Điều Giáo Sư Đích Chức Nghiệp Đạo Đức

Chương 22



Buổi tối, thông báo chụp hình kết thúc, vì cảm ơn Ngụy Cửu “Xả thân dâng hiến” cùng “khách mời” Tạ Vấn Thiên , Trịnh Khốc chủ động mời hai người bọn họ vào khách sạn gần đó hảo hảo ăn một bữa, cũng biết điều mà cho Tạ Vấn Thiên cùng Ngụy Cửu chung một gian phòng.

“Vì cái gì là một phòng?” Ngụy Cửu cùng Tạ Vấn Thiên đồng thời hỏi.

“Tiết kiệm tiền chứ, cũng không phải một nam một nữ, sợ cái gì a?”

Trịnh Khốc trả lời đúng lý hợp tình, anh ta hướng Tạ Vấn Thiên nhíu mày, ánh mắt hứng thú nhìn cặp mông tròn trịa của cậu .

Cuối cùng, Trịnh Khốc đỉnh đầu mào gà, mắt hí hí mà nửa nhìn trộm Tạ Vấn Thiên cùng Ngụy Cửu lặng lẽ không lên tiếng trên sàn lầu đi trở về phòng.

Đêm nay, chỉ sợ là một đêm mất hồn .

“Cửu ca, anh tắm trước đi.”

Vừa mới vào phòng, Tạ Vấn Thiên nhìn nhìn sắc mặt hơi hơi đỏ lên của Ngụy Cửu , hướng hắn cười nói.

Ngụy Cửu uể oải gật đầu, sắc mặt trở nên càng đỏ, hắn một bên cởi quần áo một bên nhìn lén Tạ Vấn Thiên đang quậy nước, sườn mặt của đối phương anh tuấn , thật đúng là đẹp.

“Muốn cùng nhau tắm không?”

Sau khi Ngụy Cửu cởi quần lót, thân thể thẳng tắp mà đứng ở giữa phòng , thời điểm hắn nói ra lời này cảm thấy được tim đập đến đặc biệt nhanh.

Tạ Vấn Thiên chậm rãi quay đầu, đem ly nước đặt ở một bên, trên người nam nhân trước mặt còn có không ít dấu vết bị dây thừng buộc chặt quá lưu lại, trong mắt của cậu xem ra, thân thể từng có dấu vết chịu ngược như vậy thực gợi cảm.

“Vậy anh giúp tôi cỡi quần áo đi ?”

Tạ Vấn Thiên vẻ mặt thờ ơ cuối cùng có một chút biến hóa, cậu thản nhiên mà nở nụ cười , đi tới bên người Ngụy Cửu, rồi mới đem người dựa đến trên lưng đối phương, thật giống như bọn họ là một đôi người yêu thân mật như vậy.

Ngụy Cửu cẩn thận vui mừng mà cởi khuy quần áo của Tạ Vấn Thiên , hắn quả thực không thể tin được đối lại có thể đơn giản như thế đáp ứng yêu cầu của mình , cảm giác này liền cùng sau khi uống rượu giống nhau, tựa như không đúng thật vậy.

Có lẽ, mình đúng là say.

Ngụy Cửu nhìn Tạ Vấn Thiên bị mình cởi đến thừa lại một cái quần lót , môi giật giật, hắn nhìn đối phương thỉnh thoảng vươn đầu lưỡi khẽ liếm môi, có một loại thúc đẩy muốn hôn cậu .

Tạ Vấn Thiên khóe miệng hơi hơi nhếch lên, đó là chiêu bài tươi cười của hắn , ôn nhu mà mị hoặc.

“Tiểu Tạ. . . . . .”

Ngụy Cửu cuối cùng mê võng .

Hắn rốt cuộc quản không được nhiều như vậy, đẩy Tạ Vấn Thiên liền đem đối phương áp tới giấy dán đầy vách trên tường.

Lúc này bản sắc hung ác tàn bạo trong hắn nên thể hiện đi , hắn hung hăng mà hôn môi Tạ Vấn Thiên, lấy tay nhấn ở cổ tay của đối phương, cự tuyệt tất cả phản kháng.

Thật ra, Tạ Vấn Thiên cũng không muốn phản kháng, nhưng mà cậu thật cũng không nghĩ tới Ngụy Cửu phát tình sẽ thô bạo như thế.

Bởi vì cậu ở giữa cái hôn quá mãnh liệt của đối phương mà có chút hít thở không thông, nhưng Ngụy Cửu cũng không cho cậu cơ hội gì để thở , chính là một mùi rượu ở vùng miệng Tạ Vấn Thiên thỏa sức mà đoạt lấy, đoạt lấy vùng này trong lòng hắn sớm đoạt lấy qua vô số lần .

“Ừ. . . . . .”

Tạ Vấn Thiên có chút buồn khổ mà giãy dụa , súng ở thân dưới cùng cái khố dưới Ngụy Cửu kia thực tự nhiên mà bắt đầu quá trình chà lau cho nhau.

Mà lúc này, Ngụy Cửu buông lỏng cái miệng của cậu ra,trên môi hai người đều mang sợi nước miếng trong suốt , ánh mắt hai người cũng đều ngày càng hỗn độn.

Chuyện tắm rửa này, cuối cùng vẫn là bị một cái khác là có chuyện xảy ra quan trọng hơn thay thế .

Thời điểm ngã ở trên giường, ánh mắt Tạ Vấn Thiên đặc biệt mà trong vắt, cậu vững vàng mà thở gấp, miệng lẩm nhẩm mà nói một vài câu gì đó.

Ngụy Cửu một câu không có nghe rõ, hắn đã muốn tiến vào một loại trạng thái kỳ quái , hốt hoảng, đặc biệt hưng phấn.

Hắn cúi đầu mắt nhìn nam căn phấn khởi của mình , tươi cười trên mặt có vẻ du côn mà ôn nhu, tiếp theo hắn lại nhìn phía Tạ Vấn Thiên, ánh mắt kia liền giống hắn lần đầu tiên trông thấy đối tượng tình yêu, sinh mệnh chân chính của mình .

“Anh. . . . . . yêu em, tiểu Tạ .”

Tạ Vấn Thiên sờ sờ môi của mình bị hôn đến sưng lên, trong ánh mắt trong vắt cũng lộ ra ôn nhu nhè nhẹ.

Cậu kéo xuống phòng tuyến cuối cùng trên người của mình ── cái quần lót kia, rồi mới hiện ra dục vọng của mình cũng sớm ngẩng cao .

Ánh mắt Ngụy Cửu nhíu lại, hiểu ngầm ý mà bò lên giường.

Hắn nửa say mà ôm Tạ Vấn Thiên, đem chân đối phương nâng lên.

Cảm thấy thịt ở đối phương tới gần là lúc Tạ Vấn Thiên hoảng loạn một chút, cậu dù sao ít có làm chuyện như vậy, nhưng là Ngụy Cửu lại ôn nhu mà nhìn cậu, hướng hắn lắc đầu.

“Thả lỏng được không?”

Những lời nói tối đa này thật ra là của chính mình, là mình ở điều giáo đủ loại khách khi trong lời nói an ủi bọn họ. Không nghĩ tới, có một ngày, những lời này cũng sẽ dùng đến trên người mình.

Tạ Vấn Thiên vừa buông tha hoặc là thả lỏng mà nở nụ cười một tiếng, mở đầu bị lệch, cậu lấy tay sờ đến giữa khố cầm nam căn của mình , lặng yên mà tiếp nhận chiếm giữ của Ngụy Cửu sắp đối với mình .

Trong hơi nóng mồ hôi như mưa xuống , Tạ Vấn Thiên ở giữa sung sướng cùng đau đớn kịch liệt chặt chẽ mà nhắm hai mắt, cậu bắt đầu giống khách cậu dưới tay điều giáo qua thỏa thích mà rên rỉ như vậy, ở thúc đẩy của Ngụy Cửu giãy giụa phần eo tê dại mỏi mệt.

Mặc kệ say hay không say, bản năng đồ vật này nọ của Ngụy Cửu một chút cũng không có quên, ở trên giường, cái kia Cửu ca hắn vẫn đều là có thể cho tất cả đệ đệ thỏa mãn, kỹ thuật làm tình của hắn cho tới bây giờ vẫn là hạng nhất .

Đến khi hắn ở trong thân thể Tạ Vấn Thiên sau khi bắn lần thứ ba , Ngụy Cửu cuối cùng mới có ý nghĩ dừng lại .

Hắn thật lâu không có thích như vậy, mà có người cảm giác giống nhau là Tạ Vấn Thiên.

Tuy rằng chỗ hậu môn có chút đau rát, chính là vừa rồi một đợt một đợt sung sướng kia nhưng cũng là liên tục không dứt .

Tạ Vấn Thiên duy nhất căm hận chính là sao mình không nắm giữ liền khuất phục ở phía dưới Ngụy Cửu , thực ra cậu muốn đêm nay lấy đi lần đầu tiên mặt sau của Ngụy Cửu .

Thân thể hai nam nhân phát tiết xong đè lên nhau, Ngụy Cửu mệt mỏi ghé vào trên ngực Tạ Vấn Thiên, hít thở mùi mồ hôi trên người của hai người , thỏa mãn mà đi vào giấc ngủ.

Tạ Vấn Thiên một phen đẩy cái đầu nặng của Ngụy Cửu ra , có đúng không biết sống chết lập tức hướng trở lại mà ngủ , còn dùng tay ôm sát cậu.

Quả nhiên, Ngụy Cửu vẫn là một nam nhân thiếu điều giáo, Tạ Vấn Thiên nhớ tới bộ dáng ngoan ngoãn hợp tác ban ngàycủa đối phương bị buộc chặt bị đùa bỡn , bộ dáng đó vẫn hợp khẩu vị mình hơn.

Nhưng là hiện tại. . . . . .

Ngụy Cửu giống như lâm vào một cảnh hạnh phúc trong mơ , Tạ Vấn Thiên có thể liếc nhìn đến trên mặt hắn còn mang tươi cười thản nhiên , Ngụy Cửu cái loại này rất ít có, hạnh phúc tươi cười thật sự.

Hạnh phúc thật giống như sẽ lây bệnh giống nhau, Tạ Vấn Thiên cũng hiểu được trong lòng nổi lên biến hóa, cậu âu yếm sờ đầu Ngụy Cửu , giống như trò đùa dai mà đem kiểu tóc đối phương từ trước đến nay coi trọng nhào nặn giống một cái tổ gà.

Anh yêu em. Ba chữ này, đã thật lâu rồi không có nghe người khác nói với mình.

Vội vội vàng vàng, cuộc sống đô thị giả dối không ổn định lãng phí rất nhiều tình cảm của mọi người , có đôi khi, nói một chữ yêu cũng trở nên rất khó.

Tạ Vấn Thiên xoa đầu Ngụy Cửu , cuối cùng mỉm cười chìm vào giấc ngủ .

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi hai người tỉnh rượu đứng lên chuyện thứ nhất chính là ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Ngụy Cửu che miệng sao cũng không nghĩ tới tối hôm qua mình thực sự đem Tạ Vấn Thiên làm chuyện này , hắn có chút sợ hãi mà nhìn chăm chú Tạ Vấn Thiên, hoàn hảo từ trên mặt đối phương cũng không có tìm ra cái gì bất mãn.

Nhưng thật ra Tạ Vấn Thiên bình tĩnh mà thở ra một hơi, một phen đẩy Ngụy Cửu ra, vừa đi phòng vệ sinh biên đối với hắn nói, “Nhớ kỹ, tối hôm qua anh muốn tôi, tiếp theo anh phải trả lại cho tôi cả vốn lẫn lời.”

Hiểu được Tạ Vấn Thiên xem như chấp nhận mình, Ngụy Cửu mừng rỡ như điên, hắn hoàn toàn đã quên mình căn bản chưa từng làm số 0, chính là một cái tình cảm mà gật đầu hứa hẹn, “Không thành vấn đề, cậu muốn cái gì tôi đều cho cậu!”

Trước khi lần thứ hai bắt đầu chụp hình, Trịnh Khốc bắt đầu quan sát Ngụy Cửu cùng Tạ Vấn Thiên, anh ta định theo trên động tác thân hình của hai người nhìn ra một chút manh mối, cũng không nghĩ hai người thật đều là một chút dấu vết cũng không lộ ra.

Nhìn Tạ Vấn Thiên đang thay Ngụy Cửu thêm xiềng xích kim loại, Trịnh Khốc nhịn không được qua tiếp cận thấp giọng hỏi , “Tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Tạ Vấn Thiên lặng lẽ không lên tiếng mà đảo mắt, đem tay chân Ngụy Cửu khóa vào trong xiềng xích màu bạc sáng bóng .

Nghe thấy câu hỏi của Trịnh Khốc , kéo xiềng xích Ngụy Cửu như liệt sĩ thấp đầu liền nhịn không được lén lút nở nụ cười, hắn nghiêng mắt nhìn nhìn Tạ Vấn Thiên vẻ mặt mất tự nhiên, không ngoài dự đoán mà thấy được vẻ mặt đối phương có chút xấu hồ.

“Nhìn cái gì mà nhìn!”

Tạ Vấn Thiên phát hiện Ngụy Cửu đang nhìn mình, lập tức quan báo tư thù ( lợi dụng công việc mà trả thù ) mà đem đồ che mắt đeo cho hắn.

Chỉ có Trịnh Khốc hiểu được nội tình trong đó, anh ta mắt nhìn bạn mình đang ra vẻ nghiêm túc , cười trộm bắt đầu một vòng chụp hình mới.