Điểu Đông

Chương 16



Diểu Đông đi vào hoa điện của Phủ Tử Dục thì nghe thấy bên trong truyền ra thanh âm đồ sứ nện trên mặt đất .

Cửa bỗng nhiên bị đẩy ra , một lão nhân hoang mang rối loạn từ bên trong chạy ra , Diểu Đông nhìn thấy lão chạy trối chết , nghi hoặc nhìn tên công công dẫn đường.

“Bệnh tình của điện hạ vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp , mỗi ngày ngự y đến xem cũng không nhìn ra nguyên nhân ,” trong phòng lại là một trận âm thanh đồ vật này nọ bể nát , tiểu công công sờ sờ cái mũi , lòng lộp bộp “Đây là ngự y thứ mười bảy bị điện hạ đuổi đi …”

Diểu Đông gật gật đầu , tiểu công công bỗng nhiên phát hiện mình tựa hồ nói quá nhiều , có chút tổn hại đến hình tượng anh minh thần võ của chủ tử , vội vàng bổ sung “Điện hạ mấy ngày nay nằm trên giường khá lâu , tâm tình không mấy tốt , mong thái tử điện hạ không lấy làm phiền lòng .”

Diểu Đông nở nụ cười một chút , lại gật gật đầu , sau đó đẩy cửa bước vào .

“Cút xéo”

Bên kia giường đột nhiên bay đến một cái gối , Diểu Đông sửng sốt một chút , nghiêng người tránh .

Bất quá cũng chỉ là một đứa nhỏ được đắc sủng ……….Diểu Đông bất đắc dĩ cười cười , đi đến nhặt chiếc gối lên .

“Ngươi còn chưa cút —– ” âm điệu cất cao chưa nói dứt , Phủ Tử Dục nửa nằm nửa ngồi nhìn thấy rõ mặt người nọ , run run một hồi ,mới thì thào gọi “…… . Hoàng huynh………”

Diểu Đông đi đến bên giường Phủ Tử Dục , đem gối đầu kê lại .

“Còn rất khó chịu phải không ?” Phủ Tử Dục thất bại nằm trở về , Diểu Đông dịch góc chăn cho hắn , nhẹ nhàng mà hỏi .

“Khó chịu a .” Phủ Tử Dục có chút hữu khí vô lực trả lời , “Hoàng huynh nhẫn tâm như vậy , thực làm ta khó chịu .”

Diểu Đông dừng một chút , nghi hoặc nhìn hắn .

“Ta đã bị bệnh nhiều ngày như vậy , ngự y thay đổi vài người , mặt khác các hoàng tử , di nương thay nhau đến thăm mấy lần , thậm chí ngay cả phụ hoàng cũng đã đến một lần ……….”

Phủ Tử Dục nắm lấy bàn tay đang dịch chăn cho hắn , bất mãn oán giận “Chính là hoàng huynh ngươi bây giờ mới đến , chẳng lẽ lại còn không nhẫn tâm sao ?”

Diểu Đông rũ mắt , thản nhiên nói “Có nhiều người thăm ngươi như vậy , thiếu ta đã sao.”

“Không giống nhau ….”

Thanh âm Phủ Tử Dục đột nhiên thấp đi , câu nói kế tiếp đổ trong cổ họng , mơ hồ không rõ , Diểu Đông một bên rút tay về chẩn mạch , một bên không chút để ý hỏi “Cái gì ?”

Phủ Tử Dục lắc đầu , nói “Không có gì .”

Diểu Đông cũng không truy hỏi , chỉ cúi đầu bắt mạch cho hắn , Phủ Tử Dục thấy chân mày y một chút một chút nhướng lên , đột nhiên nở nụ cười , nói “Ta biết hoàng huynh nhất định sẽ đến .”

“Tuy rằng hoàng huynh luôn tị ta trốn ta , nhưng chỉ cần ta gặp nguy hiểm , ngươi nhất định sẽ chạy tới .” Phủ Tử Dục hồi tưởng lại dĩ vãng , khóe miệng nhịn không được cong lên “Lúc gặp thích khách , khi bị người hạ độc , lúc bị giá họa ………” . Có lẽ là chờ đợi lâu khiến lòng người bất an đi , Phủ Tử Dục nhìn chằm chằm mi mục Diểu Đông , nhẹ nhàng mà lại thoáng chần chờ hỏi “Tử Dương , trong lòng ngươi tột cùng có để ý tới ta một chút nào hay không ?”

Hàng mi dài đậm rung động một chút , Diểu Đông nâng mắt . Phủ Tử Dục nhìn thấy đôi mắt ngọc lưu ly hoa mỹ của người nọ tràn đầy thân ảnh chính mình , hô hấp trở nên trì trệ .

Không khí trầm mặc khiến người hít thở không thông , Diểu Đông thu hồi tay , hạ mắt , ngữ điệu thản nhiên mang theo chút mờ mịt không rõ .

Y nói : “Có người , nàng thực để ý , thực để ý ngươi .”

Phủ Tử Dục trầm mặc không nói lời nào , Diểu Đông từ trên người lấy ra túi gấm , đem viên thuốc màu đen đặt vào lòng bàn tay hắn.

“Ăn nó vào , đêm nay ra một trận mồ hôi, ngày mai sẽ vô sự .”

“Đó là cái gì ?” . Phủ Tử Dục hỏi .

Diểu Đông cau mày , trầm mặc một lát , trả lời “Giải dược .”

Trong mắt Phủ Tử Dục nhanh chóng hiện lên mạt ngoan độc , rất nhanh , nhanh đến mức như hắn mong muốn không làm cho Diểu Đông phát hiện .

“Đây là vì sao ?”. Phủ Tử Dục hỏi.

“Ngươi thông minh như vậy , như thế nào lại không đoán được ?” Diểu Đông nghiêng đầu tránh đi ánh mắt quắc sáng của hắn “Ta chỉ hi vọng ngươi có thể phóng cho Chu tướng quân một con ngựa .”

Phủ Tử Dục cũng không trả lời , Diểu Đông còn nói “Chu tướng quân dù sao tuổi tác đã cao , làm như vậy đối với ngươi, bất quá chỉ muốn tương lai vì ………tôn tử của chính mình làm chút gì , hy vọng ngươi vì ta trước kia đã từng cứu ngươi , thả cho ông ấy một đường sống .”

“Không được “. Phủ Tử Dục trảm định cự tuyệt , lạnh lùng lộ ra sát ý , Diểu Đông có chút lo lắng ngẩng đầu ,lại xuất hồ ý liêu (ngoài ý muốn) thấy ánh mắt ngập tràn ý cười của hắn .

“Trừ phi đêm nay ngươi lưu lại đây .”. Phủ Tử Dục cười nói “Bằng không ta sẽ không tha cho lão ta .”

Ăn vào giải dược lúc sau Phủ Tử Dục quả nhiên ra mồ hôi rất nhiều . Hắn vốn có chút khiết phích , chịu không nổi cả người dinh dính , cả đêm tắm rửa vài lần, tới lúc bình minh mới tạm ổn .

Diểu Đông bị hắn làm ầm ĩ cả đêm mệt cực kỳ , nằm trên giường rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ , Phủ Tử Dục chống nửa người trên , nghiêng đầu đi cảm thấy mỹ mãn ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của y .

“Thật là khờ mà ,” hắn cười khẽ , điểm điểm mũi Diểu Đông , thấp giọng thì thầm “Cư nhiên nghĩ rằng ta sẽ đối phó Chu tướng quân ……..hiện tại chỉ có ông ta là toàn tâm toàn ý bảo hộ ngươi , ta sao lại đi đối phó ông ta .”

Thiếu niên đang say ngủ đại khái mơ thấy gì đó , vô thức nhíu nhíu mày , cúi đầu ” a” một tiếng .

Ngữ điệu của y rất mảnh , nhẹ , mềm , êm dịu , khóe miệng còn khẽ cong chút , tựa như hướng người nào đó mỉm cười .

Đôi mắt Phủ Tử Dục bỗng nhiên sâu thẳm , hắn nhìn chằm chằm cánh môi hồng phớt của Diểu Đông , tim đập nhanh .

Thoáng do dự một lát , hắn cúi thân , môi chạm khẽ vào khóe môi thiếu niên .

Động tác quá mức cẩn thận khẽ khàng , thiếu niên chìm vào giấc ngủ say nên không bị đánh thức , Phủ Tử Dục nhẹ nhàng thở ra , vươn đầu lưỡi liếm dọc theo cánh môi mềm mại của thiếu niên .

Diểu Đông như trước không tỉnh , nhưng lại cảm giác được ở trên môi có gì đó , vô ý thức há miệng thở dốc muốn tránh đi .

Phủ Tử Dục tim đập càng dữ dội , tham dục điên cuồng thoáng chốc tràn ngập cả thân thể , hắn khẩn trương muốn đem lưỡi tham tiến khoang miệng thiếu niên , lại bị cái lạnh như băng trên cổ kéo lại thần trí .

Ngẩng đầu , trong ánh sáng u ám , ẩn ẩn hiện ra gương mặt la sát âm hàn của Vô Xá .

Trong mắt Vô Xá lóe ra ghen ghét cùng phẫn nộ , thở dốc , ra sức đem xung động muốn đem nam nhân hoa mỹ trước mặt ra băm thây vạn đoạn.

Phủ Tử Dục lặng đi một lát , ngay lập tức khôi phục lại tình tĩnh cùng bản lĩnh ngày thường .

“Đột nhập phủ hoàng tử chính là trọng tội .” Không chút nào để ý đến thanh kiếm săc lạnh của Vô Xá đặt trên cổ , Phủ Tử Dục cười nhạo một tiếng “Ngươi có thể dùng cái này cắt đứt cổ của ta , thử xem Tử Dương có để ý hay không .”

Vô Xá sắc mặt xanh mét thu hồi kiếm , hắn thấy Phủ Tử Dục mặt mày đắc ý , giận dữ phán lại .

“Ta cũng khuyên ngươi không cần quá mức tự mình đa tình”. Vô Xá có chút ác ý nói “Nói thật cho ngươi biết , điện hạ thích ai cũng sẽ không thích ngươi —” hắn hừ lạnh một tiếng , khóe miệng khẽ nhếch , trào phúng “Vĩnh viễn cũng không .”

Phủ Tử Dục sắc mặt trầm xuống , đang muốn phát tác , thiếu niên trên giường phía sau “Ô” một tiếng , mơ mơ màng màng mở mắt ra .

Diểu Đông cũng chưa hoàn toàn tỉnh táo lại , y mở to hai mắt tràn ngập sương mù nhìn , lại nhìn , giọng nói khàn khàn nghi hoặc hỏi ” Các ngươi đang làm cái gì ?”

Hai người bị âm sắc mị mị của Diểu Đông làm sững sờ , trầm mặc lúc lâu , Vô Xá mở miệng nói “Ta tới đón điện hạ trở về .”

“Trời đã sáng a………….. ” Diểu Đông than nhẹ một câu , ánh mắt mê ly dần thanh tỉnh .

“Vẫn còn sớm ,” thanh âm Phủ Tử Dục ôn nhu truyền đến “Tối hôm qua gây sức ép một đêm , ngủ thêm một lát đi !”

Ánh mắt muốn giết người của Vô Xá hung hăng xuyên tới , Phủ Tử Dục mập mờ , khóe miệng gợi lên cái cười khiêu khích .

Diểu Đông mờ mịt nhìn hai người đang giương cung bạt kiếm trước mắt mình , nghĩ nghĩ nói “Cũng không còn sớm , hôm nay còn phải lâm triều , ta về chuẩn bị một chút .”

Y nhu nhu đầu có điểm nhức , đứng dậy xuống giường , Phủ Tử Dục giữ chặt tay y “Ta tiễn ngươi .”

Diểu Đông nhìn hắn cười cười , lắc đầu nói “Không cần .”

Phủ Tử Dục ngơ ngẩn cả người .

Tuy rằng Diểu Đông thường lén che chở mình , nhưng y rất ít khi mỉm cười với mình .

Ít đến cơ hồ không có .

Hắn từng thấy Diểu Đông nhìn Vô Xá cười , nhìn Tiểu Viên Tử cười , nhìn bất kỳ thái giám cung nữ nào cười , chỉ là trước mặt mình , y luôn keo kiệt nụ cười .

Y thậm chí không tình nguyện nhìn thẳng vào mắt mình , lúc ngẫu nhiên nhìn qua , ánh mắt luôn đạm nhiên như thường . Chính bởi nguyên nhân này , cho nên lúc Vô Xá nói câu “Y sẽ không thích ngươi” mới có thể hung hăng cán vào chỗ đau của mình , làm cho mình trong một khắc , thật sự động sát ý .

Tùy ý thu thập một chút , thiếu niên đẩy cửa phòng ra , ánh sáng rạng đông hùng dũng tiến vào , chiếu rọi hàng mi thản nhiên .

Cảnh kia khiến Phủ Tử Dục đang chìm trong nụ cười thần hồn điên đảo phục hồi lại tinh thần , trong lòng bỗng nhiên dâng lên cỗ bất an khó nói .

Hắn theo bản năng gọi thân ảnh sắp biến mất kia .

Nhìn thấy thiếu niên ở cửa hơi xoay người , hướng chính mình lộ ra ánh mắt nghi hoặc , Phủ Tử Dục thở sâu , cố gắng trấn định cười nói “Hoàng huynh không có gì nói với Tử Dục sao ?”

Diểu Đông đứng ở cửa , trầm mặc lúc lâu .

Cuối cùng y đem tầm mắt dời ra ngoài cửa , thản nhiên nói “Phù hộ Tử Dục thân thể khỏe mạnh , bình an” .