Điệu Slow Trong Thang Máy

Chương 12: Điệu Slow trong thang máy



66.

Khi haichúng tôi về đến nhà thì đã rất muộn, Bạch Lâm mắng Bạch Lộ, nói ngàymai đã nhập học rồi mà hôm nay còn chơi đến tối khuya thế này. Tôi nóiđỡ em vài câu, Bạch Lâm mới cho qua.

Sáng hôm sau tôi tiễn BachLộ về Thượng Hải, lúc chia tay khó tránh khỏi lưu luyến bồi hồi. Nhưngvề chuyện này, Bạch Lộ rất sợ Bạch Lâm, nên tuy không muốn đi em vẫnphải về trường đúng ngày.

Bạch Lộ đi rồi, thế giới lại thuộc vềtôi và Bạch Lâm. Thực ra tối qua Bạch Lộ vừa nhắc tới lễ Tình nhân, ngay lập tức tôi nghĩ đến Bạch Lâm. Bạch Lộ nói em muốn đón lễ tình nhân với tôi, nhưng lòng tôi lại chỉ một mực nghĩ chuyện làm thế nào mới có thểđón lễ tình nhân cùng Bach Lâm. Giờ Bạch Lộ đi rồi, chướng ngại lớn nhất đã giải quyết xong. Tôi quả thực nên suy nghĩ phải làm thế nào để hẹnBạch Lâm ra ngoài vào lễ Tình nhân…

Buổi tối tôi và Bạch Lâmthường ở nhà không đi đâu, ăn xong bữa tối, chúng tôi ai về phòng ngườinấy. Tuy tôi ở trong phòng mình nhưng con tim lại đã chạy tót sang bênBạch Lâm. Ngày mai là lễ Tình nhân rồi, tôi nên hẹn Bạch Lâm thế nàođây?

Hẹn Bạch Lâm là chuyện không hề đơn giản, càng phức tạp hơnlà tôi còn định hẹn nàng vào đúng lễ Tình nhân. Tuy thời gian này BạchLâm đối với tôi khá tốt, nhưng quan hệ giữa chúng tôi vẫn nửa xa nửa gần như trước. Tôi hẹn nàng thế này, liệu nàng có nể mặt tôi không? (Nếunhư đổi lại là Bạch Lộ, nhất định em sẽ chủ động hẹn tôi. Ngay cả nếu có là Tưởng Nam thì chắc hẳn chị cũng sẽ không làm tôi thất vọng. Chỉ mộtmình Bạch Lâm khiến tôi rối bời nhường này!)

Suy nghĩ cân nhắchồi lâu mới xem như có chút kế hoạch. Tôi lập tức cầm lấy điện thoại,gọi vào số Bạch Lâm. Mãi sau, đầu dây bên kia mới vang lên tiếng BạchLâm ngạc nhiên: “Tiểu Triệu? Không phải cậu đang ở nhà à?”

“Ừ. Tôi đang ở nhà!”

“Thế sao còn gọi điện thoại cho tôi?”

Tôi không trả lời câu hỏi của nàng, mà hỏi: “Tối mai chị có bận gì không?”

“Sao cơ?” Có vẻ nàng sững người, chắc đã bị lời đề nghị đột ngột của tôi làm cho rối trí, mãi lâu sau, nàng mới nói ”Không bận gì.”

Hỏi BạchLâm tối mai có bận gì không mà tôi căng thẳng thót tim, chỉ sợ nàng sẽnói bận. Rồi khoảnh khắc nàng nói không bận gì, tim tôi càng đập dữ dộihơn. Nhưng đó là vì kích động. Giọng Bạch Lâm vô cùng bình thường, nàngkhông hề nhớ ra mai là ngày gì, cũng có thể nàng hoàn toàn không biếttôi hỏi nàng như vậy là bởi muốn hẹn hò với nàng. Nhưng dù có vì lý dogì đi nữa, trái tim nhỏ bé của tôi vẫn bị ba từ đơn giản đó treo lênchín tầng mây.

Tôi cố lấy lại bình tĩnh rồi nói, giọng hết sứcnghiêm túc: “Là thế này, Bạch Lâm, lâu nay tôi đều ăn cơm nhà chị, tuymỗi tháng chị đều thu của tôi năm mươi tệ, nhưng tôi biết số tiền đóchắc chắn không đủ được! Vì thế… vì thế... tối mai tôi muốn mời chị mộtbữa cơm… coi như… như là cảm ơn...”

Tôi nói, trống ngực đánhthình thình. Đầu bên kia, Bạch Lâm chắc sẽ không nghe thấy tiếng tim tôi đập chứ? Đột nhiên tôi cảm thấy bản thân quá vô dụng, ngay đến hẹnngười mình thích đi ăn một bữa mà cũng căng thẳng quá thế này.

“Không cần đâu!” Bạch Lâm nói: “Tôi đã lấy tiền của cậu rồi! Hơn nữa, lầntrước nếu không có cậu thì Bạch Lộ đã... Không đáng gì đâu, cậu đừngkhách sáo thế…”

Trời! Tôi thật không hiểu Bạch Lâm đang giả ngâygiả ngô gì, lẽ nào nàng không biết mai là ngày gì? Chẳng lẽ nàng khôngnghe ra ẩn ý trong lời nói của tôi? Hừ hừ, nàng biết giả ngốc thì tôiđây cũng biết. Hai chúng ta cứ cùng nhau giả ngốc đến cùng đi!

“Sao có thể nói thế được!” tôi nói, “Chuyện nào ra chuyện ấy! Chuyện Tiểu Lộ lần đó tôi nghĩ có là ai cũng sẽ ra tay giúp đỡ, chị không cần phải bận lòng thế đâu. Giờ ngày nào tôi cũng ở nhà chị ăn nhà chị, quả thật cũng thấy hơi ngại… Ngày mai chị đã không bận gì thì cùng tôi ăn một bữa cơm đi!” Nói xong rồi tôi mới thấy quá đỗi buồn cười, bà nó chứ, cuộc điệnthoại hò hẹn lễ tình nhân của tôi thật chẳng có chút tình ý gì cả!

Tôi không dám nghĩ đến thái độ của Bạch Lâm lúc này. Nếu như nàng thực sựkhông biết tôi đang muốn hẹn hò nàng trong ngày lễ tình nhân, thì chắcmấy lời ngốc nghếch của tôi ban nãy, đến một vạn phần trăm là không thểkhiến nàng rung động.

Đầu dây bên kia, Bạch Lâm im lặng, tôi thấy nàng không nói gì bèn tiếp tục: “Chị không nói gì coi như là đồng ý đấy nhé, vậy thì tối mai tan làm xong chúng ta gặp nhau, đi đâu ăn do chịquyết định, được không?” Nói xong tôi đợi mãi lúc lâu nữa mới nghe BạchLâm ở đầu dây bên kia khe khẽ ừ một tiếng.

Thấy Bạch Lâm nhậnlời, tôi như trút được bao nhiêu gánh nặng. Thực ra hành động hẹn hòBạch Lâm lần này đã tốn của tôi khá nhiều nơ ron thần kinh.

Đầutiên, lý do tôi chọn gọi điện chứ không phải nói trực tiếp vói nàng làvì suy xét từ hai phương diện: thứ nhất, sợ ngượng. Nếu nói trực tiếprất có thể Bạch Lâm sẽ thấy ngại, mà tôi cũng ngại. Thứ hai, cảm giáckhác lạ. Chúng tôi đều đang ở nhà, nếu muốn nói chuyện thì vốn chẳng cần dùng đến điện thoại. Nhưng tôi lại ở trong nhà gọi sang phòng nàng, đây là một chiêu bài đặc biệt, làm vậy có thể làm rối loạn tinh thần BạchLâm. Và tôi có thể nhân lúc nàng rối loạn giành thắng lợi... thừa nướcđục thả câu rồi...

Tiếp đó chính là cái cớ tôi lấy ra để hẹn Bạch Lâm. Thận phận Bạch Lâm quả thực quá mờ ám. Có lẽ vì thân phận quả phụcủa nàng, gần như nàng sẽ vĩnh viễn không chấp nhận hẹn hò cùng bất kỳai. Ngay đến trước kia khi nàng còn ở bên tay Hình, hai người hình nhưcũng phải lấy cớ lên lớp gì đó. Nếu tôi nói toạc ra ngày mai là lễ Tìnhnhân nên muốn hẹn hò với chị, nàng tuyệt đối sẽ nói NO. Vậy nên tôi mớiviện lấy một cái cớ ngớ ngẩn như thế để hẹn nàng. Nói thực khi đó đếnmột chút tự tin tôi cũng không có, vì cuộc điện thoại của tôi quá tầmthường, còn tầm thường hơn cả lời rao của mấy bà bán rau. Thế nhưng Bạch Lâm nhận lời, quả là ngốc cũng có cái phúc của ngốc!

Trong tôithấp thoáng một cảm giác, tôi cảm thấy Bạch Lâm cũng muốn cùng tôi ănbữa cơm này. Có thể thời gian này thái độ điềm đạm tôi thể hiện đã hấpdẫn nàng, cũng có thể cách tôi muốn hàn gắn nàng và tay Hình khiến nàngnghĩ tôi là một người tốt, hoặc có khi nàng phòng thủ trước tôi lâu nhưvậy giờ đã không đợi nổi muốn làm chuyện ấy với tôi rồi… (Trời, mày nghĩ tầm bậy cái gì thế!)

Tóm lại, nàng đã nhận lời tôi.

Ngày mai là lễ Tình nhân, tôi sẽ tranh thủ một lần tóm gọn nàng luôn.

67.

Người phương Tây gọi lễ Tình nhân là Valentine’s Day, nghe nói ngày lễ nàyđược đặt ra để kỷ niệm một tu sĩ tên là Valentine. Cũng có người nóitrước kia ở nước Anh, tất cả các loài chim đều làm chuyện ấy vào ngày 14 tháng Hai, vì vậy người ta bắt chước loài chim làm chuyện quan hệ namnữ vào ngày này.

Chắc là do địa điểm khác nhau, tôi ở Trung Quốcchưa từng thấy cảnh chim chóc làm chuyện ấy vào ngày lễ Tinh nhân baogiờ. Tuy chim Trung Quốc không làm chuyện ấy vào ngày 14 tháng Hai,nhưng nam nữ Trung Quốc hiện nay cũng bắt đầu lãng mạn vào ngày đó rồi.

Kể từ giờ phút Bạch Lâm nhận lời hẹn, trong lòng tôi luôn suy tính mìnhnên hành động ra sao trong lễ Tình nhân, phải thế nào mới chiếm đượctrái tim Bạch Lâm. Hoa tươi, chocolate, bữa tối dưới ánh nến, âm nhạc,tôi đã vẽ nên một kế hoạch hoàn mỹ vô cùng cho cuộc hẹn đầu tiên củamình và Bạch Lâm. Nhưng không hiểu vì sao, tôi cứ dai dẳng một cảm giáckhông ổn, cảm giác ấy cứ bám rịt lấy tôi. Cho đến buổi sáng đi làm gặpTưởng Nam, tôi mới biết mình đang sợ điều gì.

Tôi sợ Tưởng Nam sẽ bất ngờ đâm ngang một nhát... Tôi sợ Tưởng Nam sẽ hẹn tôi ra ngoài buổi tối ...

Nhung đến tận khi gần hết giờ làm, Tưởng Nam vẫn không gọi điện cho tôi,không gửi tin nhắn, cũng không gọi tôi vào phòng làm việc. Tôi hất đượctảng đá lớn đang đè nặng trong lòng nhưng đồng thời cũng cảm thấy vôcùng hụt hẫng. Tôi nghĩ chắc vì chuyện tối hôm tết Nguyên tiêu mới dẫnđến việc Tưởng Nam lạnh nhạt với tôi thế này!

Trước khi tan làm,Bạch Lâm nhắn cho tôi một tin, nói nàng sẽ về trước sau đó gặp tôi ởcổng công viên. Tôi đọc đoạn tin nhắn vừa buồn cười lại vừa thấy ngọtngào. Buồn cười ở chỗ Bạch Lâm quả thực quá thận trọng, sợ người khácthấy nàng đi cùng tôi. Ngọt ngào ở chỗ, nàng thận trọng như vậy, rõ ràng đã biết hôm nay là lễ Tình nhân.

Đợi Bạch Lâm về rồi, tôi lởnvởn một hồi mới rời công ty. Ngoài trời rất âm u, cơn gió bắc sắc lẹmnhư dao thổi đến tím ngắt da. Nhiệt độ hôm nay chắc trên dưới 0 độ.Nhưng lòng tôi vẫn nóng hôi hổi, hoàn toàn không chịu bất kỳ ảnh hưởngnào từ thời tiết. Lúc đến điểm hẹn đã hơn sáu giờ, bóng tối đã buôngxuống, tôi vừa đi về phía cổng công viên vừa nhìn quanh tìm Bạch Làm.

Nhớ lần trước Bạch Lâm nhờ tôi chuyển đồ cho Bạch Lộ, hai chúng tôi cũnggặp nhau ở đây, thoắt cái đã nửa năm trôi qua, giữa tôi và Bạch Lâm vẫnchưa hề có chút tiến triển thực chất nào (Thật là hổ thẹn với anh em bạn bè! Hôm nay tôi nhất định sẽ cố gắng, dù không làm gì được thì ít nhấtcũng phải thơm nàng một cái...)

Đang ngơ ngác tìm Bạch Lâm, chợtnghe sau lưng có tiếng gọi: “Tiểu Triệu!” Giọng nói này quá quen thuộcrồi, không phải Bạch Lâm thì còn ai vào đây nữa? Tôi lập tức quay người, quả nhiên Bạch Lâm đang đứng sau lưng tôi vô cùng kiều diễm, nàng nhìntôi, mặt ửng hồng.

Một tiếng nổ rền vang trong đầu tôi, tôi cảmthấy Bạch Lâm chắc chắn đã bắt đầu thích tôi rồi. Đó là một dạng trựcgiác thuần túy, một dạng trực giác không thể nói rõ nổi. Chắc bao lâunay, tình cảm giữa tôi và Bạch Lâm đã được tích lũy từng chút một đếngiờ sự thay đổi về lượng cũng đã dẫn đến biến đổi về chất rồi.

Bạch Lâm vẫn mặc quần áo đi làm, trang điểm rất bình thường. Nhưng tronglòng tôi nàng mãi mãi hoàn mỹ, dù cho có mặc gì chăng nữa. về phía tôi,sáng sớm nay tôi đã chuẩn bị bộ cánh thời trang nhất của mình, chỉ cóđiều hơi đáng khinh, bộ cánh này do Tưởng Nam mua cho tôi ở Thượng Hảilần trước...

Nghe Bạch Lâm gọi khi ấy tôi thực sự muốn điềm tĩnhnói với nàng câu “Chị đến rồi à?” hoặc cũng gọi tên nàng “Bạch Lâm” mộtcách tự nhiên, nhưng tôi không làm nổi. Thật vậy, trong giây phút đó,ngoài trái tim đang đập thình thịch, tôi không làm nổi bất cứ điều gìkhác.

Đến tận khi cùng nàng đi bộ trên vỉa hè, trái tim tôi vẫnkhông thể hồi phục về trạng thái bình thường. Màn đêm buông xuống xungquanh, bọc chúng tôi bên trong. Ánh đèn bốn bề điểm xuyết vẻ mờ ám vàosắc đêm. Trên đường người qua lại rất đông, nam thì comple giày da bónglộn, nữ thì trang điểm lung linh kiều diễm, dường như trong bầu khôngkhí được tưới đẫm hương vị ái tình dành riêng cho hôm nay, cái lạnhchẳng thể nào khiến người ta chùn bước cho nổi.

“Tiểu Triệu!” Vừa đi, Bạch Lâm vừa nói: “Thực ra cậu không cần khách sáo thế này đâu…”

Trời! Nghe nàng nói vậy mà tôi suýt té nhào! Nàng còn giả vờ giả vịt gì nữachứ! Tôi hẹn nàng ra ngoài định làm gì chẳng lẽ nàng không rõ?

Đúng lúc ấy, có một giọng nói non nớt truyền lại: “Anh ơi, anh mua tặng côbông hoa đi!” Nhìn về phía phát ra tiếng nói, tôi thấy đó là một bé gáichừng năm sáu tuổi, trên tay đang xách một làn hoa.

Tuy cô bé này trông rất dễ thương, nhưng tôi vẫn muốn đá cho một cú bay đi luôn. Hừ,cái gi mà “anh mua tặng cô bông hoa đi”, nhóc con xưng hô sai bét nhèrồi đấy có biết không hả?

Tôi thực sự rất sợ Bạch Lâm nghe thấylời cô bé kia sẽ không vui, nếu như vậy kế hoạch buổi tối ngày hôm naycủa tôi coi như đổ xuống sông xuống bể cả. Thế nhưng nàng chẳng hề có vẻ gì bực tức. Nàng cúi người xuống, gần sát cô bé bán hoa, nói: “Cô béơi, cô không thích hoa đâu, con đi bán cho người khác đi!”

Cô bécon tròn mắt nhìn Bạch Lâm, mãi lâu sau mới nói: “Cô ơi cô đẹp quá! Contặng cô một bông hoa nhé!” Nói rồi rút một bông bách hợp đưa cho BạchLâm.

“Con tặng cô thật à?” Bạch Lâm cười hỏi. Cô bé con gật đầu:“Vâng!” Nói đoạn dúi bông hoa vào tay Bạch Lâm, vẫy vẫy tay rồi chạybiến. Bạch Lâm đưa bông hoa lên mũi hít hà, mắt nhắm lại như thể đangcảm nhận hương hoa. Tôi thấy thái độ nàng như vậy mới an tâm, mẹ kiếp,vừa rồi suýt chút nữa thì bị nhóc kia phá chuyện tốt.

Chúng tôiđi tiếp, tôi nửa hữu ý nửa vô tình dẫn đường, đưa nàng đến một nhà hàngÂu. Tuy tối qua tôi nói Bạch Lâm chọn chỗ nhưng bản thân vẫn đặt sẵn bàn ở nhà hàng u. Hơn nữa còn âm thầm mua chuộc bồi bàn, chuẩn bị một bóhoa tươi thật lớn cùng chocolate hình trái tim, cả một cây guitar nữa.Tóm lại, một món quà siêu lớn đang đợi Bạch Lâm. Mãi mới cùng Bạch Lâmtới được cửa nhà hàng, tôi đang định nói câu “Nghe nói đồ ăn ở đây khángon, hay chúng ta vào đây dùng bữa luôn”, không ngờ Bạch Lâm đã lêntiếng trước: “Tiểu Triệu! Tôi nhớ gần đây có một quán mì nồi đất ngonlắm, chúng ta tới đó ăn mì đi!”

Tôi ăn mì cùng Bạch Lâm mà lòngbuồn rười rượi: Mẹ kiếp, tôi đã ném vào nhà hàng Âu vừa nãy ít nhất cảtháng lương, cứ ngờ có thể lừa được Bạch Lâm đến đấy.

Không ngờnàng lại muốn tôi đưa nàng đi ăn mì! Lại còn ở cái quán cóc này nữa.Nhìn xung quanh xem, làm gì có đôi tình nhân nào ăn ở cái chốn này?

Nhưng Bạch Lâm có vẻ ăn rất đã, tối thấy nàng vui vậy lòng ít nhiều cũng lấylại được cân bằng. Cứ mỗi một miếng lại tự nhủ với mình một câu: Đừngvội, vẫn còn cơ hội mà, đợi lát nữa Bạch Lâm chơi mệt rồi, vẫn có tớichỗ kia ăn bữa nữa! Nhưng điều khiến tôi hoàn toàn không ngờ tới là Bạch Lâm ăn xong mì, nhìn đồng hồ liền nói: “Tiểu Triệu! Chứng ta về đi!”

Cái gì? Đến nước này thì tôi ngây đơ thật rồi. Bạch Lâm nói: “Mì đã ăn rồi, chúng ta về thôi!”

“Còn sớm thế này đã về à?” Tôi buột miệng nói.

Bạch Lâm nói: “Về thôi! Trời lạnh thế này, hơn nữa tối nay còn có phim NàngDe Jang Geum nữa, tập lần trước tôi đã không xem được…”

Sặc! Suýt chút nữa tôi ngất luôn ra đất: De Jang Geum, ta hận ngươi…

Tôi ôm tâm trạng vô cùng bất mãn cùng Bạch Lâm ra khỏi quán mì, trên đườngđi qua nhà hàng u, tôi cảm thấy lòng mình như rỉ máu: Một tháng lươngcủa tôi! Còn nữa, món quà lớn của tôi… lần hẹn đầu tiên của tôi và BạchLâm, đã kết thúc thế này đây...

Ngồi xe về đến khu nhà, lòng tôivẫn còn ủ ê, cùng Bạch Lam bước vào thang máy, ấn số tầng, thang máy roro đi lên. Bạch Lâm đứng bên cạnh tôi, khe khẽ ngâm nga nhạc phim DeJang Geum. Điệu nhạc ấy như cái roi da quất thẳng vào người tôi, nhìnnhững con số ỉần lượt nhích dần lên mà tôi suýt òa khóc. Đúng lúc tôiđang buồn đến cực độ thang máy đột nhiên lắc lư, tiếp đó là một tiếngrầm. Sau đó nữa, thang máy dừng khựng lại.

Trong khoảnh khắcthang máy khựng lại tôi còn ngỡ đã đến tầng Bạch Lâm ở rồi, nhưng ngaysau đó tôi lập tức gạt bỏ ngay suy nghĩ ấy. Bà nó chứ, thang máy lại lần nữa tối đen như mực, xem ra lại xảy ra sự cố, hoặc là ngắt điện rồi.Nói thực lòng, lần nào chỉ có mình tôi và Bạch Lâm trong thang máy, tôicũng cầu khẩn thang máy có thể chập chờn cho tôi lần nữa. Giờ đây, ướcmơ của tôi cuối cùng đã thành hiện thực.

Về phía Bạch Lâm, nàngđương nhiên không thể điềm tĩnh như tôi. “Tiểu Triệu!” Nàng gào to têntôi, như thể sợ tôi đã biến mất luôn trong bóng tối. (Trời! Gào gì màgào chứ? Chẳng phải tôi đang đứng ngay đây còn gì?)

“Tôi ở đây.”Tôi đáp lại nàng. Bấy giờ nàng mới hơi bình tĩnh lại, xem ra lúc nàynàng đã sớm quăng Nàng De Jang Geum kia lên tận chín tầng mây rồi. Trông thái độ của nàng, tôi không khỏi nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên chúngtôi gặp nhau. Khi đó bị kẹt trong thang máy, nàng cũng cuống cuồng không biết làm gì như thế này.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Bạch Lâm hỏi, giọng hoảng hốt.

Ngốc thế! Tôi rủa thầm trong bụng, rồi nói đầy ý tứ: “Thang máy lại hỏngrồi! Chúng ta lại bị kẹt trong thang máy lần nữa rồi...”

68.

Bạch Lâm nghe tôi nói xong liền im lặng, trong bóng tối tôi cảm thấy nàngđang xích lại phía mình. Hai chúng tôi vốn đã đứng cách nhau không xa,nàng xích về phía tôi càng khiến cả hai gần như dựa sát vào nhau. Trongtình cảnh không nhìn thấy gì, các giác quan khác dường như đều nhanhnhay lạ thường, bên tai tôi là tiếng nàng thở nhè nhẹ, trên mũi tôi làhương thơm dịu dàng, vừa là hương phụ nữ trên mình nàng, vừa là hươnghoa bách hợp nàng đang cầm trên tay. Tóm lại, tất cả đều quá quyến rũ.Đầu óc tôi hết lần này đến lần khác sản sinh những cơn xúc động muốn ômhôn nàng, rồi lại hết lần này đến lần khác bị tôi cưỡng ép kiềm chế lại.

Nói ra cũng thật kỳ la, lần trước chúng tôi cũng bị nhốt trong thang máy,nàng cấp thiết bắt tôi ấn chuông, bắt tôi đem điện thoại ra chiếu sáng,vậy mà lần này tuy nàng cũng rất sợ bóng tối, nhưng lại không hề kịchliệt như lần trước mà chỉ lặng lẽ kề sát vào tôi. Có lẽ trải qua nửa năm trời, tình cảm nàng dành cho tôi đã không giống như ban đầu nữa. Có lẽtrước kia nàng rất dè chừng cảnh giác với tôi...

Một lần nữa, tôi nhớ lại lần đầu hai chúng tôi gặp nhau: Tôi đã bị ánh mắt nàng xuyênthấu thế nào, thang máy gặp sự cố thế nào, chúng tôi chuyện trò như thếnào, tôi dọa nàng như thế nào, nàng ngủ quên bên tôi thế nào, cả sau khi có điện chúng tôi ngẩn nhìn nhau thế nào... từng cảnh tượng chạy quađầu tôi như một cuốn phim,mỗi tình tiết đều rõ ràng là vậy, chân thực là vậy, như thể tất cả chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Còn chuyện Bạch Lâmvừa nãy ngâm nga nhạc phim De Jang Geum bên tai tôi dường như xa xôi kỳlạ, như thể đã bị tôi đày tới tận thời cổ xưa.

Thực ra tình cảmcủa tôi đối với Bạch Lâm cũng đã không giống thuở ban đầu nữa. Mới đầutôi chỉ có những suy nghĩ linh tinh tầm bậy về nàng, nhưng giờ tình yêuđã chiếm thế áp đảo (Xem ra mọi tình yêu đều bắt đầu từ ý nghĩ phóngđãng cả)

Tôi đứng hồi tưởng về quá khứ, Bạch Lâm bên cạnh cũngkhông ho he tiếng gì. Thời gian chậm chạp trôi đi trong tĩnh lặng, độtnhiên tôi nghĩ: Bạch Lâm im lìm như thế, lẽ nào nàng cũng đang nhớ lạilần gặp đầu tiên của chúng tôi? Nghĩ tới đây, tôi không thể khống chếnổi tình cảm trong lòng nữa, buột miệng nói: “Bạch Lâm, hôm nay là lễTình nhân, chị biết chứ?”

Câu hỏi vừa thốt ra miệng tôi đã bắt đầu hồi hộp căng thẳng: Bạch Lâm sẽ trả lời thế nào?

Bạch Lâm không trả lời mà chọn cách giữ im lặng. Tôi đã có kinh nghiệm vớivô số lần Bạch Lâm im lặng, có lẽ “im lặng là vàng” chính là tín điềucủa đời nàng chăng! Nhưng lần này sự im lặng của nàng lại có ý nghĩa gìđây? Là mặc nhận chăng? Nhất định rồi! Nhất định nàng đang dùng cách này để nói với tôi rằng nàng biết hôm nay là lễ Tình nhân! Nhất định nàngđang dùng cách này để ngầm ra hiệu cho tôi: thực ra tấm lòng cậu tôihiểu rõ cả...

Thái độ của Bạch Lâm đã khích lệ tôi, khiến tôi cảm thấy hưng phấn chưa từng có. Xem ra chỉ trong hoàn cảnh cách biệt vớithế giới bên ngoài này, trái tim Bạch Lâm mới không chịu trói buộc củacõi bụi trần, hoặc cũng chỉ trong hoàn cảnh này, Bạch Lâm mới không chegiấu tình cảm trong lòng nàng.

Tôi cố bình tĩnh lại, nói tiếp:“Thực ra hôm nay tôi còn chuẩn bị rất nhiều tiết mục nữa, cho buổi hẹnđầu tiên của tôi và chị.” Tôi chậm rãi nói, cũng không hiểu vì sao mìnhbỗng nhiên trở nên dũng cảm thế này, có lẽ sự im lặng của Bạch Lâm đãtiếp cho tôi dũng khí, có thể hoàn cảnh này giúp tôi quên đi cái thếgiới chết giẫm bên ngoài. “Lúc chị nói muốn đi về tôi thực sự rất buồn.Tôi nghĩ lễ tình nhân của chúng ta không nên kết thúc như vậy, tôi vẫncòn rất nhiều lời muốn nói với chị.”

Bạch Lâm im lặng nghe, trong bóng tối tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt nàng. Như thế cũng tốt, cứ đểchúng tôi bày tỏ hết mọi chuyện trong tình cảnh chẳng ai thấy ai thế này đi!

“Bạch Lâm, chị biết không? Vừa rồi khi thang máy dừng lạitôi đã có cảm giác, tôi nghĩ đây chắc chắn là cơ hôi ông trời ban chochúng ta. Chắn chắn ông ấy cũng không muốn lễ Tình nhân này của chúng ta kết thúc như thế này. Ha ha, chị còn nhớ buổi đêm hôm nhà có chuộtkhông? Đêm đó tôi đã đánh một bài hát, đó là bài ‘Nàng trong giấc mơ’của Phác Thụ. Bài hát đó tôi hát vì chị! Lúc hát bài đó, tôi đã nghĩ,nếu như tôi có thể ôm chị, cùng chị khiêu vũ trong tiếng nhạc ấy, hẳn sẽ hạnh phúc biết bao!” Nói đến đây tôi dừng lại, trong không gian tĩnhmịch dường như tôi có thể nghe được cả tiếng thở và tiếng tim đập củaBạch Lâm, tôi nhớ lại dáng vẻ nàng đứng trước cửa nhìn tôi hát đêm đó,khi đó trăm phần trăm là nàng đã cảm động vì tôi. Lòng tôi lại dậy lêndũng khí, tôi nghiến răng, bước về trước một bước, quay người lại đốidiện với Bạch Lâm, sau đó nhẹ nhàng nói: “Em, có thể nhảy cùng tôi mộtđiệu không?”

Lại là một quãng thời gian đợi chờ dài đằng đẵng.Bạch Lâm vẫn không hề lên tiếng trả lời. Tôi không kìm được lại hỏi:“Chị có thể nhảy cùng tôi một điệu không?”

“Ở đây sao?” Cuối cùng Bạch Làm cùng đã lên tiếng. Trời ạ, tim tôi lại nhảy nhót điên cuồngchẳng ra thể thống gì cả, Bach Lâm đã lên tiếng, trời, giọng nàng, làđồng ý! Giờ tôi lại hơi có cảm giác không sao chống đỡ nổi. Bạch Lâmnhất định là thích tôi rồi, nhất định là vậy!

“Ừm, ở ngay đây!” Mãi lúc sau, tôi mới thốt nổi ra lời. Dù có cố gắng bình tĩnh thế nào, giọng tôi vẫn run run.

“Thế... không có nhạc thì nhảy thế nào?” Bach Lâm lí nhí hỏi.

“Có, có.” Tôi nói, lòng thầm nghĩ: tôi đã chuẩn bị cho giây phút này từ lâurồi. Tôi rút điện thoại trong áo ra, mở máy, tìm bài “Nàng trong giấcmơ”, ấn phát, trong thang máy lập tức vang lên tiếng nhạc. Trong khônggian tĩnh mịch, tiếng nhạc vang lên êm tai lạ thường. Lúc này trongthang máy cũng đã có chút ánh sáng yếu ớt từ điện thoại, tôi len lénnhìn Bạch Lâm. Nàng hơi cúi đầu, môi mím hờ, như đang xấu hổ, lại dườngnhư hơi do dự.

Tiếng guitar đệm dạo đầu đã hết, giọng tôi hátvang lên từ điện thoại. Bạch Lâm thoáng sững người, ngẩng đầu nhìn tôi.Dưới ánh sáng tỏa ra từ màn hình điện thoại, khuôn mặt nàng hiện lên vôcùng thẹn thùng, tôi dường như không dám tin vào mắt mình. Mẹ ơi, đây là thật ư? Đây là thật ư? Vẻ mặt này của Bạch Lâm, rõ ràng nàng thích tôirồi! Nàng nhất định đang nhớ đến đêm hôm đó, tôi hát tặng nàng!

“Từ sau cái đêm tôi hát tặng chị, tôi vẫn luôn có một giấc mơ chính là được cùng chị khiêu vũ trong tiếng hát của chính mình.“ Tôi thu hết can đảmnói, giọng ngượng ngùng hệt như chàng trai mới bắt đầu yêu: “Chị có thểcùng tôi thực hiện giấc mơ ấy không?”

“Giai điệu này là nhịp Slow phải không?” Bạch Lâm không trả lời câu hỏi của tôi mà hơi nói lảng sang chuyện khác.

“Ừ.” Tôi đáp.

‘‘Tôi không giỏi nhảy điệu này.”

“Không sao, tôi dẫn chị!” (Sặc! Điệu Slow mà không biết? Chị nghĩ tôi là nhóc bán hoa kia chắc?)

Có điều, he he, tôi nói để tôi dẫn Bạch Lâm nhảy, nàng cũng không hề nóikhông, ha ha, không phản đối chính là đồng ý rồi. Nghĩ đến đây, tôi vững dạ bước về phía Bạch Lâm một bước nhỏ. Chúng tôi đã ở rất gần, giờ tôilại tiến thêm một bước nữa, nên cả hai gần như đã mặt kề mặt, dường nhưhơi thở của nàng còn có thể trực tiếp xộc thẳng vào khoang mũi tôi vậy.Đầu óc tôi choáng váng, cảm giác này thật khó hình dung nổi. Tới giờphút này, tôi có thể khẳng định chắc chắn, người tôi thích không phảiBạch Lộ chẳng phải Tưởng Nam, mà là Bạch Lâm! Bởi khi đối diện với BạchLộ và Tưởng Nam, tôi chưa hề có cảm giác như thế này. Căng thẳng, ngượng ngùng, sợ hãi, phấn khích, hạnh phúc, hồi hộp, tất cả những cảm giácnày trước nay tôi chưa từng có!

Bạch Lâm không lùi lại, đúng làông trời có mắt rồi! Xem ra Bạch Lâm đã thực sự bị tôi làm cảm động. Tôi hít sâu lần nữa, rồi nhẹ nhàng chia tay ra (không, là nâng tay lên, giờ đã chẳng còn không gian nào mà chìa tay nữa rồi), nói: May I…

69.

Đến tậngiây phút Bạch Lâm đặt tay nàng vào tay tôi, tôi vẫn không sao dám tin!Nhưng bàn tay nhỏ bé của nàng thực sự đang nằm trong tay tôi rồi, xem ra thang máy quả là nơi đất lành của tôi. Tôi dùng tay còn lại bật lại bài hát trong điện thoại, rồi đút nó vào túi áo khoác, ghếch loa ra ngoài.Trong thang máy vô cùng yên tĩnh, tiếng nhạc từ điện thoại rất vang. Tôi lại cắn chặt răng hàm dưới để bình tĩnh, cuối cùng nhẹ nhàng đặt taytrái lên nơi eo thon nhỏ của Bạch Lâm.

Bạch Lâm cũng đặt tay bênkia của mình lên vai tôi, tất cả đều hệt như trong mơ. Mới đầu tôi quảthực còn sợ Bạch Lâm không biết khiêu vũ, mồm miệng ngờ nghệch hô mộthai ba cho nàng, về sau tôi mới biết mình bị lừa. Về nhịp bước, có khinàng còn thuần thục hơn cả tôi, dù là tiến, lùi, hay xoay, dường như đều đạt đến độ chuyên nghiệp. Nếu không phải không gian trong thang máy quá nhỏ, lại quá tối, tôi thật muốn cùng nàng xoay vài vòng.

Bàn tay nàng đặt trên vai tôi vẫn còn nắm bông hoa bách hợp, bông hoa kề sáttôi, hương hoa vấn vít lòng tôi, và cả mùi hương trên mình nàng, cùngtiếng nhạc đẫm không gian, tôi ngây dại rồi. Thang máy rất hẹp, chúngtôi chỉ có thể nhảy những bước nhỏ, lúc xoay người chốc chốc đụng ngayphải vách thang, nhưng những thứ đó chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạngtôi. Đến tận khi tiếng nhạc dứt, tôi và Bạch Lâm dừng lại, trái tim tôivẫn đập binh binh trong lồng ngực.

Điệu nhảy kết thúc, chúng tôivẫn không tách nhau ra, dường như Bạch Lâm cũng đang đắm chìm trong saysưa ngây ngất. Tôi ôm nàng, cảm giác thật an lành. Có lẽ đây chính làtình yêu hay được nói đến! Tôi thầm nghĩ. Hơn một phút nữa trôi qua,Bạch Lâm vẫn không có ý muốn rời xa tôi. Tôi bất giác đắc ý, xem ra Bạch Lâm đã thực sự bị tôi tóm gọn rồi. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi:Nếu như nhân cơ hội này thơm nàng một cái, không biết nàng sẽ phản ứngthế nào? (Trời... xem ra dòng máu háo sắc vẫn luôn chảy trong huyết quản tôi mà...)

Ý nghĩ này quá hấp dẫn, hơn nữa Bạch Lâm lúc này hoàn toàn không giống trước đây. Trong vòng tay tôi, nàng dường như vẫn đang chìm đắm trong điệu nhảy vừa rồi. Thái độ của Bạch Lâm đã khích lệ contim tôi, trong bóng tối, tôi kiếm tìm đôi môi nàng. Bước này nhất địnhphải làm thật nhanh, thật chuẩn, thật mãnh liệt, nhất định phải khiếnBạch Lâm bất ngờ không kịp phòng bị, để lộ ra suy nghĩ thực trong nàng.

He... Tìm được rồi, tiếp cận rồi, chỉ chút chút nữa thôi, chỉ chút chút nữathôi, chút chút chút nữa thôi, tôi đang chuẩn bị xuất chiêu bọ ngựa bắtve bất ngờ hôn tới thì đột nhiên bên tai vang lên một tràng tiếng động,ngay sau đó thang máy bật sáng. Tôi mới đầu kinh ngạc, sau đó là chóimắt nên nên không thể tiếp tục hành động được nữa. Rồi sau đó tôi nghetiếng Bạch Lâm hét lên thất thanh, cảm thấy mình bị nàng đẩy ra. Nàngdùng sức rất mạnh, làm tôi lùi lại một buóc, lưng dính vào vách thangmáy. Lúc này mắt tôi đã quen với ánh sáng, tôi nhìn Bạch Lâm. Dường nhưnàng cũng đã lùi về sau mấy bước, dựa vào vách thang đối diện tôi. Mặtnàng đỏ lựng như nhuộm, lòng tôi nguội lạnh, cảm giác thỏa mãn mờ ámtrong bóng tối khi nãy đã hoàn toàn tiêu tan.

Thang máy lại bắtđầu đi lên, chẳng bao lâu sau đã đến tầng nhà Bạch Lâm. Cửa thang máyvừa mở, Bạch Lâm đã lập tức xông ra ngoài. Tôi thầm rủa trong lòng:Thang máy ơi là thang máy, ông lại bị mày chơi cho một vố rồi...

Tôi theo sau Bạch Lâm ra khỏi thang máy, nhìn nàng đi phía trước mà lòng ảo não vô cùng: đứng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau... Vốn dĩ tôi chỉ còn cách môi Bạch Lâm có nửa centimet nữa, chỉ cần hôn lên đôi môi ấy,dù cho Bạch Lâm không thể vì thế mà toàn tâm yêu tôi ngay, nhưng ít nhất tôi cũng được sướng trước cái đã. Đáng tiếc miếng ăn đến miệng còn rơi! Hừ, mà Bạch Lâm cũng thật là, có điện thì có điện chứ, sợ đến thê thảmthế làm gì! Lẽ nào nàng sợ có máy quay? Hay là ban nãy chúng tôi quá gần gũi nên nàng xấu hổ? Tôi mê mải nghĩ ngợi, qua những chuyện xảy ratrong thang máy, tôi tin chắc Bạch Lâm có cảm giác đối với tôi. Nhưng vì sao nàng lại đẩy tôi ra? Tôi lờ mờ cảm thấy Bạch Lâm có nỗi lòng gì đó, nàng dường như cố ý không muốn có bất kỳ tiến triển nào với tôi.

Bà nó chứ, cái thang máy chết giẫm kia! Mày đã giúp thì giúp cho chót đi! Cứ dập dập dềnh dềnh làm ông mày khó chịu!

Vừa đi vừa nghĩ, đã đến ngay cửa nhà Bạch Lâm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Bạch Lâm vẫn đứng trước cửa không mở khóa. Tôi bất giác sững người, ngheBạch Lâm nói nhỏ: “Tiểu Triệu, tôi quên mang chìa khóa rồi.” Tôi gậtđầu, rút chìa khóa ra mở cửa. Vừa xoay chìa cửa đã bật mở, lại khôngkhóa ngoài. Tôi thoáng có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn đưa tay đẩy cửara.

Phòng khách sáng trưng, có ánh đèn hắt ra. Lòng tôi nặngtrĩu, cảm giác bất an mỗi lúc một lớn, cánh tay đẩy cửa cũng mất đi sứclực, nhưng cửa vẫn mở ra nhờ tác dụng của lực quán tính. Tôi đưa mắtnhìn vào trong nhà.

Cùng lúc tôi nhìn vào trong nhà, bên trongcũng có người đang nhìn ra ngoài. Ánh mắt chúng tôi vừa chạm nhau, tôiđã thấy như trời rung đất chuyển. Chẳng phải là Bạch Lộ sao? Sao em lạivề đây? Giờ em xuất hiện chẳng phải rõ ràng là muốn cái mạng này của tôi sao?

Người trong nhà chính là Bạch Lộ, nhìn có vẻ em vừa đứngdậy khỏi ghế sofa, chắc vì nghe tiếng tôi mở khóa cửa. Tôi thật khôngngờ cô bé Bạch Lộ này lại có thể đột nhiên quay về, đâm mình một đòn bất ngờ thế này, sặc, có trách cũng chỉ trách tôi quá lơ là. Bạch Lộ hômnay đến một cuộc điện thoại gọi, một tin nhắn cũng không gửi cho tôi, rõ ràng là có vấn đề, thế mà tôi lại chẳng hề nhận ra. (Mấu chốt là vìTưởng Nam đã phân tán sức chú ý của tôi, tôi chỉ phòng bị chị mà quênmất rằng đằng sau chị vẫn còn một kẻ địch lớn hơn đáng sợ hơn nhiều...)

Giờ thì hay rồi, lần này Bạch Lộ quay về là tôi chết chắc, chỉ tiếc vừa rồi tôi mới tìm được chút cảm giác cùng Bạch Lâm, giờ bỗng chốc phiền to,chỉ cần xử lý hơi không cẩn thận là chết không có chỗ chôn ngay. Tim tôi đập loạn lên binh binh, đầu óc lại chuyển động nhanh như bay: cũng maytôi và Bạch Lâm về khá sớm, cũng không đến nỗi khiến Bạch Lộ nghi ngờhai chúng tôi có tư tình...

Nghĩ đến đây, tôi làm ra vẻ bìnhtĩnh, bước vào nhà, đồng thời lên tiếng: “Bạch Lộ? Sao em lại về rồi?”Lúc này Bạch Lâm đi sau tôi cũng đã bước vào. Bạch Lộ nhìn thấy tôi ánhmắt còn chan chứa tình cảm, đến khi thấy Bạch Lâm phía sau, sắc mặt emliền chuyển sang vẻ kinh ngạc.

“Chị...” Em gọi Bạch Lâm, tiếng gọi nghe rất kỳ cục, như thể em vô cùng ngỡ ngàng trước việc Bạch Lâm về nhà cùng tôi.

Tôi bất giác liếc mắt qua phía Bạch Lâm, khuôn mặt đỏ lựng của nàng vẫnchưa phai màu, giờ nghe Bạch Lộ gọi chị, lập tức càng lựng thêm. Lòngtôi thầm kêu thảm, nàng thế này chẳng phải chưa đánh đã khai tôi và nàng đi hẹn hò sao? (Với biểu hiện này của Bạch Lâm, Bạch Lộ không nghi ngờmới lạ, đổi lại ngày thường, Bạch Lâm chắc chắn sẽ mắng Bạch Lộ khôngnghe lời...)

Tuy nhiên, vẻ mặt Bạch Lộ càng thêm nghi hoặc, emnhìn tôi rồi lại nhìn Bạch Lâm, cuối cùng ánh mắt em dừng lại nơi bôngbách hợp trên tay Bạch Lâm. Tôi căng thẳng đến quặn cả ruột, cả hoa cũng có rồi, có không muốn thừa nhận cũng không được nữa. Trời... thực rahoa đấy đâu phải tôi tặng, là của cô bé bán hoa cho... Sặc! Nói ra nhưthế liệu thì liệu ai tin?

Lòng rối như tơ vò, tói nuốt nước bọt,đang định nói vài câu gì đó cho không khí bớt căng thẳng thì Bạch Lộđứng trước mặt đã đột nhiên gọi: “Anh Lư lừa!” Tôi sững người, ngay sauđó Bạch Lộ bỗng lao thẳng vào lòng tôi, tôi tránh không kịp, bị em ômchầm lấy.

Trong khoảnh khắc bị Bạch Lộ ôm chầm tôi có một cảmgiác, cảm giác như mình đột nhiên bị rơi xuống một cái hố sâu không đáy. Giờ có nói gì cũng vô dụng, hành động nằm ngoài dự liệu này của Bạch Lộ đã hoàn toàn chặn đứng đường lui của tôi.

Hoa bách hợp, sặc!Bông hoa bách hợp chết giẫm kia! Nếu không phải vì bông hoa đó có lẽ tôi còn có cơ hội xoay chuyển tình thế, còn giờ đây? Nghe nói ở phương Tâyhoa bách hợp có ý nghĩa là cái chết, xem ra lần này tôi thật sự khótránh khỏi kiếp nạn rồi.

70.

Vốn dĩ được một tuyệt thếgiai nhân như Bạch Lộ ôm sẽ là một chuyện sung sướng nhường nào! Thânthể mềm mại, mùi hương thoang thoảng, tình cảm hừng hực như lửa cháy của em, ôi trời, đây tuyệt đối là cảnh tượng gã đàn ông nào cũng mơ ước!

Nhưng giờ đây, tôi được Bạch Lộ ôm mà lòng chỉ thấy khủng khiếp, khủng hoảng, khủng bố! Trong thoáng chốc, tôi suýt chút nữa thì bại liệt khuỵu xuống đất, hai tay hai chân cầm cập liên hồi, đầu óc choáng váng, hoàn toànkhông biết nên làm thế nào. Thực ra lúc Bạch Lộ chưa bổ nhào vào tôi,tuy cảnh ngộ tôi có thê thảm nhưng cũng vẫn còn cơ xoay chuyển. Giờ Bạch Lộ xuất chiêu ôm ấp tựa “Thiên ngoại phi tiên” này thì tôi đã hoàn toàn bị đánh bại.

Tôi cố liếc sang phía Bạch Lâm, nàng mới đầu đangngượng ngùng đỏ mặt, nhưng đến khi Bạch Lộ ào đến ôm tôi, trên mặt nàngchỉ có kinh ngạc, kinh ngạc và kinh ngạc! Tiếp đó tôi đọc thấy trênkhuôn mặt ấy cả vẻ khinh khi, phẫn nộ, và dường như còn cả một chút cămghét.

Xong rồi! Thế là xong thật rồi! Bởi trước đây tôi đã thổ lộ với Bạch Lâm hai lần (một lần là đêm hôm nàng đi với Cao Trào, một lầnchính là trong thang máy vừa rồi), với thế giới nội tâm phức tạp và lòng ngờ vực trước tất thảy của nàng, nàng nhất định sẽ cho rằng tôi đangđùa giỡn với hai chị em nàng. Ít nhất nàng cũng sẽ cho rằng tôi đang đùa giỡn với em nàng! Sặc! Hình tượng tôi khổ tâm tạo dựng trước mặt BạchLâm coi như đã bị hủy hoại hết rồi. Thương cho tôi vừa mới cùng Bạch Lâm tìm thấy chút cảm giác yêu đương. Tôi bất giác nhớ lại biểu hiện củaBạch Lâm trong thang máy, nhất định là nàng thích tôi, không được, tôinhất định phải nghĩ cách đảo ngược thế cục! Nhưng tôi nên làm gì đây? Ra sức đẩy Bạch Lộ ra ư?

Y nghĩ ngu xuẩn này vừa sượt qua đầu tôiđã lập tức bị gạt phăng, tôi đồng thời còn thầm khinh bỉ chính mình. Nếu tôi làm như vậy sẽ gây nên tổn thương nhường nào đối với Bạch Lộ. Hơnnữa, có làm vậy cũng chỉ khiến Bạch Lâm càng coi thường tôi hơn. Vậy,tôi cứ để Bạch Lộ ôm mình thế này, ngay trước mặt Bạch Lâm yêu dấu haysao? Tôi nhận ra mình đã rơi vào một cục diện tiến thoái lưỡng nan, dùlàm thế nào cũng đều chẳng có kết quả tốt đẹp gì. (Hừ... cái lễ Tìnhnhân này, thật là sóng gió nối tiếp bão tố…)

Thực ra xét tìnhhình hiện nay, cách tốt nhất chính là tiếp tục dùng dằng với Bạch Lộ, từ bỏ Bạch Lâm. Bởi dù gì Bạch Lộ cũng đã yêu tôi quá sâu nặng, hơn nữa em cũng dễ lừa hơn Bạch Lâm. Từ hành động ôm chầm lấy tôi của em cũngchứng minh em không muốn mất tôi. (Có phải em muốn dùng hành động này để thị uy với chị mình không? Nhưng với tình cảm giữa hai chị em, em không nên làm thế chứ...)

Nếu như từ bỏ Bạch Lộ, rất có khả năng tôisẽ mất trắng tất cả. Với tính cách đa nghi phức tạp của Bạch Lâm, có lẽtôi đã bị đào thải triệt để khỏi lòng nàng. E rằng dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể khiến nàng tiếp nhận tôi nữa. Thêm vào đó,nếu tôi cự tuyệt Bạch Lộ, chắc chắn sẽ tổn thương em. Quan trọng là trái tim yếu ớt của em, nếu tôi đang tâm nói rõ với em tất cả, liệu em có…“đứt bóng” không?

Tuy tôi nghĩ được bao nhiêu điều như thế nhưngthực ra nãy giờ mới chỉ có vài giây. Bạch Lộ vẫn đang ôm tôi, còn BạchLâm sau khi bày tỏ nỗi thất vọng, phẫn nộ, khinh khi cùng căm ghét vớitôi, giờ đã quay mặt đi chỗ khác. Tôi nhìn nàng, lòng rất muốn biết biểu hiện sau khuôn mặt vừa quay đi kia, đáng tiếc tôi không thể trông thấy. Nàng có buồn không? Nàng có rơi lệ như lần trước không?

Cánh tay cầm hoa của Bạch Lâm vốn vẫn gập lên, giờ đã buông xuôi. Những cánh hoa rũ xuống của bông bách hợp mang một vẻ đẹp thật u sầu. Lòng tôi manmác, tự nhiên tôi lại nhớ đến cảm giác ôm Bạch Lâm trong thang máy. Cáicảm giác căng thẳng, ngượng ngùng, sợ hãi, hưng phấn, hạnh phúc, hồihộp, cái cảm giác yêu chưa từng có ấy. Người tôi thực sự yêu là BạchLâm, và chỉ mình Bạch Lâm! Dù cho nàng không yêu tôi, nhưng tôi cũngkhông thể lừa gạt trái tim mình. Tôi càng không thể tiếp tục dùng dằngvói Bạch Lộ. Tôi cần phải nói rõ mọi chuyện với em!

Lòng tôi hạquyết tâm cũng đúng lúc Bạch Lâm có động tĩnh, nàng nhẹ nhàng cất bước,vào nhà, đi thẳng vào phòng ngủ. Tôi nhìn theo dáng nàng, trong thoángchốc dường như chợt nắm bắt được điều gì đó. Bạch Lâm đang đau lòng,nàng đau lòng vì tôi. Một âm thanh gào thét trong lòng tôi. Tôi khôngbiết nên buồn hay vui trước biểu hiện của Bạch Lâm. Tôi quyết định rồi!Dù cho Bạch Lâm có vĩnh viễn không chấp nhận tôi, dù cho Bạch Lộ có đaukhổ, tôi cũng không thể tiếp tục lưỡng lự nước đôi thế này được nữa. Tôi phải nói rõ mọi chuyện với Bạch Lộ! Tôi thà mất cả hai con cá còn hơntiếp tục bừa bãi dối gạt Bạch Lộ!

Ngay lúc ấy, bông bách hợptrong tay Bạch Lâm nhẹ nhàng buông rơi xuống đất. Tôi nhìn bông hoa,chợt nhớ tới một câu nổi tiếng: Thế giới của tôi là đóa bách hợp, khôngngừng rụng rơi, đến cuối cùng cũng chẳng còn chi nữa.

71.

Đến tận khi Bạch Lâm đã vào hẳn phòng ngủ, Bạch Lộ mới buông tôi ra. “AnhLư lừa,” em khẽ khàng nói. “có thể đi dạo cùng em được không?”

Tôi đang bận nghĩ xem vì sao Bạch Lâm không nói không rằng đã đi luôn vềphòng, nghe Bạch Lộ lên tiếng liền bất giác sững người, cúi xuống nhìnem. Bạch Lộ cũng đang nhìn tôi, vẻ mặt rất khó đoán. Tôi chợt nhận ra có lẽ mình cũng không hiểu gì về Bạch Lộ, hệt như tôi không hiểu gì vềBạch Lâm. Trái tim phụ nữ lúc nào cũng dao động bất ổn vậy đấy! (Trướcđây tôi cứ ngỡ Bạch Lộ chỉ là một vai diễn nhỏ bé, tôi tuyệt đối có thểhiểu mọi suy nghĩ của em, nhưng giờ đây tôi lại hoàn toàn chẳng thể nhìn thấu trái tim em.Vì sao em đột nhiên ôm tôi? Vì sao em không chào hỏigì chị mình? Sặc! Những chuyện tôi không hiểu nổi quả thực quá nhiều…)

Tôi còn đang ngây người, Bạch Lộ đã kéo tay tôi, nói: “Ra ngoài đi dạo đi!” Tôi bị em kéo ra khỏi nhà, đang lưỡng lự không biết có nên ngoái lạinhìn vào nhà lần nữa không thì em đã dùng tay kia đóng luôn cửa lại.

Ngoài trời vẫn rất lạnh, gió bắc gào rít thổi táp vào buốt mặt. Đường phốvắng vẻ hiếm bóng người, mà có đi chăng nữa thì cũng là mấy đôi tìnhnhân đang bao bọc trong ngọn lửa ái tình, những người khác đều đã sợlạnh mà trốn cả rồi. Tay tôi bị Bạch Lộ nắm lấy, nhưng lòng lại chỉ nghĩ về Bạch Lâm. Bạch Lộ dường như đã quên hẳn chuyện xảy ra ban nãy, emvừa đi vừa khe khẽ đung đưa tay, khiến tay tôi như đang chơi dung dăngdung dẻ, lòng tôi cũng chao đảo không yên: Tôi đã quyết định sẽ nói rõmọi chuyện vói Bạch Lộ rồi, nhưng nên nói thế nào đây?

Đang lưỡng lự, tôi chợt nghe Bạch Lộ lên tiếng: “Anh Lư lừa, anh có biết sao em lại về đây không?”

“Vì sao?” Tôi lơ đễnh hỏi.

“Hì hì,” Bạch Lộ cười nói: “Vì em muốn cho anh một bất ngờ thú vị...”

Tôi nghe rồi không nói gì, chỉ thầm nghĩ: Đúng là em đã cho anh một bất ngờ thú vị, một bất ngờ cực kỳ thú vị!

Đang dở chuyện, chứng tôi đã đến khu chợ đêm sau nhà Bạch Lâm. Chợ vẫn rấtđông vui, lễ Tình nhân là ngày lễ của tiểu thương nên những ngưòi bánhàng đều kiên trì bám quán.

Vừa vào chợ, Bạch Lộ liền nói: “AnhLư lừa! Em lại muốn ăn hạt dẻ xào đường rồi!” Tôi ngẩn người, nhớ ngàyhôm sinh nhật Bạch Lâm, cùng chuyện tôi đã hoàn thành ba ý nguyện củaBạch Lộ. Tôi chợt dao động, những kỷ niệm cùng Bạch Lộ bỗng chốc ùa về.

Ông lão bán hạt dẻ vẫn ở chỗ cũ, hương hạt dẻ vẫn thơm nức, chỉ có điều đắt hơn lần trước nhiều, vì đã qua mùa hạt dẻ. Bạch Lộ vẫn mua bốn lạngrưỡi, vẫn dùng phễu giấy đựng, vẫn vừa đi vừa nhấm nháp. Tất cả đềugiống hệt đêm hôm đó. Bạch Lộ cười nói ríu rít, không biết có phải emđang đóng kịch hay không. Tôi im lặng đi bên em, vừa nhớ lại nhữngchuyện ngọt ngào giữa hai chúng tôi, vừa đắn đo cân nhắc nên làm tổnthương em thế nào.

Ra khỏi chợ đêm một đoạn xa, thế giới lại trởnên tĩnh lặng. “Anh có ăn không?” Giống lần trước Bạch Lộ đưa một hạt ra trước mặt tôi, tôi lắc đầu. Em nhoẻn cười, thu tay về. (Dường như chỉcó chi tiết này là khác với lần trước...)

Ăn xong hạt dẻ, Bạch Lộ tiếp tục cùng tôi đi về phía trước, không bao lâu sau, tiệm gốm lầntrước đã lại xuất hiện truớc mắt chúng tôi. Bạch Lộ đứng trước tiệm gốmchần chừ một lúc, cuối cùng cũng kéo tay tôi bước vào.

Vào rồimới nhận ra bên trong tiệm đã không còn như lần chúng tôi đến nữa, haitay guitar cũng không còn, thay bằng một gã ngốc thổi kèn saxophone.Bạch Lộ có vẻ hơi thất vọng, chỉ ở lại trong tiệm một lát rồi lại kéotôi đi ra.

Kể từ lúc ra khỏi tiệm gốm, Bạch Lộ không nói năng gìnữa. Tôi cũng cứ im lặng như thế. Hai chúng tôi quay về trong tĩnh lặng, thời tiết vẫn đáng ghét như cũ, sầm sì phát chán. Đã sắp tới khu nhàBạch Lâm, tôi đang chuẩn bị nói chuyện tôi và Bạch Lâm với Bạch Lộ. Đúng lúc ấy, Bạch Lộ đột nhiên dừng lại, sau đó tôi nghe tiếng em nói: ”AnhLư lừa, chúng ta chia tay đi!”

72.

Phản ứng đầu tiên củatôi khi nghe Bạch Lộ nói câu này là không dám tin. Sao Bạch Lộ có thểchủ động chia tay với tôi cơ chứ? Trời! Em yêu tôi tha thiết, da diết là thế, có thế nào đi chăng nữa tôi cũng không tưởng tượng nổi em lại chủđộng đòi chia tay tôi. Thậm chí tôi đã bắt đầu nghi ngờ tai mình có vấnđề. “Sao cơ?” Tôi không khỏi thốt lên câu hỏi.

“Chúng ta chia tay thôi!” Bạch Lộ nhắc lại lần nữa.

Ánh mắt tôi tìm kiếm khuôn mặt em. Nhưng em không nhìn tôi mà đang hướngmắt về phía cuối con đường xa hút. Một lúc lâu sau, em mới lại lêntiếng: “Anh Lư lừa, có thể chuyện này quá đột ngột vói anh. Nhưng em đãquyết định rồi, vì em không còn thích anh nữa.” Giọng em rất bình tĩnh,rất vô tình, thật giống một người con gái đang đá chàng trai vốn dĩ côta chẳng có chút tình cảm. “Vừa nãy trong lúc ăn hạt dẻ em đã nghĩ kỹrồi, em đã không yêu anh nữa thì hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng ýnghĩa gì. Cũng giống như đám hạt dẻ kia, hạt dẻ hết mùa đều không ngonnữa.”

Nói thực, nghe Bạch Lộ nói muốn đá mình, tôi lại có cảmgiác nhẹ lòng. Bởi nên nói rõ với Bạch Lộ thế nào về cảm giác tôi dànhcho em là một chuyện vô cùng khó khăn. Cự tuyệt một người con gái xinhđẹp lại bị bệnh tim như Bạch Lộ là một tội ác. Giờ đây Bạch Lộ chủ độngđề nghị chia tay vừa đúng ý tôi. Nếu vậy, tôi không cần suy nghĩ đắn đoxem nên mở miệng thế nào nữa. Tuy bị đá thật nhục nhã, nhưng so đi tínhlại, Bạch Lộ đá tôi thực ra là một kết cục tốt nhất.

Bạch Lộ nóixong những lời vừa rồi thì không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn về phíaxa. Tóc em buông xõa, lúc này khẽ bay bay trong gió. Lần đầu tiên tôinhận ra trên người Bạch Lộ cũng có rất nhiều u sầu, cảm giác rất giốngBạch Lâm. Tôi nhìn em, lòng chợt gợn lên nỗi hồ nghi: Bạch Lộ đề nghịchia tay với tôi liệu có phải vì em đã biết chuyện giữa tôi và Bạch Lâmkhông? Em biết người tôi yêu là Bạch Lâm chứ không phải em, nên mới chủđộng đề nghị chia tay! Vừa rồi em nói câu “Em đã không còn yêu anh nữathì hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì” liệu có phải lànói ngược không? Có thể điều em thực sự muốn nói là: Anh đã không cònyêu em nữa thì hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì…

Hiểu rõ chuyện này rồi, tôi cũng chợt hơi hiểu ra hành động hôm nay của Bạch Lộ. Em là một người theo chủ nghĩa lý tưởng tuyệt đối, cái em cần làmột tình yêu hoàn mỹ. Tình yêu đó không thể có bất kỳ khiếm khuyết nào.Nhớ lại quãng thời gian hai chúng tôi bên nhau, quả thực hoàn toàn làmột mối tình kinh điển như trong sách vở: tài hoa hiển lộ trong lần gặpđầu tiên, sau đó là anh hùng cứu mỹ nhân, ba ý nguyện của Bạch Lộ, convirus tình yêu trong buổi tối sinh nhật em. Tất cả những chuyện này đềucó thể khiến Bạch Lộ chắc chắn tôi chính là người em đang tìm kiếm giữabiển người mênh mông.

Nhưng tối nay, khi em nhìn thấy tôi cùngchị em về nhà, em đã nghi ngờ. Điều này cũng không thể trách em, trongtình cảnh đó bất cứ ai cũng sẽ nghi ngờ thôi. Đối với một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như em, tình yêu không cho phép bất cứ ngờ vực nào. Emkhông muốn nghi ngờ tình cảm ám muội giữa tôi và chị mình, nên mới độtngột ôm chầm lấy tôi, em muốn làm vậy để chứng minh sự hoài nghi củamình là sai. Không may sao, em lại đã đoán đúng.

Tiếp đó em kéotôi đi ra ngoài, tất cả giống như diễn lại buổi tối hôm tôi hoàn thànhba ý nguyện cho em. Đây thực ra là điều Bạch Lộ cố ý sắp đặt, em muốnthông qua việc này phán đoán xem tôi yêu em hơn hay yêu chị em hơn. Vàrồi sự im lặng của tôi, vẻ không tự nhiên của tôi, hạt dẻ tôi từ chốiem, tất cả đều đã chứng minh người tôi thích là chị của em, hay chí ítcũng cho em thấy tôi yêu Bạch Lâm hơn yêu em rất nhiều. Vốn dĩ với bảntính dám yêu dám hận của Bạch Lộ, nếu người tôi thích là ai khác chắc em sẽ tìm cách kéo con tim tôi lại. Nhưng người tôi yêu lại là chị của em, với tình cảm chị em giữa hai người, em sẽ không tranh giành với chịmình. (Thực ra vừa rồi em cố ý tỏ ra lạnh nhạt với Bạch Lâm có lẽ chínhlà để dẫn dắt cho việc em chia tay tôi bây giờ, có lẽ em không muốn tôicảm thấy em đang nhường tình yêu của mình...)

Tôi vừa nhìn chămchăm vào Bạch Lộ, vừa âm thầm lý giải mọi chuyện. Trong bóng tối, nétmặt em ít nhiều có chút cô quạnh, rất đau thương, mà cũng rất lạnh nhạt. Tôi ngẩn ngơ nhận ra Bạch Lộ có một vẻ đẹp thật khó nói.

Tôi vẫn đứng im lặng, Bạch Lộ đã thôi nhìn xa xăm, quay sang tôi lần nữa. “AnhLư lừa!” em nói. “Thực ra anh là một người tốt, thật đấy…”

Sặc!Bạch Lộ thật có trách nhiệm, lại còn muốn diễn trọn vở nữa, ngay đến mấy câu an ủi cũng nói ra hết. Xem ra em đã hạ quyết tâm nhường tôi choBạch Lâm rồi đây. Hoặc em biết mình sống không được bao lâu nữa, biết em không thể cho tôi một hạnh phúc vĩnh viễn, nên sau khi phát hiện ra tưtình giữa tôi và chị em, em liền kiên quyết chia tay với tôi. Thực rađây cũng là tình yêu, một tình yêu vô cùng sâu đậm, một tình yêu vô cùng cao cả.

Tôi nhìn em nói ra những lòi vừa rồi, em cố gắng giả vờthật tự nhiên, thật lạnh lùng, nhưng tôi vẫn có thể đọc được nỗi đautrong lòng em. Tôi thực sự không biết con tim yếu ớt của em sao có thểchịu được nỗi đau này.

Em càng tỏ ra tự nhiên, lòng tôi càng xótxa. Tôi chợt nhận ra trước mặt Bạch Lộ, mình đã ích kỷ, vô tình, vô liêm sỉ nhường nào. Trong khoảnh khắc, bao điều tốt đẹp em dành cho tôi đềuùa về, đó là một tình yêu thế nào kia chứ! Tôi không còn cách nào khốngchế nổi con tim mình nữa. “Tiểu Lộ!”. Tôi gọi tên em. Bạch Lộ nhìn tôi,ánh mắt bỗng lóe sáng. Tôi không nói gì nữa, mà đưa tay ra, kéo em vàoôm chặt trong lòng.

Ôm Bạch Lộ rồi tôi lại hối hận. Cơn xúc độngbột phát tựa như ma quỷ! Giờ tôi đang ôm em rồi, tiếp đây nên làm thếnào? Lại đẩy em ra ư? Tôi bỗng thấy hận chính mình, hận mình quá khôngquyết đoán.

Trong khoảnh khắc ôm chầm lấy Bạch Lộ, tôi cảm thấyhơi thở của em trở nên gấp gáp hơn, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy cả tiếng tim em đập thình thịch trong lồng ngực. Chỉ có khuôn mặt em làvẫn lạnh nhạt như thế. Cứ vậy, hai mươi mấy giây ôm em, lòng tôi cũngluẩn quẩn đúng hai mươi mấy giây. Tôi không biết mình nên làm thế nào?Đẩy em ra? Hay cứ ôm em thế này mãi mãi không buông tay?

Đúng lúc tôi đang tiến thoái lưỡng nan, Bạch Lộ khẽ khàng vùng khỏi vòng taytôi. Thực ra với sức mạnh của tôi, nếu như tôi muốn em sẽ chẳng thể nàovùng ra được. Nhưng khi Bạch Lộ gắng sức vùng thoát, cánh tay tôi cũngliền tự động buông lỏng. Tôi nhớ đến Bạch Lâm. Nàng khiến tôi không thểnào tiếp tục ôm Bạch Lộ.

Bạch Lộ vùng khỏi tôi xong, liền lùi lại mấy bước. Trong lúc ngẩn ngơ, tôi dường như nghe tiếng em thở dài, sauđó tôi thấy em quay người đi, bỏ về khu chung cư. Cơn gió đêm càng thổicàng mạnh, tóc em bay phấp phới trong không trung. Nhìn theo bóng lưngcô độc ấy, trái tim tôi như bị ai đó xé mất một phần. Tôi không kìm nổichỉ muốn xông lên ôm chầm lấy em lần nữa. Nhưng mới bước được một bướctôi đã dừng lại. Cứ cho là tôi ôm em lần nữa rồi có thể làm sao? Lại đểem vùng khỏi tôi lần nữa ư?

Vì thế tôi chỉ ngơ ngẩn đứng đấy,nhìn bóng hình Bạch Lộ dần biến mất trước mắt mình. Mãi lâu sau, tôi mới nhận ra mặt mình lạnh buốt, lại tiếp một cảm giác lạnh buốt nữa. Rồitôi nghe từ xa loáng thoáng có tiếng người reo: “Tuyết rơi rồi… Tuyếtrơi rồi…”

Tự nhiên tôi chợt nhớ ra trong bài hát “Mãi cách mộtdòng sông” của Hứa Nguy có đoạn” Mây đen sao giữ nổi… giọt mưa muốn rơi… khóe mắt sao giữ nổi… giọt nước mắt anh rơi...

Tôi khóc rồi ư? Tôi không dám đưa tay chạm lên mặt. Càng lúc tuyết rơi càng lớn, những hạt tuyết, rơi lao xao khắp nơi.

73.

Đến khi tôi về đến nhà thì hai chị em Bạch Lâm đều đã ngủ rồi. Cửa phòngBạch Lâm đóng kín mít, không biết ở bên trong hai người sẽ nói những gì. Tôi về phòng mình, cứ trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường không tàinào ngủ nổi. Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, lộp bộp đập lên cửa sổ, nhưđang gõ vào trái tim tôi.

Hôm sau tỉnh dậy, phát hiện ra trên bậu cửa sổ phủ một lớp tuyết mỏng, nhìn ra ngoài, mặt đất đã chẳng còntuyết đọng. Không biết trận tuyết xuân này có ý nghĩa gì, là lễ tang cho mối tình đầu của tôi và Bạch Lộ chăng?

Mới sáng sớm, Bạch Lộ đãquay về trường, lúc em đi tôi không tiễn, tôi không biết còn có thể nóigì trước mặt em. Tôi đi làm nhưng chẳng thể để tâm vào công việc, BạchLâm xin nghỉ một ngày phép, không nhìn thấy nàng, tôi lại càng không yên lòng.

Mãi mới đến giờ tan làm, tôi chạy như bay về nhà. Đợi đếnkhi vào nhà nhìn thấy Bạch Lâm rồi mới coi như vững lòng hơn phần nào.Bạch Lâm rất bình tĩnh, hệt như mọi khi. Lúc ăn cơm tôi muốn nói gì đóvới nàng, nhưng không tìm ra lời.

Lặng lẽ ăn xong cơm, tôi quayvề phòng mình, đầu tiên là bật máy tính lên, nhưng chỉ mới vào mạngchừng hai ba phút đã không ngồi thêm được nữa. Tôi thả người xuốnggiường, nhưng còn sớm thế này, lòng lại rối bời sao mà ngủ được? Thế làlại bò dậy, lấy đàn ra. Chơi đàn lại nhớ đến Bạch Lộ, nhớ lúc dạy emđánh bài “Những đóa hoa ấy” hồi tết. Rồi chẳng hiểu từ lúc nào tôi đãbắt đầu đánh bài đó. Lòng đang hòa vào điệu nhạc mỗi lúc một u sầu, độtnhiên bên tai tôi vang lên một tiếng nhạc khác. Là bài ‘Nàng trong giấcmơ” của Phác Thụ. Tôi bất giác sững người, tay đang chơi đàn khựng lại.Phải một lúc sau mới xác đinh được đó chính là tiếng chuông điện thoạicủa mình. Sặc! Chẳng lẽ Bạch Lâm gọi điện cho tôi? Nhưng rõ ràng nàngđang ở nhà mà!

Tôi chợt nhớ tới buổi tối trước lễ Tình nhân, khiđó vì muốn hẹn Bạch Lâm ra ngoài tôi cũng gọi điện cho nàng dù đang ởnhà. Hay là... tôi không khỏi thầm nghĩ: hay là Bạch Lâm cũng muốn hẹntôi ra ngoài ăn tối? Hoặc nàng muốn thổ lộ với tôi? Sặc! Lẽ nào tối quaBạch Lộ đã khen ngợi tôi trước mặt Bạch Lâm, thuyết phục nàng chấp nhậntôi?

Trong lòng lo lắng nghĩ ngợi, tôi với tay cầm lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, nhìn màn hình, quả nhiên là Bạch Lâm, vội vàngnghe.

“A lô!” Tôi và Bạch Lâm gần như lên tiếng cùng một lúc, sau đó lại cùng lúc lặng đi. Chừng hơn mười giây sau, Bạch Lâm ở đầu dâybên kia mới lên tiếng: “Tiểu Triệu! Có chuyện này tôi muốn bàn với cậu,có được không?”

“Chuyện gì?” Tôi hỏi, lòng thầm nghĩ: không phảiđúng như tôi đoán chứ? Nghe giọng nàng, đến tám phần mười là muốn hẹntôi ăn cơm… Tôi đang hỉ hả trong lòng, lại nghe Bạch Lâm nói: “Là thếnày, tôi có người họ hàng sắp tới sẽ đến đây, vì vậy…”

Lời BạchLâm vừa truyền đến tai, tôi liền có một dự cảm không lành. Quả nhiên,nàng nói tiếp: “Vì vậy, tôi nghĩ không biết cậu có thể tự ra ngoài tìmnhà được không... Tiền tôi vay cậu ngày mai tôi sẽ trả lại… Ừm, cũngkhông phải gấp quá đâu, ngưòi họ hàng kia của tôi một tuần nữa mới tới,cậu có thể tìm xong nhà rồi hẵng chuyển…”

Sặc! Dù đã có chút dựcảm lờ mờ nhưng tôi không ngờ Bạch Lâm lại có thể nói ra những lời này.Đây rõ ràng là muốn đuổi tôi ra khỏi nhà còn gì! Mẹ kiếp, nàng thì có bà con họ hàng gì? Lại còn lôi cái cớ ấy ra nữa! Con tim lúc nãy còn khấpkhởi của tôi lập tức bị giội một gáo nước lạnh. Nàng nói gì tiếp đó tôiđều không nghe thấy. Mãi lâu sau, tôi mới khôi phục lại được chút ýthức, chỉ nghe Bạch Lâm vẫn đang nói trong điện thoại: “Tiểu Triệu, thật sự xin lỗi cậu...”

Tôi cố kìm nén nhẫn nhịn mới không dập luônmáy. Đợi lòng dạ ổn định lại, tôi mới lên tiếng, giọng cực kỳ lạnh nhạt: “Chị không phải xin lỗi đâu, tôi cũng đâu có là gì của chị... Ngày maitôi sẽ chuyển đi, cảm ơn chị đã chăm sóc cho tôi bao lâu nay…”