Điều Em Cần Chỉ Là Một Vòng Tay Ôm

Chương 0-7: Tiêu Vũ Huyên (3)



"Đã từng rất nổi tiếng." Tôi đính chính. "Tôi những muốn cố hết sức để giải thích cuộc gặp mặt ngày hôm nay một cách chính xác nhất, nhưng tôi phát hiện làm vậy rất, khó bởi vì anh khác xa tưởng tượng của tôi."

"Khác xa ư?"

"Khác xa."

Anh ấy im lặng, im lặng nhớ lại chuyện gì đó.

"Tôi tưởng anh sẽ là một cậu con trai hai mươi bảy tuổi, cho dù có đến bốn mươi thì vẫn làmột cậu con trai bốn mươi tuổi, nói như vậy, anh hiểu ý tôi không?"

Anh ấy hiểu, anh lấy lý do hỏi ngược:

"Kết quả tôi không phải?"

"Khi anh khép mình thì không phải."

"Ừm."

"Vì thế sau khi vì thế sau khi phát hiện anh nhận ra tôi, tôi thầm do dự Không biết có nên biến nội dung cuộc gặp gỡ hôm nay thành tôi có một bộ phim sắp quay, tôi chuẩn bị trở lại tôi chuẩn bị trở lại, vì thế tôi muốn nghe câu chuyện của anh, thậm chí muốn mời anh tham gia, cái đó sẽ rất có tác dụng, đúng không?"

"Đúng vậy." 

Anh ấy nói, thẳng thắn và trực tiếp, rồi cười, nụ cười giống y như trong tưởng tượng của tôi.

"Thế nhưng tôi phát hiện mình không hề muốn lừa anh."

"Hả?"

"Anh rất... đặc biệt." Đặc biệt. Điều này giống Tiểu Vũ từng miêu tả về anh, đặc biệt. "Vì thế tôi không hề muốn lừa anh, tôi có thể lừa anh, nhưng tôi không hề muốn lừa anh."

"Tại sao?"

"Bởi vì Tiểu Vũ."

"Tiểu Vũ làm sao lại quen biết cô?"

"Nói ra thì dài lắm."

"Cô không muốn nói sao?"

"Vẫn chưa quyết định được là có nói hay không."

"Thế thì tôi cũng chẳng có gì để nói với cô cả."

Anh ấy nói, rồi đứng dậy, tôi nhìn anh ấy đứng lên, nhưng điều trông thấy là, anh ấy đã quay trở lại làm mình ngày xưa.

"Tôi và Tiểu Vũ quen biết nhau tròn ba năm nay, gặp mặt nhau hằng ngày, trong bệnh viện."

Anh ấy dừng lại.

"Nói rõ hơn là trong bệnh viện tâm thần, hoặc viện điều dưỡng, sao cũng được! Ai quan tâm phải gọi nó chính xác thế nào."

Tại sao em không vui?

"Về sau tôi bị suy sụp, chuyện này không mấy ai biết, nhưng đây chính là nguyên nhân tại sao tôi mất tích lâu vậy."

Anh ấy ngồi trở lại trước mặt tôi, hỏi:

"Sao Tiểu Vũ lại ở chỗ đó?"

"Không, vừa nãy tôi nói nhanh quá, tôi điều trị ở bệnh viện tâm thần, còn Tiểu Vũ làm ở bệnh viện, ba năm trước." Ba năm trước, tôi cố tình nhấn mạnh điều này một lần nữa, đồng thời chuyển trọng tâm, "Chúng tôi sớm tối bên nhau, đây chính là lý do tại sao tôi biết anh, cô ấy thường hay nhắc đến anh, cô ấy khiến cho tôi tò mò về anh, đây là lý do tại sao tôi muốn gặp anh."

"Tiểu Vũ sau này làm y tá ư?"

"Cũng có thể nói vậy." Cũng có thể nói vậy, tuy không hoàn toàn chính xác. "Ba năm trước, nếu anh còn nhớ, thì đó là lần cuối cùng hai người gặp nhau, đúng không?"

"31 tháng bảy, tôi nhớ chứ, rồi hôm sau, không thấy Tiểu Vũ đâu nữa.

"Anh và cô ấy nhìn thấy trăng xanh chưa?"

Anh ấy không đáp.

"Cậu có thể ôm tôi một cái không?"

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, chằm chằm nhìn tôi.

Anh ấy còn nhớ.

"Đây là câu đầu tiên Tiểu Vũ nói với tôi khi chúng tôi mới gặp nhau."

"..."

"Phản ứng của tôi cũng giống y như anh."

Im lặng hồi lâu, anh ấy nói.

"Chúng tôi không nhìn thấy trăng xanh, tôi đã lừa Tiểu Vũ, tôi...rất xin lỗi."

"Nhưng từ tận đáy lòng anh tin rằng hôm đó sẽ có trăng xanh, đúng không?"

Anh ấy không trả lời, mà hỏi ngược lại tôi:

"Đây chính là lý do cô chọn ngày hôm nay để gặp tôi? 31 tháng bảy?

Tôi không trả lời, mà hỏi lại anh ấy:

"Anh muốn nói từ cái ngày 31 tháng bảy lần đầu tiên đó không?"