Điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay Ôm

Chương 1-1: Định mệnh (1)



TÀO CHÍNH NGẠN

Anh có tin vào tiếng sét ái tình không?

Em thì có

Bảo vệ bản thân.

Từ nhỏ tôi đã là đứa trẻ có ý thức bảo vệ bản thân rất mãnh liệt, trước khi tôi mười tuổi.

Thông minh không gây chuyện, bình thường không nổi bật. Học hành thuộc dạng khá, nhưng không đến mức đứng số một, bóng rổ chơi cũng được, nhưng không thuộc dạng càn quấy lao ra phá bóng đối phương, biết giúp đỡ việc nhà, nhưng không có vài đồng tiền thưởng thì vẫn cố tìm cách thoái thác. Bảo vệ bản thân, không gây chuyện cũng không nổi trội.

Tôi không biết tại sao từ nhỏ mình đã mong làm một đứa trẻ biết bảo vệ bản thân, bình thường không nổi bật, có điều, tôi nghĩ có thể mình chỉ làm theo kỳ vọng của mẹ mà thôi.

"Tiểu Ngạn về sau sẽ nối nghiệp gia tộc này, có điều trước đó, Tiểu Ngạn phải bảo vệ bản thân thật tốt đấy nhé."

"Tại sao ạ?"

"Bởi vì nhà chúng ta chỉ có bố mẹ và ông nội là thật lòng không làm hại Tiểu Ngạn thôi."

Tôi không hiểu lắm câu này của mẹ, bởi vì năm đó tôi mới năm tuổi, hơn nữa, mẹ vẫn chưa bỏ nhà đi.

Mẹ vẫn chưa biến mất.

"Cả cô út nữa."

"Ừ, cả cô út nữa."

Mẹ cười đồng tình, rồi hôn lên trán tôi, dỗ tôi ngủ, đánh dấu kết thúc đoạn đối thoại này.

Kết thúc.

Thực ra tôi sinh ra trong gia tộc xã hộạn học, bạn bè đều không hề biết đến chuyện này, không biết và cũng không nhận ra, bởi vì nhà tôi rất yên tĩnh, nhà tôi chỉ có ba người, mẹ không bao giờ bước chân ra khỏi nhà, bố cao lớn nhã nhặn, và tôi.

Chúng tôi không thân thiết với hàng xóm nhưng cũng không xích mích, không có chuyện vợ chồng cãi nhau, đánh chửi con cái, hay những màn karaoke tại gia đáng sợ như các gia đình bình thường khác...So với các gia đình bình thường, nhà chúng tôi còn yên tĩnh hơn nhiều, yên tĩnh hơn quá nhiều, đến nỗi trong một thời gian rất dài, tôi còn tưởng rằng xã hội đen có nghĩa là rất yên tĩnh.

Xã hội đen cũ.

Ông nội hay gọi mình như vậy.

Khi ông nội ở nhà ông thực ra cũng giống như các ông nội bình thường khác, ông hiền từ và chiều chuộng đứa cháu nội duy nhất là tôi. Ông nội tuy không hay gặp chúng tôi, và tuyệt đối không bao giờ đến nhà tôi, nhưng lần nào gặp, ông cũng bế tôi ngồi trên đùi, nhắc đi nhắc lại không biết chán gia quy nhà chúng tôi, hoặc nên nói là, quy tắc trong bang hội chúng tôi.

Không được khóc, không được chủ động chọc ghẹo người khác, còn nữa, tuyệt đối không được động vào thuốc phiện.

Xã hội đen cũ, xã hội đen cũ tồn tại một cách sạch sẽ bên ngoài vòng pháp luật, khi pháp luật không giúp được gì, sẽ ra mặt xử lý mâu thuẫn.

Những năm xa xưa, ông nội vốn là người quan hệ rộng, tính cách phóng khoáng, không biết đã thành công ở chuyện gì mà sau đó danh tiếng lan rộng khắp nơi, dần dần ngày nào cũng có cả đống người lạ đến nhà nhờ ông nội giúp đỡ xử lý công chuyện, lâu dần, bạn bè tìm đến nhà quá đông quá tạp, vì thế ông nội không có cách nào đành phải đặt ra quy định thu phí, vốn chỉ là câu đùa vô ý, kết quả không ngờ sau này lại biến thành tiền thân của xã hội đen cũ.

Xử lý công chuyện.

Ông nội thường gọi công việc của mình như vậy, đại đa số thời gian công việc của ông nội chỉ là gọi mấy cú điện thoại, xưng tên xưng tuổi, nhờ giúp đỡ, và cả nói rõ ông bảo hộ ai nữa. Những việc khó nhằn hơn một chút thì kêu mấy anh em đến tận nhà người ta, rồi thế nọ thế kia. Bất đắc dĩ lắm ông nội mới đích thân ra mặt, nhưng đích thân ra mặt là đi làm gì, nói những gì thì ông nội toàn cười không chịu nói nữa.

"Tóm lại, toàn là những chuyện hại ông nội cháu gặp hết đen đủi này đến đen đủi khác."

Cô út nói vậy.

Cô út là người không được ông nội chiều chuộng nhất trong số những đứa con của mình, có lẽ là vì cả đời cô không lấy chồng, có lẽ là vì cô không giống ai cả, có lẽ là vì cô khó dạy bảo, có lẽ chỉ đơn giản là vì mẹ cô rời bỏ ông...Ai mà biết được, người trong gia tộc trước nay không dám lạm bàn chuyện trong gia tộc, vì mọi người đều rất sợ ông nội, tôi không biết tại sao họ lại sợ ông? Nhưng tôi thầm nghĩ dù sao cũng chẳng liên quan gì đến mình.

Điều duy nhất tôi biết là cô út là người lớn gần gũi với tôi nhất trong gia tộc, với lại ông nội thật ra nghi ngờ cô không phải con đẻ của ông, có điều thật trớ trêu là, sau này tôi thậm chí còn sống cùng cô suốt thời kỳ trưởng thành của mình.

Ông nội lấy bốn người vợ, bốn người vợ này không qua lại với nhau, ai cũng có cơ ngơi riêng của mình, sống trong yên tĩnh, chỉ vào những buổi đoàn tụ gia tộc dịp lễ Tết mới chạm mặt nhau, chẳng ai động chạm đến ai, hơn nữa, cũng không ai dám chủ động gây sự hay tranh giành ghen tuông, bất kể là người lớn hay là trẻ con. Ba bà trước sinh cho ông nội rất nhiều các cô, bà duy nhất dám rời bỏ ông là mẹ của cô út, bà duy nhất sinh cho ông một người con trai là mẹ của bố tôi, bà nội ruột của tôi.