Điểu Đại Hữu Thí Dụng

Chương 41: Người là không thể để chiêm nó dắt mũi…



Căn hộ bên kia đã sửa xong, người bạn nhận thiết kế nội thất của Tiết Đồng đúng là không phải dạng vừa, căn phòng so với khi chưa sửa trông cũng chẳng thay đổi gì lớn nhưng ở những chi tiết nhỏ lại nhận ra được rất nhiều điểm cá tính hóa. Ấy mà tôi lại thấy nó cứ tao nhã, cứ xì tai quá, đúng là khẩu vị hơi nặng.

Mua đủ các vật dụng cần thiết, cùng Tiết Đồng tổng vệ sinh một lượt xong, tôi liền tính chuyển nhà, chỉ dọn chút quần áo, vật dụng hàng ngày đơn giản ở nhà cũ, tống hết lên xe Tiết Đồng chuyển một lần thế là xong.

Nhà cũ tôi đã ủy thác cho công ty môi giới bán, chỉ cần tìm được người mua kha khá là lập tức sang tay. Nhưng chuyện dùng tiền bán nhà này để trả nốt tiền nhà bên kia tôi vẫn chưa nói với Tiết Đồng, muốn cho anh một bất ngờ.

Chúng tôi ở phòng ngủ lớn trên tầng hai, gian bên cạnh để Tô Nam ở.

Dọn sang ở mấy ngày quen nhà rồi, cảm thấy cuộc sống thật là tốt đẹp biết bao, tiền nhiều việc ít nhà gần, ai không muốn chứ. Nhưng điều kiện tiên quyết là việc thì tìm đâu cũng được chứ nhà thì nhà tùy tiện đi thuê không phải nhà, nơi mà đến lúc về không có ai chờ chẳng phải nhà, nơi chỉ để ngủ cũng chẳng phải nhà.

Nhà, phải là nơi an bình, ấm áp, phải có hơi người.

Dầu muối dấm tương trong bếp, hoa cỏ trên ban công, gối ôm trên sô pha, giày dép trong tủ giày, trải giường trong phòng ngủ… đều phải là chính mình sắp đặt, mới có hương vị cuộc sống, hương vị gia đình. (đây là trên giường ông xã, dưới giường bà xã =.=)

Có nhà gần chỗ làm rồi không cần ở bên nhà Uyển Uyển nữa, cuộc sống của chúng tôi thực quá sướng, ít ra không phải lo đang lúc ôm nhau thân thiết Uyển Uyển lại mở cửa vào.

Ngoài ra… bởi Uyển Uyển đi công tác nên chỗ chúng tôi có thêm có cái bóng đèn thường trực – Tô Nam.

Đối với cậu con quý tử này tôi vẫn rất là vừa lòng, thông minh lanh lợi lại đẹp giai, mới học lớp một đã trái ôm phải ấp hai cô bạn gái nhỏ rồi. Dù có chút khuynh hướng đào hoa nhưng mà Người không phong lưu uổng tuổi xanh. Tô Nam nhà tôi còn nhỏ tuổi, nhiều bạn gái chút cũng không sao, dù sao chúng nó còn chưa có phát dục hoàn toàn mà, tôi vẫn chưa phải lo xảy ra tai nạn chết người.

Chẳng qua… lúc có nó ở đó, muốn gần gũi Tiết Đồng chút cũng không được. thứ nhất là tôi không muốn Tô Nam nhà mình bị hai người chúng tôi hun đúc, đến lúc lại leo lên cái con đường một đi không trở lại, khiến tôi đoạn tử tuyệt tôn thì phiền. thứ hai, đương nhiên tôi không quen làm trò thân mật trước mặt người khác, dù là con trai ruột cũng không được.

Dạo này, bởi được ở gần chỗ làm mà tôi có thêm chút thời gian ở nhà cho nên không có việc gì là lại nghĩ đủ trò thay đổi làm các loại mọn ngon, khiến Tô Nam ăn đến nỗi nó cứ trách sao nó béo quay. Không chỉ vậy, dù Tiết Đồng không nói nhưng lúc tắm tôi cũng để ý thấy mình đã có bụng lồi ra rồi.

Đáng giận! Sao người ta cứ đến tuổi trung niên là phải béo ra cơ chứ! Tôi muốn tập thể hình!!! Mỗi lần sờ cơ bụng rõ ràng của Tiết Đồng tôi đều nghĩ thầm.

Rõ ràng anh cũng như tôi đã đến tuổi trung niên, ngày nào cũng ăn nhiều như vậy, tại sao dáng người anh còn giữ được đẹp thế? Luôn khiến tôi chết mê, mắt cứ dính vào người anh, ngay cả Tô Nam nhà mình cũng sắp quên mất không để ý đến.

Lại một ngày thứ bảy, chưa đến bảy giờ sáng tôi đã tỉnh. Một mình bước xuống giường, trong lòng có chút trống vắng. tối qua Tiết Đồng cả đêm không về, tôi ngủ một mình cô đơn quá. Chẳng những tôi, cả con chm nhà tôi cũng cô đơn, sáng nào cũng đứng lên kháng nghị, khiến tôi không cách nào khác lại phải tự mình vươn tay tới an ủi nó.

Mỗi lần tự làm tôi đều nhắm mắt ảo tưởng là tay Tiết Đồng, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu.

Từ lúc dọn về đây tôi vẫn chưa gần gũi Tiết Đồng, ngày nào anh cũng bận rộn không có thời gian mà về nữa, khó lắm mới có lúc về nhà thì lại lăn ra ngủ luôn, lay thế nào cũng không dậy. Nhìn anh như vậy, tôi sao nỡ ép anh tới gần gũi.

Tháng tám này thành phố tổ chức Đại hội thể thao quốc tế nên hết năm, các mặt đều thắt chặt. Hàng quán vỉa hè thì khỏi nói, dẹp hết, khỏi ảnh hưởng đến bộ mặt đô thị. Khắp các nẻo đường, các bồn hoa ngày nào cũng có người trồng hoa để làm đẹp thành phố. Các chỗ có dấu hiệu tiếng Anh đều quy phạm hẳn lên, để đến lúc đó bạn bè quốc tế có thể hiểu được. Nhưng kỳ thực lấy trình độ tiếng Anh có đến cấp bốn của tôi mà nói, cái gọi là tiếng Anh này căn bản chỉ là Hán ngữ ghép vần, tôi cũng chẳng tin người nước ngoài xem có thể hiểu được.

Tự làm trong nhà vệ sinh một hồi, rửa mặt chải đầu xong, thay đò rồi xuống lầu, trong nhà vẫn im phăng phắc. Tô Nam còn đang ngủ, thằng ranh này thứ bảy nào cũng phải ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy mới thôi.

Tôi mở ti vi, bật kênh tin tức rồi vào bếp làm cơm sáng.

Phòng bếp này nguyên bản xây theo kiểu mở, chủ cũ cũng chẳng dám dùng, bởi người Trung Quốc cho rằng lúc làm cơm mà không gian mở thì rất vô duyên. Lúc trước Tiết Đồng đã cho người sửa căn bếp này lại một chút, dùng cánh cửa thủy tinh ngăn bếp với phòng khách, như vậy tôi có xào rau trong bếp cũng không sợ khói dầu bay ra.

Buổi sáng tôi chỉ nấu đơn giản, không cần dùng đến cửa kéo. Làm bữa sáng nay phải đem bánh bao trong tủ đá ra hấp trong chõ, rồi ngâm đậu làm ít sữa đậu nành, đồ ăn kèm là củ cái muối cay tự làm.

Tôi cho bánh bao vào chõ hấp, cho đậu vào máy làm sữa ấn nút, sau đó… chẳng làm gì, giờ chờ được rồi. Ra khỏi bếp, tôi ngồi sô pha xem bản tin.

Bản tin đang đưa bởi chào đón đại hội thể thao kia mà phải động viên toàn bộ cảnh sát thành phố, trong khoảng thời gian này cùng nhau thanh trừ gần tám vạn nhân tố bất ổn.

Nhân tố bất ổn? Là loại có tiền án, có vấn đề thần kinh? Hay là loại đang hoạt động?

Như vậy, Tiết Đồng dạo này bận mải cũng là có nguyên nhân, bởi công trình hình tượng thị chính rất quan trọng. Chính phủ không muốn mất mặt với bạn bè quốc tế, đành phải để những công bộc của dân này vất vả một chút.

Làm bữa xong, tôi lên gõ cửa gọi Tô Nam ăn cơm, Tô Nam quấn chăn ngủ như một con nhợn, bảo tôi để cơm lại cho nó, tôi lôi nó xuống đặt lên ghế, đem bánh bao với sữa đậu đặt trước mặt, bắt nó ăn nhanh.

Tô Nam trợn tròn mắt, vừa ăn vừa thì thào nói gì mà đàn ông dục cầu bất mãn thật đáng sợ linh tinh, nghe vào tai lại khiến tôi bực dọc.

Tao đúng là dục cầu bất mãn đấy thì sao? Liên quan gì đến nhãi ranh mày hử?

Buổi sáng đi làm ở trạm y tế, mới mở cửa nên người chưa đông. Cô gái làm cùng phòng bảo hôm qua có hai người đồng tính tới khám, nói mà mắt mi đều cười. Tôi nhìn cô nàng, trong lòng suy nghĩ… hay là, cô ấy thực ra chính là cái kiểu trên mạng vẫn hay nói – đồng nghiệp nữ…

Dù sao thì cô ấy nhìn sao mà ra hai người kia đồng tính, hay là đồng nghiệp nữ đều có cái gọi là ra đa cảm ứng đồng chí? Chỉ cần là đồng chí là đều có thể cảm ứng được? Nếu vậy, tôi không phải đang nguy hiểm sao?

Khoảng thời gian làm việc ở trạm y tế cũng không tệ, quan hệ với đồng nghiệp ở đây đều tốt. Nhưng thế nào, cô gái kia ca ngược với tôi nên chúng tôi bình thường cũng chỉ chạm trán ngày thứ bảy. Trong ấn tượng của tôi, cô là người rất hoạt bát, trừ lần đó ra tôi cũng không thân với cô lắm. Dù sao từ lúc xác định yêu Tiết Đồng tôi cũng không thực sự nghiên cứu phụ nữ nữa, đối với cô tôi thực cũng chưa từng để ý.

Nhưng giờ xem ra… từ lời cô nói có thể thấy cô tựa hồ rất có cảm tình với đồng tính luyến ái, hơn nữa, bình thường còn cứ hay có mấy câu gì kiểu như manh với kim cương ba bỉ, nam nam sinh tử gì đó, khiến tôi há hốc miệng.

Nam nam sinh tử? Câu này sao nghe quen quen?

Mở cửa một lúc thì người bắt đầu tới đông hơn, người mang trẻ tới tiêm phòng khám bệnh bắt đầu nhiều lên. Nhưng tôi vẫn thấy còn dễ ứng phó, bởi đa số mọi người đều nghĩ bệnh nhỏ đến trạm xá, bệnh nặng đi bệnh viện nên người tới khám hầu hết đều là những bệnh lặt vặt như cảm sốt tiêu chảy.

Bình thường sốt thì cho cặp nhiệt độ, ho khan thì kiểm tra xem có nhiễm trùng không, tiêu chảy xem có mất nước không. Nói tóm lại, khám mấy bệnh này đều rất dễ.

“Người tiếp theo!” Lúc một người bệnh rời đi, tôi nói vọng ra. Sau đó, có hai người đàn ông ôm đứa bé đi vào. Nữ bác sĩ kia thấy hai người đàn ông, vui vẻ muốn khám cho họ, nhưng còn chưa khám xong cho bệnh nhân hiện giờ, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người kia ôm đứa bé tới chỗ tôi.

“Lão Khải?!” Tôi nhìn người đàn ông ôm đứa bé, cực kỳ kinh ngạc. Nhìn người đằng sau luôn muốn ôm bé mà tranh không được, phát hiện kia đúng là cái người bất lực đeo kính lần trước. Tôi nhớ rõ Tiết Đồng bảo người này tên Cung Tiêu, là ba của bb.

Như vậy, đứa bé trong lòng Lão Khải, không phải tbb sao? Nhìn đến cái đám bọc như xác ướp kia trong lòng Lão Khải, tôi cũng thấy nóng thay cho bé.

“tbb sao vậy, bị cảm à?” Tôi hỏi Lão Khải tình hình, dù sao tôi từng nuôi tbb một thời gian, cũng rất có cảm tình với bé.

“Bé gọi là Tiểu Oánh.” Lão Khải vừa sửa cách gọi của tôi, vừa kéo lộ khuôn mặt bé ra, chỉ lên nốt đỏ nhỏ trên mặt bé nói: “Tiểu Oánh nhà tôi gần đây mặt nổi rất nhiều nốt đỏ nhỏ thế này, trên người cũng có rất nhiều, anh xem có phải dị ứng không.”

Lấy kinh nghiệm bác sĩ nhi nhiều năm, tôi vừa nhìn đã biết tbb… à, là Tiểu Oánh kì thực cũng không bị gì nặng, chỉ là Lão Khải tính gà mái, sợ Tiểu Oánh bị cảm mà bọc con kín quá, thành ra lên sởi. Vốn không có gì đáng ngại, nhưng nghe câu hỏi như bé lên ba của anh ta, tôi sụp luôn.

Tôi còn chưa nói gì, cái anh họ Cung kia đã thấp giọng với Lão Khải: “Cái gì mà Tiểu Oánh nhà anh, rõ ràng là con gái tôi.”

Lão Khải dày mặt đáp: “Lão Cung, hai người chúng ta thì còn phân biệt gì nữa, của anh là của tôi, của tôi cũng là của tôi. Tiểu Oánh là con gái chúng ta, tôi nói của nhà tôi cũng phải mà.”

… Tôi nghĩ, tôi hiểu vì sao cô gái kia biết họ là đồng chí rồi… Công khai tán tỉnh nhau trước mắt công chúng thế này, có mù mới không nhìn ra.

Sau đó, lúc đi làm ở nam khoa, Lão Khải tới gặp riêng tôi, muốn tôi truyền thụ chút kiến thức nuôi trẻ nhỏ.

Dù trước đó ở trạm xác có kê ít thuốc, rồi dạy anh ta cách mặc đồ cho trẻ nhỏ linh tinh. Nhưng bởi thời gian gấp rút, bên cạnh lại có cô kia cứ nhìn chằm chằm qua, tôi thực sự không dám biểu hiện quá thân quen với Lão Khải.

Nam khoa là địa bàn của Lão Khải, anh ta là sếp của tôi, hỏi cái gì tôi liền không biết không nói, biết gì nói tất, dù sao giúp đỡ ông chủ cũng là chuyện tốt.

Tôi chỉ cho anh ta chút kiến thức nuôi bé, Lão Khải cầm bút điên cuồng ghi chép, vừa ghi vừa ừ à không ngừng. Tôi nói xong rồi anh ta còn hỏi hết cái này đến cái khác, ai không biết còn tưởng anh ta mới lên chức ba ấy chứ.

Đến khi anh ta hỏi han xong xuôi, tôi đột nhiên thấy tò mò chuyện hai người mới không nhịn được hỏi: “Sao anh cứ phải theo đuổi vị Cung tiên sinh kia vậy? Anh ta trông có vẻ không thích anh.”

Lão Khải nghe tôi nói liền cười to ba tiếng, sau đó nói như diễn văn: “Mao chủ tịch đã nói, đấu với người thì vui sướng vô cùng, đấu với trời cũng vui vẻ không thôi. Tôi chính là thích theo đuổi người không thích mình, khiến anh ta yêu mình.”

Tôi đối với thú vui của anh ta không dám gật bừa: “Nhưng anh ta là người bình thường đi? Anh kéo anh ta vào giới đồng chí có phải là rất xấu không?”

Lão Khải nhấc chân chó, vô cùng đắc ý nói: “Mao chủ tịch còn nói, hai tay đều muốn bắt, hai tay đều muốn mạnh. Dạy dỗ là một chuyện, đem trai thẳng bẻ cong còn quan trọng hơn. Chm trong hai tay nhất định đều phải mạnh tôi mới cảm thấy chinh phục được đối phương, cách mạng giờ chưa thành công, muốn biến anh ta thành đồng chí tôi còn phải cố gắng hơn nữa.”

Nghe anh ta mở miệng Mao chủ tịch, ngậm miệng cũng Mao chủ tịch, tôi đột nhiên thấy như đã trở lại thời cải cách văn hóa: “Không nghĩ đến việc biến người bình thường thành đồng chí có tốt không?”

“Anh không phải là bị Tiết Đồng bẻ cong sao, có mấy người thẳng sở dĩ là thẳng bởi họ còn chưa tìm được người muốn bẻ cong họ thôi.” Anh ta rốt cuộc không nói Mao chủ tịch nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng câu tiếp theo của anh ta lại dính tới Mao chủ tịch nữa.

“Thực ra tôi theo đuổi anh ta, nguyên nhân chủ yếu là bởi anh ta không thích tôi tới gần Tiểu Oánh, mỗi lần đến anh ta đều giận. Mà đối với tôi, dáng vẻ tức giận của anh ta thật sự rất đáng yêu, nên tôi mới cố ý khiến anh ta giận. Cái gọi là không có khó khăn lại muốn tạo ra khó khăn, đó mới là thú vui lớn nhất trong đời.”

Toát mồ hôi với bố, không có khó khăn lại muốn tạo ra khó khăn… Lão Khải, không phải tôi nói anh, anh trích lời chủ tịch Mao lệch lạc đi thế, còn không sợ bị người ta đánh cho.

Với cách sống của Lão Khải thì tôi câm nín rồi, nhưng đó là cuộc sống của người khác, tôi không thể nói gì, điều tôi có thể làm chỉ là sống thật tốt cùng Tiết Đồng. Đối với vị Cung tiên sinh bị Lão Khải biến thái này bám riết, tôi chỉ có thể thương tiếc cho ba giây.

Hôm nay là cuối tuần, tôi vẫn như cũ chưa tới bảy giờ đã dậy.

Lúc dậy mới thấy Tiết Đồng đang ngủ bên cạnh, nhưng tôi cũng không nhớ rõ anh về lúc nào.

Tôi vuốt lên mặt anh, dưới mắt anh thâm quầng, cằm râu đã xanh một mảng, xem ra gần đây đã mệt muốn chết rồi.

Chm nhà tôi lúc cảm giác thấy anh là hưng phấn đứng thẳng, muốn tôi tới thân thiết với Tiết Đồng, nhưng trong lòng tôi thì đấu tranh không thôi. Biết rõ Tiết Đồng đã mệt chết rồi, nhưng dùng nửa người dưới mà nghĩ vẫn cứ muốn tới giày vò anh.

Không biết vì sao, câu kia của Lão Khải, hai tay đều muốn nắm, hai tay đều muốn cứng lại tự động hiện lên trong đầu.

Tôi trước giờ còn chưa biết thì ra lời này còn có ý đó, giờ biết rồi, vậy phải đối với Tiết Đồng thật tốt rồi.

Đáng tiếc giúp Tiết Đồng quy tê nửa ngày anh cũng không lên. Anh mở to mắt liếc tôi một cái, lật người nằm sấp lại, nói: “Không cần để ý đến tôi, anh đến luôn phía sau đi.”

Mệ, người này, coi tôi cầm thú như vậy sao?

Dù tôi đúng là nghĩ bằng nửa người dưới đó, nhưng vẫn còn chưa đến mức này, dù sao người cũng không thể để chiêm nó dắt mũi.

Tôi xoay người xuống giường, quyết định xuống nhà làm cho Tiết Đồng một bữa tiệc lớn thật thịnh soạn, để anh ăn uống no đủ, tinh lực dư thừa mới được. Về phần cái con chiêm không nghe lời tôi đây, thôi thì vẫn cứ tự giải quyết trong nhà vệ sinh đi.