàitrong khoảng ba bốn phút, tim tôi cũng đập loạn lên ba bốn phút. Lòngthầm kể khổ: Tưởng Nam đang dồn nén cơn tức giận! Đến một lúc nào đó tất cả bùng phát, liệu tôi có chống đỡ nổi không?

Đang nghĩ đến chuyện mở cửa xe chạy thoát thân, bỗng nhiên Tưởng Nam òa lên khóc nức nở, gục đầu vào vai tôi.

Hành động bất ngờ của Tưởng Nam khiến trái tim tôi loạn nhịp. Trong đầu chỉnghe rầm một tiếng, sau đó là cảm giác ngơ ngẩn đờ đẫn. Tôi vốn không hề nghĩ một người phụ nữ như Tưởng Nam có thể khóc, càng ngàn vạn lầnkhông thể ngờ chị lại gục vào tôi mà khóc.

Tim tôi đập thìnhthịch, chỉ muốn đẩy chị ra. Nhưng một là không dám, hai là không nỡ. Đột nhiên tôi lại nhớ đến tối qua khi Bạch Lâm gục lên vai gã bạn học củanàng khóc lóc. Giá trước mắt tôi là Bạch Lâm chứ không phải Tưởng Namthì tốt biết bao. Nếu như vậy, tôi nhất định sẽ ôm chặt nàng, sau đóthì… he he he he…

Thế nhưng hiện giờ người đang khóc trên vai tôi lại là sếp Tưởng Nam chứ không phải người tình trong mộng Bạch Lâm. Tôi đâu dám làm liều, đành ngồi im bất động, để nước mắt sếp mặc sức tướiướt đẫm áo mình.

Tưởng Nam khóc lóc một hồi mới thôi, tôi trướcsau không dám động đậy, người cũng đã hơi tê cứng. Tưởng Nam ngồi thẳngdậy, nhìn bộ dạng khó xử của tôi, mặt thoáng ửng đỏ.

Tôi hơi thót tim, thầm nghĩ: Một người như Tưởng Nam cũng biết đỏ mặt ư?

Trong khoảnh khắc Tưởng Nam đỏ mặt, tôi thấy chị ta và Bạch Lâm rất giốngnhau. Thực ra về tính cách Tưởng Nam và Bạch Lâm có vài phần tương đồng, đều thuộc kiểu phụ nữ khá cô độc, không quá hòa đồng với đám đông. Khác ở chỗ Tưởng Nam là kiểu cô độc lạnh lùng kiêu ngạo khiến người ta chỉdám đứng từ xa kính trọng. Còn Bạch Lâm lại thuộc kiểu cô độc nhút nhátdịu dàng khiến người ta không kìm nổi sinh lòng thương cảm.

Vừarồi Tưởng Nam gục lên vai tôi khóc, sau đó mặt lại ửng đỏ, thần thái này thật quá giống Bạch Lâm. Tôi chợt nhận ra: Hóa ra Tưởng Nam cũng là phụ nữ! Trước đây, tôi vẫn luôn coi chị ta như một vị sếp nghiêm khắc.Nhưng giờ nhìn lại, chị và Bạch Lâm chẳng khác gì nhau, đều là nhữngngười phụ nữ nhỏ bé yếu ớt cần có người bao bọc.

Tôi mải nghĩngợi, thành ra cứ thần người nhìn chằm chằm vào Tưởng Nam. Mặt Tưởng Nam lại càng đỏ. Lòng tôi dậy lên một cảm giác kỳ lạ, đột nhiên bốc đồngmuốn ôm chầm lấy Tưởng Nam vào lòng. Tưởng Nam vẫn chỉ lúng túng nhìntôi, không nói lời nào. Không khí trong xe nhất thời trầm lặng, dườngnhư còn nghe được cả tiếng tim hai chúng tôi đang đập.

Một giây,hai giây, ba giây… thời gian chậm chạp trôi qua trong sự tĩnh lặng mờám. Tình cảnh trong bệnh viện tối qua chợt tái xuất trong đầu tôi. BạchLâm, Bạch Lâm! Trái tim tôi đau nhói, bao ấm ức đêm qua bỗng chốc dồnhết lên nghẹn ứ, Bạch Lâm, chị không màng đến tôi, hừ hừ, giờ đã cóTưởng Nam đối tốt với tôi rồi! Một ý nghĩ đê hèn chợt nảy sinh trong đầu tôi: Tiến tới với Tưởng Nam cũng chẳng phải chuyện gì xấu! Nghĩ thìnghĩ vậy nhưng về tâm lý tôi vẫn luôn e sợ Tưởng Nam, sao dám động chânđộng tay thật. Tưởng Nam thì vẫn nhìn tôi như thế, ánh mắt lấp lánh, như thể đang nói: Tiểu Triệu, tôi rất buồn, cậu hãy ôm tôi, hôn tôi, cóđược không?

Tôi đang do dự không biết có nên động thủ hay khôngthì có tiếng nhạc ở đâu vang lên. Mới đầu tôi còn ngẩn ra, ngu ngơ nghĩrằng có ai đang phối nhạc cho màn cao trào giữa tôi và Tưởng Nam. Saumới phát hiện, đó là nhạc chuông điện thoại của Tưởng Nam.

Tưởng Nam cũng bị tiếng nhạc làm sực tỉnh, không khí tế nhị lay động lòng người khi nãy cũng bay biến sạch.

“A lô!” Tưởng Nam nghe điện thoại.

“Tiểu Tưởng à?”. Giọng nói đầu dây bên kia rất to, tôi ngồi bên cạnh cũng cóthể nghe thấy. Giọng nói thô lỗ này, có vẻ là của lão sếp họ Lâm kia.

“Vâng”. Tưởng Nam đáp rồi nhìn sang tôi, chị mở cửa xe, ra ngoài nghe điệnthoại. Tôi bất giác thẫn thờ, nhìn chăm chăm vào Tưởng Nam qua lớp kínhxe. Hai người nói chuyện với nhau rất lâu mới cúp máy. Nhìn thái độ củaTưởng Nam có vẻ không thoải mái, nhưng vẫn cố chịu đựng.

TưởngNam lên xe chẳng nói chẳng rằng liền nổ máy lái đi rất nhanh. Tôi thầmgào thét kêu xúi quẩy: Mẹ kiếp, vì sao lần nào Tưởng Nam bị đàn ông chọc tức, tôi đều phải ở bên cạnh chị ta hồi hộp lo sợ thế này?

Xechạy như bay, rất nhanh đã tới nhà Tưởng Nam. Dừng xe trước cổng khunhà, Tưởng Nam quay sang hỏi tôi: “Tiểu Triệu, cậu vào trước đi, tối nay tôi còn có chút việc, không về nhà nữa. Đây là chìa khóa dự phòng nhàtôi, cậu cầm lấy mà dùng”, nói rồi chị đưa chìa khóa cho tôi. Tôi imlặng nhận chìa khóa, lòng thầm nghĩ: Chị ta có việc gì? Không phải địnhtới chỗ của lão họ Lâm đó chứ?

Thẫn thờ đứng trước cổng khu nhà,nhìn chiếc xe của Tưởng Nam mất hút cuối tầm mắt, lòng tôi bỗng dậy lênmột cảm giác vô cùng lạnh lẽo.

21.

Tiu nghỉu quay về nhàTưởng Nam, tôi đi thẳng vào phòng ngủ cho khách, nằm vật ra giường, thật muốn chẳng nghĩ ngợi gì nữa cứ thế ngủ thiếp đi. Nhưng nào có được. Cóphải Tưởng Nam đi gặp lão họ Lâm kia không? Nhất định là thế! Chị ta sẽkhông làm chuyện đó với lão khốn nạn ấy chứ? Sặc! Việc này liên quanquái gì đến tôi! Lại nhớ đến Bạch Lâm, con người này từ tối qua tới bâygiờ chẳng thấy gọi điện thoại cho tôi! Hơ, dù gì tôi cũng là ân nhân cứu mạng em gái chị đấy! Cứ im lìm, chẳng hỏi han gì thế sao được? Chưa kể, tiền viện phí của em gái chị cũng là do tôi ứng ra nữa!

Càngnghĩ càng xót xa, chẳng buồn dậy ăn uống gì. Tôi nằm trên giường nghĩngợi lung tung hồi lâu, cuối cùng buồn bực ngủ thiếp đi. Không biết ngủđược bao lâu rồi mắc tiểu mà tỉnh dậy. Mơ mơ màng màng mở mắt, rờ lấyđiện thoại xem giờ, đã hơn hai giờ sáng.

Xuống giường chuẩn bị đi vệ sinh, tôi rùng mình phát hiện trong nhà tắm có tiếng nước chảy xốixả, nghe có vẻ vòi nước đang mở hết công suất. Nhìn vào thấy bên trongsáng ánh đèn. Tôi chột dạ, chắc là Tưởng Nam về rồi, đang tắm đây. Nhưng không cần phải mở nước to thế chứ? Người lắm tiền có khác! Nhưng nghĩkỹ lại thấy có gì không đúng, tiếng nước chảy này dường như còn ẩn chứađiều gì đó. Một tia sáng lóe lên trong đầu tôi, cuối cùng cũng biếtTưởng Nam đi làm gì rồi. Chắc chắn trăm phần trăm là chị ta đi làmchuyện đó với lão già họ Lâm, vậy nên lúc về mới ra sức tắm rửa như thế.

Vấn đề đã được sáng tỏ, tôi không hiểu lòng mình đang có cảm giác gì. Chỉbiết chẳng còn hứng đi tiểu nữa, bèn lặng lẽ quay trở lại phòng. Vềgiường rồi chẳng ngủ tiếp được, cứ nằm đấy mông lung mơ màng. Trongphòng không gian tĩnh lặng, tiếng nước chảy loáng thoáng vọng lại, dường như suốt cả đêm.

Ngày hôm sau gặp Tưởng Nam, chị ta vẫn mang bộmặt xinh đẹp lạnh lùng thường lệ, chẳng hề lộ nửa vẻ đau khổ. Công việchôm nay vẫn là họp, bận bịu cả một ngày. Tới chiều, Tưởng Nam nói: “Hômnay là Trung thu, chúng ta ăn cơm ở nhà nhé, chị sẽ nấu cho cậu mấy mónngon”. Chị ta xưng chị cứ tự nhiên như không, đến mức tôi nghe mà cũngchẳng cảm thấy có gì lạ, mãi về sau mới nhận ra điều gì đó không đúng,được cưng chiều quá mà rùng mình.

Rời công ty, Tưởng Nam lái xechở tôi đi siêu thị mua thức ăn rồi về nhà. Tôi vốn nghĩ người như Tưởng Nam làm sao biết xào nấu bếp núc gì, không ngờ về đến nhà, chị ta thayquần áo, quấn tạp dề trông hệt như một bà nội trợ đích thực. Lúc nấu ăntôi cũng muốn vào trong bếp phụ giúp, nhưng chị ta không cho, khăngkhăng bắt tôi ngồi ngoài phòng khách xem ti vi. Thế là tôi vừa xem tivi, vừa dỏng tai nghe tiếng Tưởng Nam lụi hụi trong bếp, lòng thấy vôcùng sảng khoái. Ngỡ mình như ông lớn. Sặc! Lại còn được phó giám đốcTưởng hầu hạ săn sóc nữa chứ!

Chẳng bao lâu sau thức ăn đã làmxong. Bốn món một canh, thịt có rau có. Ngửi mùi thơm phưng phức, nhìnngoài cũng rất ngon mắt. Tôi bất giác nhìn Tưởng Nam bằng con mắt khác:Kỳ thực chị hẳn phải là một người vợ mẫu mực đây! Hơn nữa chồng trướccủa chị xem ra cũng rất trẻ trung phong độ, chị chẳng lý gì mà lại phảiđi dụ dỗ tay giám đốc Lâm kia! Lẽ nào sự thực chẳng hề như tôi tưởngtượng?

Thức ăn đã được bày hết lên bàn, Tưởng Nam lấy thêm vàilon bia, rồi kêu tôi ra ăn cơm. Tôi vừa ngồi xuống thì di động đổchuông. Lôi ra nghe, là điện thoại của Bạch Lâm. Tim tôi chẳng chút nhuệ khí, liền nhảy tưng tưng mấy cái, vốn định ra vẻ uy phong không thèmnghe, nhưng cuối cùng cũng vẫn nhận cuộc gọi.

“A lô! Tiểu Triệuà?”. Giọng nói vừa đáng yêu vừa đáng hận của Bạch Lâm truyền tới. Tôinhủ thầm lãng xẹt, miệng nói: “Vâng”. Giọng rất bình thản.

“Ừm…”. Bạch Lâm do dự một thoáng, nói: “Tối nay cậu có rảnh không?”.

Tôi suýt chút nữa đã buột miệng đáp: Rảnh, rảnh! Nhưng tôi cố kiềm chế, bànó chứ, xem thái độ của chị hôm trước thì tôi cũng nên chỉnh cho chị một bài: “Không”, tôi thờ ơ nói.

Đầu dây bên kia Bạch Lâm im lặng.Lòng tôi dậy lên một khoái cảm phục thù. Mãi lâu sau, Bạch Lâm mới tiếplời: “Là thế này, Tiểu Lộ tỉnh lại rồi, nó nói muốn gặp cậu cảm ơn”.

“Cô ấy tỉnh rồi à?”. Tôi không khỏi thốt lên hỏi lại, trong đầu đã hiện lên hình ảnh cô gái Bạch Lộ hay cười vô cùng xinh đẹp, lòng thấy ấm ápnhưng cũng hơi có chút thất vọng. Vốn cứ nghĩ là Bạch Lâm muốn gặp tôicơ! Nghĩ đến đây, cơn giận nhen nhóm trở lại, chỉ muốn hỏi Bạch Lâm xemtự nàng có muốn gặp tôi hay không. Nhưng cuối cùng vẫn không hỏi. Trầmngâm một lúc lâu, tôi nói: “Vậy được, tám giờ tôi qua”.

Bạch Lâmim lặng, phải đến ba mươi giây sau nàng mới nói: “Cậu qua sớm hơn đượckhông? Lần trước tôi nói sẽ mời cậu ăn cơm…”. Câu này mới nói được mộtnửa, trong đầu tôi đã nổ đoàng một tiếng, tim đập thình thịch, kích động đến nỗi suýt làm rơi điện thoại xuống đất, đoạn sau nàng nói những gìtôi chẳng nghe rõ nữa. Chỉ thấy trong lòng như nổ pháo hoa, vui vẻ khấpkhởi không tả xiết.

Bạch Lâm muốn mời tôi ăn cơm, Bạch Lâm muốnmời tôi ăn cơm! Tôi chỉ muốn hét lớn lên như thế. Mẹ kiếp, tôi đợi ngàynày đã bao lâu rồi. Hơn nữa, hôm nay còn là ngày gì, là Trung thu đấy!Một ngày như ngày hôm nay, nàng có thể để em gái một mình trong bệnhviện mà đi ăn cơm với tôi, há chẳng phải rất rất coi trọng tôi sao?

Tôi thật hận một nỗi không thể lập tức bay thẳng tới bên Bạch Lâm, cùngnàng tận hưởng bữa tối. Nhưng nhìn sang Tưởng Nam, chị đang ngồi đốidiện thần người nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, hoàn toàn không một chút ghê gớm nào như trước kia. Tôi động lòng, Tưởng Nam đã đặc biệt nấu cả bànthức ăn này cho tôi, làm sao tôi có thể bỏ chị lại chạy đến ăn cơm cùngBạch Lâm cơ chứ? Như thế là trái với đạo lý, chưa kể tôi mà không nể mặt Tưởng Nam thật, về sau biết sống trong công ty thế nào?

“Hôm nay là Trung thu, chị không phải ở bên Tiểu Lộ sao?”. Tôi cố ý hỏi, chẳngbiết tự lúc nào đã bắt chước Bạch Lâm gọi Bạch Lộ thành Tiểu Lộ. BạchLâm đáp: “Cùng ăn trong phòng bệnh, tôi, cậu, với Tiểu Lộ… Cậu sẽ khôngchê quá đạm bạc chứ…”.

Nghe vậy, tôi lại càng rung rinh: Thế làsao? Bữa cơm gia đình à? Thật lòng mà nói, tôi quả thực rất rất muốn tới ăn cơm cùng Bạch Lâm, muốn đến phát điên lên được. Nhưng tôi cũng không muốn làm tổn thương Tưởng Nam bên này, hơn cả là không dám đắc tội.Sặc, tôi nên làm thế nào đây?

Tôi thầm đong đếm cân nhắc hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định ở lại ăn cơm Tưởng Nam. Tôi làm vậy là bởi banguyên nhân: Một là, tôi không muốn đắc tội với Tưởng Nam. Dù gì chịcũng là cấp trên, tôi không thể đắc tội với chị được. Hai là, tôi khôngmuốn làm Tưởng Nam đau lòng. Trải qua bao việc hôm qua, tôi cảm thấyTưởng Nam tuy bề ngoài phóng khoáng cao ngạo là thế, nhưng thực ra lạilà một người phụ nữ rất đáng thương. Hơn nữa chị đối với tôi quả thựcrất tốt. Tôi thực lòng không muốn khiến chị phải buồn. Ba là, nguyênnhân này là quan trọng nhất, tôi không muốn quá quỵ lụy Bạch Lâm. Tôimuốn nàng hiểu rằng tôi cũng biết nói không! Tôi phải lạnh nhạt với nàng một chút, phải cho nàng biết mùi vị thất vọng là thế nào!

Vậy là với một giọng vô cùng bình thản, tôi nói qua điện thoại: “Xin lỗi, tốinay tôi có bữa cơm quan trọng, chỉ có thể qua lúc tám giờ thôi”. Đầu bên kia, Bạch Lâm im lặng hồi lâu, trong tôi tuy vẫn xuất hiện khoái cảmphục thù, nhưng nhiều hơn cả lại là thương cảm.

Ngắt máy xong, Tưởng Nam hỏi: “Điện thoại của ai thế? Nghe giọng có vẻ vui nhỉ?”.

Tôi bật cười, đáp: “Bạn học, nói tối nay muốn mời tôi ăn cơm, nhưng tôi từ chối rồi”.

22.

Trong cả bữa ăn, Tưởng Nam rất vui vẻ, liên tục gắp thức ăn cho tôi, cũngkhông ngớt kể với tôi chuyện này chuyện kia. Tôi có thể cảm thấy rõ ràng hiệu quả tốt đẹp sau khi mình từ chối Bạch Lâm. Có thể bởi câu cuốicùng tôi nói với Bạch Lâm quá oách, khiến Tưởng Nam ngồi bên nghe tựnhiên lòng như nở hoa. Sặc! Hóa ra tài nịnh hót của tôi đã xuất chúngđến nhường này rồi!

Ăn xong cơm, Tưởng Nam nói: “Cậu còn có việcphải không, mau đi đi!”. Nói rồi còn cười với tôi, cảm giác vô cùng thân thiết, khiến tôi thấy thật ấm áp. Tôi nói: “ Tôi rửa bát xong rồi mớiđi!”. Tưởng Nam ngăn tôi lại: “Đàn ông con trai, rửa bát cái gì! Để chịrửa được rồi!”. Nói đoạn vui vẻ thu dọn bát đũa. Tôi nhìn Tưởng Nam tấtbật dọn dẹp, lòng thoáng xúc động. Hồi mới biết Tưởng Nam, sao có thểnghĩ được chị lại có lúc thế này? Hơn nữa chị đối với tôi tốt như vậy,xem ra giữa người với người chỉ cần thêm chút quan tâm lẫn nhau, tìnhcảm sẽ ngày càng tốt đẹp, ngày càng thân thiết. Bỗng nhiên lại nghĩ đếnBạch Lâm: tôi cố ý lạnh nhạt với nàng, không biết liệu có đẩy nàng cànglúc càng xa tôi không?

Rời nhà Tưởng Nam, tôi bắt taxi đến bệnhviện. Trên đường đi tôi cứ thấp thỏm không yên, lo không biết Bạch Lâmbị tôi từ chối thái độ sẽ thế nào, nàng có buồn không? Cứ vậy, chẳng mấy chốc đã tới bệnh viện.

Tới nơi mới hơn bảy giờ một chút, tôi tìm đến phòng bệnh Bạch Lộ nằm lần trước, đang định đưa tay gõ thì cửa đãđột nhiên bật mở, từ bên trong Bạch Lâm bước ra. Hai chúng tôi nhìnnhau, đều sững người. Mãi sau Bạch Lâm mới lên tiếng: “Tiểu Triệu, cậuđến rồi à!”. Lúc này tôi cũng mới định thần lại, ừ một tiếng. Quan sátmột chút, thấy trên tay nàng đang cầm hộp cơm. Nàng thấy tôi nhìn hộpcơm, bèn gượng gạo cười, nói: “Ăn ít bánh bao, vốn định cùng cậu…”. Nóiđến đây nàng khựng lại, mặt đỏ rần.

Tôi xúc động, thầm nghĩ: Liệu có phải vốn định cùng tôi ăn không nhỉ?

“Mau vào đi!”. Bạch Lâm nhường đường cho tôi vào phòng. Tôi thận trọng dòxét xung quanh, không thấy bóng dáng gã bạn học của Bạch Lâm đâu cả, bèn hỏi: “Bạn học của chị đâu?”. Giọng cũng hơi chua xót. Bạch Lâm đáp:“Anh ấy còn có việc, nên đã về rồi”. Nàng nói giọng rất tự nhiên, nhưmột người vợ đang nói chuyện chồng mình. Tôi lại thấy không thoải mái.

Bạch Lâm đặt hộp cơm xuống, bước lại trước giường bệnh, gọi nhỏ: “Tiểu Lộ, Tiểu Triệu cậu ấy đến rồi này!”.

Tôi cũng bước lại bên giường bệnh, nhìn Bạch Lộ đang nằm trên giường. Em đã tỉnh rồi, đang mở mắt nhìn tôi. Tôi mỉm cười, nói: “Em tỉnh rồi à? Hômtrước đúng là dọa anh sợ quá”.

“Cảm ơn anh”, Bạch Lộ thì thào,giọng vẫn còn rất yếu. Bạch Lâm chuyển một cái ghế từ bên cạnh sang,nói: “Tiểu Triệu, ngồi đi!”.

Tôi chẳng khách sáo gì, liền ngồixuống bên giường bệnh. Nhìn gần mới thấy, sắc mặt của Bạch Lộ rất xanh,màu môi bạc phếch, hàng lông mi dài không ngừng run rẩy, như thể mở mắtra cũng là một việc rất khó khăn. Tôi hoảng hốt, chợt cảm thấy Bạch Lộsau khi mất đi vẻ kiều diễm thường ngày, nét bơ phờ này hệt như đúc cùng một khuôn với Bạch Lâm.

Bạch Lâm đứng cạnh tôi, nhìn Bạch Lộ,ánh mắt đầy vẻ dịu dàng. Một lúc sau, nàng mới nói: “Tiểu Triệu, cậu nói chuyện với Tiểu Lộ nhé, tôi ra ngoài rửa hộp cơm đã”. Nói rồi cầm hộpcơm lúc trước lên, ra khỏi phòng. Trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi vàBạch Lộ.

“Chị em tốt với em thật đấy!”. Tôi nhìn Bạch Lộ mà lòng lại nghĩ đến Bạch Lâm.

“Vâng”. Bạch Lộ khẽ gật đầu, nói: “Chị em lớn hơn em mười tuổi, từ nhỏ đã rấttốt với em, có lúc em cảm thấy chị như mẹ vậy”. Em mỉm cười, lúm đồngtiền ẩn hiện trên má. (Tôi ngất mất, đúng là cô bé hay cười!).

Tiếng cười của em tuy rất yếu, nhưng lại như cơn gió mùa xuân. Thật khó tưởng tượng mới hôm kia thôi em còn suýt từ bỏ cõi trần thế vì tim ngừng đập. Tôi sực nhớ, bèn hỏi Bạch Lộ: “Hôm đó chị em rất căng thẳng, nghe tinliền chạy tới đây ngay trong đêm. Đi cùng chị em lúc đó còn có một người đàn ông, à, người đó rất thân thiết với hai chị em phải không?”.

“Đàn ông?”. Bạch Lộ kinh ngạc nói: “Chắc là anh Hình! Hì, anh ấy chỉ thân với chị em thôi”.

Nghe Bạch Lộ gọi gã đó là anh Hình, tôi có dùng mông nghĩ cũng biết quan hệgiữa gã và Bạch Lâm tuyệt đối không bình thường. Nhất thời lại rầu cảlòng. Định tiếp tục moi thông tin, nhưng có vẻ Bạch Lộ không hứng thúnói về chủ đề này nữa. Hai chúng tôi cũng trầm xuống. Chừng hai mươigiây sau, Bạch Lộ bỗng thở dài.

“Sao thế?”, tôi hỏi. Bạch Lộkhông trả lời ngay, một lúc sau, em mới nói: “Sau này em có thể gọi anhlà Lư lừa được không?”. Tôi sững người, Bạch Lộ đỏ mặt, nói: “Nếu anhthấy không tiện thì thôi vậy”.

“Có gì đâu”, tôi nói rồi bật cười, Bạch Lộ cũng cười theo. Tôi thầm nghĩ: câu nói vừa rồi của Bạch Lộ rấtđáng để nghiên cứu đây, em nói sau này muốn gọi tôi là Lư lừa. Đầu tiên, cụm “sau này” không hề đơn giản, ít nhất cũng cho thấy sau này em vẫnmuốn gặp lại tôi. Thứ hai, cái tên Lư lừa là biệt danh của tôi, em chủđộng đề nghị gọi tôi như vậy, lẽ nào là có ý với tôi? Đang mông lungnghĩ ngợi, tôi nghe Bạch Lộ nói tiếp: “Anh Lư lừa, anh có thể đưa cho em cái hộp bên kia được không?”.

Tôi thấy Bạch Lộ đang nhìn về phía chiếc tủ đầu giường, bèn trông theo, thấy trên tủ đặt một cái hộp. Vừathấy cái hộp, tôi liền giật mình: Đây chẳng phải thứ Bạch Lâm nhờ tôichuyển cho Bạch Lộ hay sao? Lòng đoán già đoán non trong hộp đựng thứgì, tôi đưa tay nhấc cái hộp qua bên mình.

“Giúp em mở ra được không?”. Bạch Lộ nói.

Được! Vừa đúng ý tôi, tôi cũng muốn xem bên trong rốt cuộc đựng thứ gì đángđể bản thiếu gia phải đường sá xa xôi mang đến đây. Nghĩ vậy tôi nhẹnhàng mở nắp hộp. Vừa nhìn tôi đã thoáng ngẩn người, chỉ thấy bên trongđựng đầy vật gì tròn tròn, được xếp ngăn nắp còn dùng màng bọc thực phẩm bọc kín.

Bạch Lộ mỉm cười, nói: “Đây là bánh Trung thu chị emlàm, ngon lắm đấy”. Bấy giờ tôi mới hiểu, hóa ra thứ Bạch Lâm nhờ tôimang cho em gái là bánh Trung thu. Xem ra nàng quả thực rất thương emgái. Nhìn vẻ mặt thèm thuồng của Bạch Lộ, tôi cũng bất giác muốn nếm thử tay nghề của Bạch Lâm.

“Em thèm ăn quá!”. Bạch Lộ nói. Tôi ngẩnngười, thầm nghĩ: Nhóc con, không phải em định ám chỉ anh bón cho emchứ? Còn đang thầm đoán, Bạch Lộ quả thực đã lên tiếng: “Em giờ vẫnkhông được cử động bừa bãi, anh có thể bón cho em một miếng đượckhông…”.

23.

Tôi sắp bịBạch Lộ hạ gục rồi! Xem ra cô dì nhỏ này đã trúng độc của tôi. Có điềunói đi cũng phải nói lại, kể cũng khó trách. Tuy chúng tôi lúc trước chỉ gặp nhau có một lần, nhưng lần đó lại xảy ra quá nhiều biến cố. Đầutiên là tôi để lộ khí chất tài hoa trước mặt em, tiếp đó là em ngất lănra đất, để tôi diễn vai anh hùng cứu mỹ nhân. Vậy nên, trong mắt Bạch Lộ tôi đương nhiên trở thành bậc “anh hùng + tài tử”, em có cảm tình vớitôi cũng là chuyện dễ hiểu đương nhiên mà thôi.

Xời, làm haykhông làm đây? Nhìn mặt em háo hức mong chờ thế kia, tôi không thể khiến em thất vọng. Hơn nữa, em xinh đẹp như thế, tôi lớn từng này tuổi đầurồi vẫn chưa từng được người đẹp nào như em yêu cầu nhờ vả. Tôi cố nởmột nụ cười thật tự nhiên, tiếp đó nâng giường bệnh lên một chút, đểBạch Lộ hơi ngồi dậy. Sau đó lấy ra một chiếc bánh, cẩn thận nhẹ nhàngbỏ lớp màng bọc bên ngoài ra, rồi đưa lại gần miệng em.

Chiếcbánh Trung thu Bạch Lâm làm rất nhỏ, cỡ như tôi chỉ ngoạm một miếng làhết bay. Nhưng Bạch Lộ ăn rất chậm, cắn từng chút từng chút một, nhaikhẽ khàng như mèo, như thể đây là mỹ vị ngon nhất trần gian. Tôi nhìnđiệu bộ ăn bánh của em, nói lòng không rung động thì là nói dối. Em ănđến miếng cuối cùng, môi còn chạm nhẹ vào tay tôi, cảm giác đó vừa ấm áp lại ngọt ngào biết bao, tôi dám nói nếu như không quen Bạch Lâm từtrước, tôi tuyệt đối sẽ yêu Bạch Lộ. Nghĩ đến Bạch Lâm, lòng tôi chợtthấy lo sợ, lỡ như giờ nàng đột nhiên bước vào thì chẳng phải sẽ nguycho tôi sao?

Nhưng may sao, đến tận khi tôi bón xong chiếc bánhcho Bạch Lộ, Bạch Lâm vẫn chưa bước vào, chỉ là tôi lo hão mà thôi.Nhưng có cho tiền tôi cũng không dám đút thêm chiếc thứ hai, bèn đóngnắp hộp, đặt về chỗ cũ, rồi quay sang hạ giường xuống như cũ. Bạch Lộcũng không đòi tôi bón thêm, chỉ im lặng nằm trên giường bệnh, mặt đỏphừng phừng. Tim tôi đập thình thịch, vừa kích động lại có chút hưngphấn, cảm giác hệt như lén lút giấu bà xã tòm tem với cô dì vậy. Phòngbệnh trở nên tĩnh lặng vô cùng, chỉ có tiếng thở của hai chúng tôi giaohòa với nhau.

Đúng lúc không khí đã trở nên mờ ám đến kỳ dị thìcửa phòng bệnh bật mở, Bạch Lâm từ bên ngoài bước vào. Tôi thấy nàngquay lại, liền đứng bật dậy khỏi ghế, rồi nói: “Tôi còn có chút việc,nên xin phép đi trước”. Lời vừa thốt ra miệng đã khiến hai chị em BạchLâm Bạch Lộ đổ dồn ánh nhìn về phía tôi. Tôi thầm nhủ: Nơi này thật lắmthị phi, không thể ở lại lâu được! Cứ tiếp tục ngẩn người thế này, không chỉ khiến Bạch Lâm nhận ra em gái nàng thích tôi, mà còn khiến Bạch Lộphát hiện tôi thích chị gái em nữa. Dù khả năng nào xảy ra thì cũngchẳng có kết cục tốt đẹp cho tôi. Mẹ kiếp, ba mươi sáu kế, chuồn làthượng sách!

Bạch Lâm nghe tôi nói phải về, bèn vội vàng bảo:“Mới đến cái đã về ngay, ở lại thêm lúc nữa đi!”. Bạch Lộ nhìn tôi mấpmáy môi, nhưng cuối cùng chẳng nói thành lời. Xem chừng chuyện vừa nãycũng khiến em có chút ngượng ngập.

“Tôi quả thực còn có chútviệc”. Tôi nói xong bèn tỏ ý muốn đi. Bạch Lâm thấy không giữ nổi tôi,đành nói: “Vậy để tôi tiễn cậu!”.

Ra khỏi phòng bệnh tôi mới nhận ra sắc mặt Bạch Lâm có gì đó không ổn, lòng chợt hồi hộp, thầm nghĩ: Lẽ nào nàng đã phát hiện ra em gái nàng thích tôi? Nghĩ đến đây tôi lạithấy chán nản. Mẹ kiếp, là tên bã đậu nào nghĩ ra cái câu “thân nhauchẳng quá nàng dì họ xa”. Nguy hiểm với các cô dì có chỉ số cao nhấtđấy, lúc nào cũng có khả năng bùng phát! Chìm trong suy nghĩ rối như tơvò, tôi cứ thế bước đi, tới trước cửa thang máy những tưởng Bạch Lâm sẽkhông tiễn tôi nữa, nào ngờ nàng theo tôi cùng vào thang máy.

Sặc! Ở nơi này mà cũng có thể cùng Bạch Lâm đi thang máy? Tôi không khỏi nhớ lại buồng thang máy chỉ thuộc về hai chúng tôi đêm đó. Len lén nhìnsang Bạch Lâm, nàng dường như cũng đang nhìn tôi, lòng tôi thoáng dânglên một cảm giác ngọt ngào.

Ra khỏi thang máy, tới tầng trệt, tôi cho rằng Bạch Lâm sẽ dừng lại không tiễn nữa, không ngờ nàng vẫn đitheo, lòng tôi vui sướng mê tơi. Đi mãi đi mãi, đột nhiên Bạch Lâm hỏi:“Tiểu Triệu, cậu vội vàng đi đâu thế?”.

Tôi không ngờ nàng sẽ hỏi câu này, ấp úng nhất thời chẳng nghĩ ra lời nói dối nào cho hợp lý.Bạch Lâm hỏi tiếp: “Tối nay cậu cùng ai ăn cơm vậy?”.

Tôi chộtdạ, nhớ lại câu mình đã nói với Bạch Lâm qua điện thoại. Câu nói đó chắc chắn đã đả thương Bạch Lâm rồi, nếu không sao nàng lại muốn biết tốinay tôi ăn cơm với ai. Tôi còn đang âm thầm soạn câu trả lời, Bạch Lâmđã hỏi tiếp: “Là cùng ăn cơm với phó giám đốc Tưởng phải không?”.

Tôi thật không ngờ Bạch Lâm thông minh như thế, vừa đoán đã trúng phóc,khiến tôi nhất thời hơi hoảng loạn. Len lén liếc trộm Bạch Lâm, nét mặtnàng dường như có chút tức tối. Xem ra câu nói của tôi qua điện thoại đã khiến nàng không vui, từ từ đã, chắc nàng không cho rằng giờ tôi vộivàng bỏ đi cũng là để đi gặp Tưởng Nam chứ? Có khả năng lắm! Lẽ nào nàng ghen rồi? Nhưng nàng có thích tôi đâu? Vì sao lại ghen với tôi? Chẳngphải nàng đã có anh Hình của nàng rồi đấy sao?

Thoáng nghĩ đãhiểu ra nguyên nhân. Kỳ thực đây là bệnh chứng của đám đàn bà. Tuy không thích tôi, nhưng đến tận bây giờ, dù nàng có chậm hiểu thế nào đi nữachắc cũng biết rằng tôi thích nàng. Vậy mà giờ tôi lại đột nhiên quayngoắt sang một người phụ nữ khác mà lạnh nhạt với nàng, dù không thíchtôi, nhưng về tâm lý nàng vẫn sẽ cảm thấy bị bỏ rơi.

Mẹ kiếp,đúng là chẳng còn đạo lý gì nữa! Người thực sự chịu tổn thương chính làtôi đây! Tối hôm đó tôi mở to mắt chứng kiến người phụ nữ mình yêu vùiđầu vào lòng gã đàn ông khác, tôi còn có thể tới đâu kêu oan chứ? Nghĩtới đây, cơn tức trong tôi lại dâng lên, tôi lạnh lùng đáp: “Tôi ăn cơmvới ai thì có liên quan gì tới chị? Chị là gì của tôi?”.

Nàngnghe tôi đáp thế liền bị hẫng, quay sang nhìn tôi vẻ như không dám tin,tròng mắt bất giác đỏ hoe. Có lẽ nàng nằm mơ cũng không nghĩ tôi có thểnói với nàng bằng cái giọng này. Nhìn bộ dạng ấy, lòng tôi lại chùngxuống, vẻ nhu mì này chính là điểm tôi thích ở nàng! Tim tôi đột nhiênthắt lại, dường như tôi đã bắt đầu nắm bắt được tình cảm Bạch Lâm dànhcho mình.

24.

Thực ra Bạch Lâm hẳn là rất có cảm tình vớitôi. Bởi lần kẹt trong thang máy ấy tôi đã khiến nàng cảm thấy mình làngười đàn ông khá đáng tin cậy. Tuy nàng luôn vờ như không quen biếttôi, nhưng đó chỉ là một dạng hành động tự vệ, chứ trong thâm tâm hẳnnàng cũng thấy tôi khá gần gũi. Nếu không nàng đã chẳng nhờ tôi chuyểnđồ cho em gái như thế. Hơn nữa lần này, tôi lại có công cứu em gái nàng, chắc chắn trong lòng cũng rất cảm kích, và thế là, cảm tình ngày mộttăng lên. Đương nhiên thứ cảm tình này còn lâu mới đạt đến mức độ thíchhay yêu gì đó, nhưng chắc chắn có tồn tại!

Bỏ qua chút cảm tìnhđó, Bạch Lâm hiện giờ còn đang mang hai dạng cảm xúc đối với tôi. Một là cảm giác áy náy, và hai là cảm giác giận dỗi. Áy náy vì chuyện hômtrước. Tôi cứu em nàng, vậy mà nàng sấp ngửa chạy đến rồi quên bẵng tôiluôn, cuối cùng còn diễn màn thân mật với gã đàn ông khác ngay trước mặt tôi nữa. Chỉ nhìn đã biết Bạch Lâm là người phụ nữ chu đáo, nàng biếttôi thích nàng, tuy không thích lại tôi nhưng cũng không muốn làm tôitổn thương. Thế nhưng nàng đã làm tổn thương tôi rồi. Giờ đây tôi đãquên đêm hôm ấy rốt cuộc mình đã nói câu gì trước lúc bỏ đi, nhưng có lẽ câu nói đó khiến nàng hiểu rằng nàng đã làm tổn thương tôi. Bởi vậy tối nay nàng mới muốn mời tôi ăn cơm, là vì nàng áy náy!

Nàng giậndỗi là vì câu nói lúc trước của tôi qua điện thoại, rõ ràng đã xếp nàngxuống vị trí thứ yếu, nàng đương nhiên ấm ức thôi. Hơn nữa nghe giọngtôi vừa nãy, nàng không tức mới lạ!

Nghĩ kỹ lại thì lúc này cảmgiác của tôi đối với Bạch Lâm dường như cũng vậy. Giận nàng, vì nàngthích kẻ khác. Áy náy, vì lúc nãy đã khiến nàng buồn. Duy chỉ khác cómột điểm, đó là tình yêu tôi dành cho nàng vô cùng vô cùng sâu sắc, cảmtình hời hợt nàng dành cho tôi hoàn toàn không thể sánh được.

Được rồi, giờ xem như tôi đã hiểu rõ tâm trạng Bạch Lâm, phải cố gắng lợidụng tâm trạng áy náy xen lẫn ấm ức của nàng để làm tăng thêm cảm tìnhcủa nàng đối với tôi!

“Bạch Lâm!”. Kế sách đã vạch rõ, tôi đột ngột dịu dàng gọi tên nàng.

Bạch Lâm sững người, nhìn sang tôi, rồi nhanh chóng hướng mắt đi chỗ khác,có thể thấy rõ nàng vẫn còn đang giận. Tôi thầm hỉ hả: Giận là tốt, ítra cũng thể hiện nàng vẫn quan tâm đến tôi. Nghĩ vậy, tôi lại nói: “Thực ra tối nay tôi không có cuộc hẹn ăn cơm nào cả, thậm chí đến giờ cơmcòn chưa ăn đây”. Giọng nói rất chân thành, chân thành tới nỗi ngay đếntôi cũng còn hơi tin đó là sự thật.

Bạch Lâm ngẩn người, nhìn sang tôi, tỏ vẻ “có quỷ mới tin cậu”. (Tôi có cách khiến chị tin đấy!).

“Ha ha”. Tôi bật cười, rồi nói: “Chị chắc chắn không tin tôi, chị sẽ nghĩ,cậu đã không hẹn ai thì sao không tới đây ăn chứ gì? Để tôi nói chịnghe, đó là vì tôi cố ý muốn chọc tức chị đấy! Tôi cố ý nói mình có mộtcuộc hẹn ăn tối rất quan trọng, chính là vì muốn chọc tức chị!”. Ngheđến đây, vẻ mặt Bạch Lâm đã có chút biến đổi, vẻ như đã bắt đầu tin lờitôi. Tôi chớp lấy thời cơ nói như súng liên thanh: “Chắc chị cũng hiểuvì sao tôi muốn chọc tức chị! Ha ha…”. Đến đây tôi cười gượng mấy tiếng, rồi dừng lại.

“Tiểu Triệu…”. Xem ra Bạch Lâm đã sập bẫy rồi, còn lên tiếng nữa. (Nói vậy là để bắt nàng phải tin! Có thể nàng sẽ nghĩ lý do tôi không tới là muốn trả thù nàng. Giờ tôi đã nói trắng ra thế rồi, nàng còn không tin sao được?).

Tôi mạnh mẽ khoát tay, ra ý nàngchớ nói tiếp, rồi tự làm vành làm vẻ than thở: “Thực ra tôi không tới ăn cơm, là còn vì một lý do. Đó là vì tôi sợ, sợ tới đây lại gặp phảingười mình không muốn gặp! Tuy chị nói chỉ có ba người tôi, chị cùngBạch Lộ, nhưng tôi vẫn sợ, sợ gặp phải người đó, cũng sợ thấy cảnh anhta bên chị!”. (Chiêu bi lụy này tuy có vẻ hơi hèn kém, nhưng cũng phảicố dùng thôi!).

“Tiểu Triệu!”. Bạch Lâm lại lên tiếng. Tôi gượngcười, ngắt lời nàng: “Tôi biết! Tôi biết có nhiều chuyện không thể miễncưỡng, tôi… tôi cũng không muốn miễn cưỡng… Tôi… tôi đi đây… Chào, chàochị!”. Nói đoạn tôi quay người đi thẳng, lòng thầm nghĩ: Bạch Lâm, BạchLâm, còn không mau đuổi theo đi? Chị mà không đuổi theo thì đúng làkhông nể mặt tôi đấy!

Tôi có lý do để tin rằng Bạch Lâm sẽ đuổitheo. Bởi tôi hiểu nàng là người thế nào, lại càng hiểu hơn tâm trạngcủa nàng giờ phút này. Hơn nữa tôi đã chuyển hóa hết nỗi bực dọc củanàng đối với tôi thành cảm giác áy náy, chắc chắn nàng sẽ đuổi theo tôi!

Quả nhiên, sau lưng vang lên tiếng bước chân Bạch Lâm.

Tôi không ngoảnh lại, cắm đầu đi thẳng, Bạch Lâm cũng không gọi, chỉ lặnglẽ theo sau. Tới khi tôi gần ra đến cửa bệnh viện, nàng cuối cùng mớilên tiếng: “Tiểu Triệu!”.

“Có chuyện gì?”. Tôi dừng lại, bình tĩnh hỏi. (Trong lòng đang kích động muốn chết!).

“Ừm… Chuyện là… là… ừm…”. (Ấp a ấp úng làm gì, mau nói ra đi!).

“Tiểu Triệu!”. Cuối cùng Bạch Lâm cũng nói: “Cậu… lần trước… tiền viện phí của Bạch Lộ là do cậu ứng ra phải không?”.

Hả! Tôi suýt chút nữa ngã oạch ra đất, đã là lúc nào rồi, sắp đến cao trào mà chị còn nói mấy chuyện vặt vãnh đấy à.

Tôi “ừm” một tiếng.

“Giờ Tiểu Lộ vẫn đang nằm viện, số tiền đó để mấy ngày nữa tôi trả cậu có được không?”.

“Được”, miệng nói vậy mà trong lòng tôi rủa thầm, mẹ kiếp, giờ đâu phải lúc nói chuyện tiền nong, phải nói chuyện tình cảm chứ! Sau này thành người một nhà rồi, còn trả cái nỗi gì?

Bạch Lâm nhắc tới chuyện tiền nongrồi chẳng nói thêm gì nữa. Sặc, xem ra mấy chiêu vừa rồi không tác độngđược gì đến nàng! Nghĩ đến đây, tôi chầm chậm quay người, nhìn thẳngBạch Lâm. Dưới ánh đèn và ánh trăng, Bạch Lâm đứng cách tôi chừng ba bốn bước, xinh đẹp vô cùng.

Tôi cắn chặt răng, tiến tới hai bước,nói: “Chị không còn lời nào khác muốn nói sao?”. Bạch Lâm như thể bị tôi dọa giật mình, mặt tỏ ra hoảng loạn, bất giác lùi lại một bước. Tôithầm nhủ: vừa rồi là chị tiến tôi lùi, giờ chị lùi thì đến lúc tôi phảitiến thôi! Nghĩ vậy, tôi đột ngột với tay ra, ôm lấy Bạch Lâm vào lòng.

Bạch Lâm kêu “á” một tiếng, vùng vẫy trong lòng tôi. Nhưng chuyện này đã nằm trong dự liệu, hai tay tôi càng siết chặt nàng hơn, miệng ghé sát vàotai nàng khẽ thủ thỉ: “Cho tôi một phút thôi! Một phút sau tôi sẽ hoàntoàn biến mất!”.

Dường như Bạch Lâm ngẩn người, những kháng cựcủa nàng cũng yếu dần đi, cuối cùng, nàng chỉ đứng im không nhúc nhích,để mặc tôi ôm vào lòng. Tôi thầm thở phào, biết rằng bước này coi nhưmình đã đi đúng rồi.

Thực ra lần này đánh liều ôm Bạch Lâm, tôirất sợ nàng sẽ phản ứng dữ dội, đẩy tôi ra, cho tôi hai cái bạt tai rồichửi rủa tôi vô liêm sỉ. Nếu là như vậy thì cái ôm này chỉ làm hỏng mọichuyện. Nhưng chuyện đã bị ép đến bước này, tôi không thể không chủ động mãi được. Xem ra cảm tình Bạch Lâm dành cho tôi có hạn, bao nhiêu chiêu bài bi lụy vừa nãy bày ra hoàn toàn chẳng đủ khiến nàng bớt dữ dội. Bất đắc dĩ tôi đành phải liều tấn công, chủ động quay lại ôm nàng thôi.

Tôi chắc chừng 90% Bạch Lâm sẽ không chống cự quá quyết liệt, bởi tôi hiểucon người nàng. Một phụ nữ dịu hiền như nàng, lòng đồng cảm cũng rấtlớn. Tôi vừa làm bộ này nọ, suýt chút nữa còn khóc lóc sướt mướt được,nàng chắc chắn nảy sinh chút cảm thông với tôi, và nhất định đang cảmthấy rất áy náy. Theo tâm lý thông thường, nếu một người cảm thấy áy náy với một người khác, chắc chắn người ấy sẽ nghĩ cách bù đắp. Bạch Lâmgiờ đang mang tâm trạng này, nàng nghĩ nàng có lỗi với tôi, nên muốn bùđắp cho tôi ít nhiều. Nếu không, nàng đã chẳng theo tôi mãi tới tận cửabệnh viện. Còn một điểm nữa, đó là tôi đã cứu em gái nàng, cũng coi nhưlà ân nhân của nàng, lòng nàng chắc cũng có ý muốn báo đáp tôi. Chínhnhờ đặt cược vào ý muốn bù đắp và báo đáp này mà tôi mới dám to gan quay lại ôm nàng. Đương nhiên, vì quá bất ngờ, vì bản năng hay vì e sợ hànhđộng tiếp theo của tôi, nàng chắc chắn sẽ cố giãy giụa, chính vì thế tôi mới nói ra câu vừa rồi. Tôi thủ thỉ rằng, tôi chỉ muốn ôm nàng một phút thôi, sau một phút đó tôi sẽ hoàn toàn biến mất. Nàng nghe xong, cũngdần an tâm. Bởi ít ra trong một phút ấy tôi cũng chẳng thể làm gì đượcnàng? (Vậy thì tôi lại nhanh quá!). Hoặc nàng sẽ nghĩ, cứ cho cậu ta ômmột phút đi, coi như đó là bù đắp cho cậu ta! He! Nàng đâu có ngờ, mọichuyện đều đã được tôi tính toán kỹ lưỡng! Cho đến giờ phút này, mànkịch vẫn diễn ra đúng theo sắp xếp của tôi!

Bù đắp? Chẳng gì có thể bù đắp nổi cho tôi, ngoại trừ tình yêu toàn tâm toàn ý của nàng!

25.

Bạch Lâm mềm nhũn ngả vào lòng tôi, ngoài hơi thở và trái tim đang đập dường như nàng không còn bất kỳ cử động nào khác. Tôi thở phào một hơi, gancũng to lên, tay càng siết chặt hơn. Còn nàng vẫn chỉ im lặng chịu đựng. Tôi như được cổ vũ, liền vùi đầu vào vai nàng. Hương thơm phảng phấttrong tóc nàng liền lập tức bao trọn lấy tôi, một cảm giác ngọt ngào,lại xen lẫn một nỗi buồn vu vơ. Hai gò bồng đảo đầy đặn trước ngực nàngép chặt vào ngực tôi, một cảm giác kích thích tươi mới chưa từng có,khiến tôi vừa choáng váng mê man, lại vừa run rẩy phấn khích, linh hồnnhư đã vọt thẳng lên trời.

Qua bầu ngực mềm mại của nàng, tôi cóthể cảm nhận tim nàng đang đập. Thình thịch thình thịch, âm thanh ấy mới dữ dội làm sao, đến nỗi tôi ý thức rất rõ giờ phút này đây tôi và nàngđang gần nhau đến thế nào. Vậy lúc này đây nàng có thể nghe thấy nhữngkhao khát cùng nỗi bất an trong lòng tôi không?

Tôi ôm nàng nhưvậy, rất lâu rất lâu. Dưới ánh trăng, bóng hai chúng tôi hòa vào nhautrong một thời gian rất dài. (Phải đến năm phút rồi chứ ít à! Xem raBạch Lâm cũng ngây ngất quá rồi đây! Sặc! Cứ thế này thì giờ tôi kissnàng một cái, chắc nàng cũng sẽ không đưa ra kháng nghị gì đâu!).

Tôi phải dùng đến ý chí vô cùng sắt thép, cuối cùng mới có thể gạt bỏ vôvàn tà niệm đối với nàng. (Bao gồm đủ loại ý nghĩ hèn hạ như muốn cứ ômnàng mãi thế này, muốn kiss nàng, thậm chí là muốn làm chuyện đó vớinàng!).

Giờ tuyệt đối không thể làm tới, nếu tôi hôn nàng thật,nhiều khả năng sẽ khiến nàng phản cảm, bởi dù gì nàng cũng chỉ đangtrong tâm trạng muốn bù đắp và báo đáp mà thôi. Hơn nữa, biết dừng lạiđúng lúc mới là đạo lý căn bản của việc làm người. Tôi cố đành hít mộthơi thật sâu mùi hương của nàng, rồi nhẹ nhàng đẩy nàng ra, không buồnnhìn nàng lần cuối mà quay lưng đi, mang theo mùi hương vương vấn củanàng ra khỏi bệnh viện. Tôi chắc mẩm nhìn từ phía sau trông mình nhấtđịnh rất tuyệt đây, không biết Bạch Lâm có bị bóng lưng tôi làm rungđộng hay không. Còn nữa, lúc này hẳn nàng đang mặt đỏ tía tai, ngực nàng không biết có đang nhấp nhô hay không?

Một bước, hai bước, babước… Tôi bước chừng mươi bước đã ra tới cửa bệnh viện. Sau đó, tôi quay người lẫn nữa, nhìn về phía Bạch Lâm. Như tôi dự liệu, Bạch Lâm vẫn còn đứng đó, mắt dõi theo hướng tôi. (Ha ha, xem chừng nàng đã bắt đầu cắncâu rồi đây…).

Tôi đứng đó, nhìn về phía Bạch Lâm đủ ba bốn phút, rồi đi giật lùi khỏi bệnh viện, mắt vẫn nhìn nàng. Dưới ánh trăng đêmTrung thu, bóng hình hai chúng tôi mỗi lúc một cách xa. Tôi vừa rút luivừa thầm nghĩ: Bạch Lâm, kể từ giờ phút này, tôi chính thức cưa chị!

Mãi đến khi về nhà Tưởng Nam, lòng tôi vẫn còn nghĩ về chuyện tối nay. Cuối cùng tôi cũng tìm ra điểm yếu của Bạch Lâm! Đó chính là cảm giác áy náy và lòng biết ơn nàng dành cho tôi. Xem ra sách lược tiếp cận của tôiđối với Bạch Lâm trước đây đều sai bét cả! Trước đây tôi có trêu tức hay chọc giận đều chẳng khiến nàng tỏ thái độ gì với tôi, nhưng lần này tôi vờ ngu bắt hổ, lại thu được hiệu quả cực tốt. Nghĩ lại thì với một quảphụ như Bạch Lâm, những người nhìn nàng chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống tuyệt đối không ít, nếu tôi cũng nhìn nàng hau háu thế há chẳngphải cùng một giuộc với đám đồi bại kia ư, đương nhiên không thể khiếnnàng động lòng rồi. He he, giờ tôi phải làm ngược lại, lùi mà tiến, lợidụng tâm trạng của nàng đối với tôi để dẫn dắt nàng, cứ thế nàng sẽ chủđộng ngược lại. Con người là thế đấy, nàng cảm thấy có lỗi với tôi, còntôi hiện giờ rõ ràng chẳng còn yêu cầu gì ở nàng nữa, nàng muốn tìm kiếm trạng thái cân bằng tâm lý, nên nhất định sẽ chủ động đối tốt với tôi.Nàng càng muốn đối tốt với tôi, tôi lại càng không cho nàng cơ hội, tớilúc ý tốt của nàng càng lúc càng lớn, ha ha, tôi sẽ vẫn lờ nàng đi, đếntận khi…

Đứng trước cửa nhà Tưởng Nam mơ mộng hão huyền hồi lâu,chẳng hề nghĩ tới chuyện gọi cửa. Tới khi đưa tay gõ cửa, chắc tôi đãđứng trước cửa nhà đến mười phút rồi. Cốc cốc cốc, gõ mấy tiếng, khôngthấy động tĩnh gì. Lại bấm chuông, không ai ra mở cửa. Tôi chột dạ: lẽnào Tưởng Nam ra ngoài rồi! Nghĩ đoạn bèn móc chìa khóa dự phòng ra mởcửa.

Vào trong nhà ngó nghiêng bốn phía, Tưởng Nam quả nhiênkhông có nhà. Bát đĩa trong phòng bếp mới rửa có một nửa, có lẽ chị cóviệc gấp nên ra ngoài rồi. Hi hi, xem ra tối nay quả là diễm phúc vôbiên. Đầu tiên là Tưởng Nam nấu cơm cho tôi ăn, sau là Bạch Lộ kêu tôibón bánh Trung thu, cuối cùng tôi rốt cuộc cũng tìm ra thủ đoạn dụ dỗngười phụ nữ tôi yêu nhất nhất, Bạch Lâm. Cái tết Trung thu này thậtquá, sặc, thật quá tuyệt vời.

Nghĩ đoạn tôi vặn vòi nước, bắt đầu giúp Tưởng Nam rửa nốt chỗ bát đĩa còn lại. Đang rửa bát, bộ dạng lãogiám đốc họ Lâm bỗng nhiên lướt qua đầu tôi, người tôi như hứng chịu một cơn địa chấn, mẹ kiếp, đến tám phần mười là Tưởng Nam lại đi gặp lãogià ấy rồi! Mà có vẻ là đi rất vội nữa, đến bát đĩa còn chưa rửa xong!Vừa nghĩ tới đây, tâm trạng hỉ hả vừa nãy chợt bay biến hết. Lòng tôidội lên cảm giác oán trách Tưởng Nam, sặc, làm một bà chủ gia đình đường hoàng thì không làm, có gì cứ phải mèo mả gà đồng với cái ngữ cặn bã ấy cơ chứ?

Rửa xong bát, tôi ỉu xìu nằm vật ra giường, cũng khôngbiết nên vui hay nên buồn. Tới mười một giờ, Tưởng Nam vẫn chưa về, tôithở dài đánh sượt, biết chắc Tưởng Nam đến chỗ lão cặn bã kia rồi. Không hiểu vì sao lòng tôi lại thấy hơi hận chị ta. Xem ra không biết tự lúcnào, cảm giác của tôi đối với Tưởng Nam cũng đã thay đổi rồi. Nếu làtrước kia, dù chị đi gặp gã đàn ông nào, tôi cũng thèm vào mà quan tâm.

Đợi đến mười hai giờ, cuối cùng không chịu nổi nữa, tôi đi tắm. Trong lúctắm, lại nhớ tới chuyện đêm qua, lòng tôi càng buồn bực: Tưởng Nam làmđược đến chức này có lẽ đã phải chịu không ít khổ ải!

26.

Đến lúc gặp được Tưởng Nam thì đã là buổi sáng ngày hôm sau, tôi từ phòngngủ bước ra, thấy chị đang ngồi lặng người trong phòng khách. Vẻ mặt âusầu, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Mãi tới khi tôi gọi một tiếng“phó giám đốc Tưởng”, chị mới sực tỉnh. Thấy tôi, mặt Tưởng Nam đỏ ửng,cảm xúc rất phức tạp, sau đó, chị bất lực thở dài. Lòng tôi chùng xuốnglo lắng, cảm giác như một người rất thân thiết của mình bị người kháclàm nhục vậy.

Buổi sáng đi họp gặp phải tên khốn họ Lâm mà tôichỉ muốn tẩn cho lão một trận. Nhưng Tưởng Nam vẫn nói nói cười cười với lão, như chẳng màng chuyện mình đã bị lão ăn sống. Sáng nay là nửa ngày hội nghị cuối cùng, đến buổi trưa hội nghị kết thúc, các vị lãnh đạocấp cao cùng nhau đi ăn (đương nhiên không có phần tôi). Trước khi điTưởng Nam nói ngày mai chúng tôi quay về, tôi nghe mà thấy hụt hẫng, sắp phải rời khỏi nơi này rồi, khi mới đến chẳng thể nào nghĩ rằng ở chínhnơi đây, Thượng Hải tôi vốn không hề ưa, lại xảy ra nhiều chuyện đếnvậy.

Trưa về nhà Tưởng Nam ăn chút bánh mì, đến buổi chiều tựdưng nhớ đến Bạch Lâm. Hôm qua bỏ đi như thế, cũng không rõ chiến thuậtlùi mà tiến của tôi có sức sát thương thế nào với nàng? Dù gì buổi chiều tôi cũng rỗi rãi, vừa hay đi thăm dò đôi chút, cũng tiện từ biệt BạchLộ luôn.

Tôi xuống xe ở bệnh viện, tới trước cổng rồi mới nhớ ramình chẳng mua gì mang đến. Lần trước tới tâm trạng cũng đang nhốn nháo, đến chút hoa quả hay lẵng hoa gì đó cũng không mang, đi thăm người bệnh thế này hình như có hơi không chu đáo! Vậy là tôi mua một giỏ hoa quảngay gần đấy rồi mới tiến vào bệnh viện.

Không ngờ vừa bước đếnphòng bệnh đã thấy Bạch Lâm đang ngồi trên dãy ghế dài ngoài hành lang.Tôi bất giác sững người, chào: “Chị Bạch Lâm, chào chị!”. Bạch Lâm ngẩng đầu thấy tôi, liền tỏ ra ngạc nhiên, tôi đoán lúc này chắc chắn nàngđang nghĩ sao tôi đột nhiên lại chào hỏi nàng khách sáo như vậy. He he,tôi muốn thế đấy, thứ tôi muốn chính là rạch ròi khoảng cách với nàng,từ đó làm tăng nỗi bất an trong lòng nàng.

“Sao chị lại ngồi bên ngoài thế này?”. Tôi thấy nàng không trả lời, bèn hỏi tiếp, giọng vẫn rất khách sáo.

“Ừm…”. Bạch Lâm giờ mới định thần lại, nói: “Bạn học của Tiểu Lộ tới thăm,đang ở bên trong nói chuyện, nên tôi ra ngoài để mọi người đỡ thấy gòbó”.

“Ồ!”. Tôi nói: “Tôi cũng tới thăm em gái chị, à, lần trước tới mà quên mang theo quà, thật lơ ngơ quá!”.

Bạch Lâm nhìn giỏ hoa quả trong tay tôi, nói: “Cậu không phải khách sáo vậyđâu, hôm đó nếu không có cậu thì Tiểu Lộ không biết có còn…”. Nói đếnđây nàng ngừng lại, mặt đầy vẻ cảm kích xen lẫn bất an (cảm kích là vìtôi đã cứu Bạch Lộ, còn bất an lại là vì thái độ hiện giờ của tôi vớinàng).

Tôi cười nhạt, không nói gì nữa. Một lúc sau, Bạch Lâm lại lên tiếng: “Cậu vào thăm nó đi”, nói đoạn liền đứng dậy đi tới bên cửa, gọi với vào trong: “Tiểu Lộ, có Tiểu Triệu tới thăm em này!”.

Không lâu sau, cửa phòng bệnh mở ra. Người mở cửa là một cô gái, nhìn mặt mũi cũng khá vừa mắt, nhưng về vóc dáng thì tôi không dám ca ngợi, vòng một nhỏ hơn kích thước chuẩn đến mười mấy centimet, vòng hai lại to hơntiêu chuẩn đến mười mấy centimet, hệt cái thùng phuy.

Vào phòngrồi mới thấy bên trong quả không ít người, phần lớn đều là nữ, cũng cóvài cậu nam sinh. Trong số đó có một cậu cao cao gầy gầy hình như đã gặp ở đâu rồi, thoáng nhớ lại, thì ra cậu ta chính là người nhắc Bạch Lộ đi tập biểu diễn hôm đó.

Bạch Lộ nằm trên giường bệnh, thấy tôibước vào liền nhìn về phía tôi. Tôi khẽ gật đầu với em, bước lại đặt giỏ hoa quả lên chỗ tủ đầu giường rồi nói: “Lần trước ngại quá, đến thăm em mà quên mang hoa quả, lần này coi như bù lại”.

Bạch Lộ nhoẻncười, nói: “Cảm ơn anh!”. Đoạn lại mấp máy môi như định nói tiếp, nhưnglại không cất thành tiếng. Tôi cũng thấy xung quanh đông người, khôngđược thoải mái lắm, chẳng có cảm giác vụng trộm như tối hôm trước, bènnói: “Ngày mai anh rời Thượng Hải rồi, hôm nay đến để chào tạm biệt, emphải dưỡng bệnh cho tốt nhé!”.

“Ngày mai anh đã đi rồi à?”. BạchLộ không kìm nổi bật ra một câu. Tôi gật đầu, lại nói: “Anh còn có chútviệc nên phải đi trước đây. Em và các bạn nói chuyện tiếp đi”.

Bạch Lộ vâng một tiếng, nhìn em có vẻ rất hụt hẫng. Lòng tôi cũng rầu rầu,quay người đi ra ngoài, bất chợt cảm thấy như có người đang nhìn mình,liếc mắt trông lại, hóa ra là cậu nam sinh kia. Tôi chột dạ: lẽ nào tênnhóc đó cũng thích Bạch Lộ? Nghĩ vậy trong lòng hơi thấy hổ thẹn, thầmnghĩ: xin lỗi nhé, người cậu thích đã yêu tôi mất rồi!

Ra khỏiphòng bệnh, Bạch Lâm liền nói muốn tiễn tôi. Tôi khách khí nói khôngcần, nhưng nàng vẫn một mực tiễn tôi xuống tầng. Ra khỏi khu phòng bệnhnhân, Bạch Lâm đột nhiên nói: “Tiểu Triệu, sao hôm nay cậu lạ thế?”. Tôi cười đáp: “Tôi có gì lạ?”. Bạch Lâm bảo: “Trước đây cậu không thế này”.

“Thế ư?”. Tôi nói: “Sao tôi lại không thấy thế nhỉ? Tôi nhớ trước đây tôi vẫn thế này mà!”.

“Nói dối!” . Bạch Lâm thốt lên. Lòng tôi rung động, liền cảm thấy Bạch Lâmlúc này đây cũng đáng yêu hệt như Bạch Lâm trong thang máy đêm hôm đó.

“Hì hì”, tôi thoáng cười nhìn nàng nói: “Vậy chị muốn tôi phải thế nào?”. Bạch Lâm sững người, mặt thoắt đỏ bừng.

Tôi nói câu tạm biệt, rồi quay người bỏ đi. Vừa đi vừa nghĩ thầm trongbụng: xem ra kế sách của tôi đã bắt đầu có hiệu quả rồi đây, ha ha, Bạch Lâm đang từng bước rơi vào cái bẫy của tôi rồi!