Điểu Đông

Chương 22



Mười tuổi năm ấy, lúc sư phụ tìm tới ta, ta mới từ trong đám người đấu đá đến liều mạng bảo trụ được tánh mạng đi ra từ Ám cung ba năm.

Sư phụ nói thái tử điện hạ đã hơn năm tuổi, chiếu theo lệ thường phải có một tiểu thị vệ, bên trên muốn nhân cơ hội này xắp xếp bên người thái tử một vài tai mắt, hắn nhìn ta tuổi tác thích hợp, liền tiến cử.

“Ngươi cần giám thị y , sau đó cách hai tháng thì tới Ám cung báo lại tình huống.”

Sư phụ nói đối với Ám ảnh mà nói đại khái là nơi này vô cùng an nhàn, thế nhưng ta định giao lại cái vận may mới đạt được này. Khi đó máu trong người ta vừa ở trong nơi tàn khốc giết chóc kia vẫn sôi trào không dứt, nhìn thế giới đều là huyết quang, cho nên tuy rằng cung kính mà đáp ứng, trong lòng vẫn đối với cuộc sống có thể đoán được đại khái mệt mỏi kia mà cười nhạt.

Đối với sự khắc nghiệt được huấn luyện từ nhỏ, đao quang huyết ảnh chảy trong ta mà nói, thái tử điện hạ không được sủng ái kia bất quá chỉ là con búp bê cái gì cũng đều không biết mà thôi. Nghĩ đến mọi sở trường ta học được toàn bộ đều hao phí trên người y , thật sự là không cam lòng.

Tình hình lúc đầu ta gặp mặt điện hạ, hình đứa nhỏ mười tuổi vô tri tâm cao khí ngạo không biết như thế nào sớm đã biến mất không còn một chút. Nếu theo trí nhớ trước đây, lúc ban đầu ta tìm thấy tung tích của y , là cái ngày bông tuyết tung bay, mùa đông dị thường giá rét.

Mùa đông kia vô cùng lạnh lẽo.

Cho dù không sợ lạnh, ta cũng cảm thẩy gió lạnh đến làm xương trong người ta khó có thể chịu được.

Cho nên ta không biết, vì sao thái tử điện hạ luôn làm nũng với hoàng hậu nói sợ lạnh kia có thể mỗi ngày vào ban đêm trộm chuồn ra, sau đó ở ngoài cửa phòng canh cả một đêm.

Đối với chuyện này ta vẫn cảm thấy khó có thể lý giải được.

Sau khi biết được chân tướng đi chăng nữa, đến bây giờ, ta vẫn không thể lý giải nỗi.

Chán đến chết giám thị y , từng trộm tới gần cái phòng y bảo hộ giống như báu vật kia.

Lật một viên ngói nhìn xuống, dưới ánh sáng vàng vọt âm trầm từ nến, Chu hoàng hậu thành kính quỳ gối trước bàn thờ Phật, miệng lẩm bẩm.

Ta ngưng thở cẩn thận lắng nghe, còn bởi vì không thể tin mà nghe đi nghe lại nhiều lần, chỉ là lời Chu hoàng hậu nhắc tới, thủy chung đều là — “Phù hộ cho Tử Dục thân thể khỏe mạnh, bình an.”

Khi đó ta nhìn thấy tư thế y ôm hai chân vùi mặt xuống, ta vô cùng tò mò. Ta rất muốn biết gương mặt hắn ẩn giấu sau cánh tay, đang nghe mẫu hậu của mình lại vì một đứa nhỏ khác trắng đêm cầu phúc sẽ có một loại biểu tình đặc biệt như thế nào. Có một thời gian rất dài ta đều chú ý đến lúc rạng sáng trong nháy mắt y từ cánh tay ngẩng mặt lên rời đi, sau đó mỗi lần đều thất vọng cùng kì quái phát hiện ra, trên mặt y cho tới bây giờ đều là sự thản nhiên, biểu tình gì cũng đều không có.

Nhưng mà thẳng đến nhiều năm về sau ta mới biết được, kỳ thật tư thế một mình lẳng lặng chờ đợi kia cũng chính là một loại biểu tình.

Đó là một loại cô đơn, khát vọng được yêu thương.

Chính vì đáp án như vậy đã không thể thỏa mãn sự nhàm chán cùng hiểu kì của ta, nó trở thành rễ cây, bén nhọn đâm vào ngực khiến ta đau đớn.

Trong ba tháng dài đằng đẵng chờ đợi, ta từng không ngừng một lần tưởng tượng rằng, nếu như Chu hoàng hậu đẩy cửa đi ra, cho y một cái ôm ấm áp, liệu y sẽ còn tiếp tục sự chờ đợi vô vọng này nữa hay không?

Vì sao không liếc mắt nhìn y một lần?

Nếu đi ra nhìn y một lần. . . Ngươi nhất định sẽ hiểu được sự đau đớn kia, bởi vì, ngay cả người thờ ơ lạnh nhạt như ta, trong lòng còn khó chịu đến như vậy. . .

Loại nhẫn nại chờ đợi làm ta càng ngày càng khó chịu cuối cùng cũng kết thúc vào sinh thần sáu tuổi của y , ta dưới đáy lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Y với Nhị điện hạ đều cùng ngày sinh thần , cho nên hai người đều tổ chức sinh thần yến cùng nhau. Mà trong bữa tiệc này, ta hoàn toàn hiểu được rốt cuộc y không được yêu thương đến mức độ nào.

Trò đùa dai của Nhị hoàng tử và tam hoàng tử trộm bỏ thuốc trong chén trà của y , vừa lúc ở chủ vị đế vương lơ đãng liếc mắt nhìn được, sau đó hắn lại không để ý quay đầu đi, làm như không thấy.

Ta do dự có nên đi qua nhắc nhở điện hạ không, thế nhưng lời sư phụ vô cùng cường điệu vang vọng bên tai.

Sư phụ nói: “Bên trên bố trí nhiệm vụ xuống dưới, người phải cẩn thận kỹ lưỡng hoàn thành, bên trên không có phân phó chuyện gì, ngàn vạn lần không cần tự cho là thông minh, tự tung tự tác.”

Ông nói: “Một khi ngươi bước qua ranh giới quy định của Ám cung, chỉ có đường chết mà thôi.”

Ám cung đối xử tàn nhẫn với loại người phản bội như thế nào đối với người ngoài sẽ không tưởng tượng được, ta suy nghĩ một hồi , cuối cùng quyết định không mạo hiểm như vậy.

Dù sao, nhiệm vụ kiểu như là bảo hộ thái tử điện hạ, bên trên từ đầu đến cuối không có nhắc tới.

Sau khi y uống xong chén trà kia, bắt đầu kịch liệt nôn mửa.

Cái loại thanh âm nôn đến tê tâm liệt phổi này khiến lòng ta sợ hãi, ta nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy các hoàng tử còn lại một bên cười trộm, mà đế vương kia lại lộ ra ánh mắt chán ghét cùng không kiên nhẫn.

“Thái tử nếu nói không thoải mái” đế vương lạnh lùng nói, “Vậy trở về nghỉ ngơi đi.”

Y miễn cưỡng đáp ” Tuân chỉ”, sau đó xoay người rời đi. Đi theo y một đoạn, thấy đầu ngón tay y trắng bệch, không có một tia huyết sắc.

Trong lòng không biết như thế nào lại trở nên đau đớn.

Y sau khi trở về liền ngủ, ta tránh ở trên xà nhà trong phòng hồi lâu.

Y ngủ cũng không hề an ổn, trở mình trằn trọc như đang chìm trong một cơn ác mộng, thẳng đến lúc ánh đèn rực rỡ được thắp lên, mới từ trong mộng mà bừng tỉnh.

Y ngồi dậy, mờ mịt nhìn căn phòng trống rỗng, ta bắt đầu hoài nghi, y vẫn chưa thật sự tỉnh lại trong cơn ác mộng kia.

Y nhìn về phía trước ánh mắt bàng hoàng sợ hãi, tựa như trong không khí nơi nơi đều ẩn chứa yêu ma quỷ quái rình rập. Ta chợt rùng mình, bắt đầu lo lắng có nên ra ngoài gõ cửa hay không, khiến y thoát khỏi sự sợ hãi quỷ dị này.

Nhưng không đợi ta hành động, y đã nhảy xuống giường, mở cừa phòng chạy ra ngoài.

Sâu trong hành lang dài khúc khúc chiết chiết, nhìn không thấy điểm cuối cùng.

Ta nghe thấy tiếng bước chân cô đơn lẻ loi vang vọng trong không gian trên hành lang dài, nhìn thấy y mở ra một cánh cửa phòng, đột nhiên hiểu ra hắn đang tìm cái gì.

Sau đó đáy lòng từ từ sinh ra một loại cảm giác xa lạ.

Xa lạ đến nỗi. . . Chính ta cũng không thể hình dung được.

Thẳng đến khi cung nhân nói với hắn Hoàng hậu nương nương vẫn chưa trở về, y mới chấm dứt cuộc tìm kiếm không có kết thúc này.

Tuy rằng thái tử đã rời đi, thế nhưng sinh thần yến của Phủ Tử Dục vẫn tiếp tục lại còn vô cùng náo nhiệt, ta xa xa nhìn thấy tòa cung điện đèn đuốc sáng trưng kia, ta bỗng nhiên đối với hoàng cung tượng trưng cho quyền thế địa vị này vô cùng chán ghét.

Y cẩn thận tránh đi thị vệ, từng bước tiếp cận hoan ca tiếu ngữ đã loại bỏ y ra bên ngoài.

Đâm thủng phiến giấy ở cửa sổ, y yên lặng đứng thật lâu.

Ta nhìn theo tầm mắt y , liền thấy Chu hoàng hậu đang mỉm cười, đem ngọc bội không tầm thường đeo lên cổ Phủ Tử Dục.

Cùng lúc ấy, nàng nói: “Phù hộ cho Tử Dục thân thể khỏe mạnh, bình an.”

Vì thế ta mới nhận ra, mặt ngọc bội ba tháng nay nàng luôn luôn thân thiết giữ trong tay cầu phúc chính là bùa hộ mệnh.

Sắc mặt y hoảng hốt ngây người một lúc, sau đó lại giống như khi đến, lén lút xoay người rời đi.

Trước khi đuổi theo y, ta quay đầu lại nhìn thoáng thấy.

Nụ cười của hoàng hậu cùng nụ cười của Phủ Tử Dục là cuộc sống rực rỡ ngập tràn ánh sáng, hạnh phúc đang tồn tại của bọn họ ấm áp đến chói mắt, khiến ta có ảo giác không ai có thể xen vào.

Y một đường lảo đảo nghiêng ngã trở về, cước bộ tuy chậm nhưng không hề ngừng lại. Thẳng đến khi bị vướng phải rễ cây nhô ra giữa đường, y mới dừng lại, ôm lấy người ngồi dưới cây đó ngẩn ngơ.

Ta từ một nơi bí mật gần đó cùng y chịu đựng cơn gió lạnh, đợi cho đến khi những bông tuyết bắt đầu tung bay đầy trời, ta mới nghe thấy một chút âm thanh tinh tế, âm thanh nức nở như là phát ra từ một con thú nhỏ.

Tiếng nức nở rất nhỏ lại đứt quãng, khiến cho ta có chút hoảng hốt.

Ta ngẩn ngơ nghĩ, hóa ra con người an tĩnh kia, ngay cả khóc đi chăng nữa cùng đều an tĩnh đến như vậy. Sau đó lại nghĩ tới, y thật ra chỉ là một đứa nhỏ hơn sáu tuổi mà thôi.

Vì sao một đứa nhỏ sáu tuổi cũng đã học được cách chôn giấu khổ sở của mình, một mình ngồi khóc?

Ma xui quỷ khiến ta đi đến bên y , nhỏ giọng gọi: “Điện hạ.”

Tiếng khóc dừng lại, ta chờ một lúc, y trước sau cũng không có ngẩng đầu lên.

“Hạt cát. . .” Y giấu gương mặt trong cánh tay, một lúc sau mới khó khăn nói tiếp, “Hạt cát rơi vào mắt, có chút đau. . .”

Ta qua loa ừ một tiếng, nhanh chóng ngồi xuống bên người lạnh như băng của y .

Khoảnh khắc kia dường như ta đã quên rằng y là hoàng tử, còn ta lại là thị vệ. Đầu óc ta chỉ nghĩ đến một điều là giúp y cản đi một chút gió, cản đi những bông tuyết, để y không còn lạnh đến run rẩy nữa.

Có lẽ là nhiệt độ cơ thể của ta truyền cho y chút dũng khí, tiếng khóc của y thoáng lớn hơn một chút, ta yên lặng lắng nghe, học theo điệu bộ Chu hoàng hậu vỗ nhẹ sau lưng y , không biết qua bao lâu, y dựa vào người ta lẳng lặng ngủ.

Sau này ta mới biết lúc ấy y thế nhưng lại dễ dàng ỷ lại để ta ôm trong lòng kia thật ra chỉ là do phát sốt nên mơ hồ không rõ. Nhưng dù cho như vậy thì đã sao? Đối với ta mà nói, buổi tối hôm ấy, luôn luôn là kí ức đẹp nhất trong cuộc đời này.

Tựa như hiện giờ ta từng bước lặng lẽ theo sau y , trong lúc bắt đầu tân niên ồn áo náo nhiệt rời đi, ở cửa lớn nơi đầu ngõ nhỏ mệt mỏi, nhìn thấy y không biết từ lúc nào đã có thói quen đem bi thương che dấu bằng biểu tình thản nhiên trên gương mặt, trong lòng kỳ thật vẫn hy vọng y có thể khóc ra.

Ta muốn nhìn thấy y khóc, sau đó sẽ ôm y vào lòng.

Giống như trước đây vậy, lẳng lặng ôm y , việc gì cũng không làm, cái gì cũng không nói, đợi đến khi y khóc mệt rồi, sẽ lại từ từ ngủ trong lòng ta.

********