Điểu Ngữ Chuyên Gia

Chương 5: Ký sự bệnh viện (trung)



Hai ngày sau nhiệt độ lại tăng cao, ở trong tiệm chim cảnh nóng như hỏa lò Bạch Tề cảm thấy mình đang tắm hơi, một bầy chim chóc còn ở bên cạnh líu ríu ồn ào: “Nóng muốn chết nóng muốn chết, sắp chết rồi anh anh anh anh, bộ lông xinh đẹp của ta giữ nhiệt quá, xin khối nước đá a.” “Lắp điều hòa a lắp điều hòa a, ai lắp điều hòa cho ta ta liền bán cho hắn! Muốn bán thân a muốn bán thân a!” “Thân ái chúng ta đang du lịch trên miệng núi lửa sao? Nơi này thật sự nóng muốn chết.” “Không, thân ái, ta cảm thấy chúng ta đang bơi lội trong dung nham!” “Công ty du lịch nào a, thật không phải là chim, ta muốn bắt đền!” “Thân ái, ngươi có thể đi mổ cái lão già đang phẩy quạt bên cạnh cái quạt điện kia cho hả giận, chính hắn chết sống cũng không chịu lắm điều hòa.”

Bạch lão cha không hề cảm thấy áp lực, dùng quạt hương bồ quạt mát chính mình, Bạch Tề đã nhịn không nổi nữa, đứng phắt lên khỏi chiếc ghế bị mồ hôi làm ướt.

“Ta đi gặp bạn.” Bạch Tề chui vào bếp đem bột đậu xanh trong tủ lạnh cho vào phích nước chuẩn bị mang cho Trầm Duệ Tu giải nhiệt – tuy rằng y cảm thấy người cần giải nhiệt tuyệt đối không phải cái tên đang ung dung nằm trong phòng điều hòa dưỡng thương kia, thuận tiện lấy lý do để chính mình đi hưởng điều hòa.

Bệnh viện Tam cách Phong Sơn công viên không xa, nhưng nỗi khổ khi đi dưới cái nắng hè chói chang cũng không vì khoảng cách mà giảm bớt, đợi cho Bach Tề tới khu nội trú rồi đi qua xét duyệt – phích nước cũng bị kiểm tra một chút, vệ sĩ đại ca còn nghiêm túc yêu cầu nếm thử, lại bị Trầm Duệ Tu ngăn lại.

Giây phút cánh cửa phòng bệnh mở ra, một luồng khí lạnh thổi tới, mồ hôi trên người Bạch Tề đều ngừng chảy, thoải mái đến bốn vạn bảy ngàn cái lỗ chân lông trên người y không cái nào không dễ chịu.

Có điều hòa thật tốt.

“Rốt cuộc thì ngươi đã làm bao nhiêu chuyện xấu a, là phá nhà hay buôn bán phụ nữ trẻ em? Nằm viện còn phải vệ sĩ đứng trước cửa.” Vừa bước vào Bạch Tề liền nhịn không được nói, vừa rồi khi vệ sĩ đại ca vẻ mặt uy nghiêm nghiêm túc yêu cầu nếm thử bột đậu xanh, y đều chảy mồ hôi lạnh.

“Trên đời có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, cận thận một chút sẽ không sai, dù sao bây giờ ta là bán tàn phế, có muốn chạy cũng không thể a.” Trầm Duệ Tu cười tủm tỉm nói.

“Được rồi, chắc không có người nào cầm súng tự động đá văng cửa phòng bệnh rồi cho ngươi một băng đạn chứ.” Bạch Tề trêu đùa.

Trầm Duệ Tu nhìn y đầy thâm ý: “Ngươi nghĩ vì sao ta lại phải vào bệnh viện?”

“Không phải tại nạn xe sao?” Bạch Tề kinh ngạc hỏi lại.

“Đường rộng như vậy cứ nhất định muốn đâm vào ta cũng không phải dễ, đáng tiếc ta kịp thời tránh đi. Người cảm thấy tiếc nuối nhất định nhiều hơn những người cảm thấy may mắn a.” Trầm Duệ Tu cười cười.

“………Nhân duyên của ngươi thực xui xẻo.” Bạch Tề lại nhìn hai con vẹt trong ***g sắt xưa nay không coi chủ nhân ra gì kia nhịn không được chêm thêm một câu, “Điểu duyên cũng chẳng ra sao.”

Trầm Duệ Tu đành phải cười khổ rồi nói sang chuyện khác: “Trong phích nước là bột đậu xanh?”

“Ân, thời tiết dạo này rất nóng a, uống một chút đậu xanh lạnh có thể giải nhiệt.” Bạch Tề lấy thìa và bát múc cho hắn một chút, đặt lên trên tủ đầu giường.

“Cám ơn.” Trầm Duệ Tu lấy thìa nếm thử một chút, “Hương vị rất không sai.”

“Bột đậu xanh muốn nấu ra hương vị đặc biệt cũng rất khó.” Bạch Tề cười cười.

Hai con vẹt trong ***g sắt cũng không để yên: “Bất công, bất công, chúng ta cũng muốn ăn!”

Bạch Tề nhìn hai con vẹt đang kêu nha nha, hai tiểu tử này liều mạng đem đầu lách ra khỏi lông sắt, dùng ánh mắt tội nghiệp để van nài Bạch Tề, khóe miệng bạch Tề run rẩy, hai tiểu tử này luôn biết làm thế nào để khiến y mủi lòng.

“Không ngại ta cho chúng ăn một chút đậu xanh đi?” Bạch Tề hỏi.

“Tùy ý.” Trầm Duệ Tu rất hào hứng nhìn y.

Hai con vẹt được như mong muốn, mau mau nuốt ăn.

“Hương vị cũng bình thường thôi.” Tiểu Ba vừa ăn vừa lẩm bẩm.

“Có ăn là đã tốt lắm rồi, đừng kén chọn.” Tiểu Phỉ đẩy nó một chút rồi chui đầu vào hộp thức ăn.

“Lão bà chừa cho ta một chút a!”

“Đừng dài dòng, ta phải dự trữ năng lượng để đẻ trứng!”

“Mùa sinh sản của chúng ta còn rất xa………..”

“Cái này gọi là dự trữ trước! Hiểu không?”

“Hiểu hiểu hiểu, lão bà nói luôn luôn đúng.”

Bạch Tề nhịn không được mỉm cười, vẹt ngực đỏ cái mạnh mẽ hơn con đực rất nhiều, chim cái hung hãn mổ bị thương chim đực muốn *** với nó là chuyện không có gì lạ, theo y từng chứng kiến, đại đa số vẹt ngực đỏ đực đều rất sợ vợ.

Nghe hai con vẹt líu ríu cãi nhau cũng là một chuyện thú vị, Bạch Tề nhất thời xem nhẹ người bệnh đang nằm trên giường, chuyên tâm nghe hai tiểu tử kia biểu diễn vở kịch gia đình nhà chim.

Trầm Duệ Tu yên lặng nhìn y, Bạch Tề đã đắm chìm trong thế giới của loài chim, nụ cười trên mặt ấm áp ôn nhu, vẻ mặt rất chăm chú. Hắn luôn cảm thấy người tên Bạch Tề này rất khác biệt. Nói không rõ vì sao, chỉ là ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy y, hắn liền cảm thấy được y cách hắn rất xa.

Rất thích chim, thích nghe bầy chim chóc líu ra líu ríu, khi chăm sóc chúng rất kiên nhẫn rất nghiêm túc, thường thì thầm nói chuyện với chúng. Có đôi khi hắn thậm chí có một loại ảo giác, Bạch Tề hiểu được bầy chim chóc này đang nói gì.

Trầm Duệ Tu nhớ phụ thân hắn cũng thế, đôi khi sẽ rất nghiêm trang nói chuyện cùng Huyền công tử, thật giống như Huyền công tử hiểu được, mà Huyền công tử quả thật cũng trí tuệ dị thường, thỉnh thoảng sẽ bay nhảy náo loạn ầm ỹ, thỉnh thoảng lại nhu thuận đậu trên tay vịn của cầu thang lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt thông minh giống như một con người.

Có lẽ những người yêu chim sẽ đem những tiểu sinh linh này coi như đồng loại để bảo vệ, bởi vì chúng nó đáng được như thế.

“Ngươi đang cười cái gì?” Trầm Duệ Tu tựa trên gối đầu nhìn Bạch Tề mỉm cười, nhịn không được hỏi.

Bạch Tề phục hồi tinh thần lại, nháy mắt với hắn: “Vẹt thật đáng yêu.”

Ý cười nơi khóe miệng Trầm Duệ Tu càng ngày càng đậm: “Chủ tiệm đang mèo khen mèo dài đuôi sao?”

Bạch Tề ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng: “Ý ta là loài chim đều thực đáng yêu.”

“Ân.”

Bộ dáng tranh ăn của hai con vẹt thực đáng yêu, Tiểu Ba bị lão bà ức hiếp ngồi xổm trong ***g sắt ủy khuất nhìn Bạch Tề càng đáng yêu, Bạch Tề sờ túi muốn tìm chút gì để an ủi con vẹt sợ vợ, bỗng nhiên sờ đến hai viên hạt dẻ rang đường – từ nhỏ y đã có thói quen nhét các loại thức ăn của chim vào trong túi, vì chuẩn bị cho cái lúc bị lũ chim xin ăn bao vây còn có thể thuận lợi bỏ lại thức ăn mà chạy trốn.

“Tiểu Ba cũng rất thích ăn hạt dẻ, chắc khoảng vào mùa thu năm ngoái, ta bị nó thấy đúng lúc đang ăn hạt dẻ, nó không chịu buông tha nhất quyết muốn nếm thử một chút, kết quả, số hạt dẻ ta mua về hơn một nửa là bị nó vơ vét hết.” Bạch Tề vừa bóc hạt dẻ vừa nói.

Trầm Duệ Tu mỉm cười nhìn y bóc hặt dẻ đút cho Tiểu Ba, Tiểu Ba sớm đã vỗ cánh phành phạch như muốn phá cái ***g sắt bay tới tranh ăn hạt dẻ, lúc này còn đang kêu nha nha không ngừng.

Bạch Tề trêu nó: “Hạt dẻ.”

Tiểu ba ngoan ngoãn: “Hạt dẻ~”

Giọng nói còn rất ngọt a.

Tiểu Phỉ vừa ăn đậu xanh vừa nói thầm: “Không có tiền đồ!”

“Nó học rất nhanh a.” Trầm Duệ Tu cảm thán, hắn dùng cả buổi trưa dạy Tiểu Ba nói “nhĩ hảo”, Tiểu Ba chỉ biết kêu nha nha, kết quả Bạch Tề tới vừa nói hai câu là dạy được, chẳng lẽ thật sự là kỹ năng chuyên môn sao?

Tiểu Ba ngậm được hạt dẻ ăn rất mỹ mãn, dùng móng gẩy hạt dẻ đưa vào trong miệng, cái mỏ vừa khoằm vừa nhọn mổ mổ, mổ tới khi trúng giữa hạt dẻ.

Tiểu Phỉ thấy nó làm, thèm ăn cũng vươn đầu lại đây mổ, hai con vẹt lại bắt đầu tranh ăn, mà kết quả tất nhiên là Tiểu Phỉ đoạt được chỗ hạt dẻ còn lại.

Bạch Tề lắc đầu thở dài, Tiểu Ba thật sự rất vô dụng, câu “không có tiền đồ” kia của Tiểu Phỉ thật sự là vừa ngắn gọn vừa chính xác miêu tả tính cách của nó – một con chim sợ vợ.

Tiểu Ba dùng đôi mắt to đen lúng liếng nhìn chằm chằm hạt dẻ còn lại trên tay Bạch Tề, Bạch Tề chép miệng hai tiếng, vẫn tốt bụng đem Tiểu Ba mang ra khỏi ***g sắt, sờ sờ đầu nó nói: “Đi chào hỏi chủ nhân ngươi.”

Tiểu Ba ngoan ngoãn vỗ cánh bay đến đậu trên cái chân còn đang bó bột bị treo lên của Trầm Duệ Tu, bộ dáng nhỏ trông rất đắc ý: “Nhĩ hảo, nhĩ hảo!”

“Ngươi bóc cho nó ăn đi.” Bạch Tề đem hạt dẻ ném cho Trầm Duệ Tu.

Tiểu Ba là kiểu tham phú phụ bần, vừa thấy hạt dẻ ở trong tay chủ nhân mới, lập tức nhảy nhảy tới trên vai Trầm Duệ Tu bắt đầu lấy lòng cọ cọ mặt hắn.

Trầm Duệ Tu dường như cảm thấy thụ sủng nhược kinh, hắn cũng không biết thì ra con vẹt hắn nuôi cũng tinh ranh như thế.

Tiểu Ba đoạt được hạt dẻ lại bay về trên ***g sắt, một chân bám lấy ***g, một chân giơ hạt dẻ lên khoe khoang với Tiểu Phỉ: “Xem, ta cũng có hạt dẻ!”

Tiểu Phỉ liếc nhìn nó, có lẽ là không thích nhìn nó đắc ý, hừ một tiếng: “Giao ra đây.”

“Lão…..lão bà, đừng mà, người cũng có rồi………..”

“Có giao ra không?”

Tiểu Ba đáng thương nhìn hạt dẻ cầm trong chân, lại nhìn Tiểu Phỉ đang trợn trừng mắt, đang thương hề hề đem hạt dẻ tiến vào trong ***g sắt.

“Coi như ngươi thức thời.” Tiểu Phỉ hừ một tiếng, vung chân đoạt lấy hạt dẻ.

“Không còn nữa, không còn nữa, hạt dẻ không còn nữa……..” Tiểu ba vô cùng ai oán nỉ non.

“Không nghĩ tới vẹt cũng tình cảm như vậy.” Trầm Duệ Tu vẫn chú ý tới hai tiểu tử kia, đột nhiên cảm khái.

Mồ hôi lạnh trên người Bạch Tề chảy ầm ầm, có thể coi sự áp bách bóc lột trắng trợn thành biểu hiện của tình cảm, này……Quên đi, không biết ngôn ngữ nên hiểu lầm rất nhiều. Y không hứng thú làm phiên dịch miễn phí, không chừng còn bị đưa đi viện nghiên cứu để giải phẫu, hoặc bị bắt đi làm gián điệp? Một nghề không tồi như thế chỉ cần mang theo một con chim sẻ y đã là kẻ chiến thắng.

Suy nghĩ lập tức bay xa, tiếng hai con vẹt cãi nhau ầm ỹ cùng dần biến mất, Bạch Tề nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài của sổ, nắng hè chói chang, không trung cũng hiếm khi chỉ một màu xanh như thế, ngay cả một gợn mây cũng không có.

Ánh nắng chói mắt giống như muốn đem hơi nước ở khắp nơi hấp thu sạch, cho dù cách một tầng thủy tinh cũng cảm thấy vẫn bị tổn thương.

“Kéo rèm xuống đi.” Giọng nói của Trầm Duệ Tu Truyền đến, lập tức đánh gãy Bạch Tề thất thần.

“Ân.”