Điểu Ngữ Chuyên Gia

Chương 15: Ngoài ý muốn (hạ)



“Chúng ta thực sự đang hẹn hò sao?” Trầm Duệ Tu nhìn đĩa bánh quẩy đầy mỡ và hai ly sữa đậu nành trên bàn hỏi.

“Đương nhiên.” Bạch Tề cắn bánh quẩy nói, “Nhanh ăn đi, tiệm này bán bữa sáng rất đúng giờ. Ta vẫn hay ăn ở trong này.”

“Cách biểu hiện tình yêu của ngươi thực đặc biệt.” Trầm Duệ Tu nhỏ giọng lầm bầm, “Lần trước là đi bắt giun, lần này là sáng sớm đã đem người ta tha xuống giường, lần sau là gì?”

Quả thật rất không giống người bình thường, tỷ như vừa sáng ra đã gọi điện đem Trầm Duệ Tu gọi dậy cùng đi ăn điểm tâm, địa điểm cũng chỉ là một tiệm bán đồ ăn sáng nhỏ. Cũng may hắn không mặc âu phục tới đây, bằng không thật sự là mất mặt tới tận cảnh giới nào đó rồi.

“Hẹn hò a, đương nhiên phải ăn no bụng mới có tinh thần đi hẹn hò. Bụng còn rỗng tuếch đã bàn chuyện Platon vậy không phải bị thần kinh cũng là kẻ thô lỗ.” Bạch Tề liếc nhìn hắn một cái, lại tiếp tục cắn bánh quẩy.

“Bạn của ngươi sao Tiểu Tề a?” Bạch Tề hiển nhiên là khách quen của tiệm ăn sáng này, ông chủ còn chào hỏi với hai người.

“Đúng vậy, hắn lười, ta kéo hắn dậy sớm để tập luyện a.” Bạch Tề cười hì hì nói.

Nói xấu, nói xấu trắng trợn.

Trầm Duệ Tu rất muốn giải thích rằng hắn cũng là một thanh niên tốt rất nhiệt tình chăm chỉ rèn luyện, ngày đi làm bình thường hắn vẫn luôn dậy sớm tập chạy, sau đó tắm rửa một cái lại đi làm. Nhưng ngày nghỉ sẽ không như thế, bình thường sẽ dậy rất trễ.

“Này, nếm thử bánh bao chiên ở nơi này một chút, cũng không tệ.” Bạch Tề gắp cho hắn một cái bánh bao chiên, Trầm Duệ Tu thử một miếng, quả thật ngon.

“Ăn xong rồi đi đâu?” Trầm Duệ Tu hỏi.

“Mới đây công viên Phong Sơn có tổ chức triển lãm hoa cúc biết chưa?”

“Ân.”

“Đi tới đó đi dạo đi, ta đi qua rất nhiều lần, nhưng ngươi chắc cũng chưa đi đi.” Bạch Tề ung dung nói, y sống ở đây, trong thời gian triển lãm y cũng đã đi dạo ba bốn lần.

“Hảo.”

Mới vừa đi ra ngõ nhỏ liền gặp phải hai con chim sẻ, một con trong đó chỉ đứng trên tường dậm chân kêu lên:“Tiểu Tề Tiểu Tề, vụn bánh mì với nho khô, ngươi đáp ứng ta, sáng sớm nay ta đi hỏi, ngươi thế nhưng không ở nhà! Không được quỵt nợ a!”

Bạch Tề cười cười, từ trong túi áo lấy ra một cái gói giấy, đổ ngược xuống đất, toàn bộ là vụn bánh mỳ và nho khô.

“Ta tùy thân mang theo a.” Bạch Tề đắc ý nói.

“Thế còn tạm chấp nhận được.” Chim sẻ vừa lòng nhảy xuống vừa cùng đồng bạn cùng nhau mổ, vừa đắc ý dào dạt khoe khoang với đồng bạn, “Xem đi, đi theo ta ăn ngon uống cay, ngươi liền theo ta đi.”

Con chim sẻ còn lại kia vừa mổ vừa nói thầm: “Ta vẫn thích hạt kê hơn vụn bánh mì.”

“A? Tiểu Tề Tiểu Tề, phần vụn bánh mỳ và nho khô cho một năm có thể đổi thành hạt kê không a?” Chim sẻ vội la lên.

Bạch Tề nhìn nhìn Trầm Duệ Tu, buông tay nói: “Ngươi không ngại nuôi thêm hai con chim sẻ đi.”

“Ta nghĩ không có vấn đề gì.”

“Vậy là tốt rồi, này, về sau ngươi liền bám lấy hắn đi, bảo đảm có đồ ăn cho ngươi, gọi đồng bạn của ngươi cũng đừng khách khí. Người này là kẻ có tiền, ăn bao nhiêu cũng không hết.” Bạch Tề chỉ vào Trầm Duệ Tu rồi quay sang nói với con chim sẻ.

“Oa, ngươi đúng là ghen ghét người ta giàu có a.” Chim sẻ cười hì hì nói.

“Đúng, ta chính là ghen ghét người giàu có.” Bạch Tề nói lầm bầm, vươn tay kéo Trầm Duệ Tu đi.

“Ta cũng ghen ghét người giàu.” Con chim sẻ còn lại vẫn đang mổ bánh mì tiết nói.

“Thân ái, của ta chính là của ngươi, của ngươi cũng là của ngươi, ngươi còn ghét ghét làm gì, cùng là có tiền a.” Chim sẻ con nhảy lại gần mổ mổ đầu nó.

“Không được dấu riêng hạt kê bánh mì tiết nho khô, không được mắt đưa mày lại với mấy con chim sẻ khác, không được để trứng cùng chim sẻ khác, không được bỏ nhà trốn đi vài ngày không về……..”

“Ok!”

Khu triển lãm hoa cúc trong công viên Phong sơn cũng không lớn, đi một vòng thôi cũng đã hết, hai người liền sóng vai đi lên trên núi. Công viên Phong sơn nếu đã tên là Phong Sơn tự nhiên cũng không có ít cây phong, hơn nữa bây giờ vừa đúng là mùa thu, lá phong trên núi đều chuyển sang màu đỏ, nhìn qua cũng có chút nhiệt huyết rực rỡ.

Lũ chim trong tán cây đang líu ríu, vẻ mặt Bạch Tề mỉm cười nghe tiếng huyên náo của bầy chim, hoàn toàn đem người đứng bên cạnh ném ra khỏi đầu.

“Chúng nó đang nói cái gì?” Trầm Duệ Tu ra tiếng hỏi. Hắn vẫn đi bên cạnh Bạch Tề, nhưng nhìn biểu tình của đối phương thì hiển nhiên y đã quên sự tồn tại của hắn, mà đang vui vẻ chuyên chú nghe bầy chim bát quái.

“Chúng nó đang oán giận người tới xem triển lãm hoa cúc nhiều quá, ồn ào vô cùng; đám kia đang bàn chuyện về mấy con mèo hoang ở gần nơi này, mỗi ngày cùng mấy con mèo đang chiếm lĩnh ở đây đánh nhau, nửa đêm đánh kêu gào không ngừng; còn mấy con kia…….” Bạch Tề nhìn mấy con chim sẻ đậu trên cây phong cách đó không xa, quay sang cười nói với Trầm Duệ Tu, “Đang nói về chúng ta a.”

“Nga?”

“Muốn biết?” Bạch Tề ngẩng đầu nhìn Trầm Duệ TU cười tủm tỉm hỏi, vẻ mặt giảo hoạt.

“Ta bỗng nhiên có chút do dự………”

“Làm gì có người làm phiên dịch miễn phí, dạo này hình như phiên dịch viên rất khan hiếm a. Ta lại phiên dịch tiếng chim, cả thế giới này có mấy người biết tiếng chim để tới phiên dịch cho ngươi? Cho nên ta rất qúy giá a.” Bạch Tề cười nói.

Gương mặt Trầm Duệ Tu mang theo nụ cười sủng nịch, cúi đầu hôn nhẹ lên môi y: “Này là tiền đặt cọc.”

Bạch Tề giật mình nhìn quanh bốn phía, may là nơi này cũng khá bí mật không có người nào khác, sau đó giẫm mạnh lên chân hắn: “Trước thanh thiên bạch nhật ngươi kiềm chế một chút cho ta!”

“Nơi này rõ ràng thực vắng vẻ…………”

Trầm Duệ Tu còn chưa nói xong đã bị Bạch Tề đang xanh mét mặt cắt ngang: “Vắng vẻ? Nơi này không có ai, nhưng là có chim!” Nói xong chỉ vào mấy nhánh cây nói, “Nơi này, nơi này, còn cả nơi này!”

Đáp lại y chính là tiếng trêu chọc của bầy chim: “Eo eo, giữa ban ngày ban mặt đã ôm ôm ấp ấp, xấu hổ xấu hổ xấu hổ.” “Loài người các ngươi cứ thích vào trong bụi cây khanh khanh ta ta, thật sự là, mù hết mắt chúng ta.” “Hắc hắc, cẩn thận ta nói cho cha ngươi.”

Bạch Tề lại buồn bực một chút, y vốn còn định gạt Bạch lão cha, kết quả người ta biết từ lâu rồi, vẫn ung dung thản nhiên, một hôm ăn cơm đột nhiên nói: Tiểu Tề a, hôm nào mang người về nhà cho ta xem đi.

Lúc ấy Bạch Tề thật sự bị dọa sợ. Y quả nhiên rất khờ khạo, lão cha y ngày thường liền thích nghe bầy chim bát quái, có chuyện gì lại dấu được hắn? Bất quá may rằng chuyện bắt cóc không cho hắn biết, bằng không chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy đã ngầm đồng ý chuyện y và Trầm Duệ Tu.

Vừa nhấc đầu liền đối diện với ánh mắt của Trầm Duệ Tu, ý cười trong mắt hắn làm Bạch Tề bức rức, y ho khan hai tiếng rồi nói: “Dù sao đều đã cùng một chỗ, hôm nào theo ta đi gặp cha ta đi.”

“Được.” Trầm Duệ Tu đáp ứng rất nhanh, “Lại nói tiếp nếu không phải bá phụ mở tiệm chim cảnh như vậy chúng ta thật đúng là chưa chắc đã gặp nhau đâu.”

Bạch Tề liếc nhìn hắn nói: “Cũng chưa chắc, kỳ thật có một chuyện mà ngươi không biết, ta cũng chưa nói cho ngươi. Ta trước kia từng cứu mạng ngươi.”

Vẻ mặt Trầm Duệ Tu đầy khó hiểu, nhìn về phía Bạch Tề chờ y nói tiếp.

“Trước đây không phải ngươi từng bị bắt cóc sao, khi đó có con chim sáo – cũng chính là Huyền công tử – tới tìm cha ta, kết quả cha ta không ở nhà, cho nên nó liền nhờ ta viết tờ giấy, phía trên viết chính là nơi ngươi bị nhốt. Hừ hừ, nếu không có ta hỗ trợ ngươi sao có thể dễ dàng được cứu như vậy?” Bạch Tề đắc ý bĩu môi nói.

Trầm Duệ Tu sững sờ, hỏi ngược lại: “Vậy khi ngươi tới phòng bệnh đã biết ta là ai?”

“Tất nhiên, khi ngươi nói lại với ta ta còn đang hoảng sợ, nghĩ thầm rằng sao lại khéo như vậy.” Chuyện tới bây giờ Bạch Tề còn cảm thấy vận mệnh thần kỳ, tờ giấy đầy duyên phận của nhiều năm trước thế nhưng lại tác thành hai người. Hai chữ duyên số, thật đúng là tuyệt diệu.

“Vậy ngươi muốn ta lấy thân báo đáp sao.” Trầm Duệ Tu cười nói.

Bạch Tề nhếch môi cười rất sảng khoái, còn vỗ vỗ bả vai TRầm Duệ Tu, hôn một cái thật kêu lên mặt hắn rồi nói: “Đúng, ngươi liền theo đại gia ta đi.”

Đáp lại y chính là nụ hôn của Trầm Duệ Tu, ôn nhu mà cường thế. Bạch Tề nghĩ, có lẽ người này chính là người mà y vẫn luôn chờ đợi, là một nửa có thể cùng y từ từ bước đi trên cuộc đời này.

Bầy chim còn đang huyên náo: “A a a a a a a, mù rồi mù rồi, ta nhất định sẽ bị đau mắt hột a!” “Này, ta nhớ rõ lần trước ngươi còn chạy tới nhìn lén Bạch Tề tắm rửa.”

“Vây xem vây xem, gấp rút vây xem a, rất kích thích! Cư nhiên giữa ban ngày ban mặt ở trong bụi cây ôm hôn!” “Này đã là gì, lần trước ta còn nhìn thấy một đôi “dã chiến trực tiếp” cơ.”

“Chán ghét! Người ta mới phá xác ba tháng, hảo thẹn thùng thôi!” “Đừng giả vờ, lần trước ta còn thấy ngươi cùng A Mông ở quảng trường bên cạnh thân thiết a.” “Cái gì, ngươi rình coi?!”

Bạch Tề nhịn không được đẩy ra Trầm Duệ Tu cả giận nói: “Ai còn lảm nhảm thì đừng hòng tới nhà ta đòi ăn!”

Bầy chim im phăng phắc, Trầm Duệ Tu bất đắc dĩ nhìn Bạch Tề. Bạch Tề cuối cùng cũng nhớ đến người yêu vừa bị y đẩy ra, nháy mắt mấy cái để lấy lòng rồi hỏi: “Nếu không thì chúng ta lại tiếp tục?”

Trầm Duệ Tu nhéo nhéo mặt Bạch Tề, lôi kéo y ra khỏi rừng phong. Có một số chuyện vẫn là về nhà kéo màn lên rồi mới làm thì tốt hơn, ngô, còn phải đem hai con vẹt ở nhà kia nhốt vào phòng tắm.

Thì ra từ rất lâu trước kia bọn họ đã có liên hệ, tuy rằng hai bên đều không hiểu rõ, tuy rằng xa nhau nhiều năm và chưa từng biết về một đoạn duyên phận như thế, nhưng trải qua rất nhiều cơ hội bọn họ vẫn đi tới cùng nhau.

Kỳ thật duyên phận tới sớm hơn bọn họ nghĩ, nhưng may mà cả hai đều không bỏ lỡ nhau.