Điệu Sáo Mê Hồn

Chương 33: Hồi 033



Ánh mặt trời do chỗ cửa mở nhà đại sảnh chiếu vào, ngân châm lóe lên một tia sáng xanh lè, rõ ràng mũi châm chỉ nhỏ bằng lông trâu mà toàn thân nó được luyện bằng chất kịch độc.

Quan Tam Thắng tự nhủ:

“May mà mình chụp trúng được huyệt mạch môn gã đúng lúc khiến gã không kịp phóng được ngân châm ra. Không thì tất mình khó tránh được kiếp vận này”.

Quan Tam Thắng còn đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe Đường Toàn lên tiếng giục:

– Điểm vào vựng huyệt gã cho mau.

Quan Tam Thắng quay lại nói:

– Gã không còn sức phản kháng, chỉ cần...

Chưa dứt lời, đại hán áo lam, sắc mặt đột nhiên biến cải, mồ hôi tuôn ra đầy trán như những hạt châu nhỏ xuống.

Đường Toàn khẽ thở dài nói:

– Thế là uổng hết tâm cơ rồi.

Giả tỷ Quan Tam Thắng biết trước mà điểm lẹ vào huyệt đạo đại hán thì không đến nỗi, nhưng tiếc rằng chậm mất rồi. Chất độc đã lên cơn, lúc Quan Tam Thắng chạm vào huyệt đạo gã thì sắc mặt gã đã biến đổi tắt thở chết rồi.

Quan Tam Thắng ngẩn người ra nói:

– Thuốc độc gì mà ghê gớm thế? Lên cơn mau lẹ không ai có thể tưởng tượng được.

Quan Tam Thắng vừa buông năm ngón tay ra, tử thi đại hán áo xanh lăn xuống đất. Phí Công Lượng thong thả bước tới, chú ý nhìn thi thể đại hán khẽ thở dài nói:

– Gã này chưa có cơ hội uống thuốc độc vào bụng, không biết làm sao mà chết được?

Đường Toàn lại gần nói:

– Thuốc độc gã giấu sẵn trong miệng, lúc cần chỉ cần cắn vỡ cái vỏ ngoài là nuốt vào bụng, chất độc lập tức lên cơn.

Phí Công Lượng tủm tỉm cười nói:

– Trên chốn giang hồ thường đồn đại về tài năng của quân sư, bữa nay tôi mới biết, quả nhiên đáng khâm phục vô cùng.

Đường Toàn nói:

– Một gã hủ nho có tài đức gì mà Phí đại hiệp quá khen?

Phí Công Lượng nói:

– Có điều tiểu đệ chưa hiểu là tại sao Đường huynh biết người đó của đối phương cho trà trộn vào làm gian tế?

Đường Toàn đáp:

– Điều đó dễ lắm, bất luận là ai, chỉ cần lưu tâm một chút là nhận ra ngay.

Thoạt tiên phải biết quan hình sát sắc, tiểu đệ vừa vào nhà đại sảnh này, đã nhận ra ngay:

ai nấy nét mặt đều hiện vẻ lo âu, mà riêng người này mặt đầy sát khí...

Ngừng một lát, Đường Toàn lại nói tiếp:

– Lúc đó tiểu đệ vẫn còn lo nghi oan cho người ngay, thì nhờ được Quan huynh ra tay. Giả tỷ gã không phải là gian tế quyết không ngầm vận nội công đề phòng. Quan huynh ra tay mau lẹ là thế, nếu gã không phòng bị từ trước, tất không tránh kịp.

Thốt nhiên Thiết Mộc đại sư khẽ tuyên Phật hiệu, nói:

– Bọn lão tăng chính đang lo về việc này, nếu không được Đường thí chủ có diệu kế khám phá ra mau thì e rằng khó lòng trong phút chốc mà khám phá ra được.

Đường Toàn khoanh tay thi lễ cười nói:

– Tiểu đệ vang mệnh Bang chúa đến đây thăm các vị.

Thiết Mộc đại sư cười nói:

– Âu Dương bang chúa cùng giá lâm đấy ư? Nếu vậy hay lắm. Hiện giờ người ở đâu?

Đường Toàn nghĩ thàm:

“Nơi đây có nhiều người phức tạp, không nên thuật lại những điều Quan Tam Thắng và Vương Càn đã mắt thấy tai nghe. Nghĩ vậy liền đáp:

– Tệ bang chủ muốn thân hành đến đây thăm quí vị, nhưng vừa được tin Mẫn cô nương lại vừa thấy xuất hiện ở bờ sông và đã xuống thuyền để sắp khởi trình. Nguyên bang chủ tệ bang cùng Mẫn lão gia là chỗ thâm giao, huống chi gần đây lại có tin đồn Mẫn cô nương là chánh phạm giết cha. Tệ bang chủ sợ thị đào tẩu, sau này khó mà tìm được nên vội vã đi ngay để ngăn trở những hành động của thị, chờ khi tra xét minh bạch rồi mới để thị đi.

Phí Công Lượng hỏi:

– Con tiện tỳ đó đã rời khỏi Mẫn Trạch rồi ư?

Đường Toàn đáp:

– Lời của tiểu đệ nói đây là do tin của đệ tử tệ bang đưa đến, chắc không sai được.

Phí Công Lượng đột nhiên quay lại lớn tiếng nói với Thiết Mộc đại sư và Phàm Mộc đại sư:

– Hai vị lão hòa thượng! Việc đã đến thế này còn nói đến chuyện từ bi sao được? Đã đành các vị không muốn nói đến chuyện sát hại sinh linh, nhưng không thế thì sao ngăn trở được họ? Theo ý Phi mỗ thì Mẫn cô nương đó đã bị bắt sống từ lâu rồi, bây giờ còn đâu để lên thuyền mà định đi nơi khác?

Thiết Mộc đại sư từ từ đứng dậy, vẻ mặt nghiêm trọng nói:

– Có một điều lão tăng cần nói để các vị biết là vừa rồi lúc lão tăng vận khí điều hòa hơi thở đã phát giác ra mình bị trúng độc.

Vừa dứt lời, mọi người đều biến sắc chú ý nhìn đại sư.

Thiết Mộc đại sư thở dài nói tiếp:

– Lão tăng ngồi tỉnh tọa luyện công, thấy trong huyệt đan điền có điều khác lạ, dường như triệu chứng trúng độc.

Đường Toàn đột nhiên phe phẩy cây quạt trong tay cười nói:

– Quả vậy! Chẳng những lão thiền sư trúng độc mà thôi, mà đại đa số quí vị đều đã trúng độc nặng.

Thiết Mộc đại sư nhìn Phí Công Lượng nói:

– Phí huynh! Như vậy thì lời nữ lang nói trước không sai rồi.

Phí Công Lượng cười lạt bảo Đường Toàn:

– Xin Đường huynh coi xem tiểu đệ có bị trúng độc không?

Đường Toàn tủm tỉm cười nói:

– Phí huynh nội công thâm hậu, tuy bị trúng kịch độc nhưng lên cơn chậm hơn.

Phí Công Lượng cười ha hả nói:

– Lúc tiểu đệ ghi tên vào Ký Tử Bạ, đã uống thuốc phòng độc rồi mà?

Đường Toàn cười nói:

– Bật luận thế nào, Phí huynh cùng đã trúng độc rồi. Thuốc độc này không có cách gì khắc chế được.

Phí Công Lượng hỏi:

– Đường huynh coi thế nào mà biết tiểu đệ trúng độc? Sao tiểu đệ không thấy gì khác lạ?

Đường Toàn tủm tỉm cười đáp:

– Tiểu đệ dám cả quyết với Phí huynh, nhất định trong vòng một tháng chất độc sẽ phát tác.

Phí Công Lượng nửa tin nửa ngờ, lại ngầm vận khí thử xem, nhưng vẫn không thấy gì, thì bực mình nghĩ thầm:

“Thằng cha quân sư quạt mo này từ lúc dùng trá thuật tra ra được gian tế, xem ra giọng lưỡi mỗi lúc một lên mặt.” Phí Công Lượng nghĩ vậy cười lạt hỏi:

– Thế trong vòng một tháng mà chất độc không phát tác thì sao?

Đường Toàn hỏi lại:

– Thế Phí huynh có muốn đánh cuộc với tiểu đệ không?

Phí Công Lượng cười đáp:

– Tiểu đệ bình sinh không tin tà thuật. Nếu Đường huynh muốn đánh cuộc thì tiểu đệ cùng vui lòng.

Đường Toàn hỏi:

– Phí huynh muốn đánh cuộc như thế nào?

Phí Công Lượng đáp:

– Cái đó còn tùy ở nơi Đường huynh!

Đường Toàn cười nói:

– Tiểu đệ muốn đem thủ cấp ra đánh cuộc được chăng? Nếu trong vòng một tháng mà chất độc trong người Phí huynh không lên cơn thì Phí huynh cứ đến tệ bang hỏi bang chủ Cái Bang mà lấy thủ cấp của tiểu đệ. Tiểu đệ xin cắt đầu để sẵn chờ.

Phí Công Lượng không ngờ Đường Toàn dám cả quyết đến thế không khỏi thộn mặt ra.

Quan Tam Thắng đột nhiên lại gần khẽ bảo nhỏ Đường Toàn:

– Võ công y ghê gớm lắm, Đường huynh chớ nên ngồi lâu với y.

Phí Công Lượng nói:

– Được rồi! Đường huynh đã dám đem thủ cấp ra cá, tiểu đệ cùng đành đưa tính mạng ra đặt cuộc.

Thiết Mộc đại sư nói xen vào:

– Hai vị tội gì mà tranh hơi nhau, ai lại vì một câu nói mà đem tính mạng ra đặt cuộc bao giờ? Lão tăng cùng Âu Dương bang chủ lâu nay chưa được hội diện, chi bằng chúng ta ra cả bờ sông để hội diện cùng giúp người một tay, ngăn trở không cho con yêu nữ đó chạy thốt...

Đại sư ngừng một lát, quay lại nhìn quần hào rồi nói tiếp:

– Con yêu nữ này đã có thể hạ độc mà bọn ta không biết, tất nó có cách giải độc. Nếu bắt sống được nó thì lo gì nó không chịu đưa thuốc giải độc ra.

Những người có mặt tại đây, hầu hết đã từng bôn tẩu giang hồ đã lâu, biết nhiều hiểu rộng, kinh nghiệm dồi dào, lúc ghi tên vào Ký Tử Bạ đã vận khí đề phòng. Bây giờ nghe nói đều trúng độc cả, ai cũng lấy làm kỳ.

Vì lẽ võ công mỗi người không đều nhau nên trúng độc cùng có kẻ nặng người nhẹ, mà chất độc phát tác cũng có mau có chậm khác nhau. Số đông đã cảm thấy chất độc phản ứng, vừa nghe Thiết Mộc đại sư đề cập tới việc đuổi theo nữ lang áo trắng để bức bách nàng đưa thuốc giải độc ra ai nấy đều hưởng ứng, lục tục đứng dậy.

Đường Toàn tủm tỉm cười, vẫy Phí Công Lượng nói:

– Lời Thiết Mộc đại sư rất chí lý. Chúng mình chẳng nên vì một đôi câu tranh luận mà mất hòa khí.

Phí Công Lượng nói:

– Dù sao mặc lòng, tiểu đệ cũng không tin là mình bị trúng độc.

Đường Toàn mỉm cười nói:

– Phí huynh không chịu tin lời tiểu đệ, tiểu đệ đành chịu chứ biết nói sao...

Ngừng một giây, Đường Toàn nói tiếp:

– Nếu chúng ta bắt được nữ lang áo trắng, chắc hỏi ra được Phí huynh có trúng độc hay không?

Phí Công Lượng cười ha hả nói:

– Tiểu đệ cùng Âu Dương huynh gần hai mươi năm nay chưa gặp nhau, trong lòng rất mong nhớ. Vậy ta nên đi mau để thấy mặt ông bạn già.

Nói xong rảo bước ra khỏi nhà đại sảnh.

Quàn hào nối đuôi nhau rời khỏi nhà từ đường.

Bên ngồi đã có bảy, tám gã đại hán mặc quần áo chẽn chờ sẵn, vừa thấy Đường Toàn, Quan Tam Thắng bước ra vội vái dài làm lễ bái kiến.

Quan Tam Thắng vẫy tay hỏi:

– Bang chủ hiện giờ ở đâu?

Một gã đáp:

– Đang đứng ngồi bờ sông chờ Đường gia và Quan gia.

Đường Toàn nhíu lông mày hỏi:

– Có việc gì khẩn cấp không?

Gã ngần ngừ đáp:

– Chúng tôi vâng mệnh Bang chủ đến đón Đường gia, Quan gia mau ra bờ sông. Dường nhự.. dường nhự..

Thấy gã ngập ngừng, Đường Toàn biết ngay là có việc quan trọng liền nói:

– Thôi không cần nói thêm gì nữa, mau dẫn đường cho bọn ta.

Đoạn vẫy tay một cái, chiếc xe lừa đặc biệt lại gần. Đường Toàn bước lên xe, Quan Tam Thắng cũng bỏ ngựa để đi bộ cùng quần hào.

Mọi người chạy rất nhanh, khoảnh khắc đã trông thấy dòng sông nước chảy cuồn cuộn. Một con thuyền buồm lớn đậu gần bờ. Trên bờ sông bóng người lấp loáng, tựa hồ như đang động thủ.

Thiết Mộc đại sư rảo bước chạy nhanh hôn.

Phí Công Lượng, Quan Tam Thắng, Phàm Mộc đại sư, Dạ Ưng Tử Vương Càn cũng co giò chạy nhanh như tên bắn.

Quàn hào đi theo đều gia tăng cước lực, thoắt cái đã đến bờ sông.

Trên con thuyền nhỏ, một chàng thiếu niên mặt vàng khè, tay vượn lưng ong, hai bàn tay đẹp như ngọc, đưa mắt chú ý nhìn mọi người trên bờ.

Trên bờ sông, bảy tám người đứng kề vai, quần áo người nào cũng ướt đẫm.

Một đại hán mặt áo hồng bào, hai mắt nhìn chằm chặp vào thiếu niên đứng trên thuyền nhỏ.

Đường Toàn lẹ bước tới gần đại hán áo vàng khẽ hỏi:

– Thưa Bang chủ! Phải chăng bọn này đều bị gã thiếu niên trên thuyền kia đánh bị trọng thương hết rồi?

Đại hán áo vàng đáp:

– Phải! Tám gã này không ai đấu được mười hiệp.

Bỗng thấy đại hán mặt đỏ tía nói:

– Bang chủ! Để tôi lên thử sức y.

Đường Toàn gạt đi nói:

– Không cần...

Lại nghe Đường Toàn khẽ nói:

– Thiết Mộc đại sư, Phàm Mộc đại sư chùa Thiếu Lâm cùng Huỳnh Sơn Phí Công Lượng cùng quần hào đã đến bờ sông, Bang chủ có muốn cùng họ diện kiến không?

Đại hán áo vàng đang để hết tinh thần vào thiếu niên mặt vàng khè đứng trên thuyền nhỏ nên bọn Thiết Mộc đại sư cùng quần hào đến vẫn không biết.

Bang chủ nghe Đường Toàn nói mới quay lại nhìn, rảo bước đi tới cười ha hả nói:

– Nhị vị đại sư, lâu lắm nay mới được gặp.

Thiết Mộc đại sư chắp tay cười nói:

– Âu Dương Bang chủ vẫn khang kiện đấy chứ?

Đường Toàn thấy Bang chủ đi rồi khẽ hỏi Thần Hành Bách Công Báo:

– Gã thiếu niên trên thuyền nhỏ kia võ công cao cường lắm phải không?

Bách Công Báo đáp:

– Phải rồi! Tám tên hộ pháp bên Cái Bang ta đều bị gã đánh rớt xuống sông.

Đường Toàn gật đầu nói:

– Gã này sắc mặt vàng khè song hai bàn tay trắng như ngọc, tất là tay võ nghệ tuyệt luân.

Ngừng một lát lại nói:

– Nếu gã không phải là người đã luyện võ đến mức tuyệt luân thì nhất định mặt gã đã bôi thuốc hóa trang.

Thiết Vệ Chu Đại Chi nói:

– Tôi muốn lên thuyền tỉ thí với gã, Đường gia tính sao?

Đường Toàn tủm tỉm cười nói:

– Không cần! Bang chủ không chịu hạ lệnh cho hai vị xuống thuyền chắc người đã nhận xét võ công thiếu niên này không kém hai vị và chắc người đã sắp đặt đâu đấy xong rồi.

Thiết Vệ Chu Đại Chí cười lạt nói:

– Lão Chu này theo Bang chủ đánh đông dẹp Bắc, đã gặp hàng mấy ngàn tay cao thủ chưa chịu thua ai, chẳng lẽ không địch nổi thằng lỏi này ư? Xin Đường gia hạ lệnh để lão Chu hất gã xuống sông cho Đường gia coi.

Đường Toàn cười nói:

– Việc này phải chờ Bang chủ ra lệnh, tôi không dám quyết định.