Diệt Thế Kỷ

Chương 41



Khi nghe đến sở nghiên cứu cùng nhân viên nghiên cứu khoa học, biểu tình vẫn cực kỳ tùy ý của Luật rốt cuộc cũng thay đổi, trên mặt hắn hiện lên vẻ chán ghét cùng không vui, mà Tần Trạm dù bận nói chuyện chính sự, nhưng vẫn đặt một phần chú ý trên người Luật, thấy được thần sắc Luật thay đổi liền ân cần hỏi han, “Luật, ngươi có ý kiến gì?”

“Ta chán ghét sở nghiên cứu, ta không muốn thấy nó xuất hiện trong tầm mắt của ta.” Ngữ khí của Luật không hề che giấu sự căm ghét của chính mình. Đối với sở nghiên cứu, trong lòng hắn vẫn có bóng ma, thật ra cũng không phải vì hắn đã từng trải qua chuyện gì tàn khốc, nhưng hắn đã từng nhìn thấy một số hắc ám trong các sở nghiên cứu cũng như phòng thí nghiệm.

Chúng đã cho hắn biết, sở nghiên cứu là một nơi cực kỳ hắc ám, lấy cớ suy nghĩ vì lợi ích của nhân loại để tiến hành các loại thí nghiệm, mà trong đó, không biết đã mai táng biết bao nhiêu sinh linh.

Cái gọi là nhân quyền, chính là hướng về nhân loại, cái gọi là lương tâm cũng là dành cho nhân loại, cho nên nhân loại không chút bận tâm đến những sinh linh khác, mà những sinh linh ấy không vô tội sao? Huống chi, tâm tính của nhân loại hắc ám đến mức có thể tiến hành thí nghiệm ngay cả trên người đồng loại, hắn thật sự đã nhìn thấy những chuyện như vậy.

Hắn từng thể nghiệm sự tàn khốc của nhân loại, nhưng đến tận lúc ấy, hắn mới biết được nhân loại có thể tàn khốc đến mức độ nào, cũng lúc ấy, hắn kiên định đứng về phía đối địch với nhân loại, cũng lúc ấy, niềm tin nhân loại có thể bắt lấy tia hi vọng kia liền hạ xuống gần bằng không, không, phải nói là hoàn toàn biến mất, hi vọng lúc này bất quá là sau mấy năm suy ngẫm cùng lịch duyệt dần dần tăng trưởng mà có.

Cảm giác nhạy bén khiến hắn có thể cảm nhận được sự hắc ám ở phòng thí nghiệm rất rõ ràng, cho nên hắn chán ghét những nơi như vậy, những tiếng la khóc, oán hận khiến hắn có dục vọng phá hủy tất cả.

Sự chán ghét cùng ác cảm trong mắt Luật làm cho Tần Trạm lập tức quyết định vị trí của phòng thí nghiệm sẽ nằm xa văn phòng, dù sao cũng có phương tiện giao thông và thiết bị liên lạc hiện đại nên sẽ không có gì quá bất tiện.

Văn Nhân Lẫm đương nhiên không phản đối, thứ nhất, đây là quyết định của Tần Trạm, thứ hai, đây là ca hắn muốn thế.

“Kinh phí cho sở nghiên cứu, ta cũng sẽ không ra.” Luật càng thêm quả quyết nói. Dối trá sao, hắn thừa nhận, rõ ràng có biện pháp để phòng thí nghiệm không xuất hiện, nhưng hắn lại không làm thế, mà là dùng phương thức này để biểu thị bất mãn của mình.

Nhìn thấy tội lỗi của nhân loại không ngừng tích lũy, vậy mà hắn chỉ có thể bàng quan.

“Ca.” Văn Nhân Lẫm cảm thấy kinh ngạc, đây không giống với những gì đã nói, phải biết rằng, phòng thí nghiệm là nơi cần nhiều kinh phí nhất.

“Luật, ngươi nghiêm túc?” Đây là Tần Trạm lên tiếng, không phải phản đối, mà là hỏi Luật có thật sự quyết định như vậy hay không.

“Đúng vậy.” Ngữ khí ngạo mạn, là thái độ nhất quán của Luật, thế nhưng, sự kiên định trong giọng nói ấy là không thể nghi ngờ.

“Ta hiểu rồi.” Luật không muốn ra phần tiền này cũng không sao, phần tài chính trong tay hắn dù không bằng Luật, nhưng bỏ vào phòng thí nghiệm cũng không phải không được, huống chi hắn còn có đặc quyền của Thái Tử đảng.

Văn Nhân Lẫm thì nghĩ đến để cho phụ thân là Văn Nhân Chinh ra mặt. Công ty dưới tay của Văn Nhân Chinh cũng có mấy cái sở nghiên cứu, y còn là phú hào cả thế giới đều biết đến nên chuyện bỏ tiền cho một phòng thí nghiệm không có vấn đề gì, huống chi đây là vì Văn Nhân Luật, y tuyệt đối sẽ không mặc kệ.

Tần Trạm cùng Văn Nhân Lẫm đều không có ý định báo lại cho thượng tầng. Loại chuyện thế này, bọn họ đều có thể tự mình giải quyết, hơn nữa, tài chính đầu tư hiện nay hoàn toàn là do Luật nắm giữ, dù là thượng tầng quốc gia cũng không có tư cách kiểm toán, bởi vì phần này là tiền riêng của Luật, mà cung cấp phần tài chính thay cho Luật, một là Văn Nhân Chinh, nếu Luật cần, y tuyệt đối sẽ không keo kiệt, người còn lại là Tần Trạm, có thể tiêu tiền vì Luật, Tần Trạm cam tâm tình nguyện.

Thời gian dần dần trôi qua, quy hoạch cho Long Tổ cũng sắp hoàn thành, tiếp theo là bắt đầu thực thi, bất quá, đó là chuyện của ngày mai, cho dù không vì bản thân mình, Tần Trạm cũng sẽ suy nghĩ cho Luật.

Đối với người bình thường mà nói,thương thảo loại chuyện này hẳn phải rất nhàm chán, đặc biệt là Luật, tâm trạng vô cùng buồn chán của hắn đã hoàn toàn thể hiện  trên mặt, cho nên khi mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa, Tần Trạm liền hộ tống Luật về nhà. Bắt đầu từ hôm ấy, hắn và Luật luôn ở cùng một chỗ.

Về phần người nhà của hắn, bọn họ cực kỳ yên tâm về hắn, hơn nữa, hai nhà lại ở sát vách nhau, nên căn bản là không có chút ảnh hưởng nào.

“Ý chí sao?” Buổi tối, Văn Nhân Lẫm rốt cuộc cũng có thời gian ở một mình. Hắn nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang xòe ra của mình.

Nếu nói hắn không hâm mộ lực lượng mà Tần Trạm đang sở hữu, thì đó là giả dối. Là một nam nhân, hắn cũng hướng tới sức mạnh cường đại, vì thế hắn đã nỗ lực rất nhiều mới đạt được vị trí như hiện giờ, mà hai ngày nay, một loại lực lượng mới lại xuất hiện trước mặt hắn, kỳ dị đến bất khả tư nghị, nhưng không thể nghi ngờ là nó biểu thị cho sự cường đại. Truy đuổi lực lượng cá nhân, chính là tâm huyết dưới đáy lòng của bất kỳ nam nhân nào.

Cuối cùng, đến khi rảnh rỗi như lúc này, khát vọng nơi đáy lòng hắn đã ngẩng đầu, hắn cũng muốn có lực lượng cường đại, không phải vì lòng hư vinh, mà là bản năng của nam nhân, cũng là lòng tự ái của chính hắn. Văn Nhân Lẫm biết, sau khi Tần Trạm có được lực lượng đặc thù kia, giữa hai người bọn họ sẽ xuất hiện khoảng cách, đó là vì trình độ tạo ra khác biệt. Tần Trạm đã lãnh hội được một thế giới mới, mà hắn thì vẫn còn xoay vòng trong trật tự cũ.

Hắn và Tần Trạm cố nhiên là hảo hữu, nhưng so với sự vĩ đại của Tần Trạm, hắn sao lại không có tâm tính muốn so bì, chỉ là rất nhạt mà thôi, bởi vì hắn thật sự khâm phục y. Thế nhưng, lúc Tần Trạm chạy càng lúc càng xa, hắn không muốn để khoảng cách tăng thêm nữa.

Không ai biết kẻ nào sẽ có được lực lượng hạt giống, không biết với số lượng hạt giống khổng lồ như vậy, thì sẽ có bao nhiêu người nhận được lực lượng, mà khả năng hắn nhận được hạt giống cũng không phải là không có. Nghe Tần Trạm nói, ý chí đủ mạnh mới có thể khiến hạt giống thức tỉnh, vậy thì, ý chí của hắn liệu có thể khiến hạt giống thức tỉnh hay không?

Nếu hắn muốn có lực lượng, thì hắn cần loại lực lượng như thế nào?

Không hiểu tại sao lại nhớ đến sự cuồng bạo của bão tuyết, loại lực lượng cuồng tứ với khả năng phá hoại cực kỳ lớn ấy là sự cường đại không thuộc về nhân loại, khiến lòng người phải run rẩy vì sợ hãi. Mà hiện tại, với sự xuất hiện của lực lượng hạt giống, liệu hắn có thể nhận được loại lực lượng như vậy không?

Ý chí mãnh liệt!

“Ta muốn có lực lượng như vậy.” Nắm chặt bàn tay, Văn Nhân Lẫm tự nói với chính mình, trong mắt lóe ra sự khát vọng. Giống như hài tử mơ ước trở thành một anh hùng, hắn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó trong đầu.

“Như một đứa ngốc.” Qua thật lâu, vẫn không nhận được bất cứ thứ gì đáp lại, hắn tự giễu.

Thả tay xuống, hắn chuẩn bị nhắm mắt ngủ, thế nhưng, ngay sau đó, một cơn đau đớn khó có thể chịu được liền ập đến.

Hắn đau đến mức không kiềm chế được mà thét lên, thế nhưng, hắn lại không cảm thấy hoảng sợ, mà là mừng như điên, bởi vì Tần Trạm đã nói, khi lực lượng hạt giống thức tỉnh liền gây đau đớn cho ký chủ, là biểu thị cho sự cường hóa thân thể. Cho nên, đau đớn như thế này chính là đang nói, hắn cũng là người có được lực lượng hạt giống, và lực lượng của hắn thức tỉnh rồi.

Trong tiếng gào thét vì đau đớn xen lẫn vài tiếng cười quỷ dị, nếu có người ở đây, nhất định sẽ bị thanh âm của hắn dọa chết khiếp.

Thật đúng là đau. Hắn cuối cùng cũng biết tại sao Tần Trạm đau đến ngất đi, lúc này, hắn cũng muốn a, Tần Trạm thật không phải tầm thường, cường hóa xong, y mới ngất xỉu.

Văn Nhân Lẫm hoàn toàn không biết, sự đau đớn mà Tần Trạm phải thừa nhận, lớn hơn hắn rất nhiều, bởi vì đó là trừng phạt của “vị kia” dành cho y.

Sau khi cơn đau trôi qua, Văn Nhân Lẫm vẫn nằm trên giường, không ngừng thở dốc, rốt cuộc nghe được thanh âm của hạt giống, “Ý nguyện của ký chủ đủ mạnh, lực lượng hạt giống khởi động, quá trình cường hóa thân thể chấm dứt. Ký chủ đã thông qua khảo nghiệm đầu tiên, ghi nhận ý chí của ký chủ. Phương hướng tiến hóa lực lượng được lựa chọn căn cứ theo ý nguyện của ký chủ.” Thanh âm vô cảm như máy móc này, đối với hắn mà nói, không khác gì tiếng trời.

Khuôn mặt của Văn Nhân Lẫm vốn lạnh lùng như băng sơn, lúc này lại lộ ra thỏa mãn cùng vui sướng, bất quá, theo ánh mắt nhắm lại mà biến mất. Hắn quá mệt mỏi, quyết định ngày mai rồi sẽ tính đến chuyện trao đổi với hạt giống.

Sáng ngày hôm sau, Văn Nhân Lẫm mở to mắt, sau khi nhớ lại chuyện tối qua liền nhắm hai mắt, rồi nhanh chóng mở ra, bất quá, sự mê mang cùng nghi ngờ khi mở mắt lần đầu tiên đã biến mất, bây giờ, trong mắt của hắn tràn ngập tự tin.

Hắn đã nói chuyện cùng lực lượng hạt giống, quả nhiên đều giống như những gì Tần trạm đã nói, hắn không nhận được thêm bất kỳ tin tức nào khác cả.

Lúc vào phòng tắm, hắn thậm chí còn huýt sáo một khúc nhạc.

Đến khi Văn Nhân Lẫm vào phạm vi cách Tần Trạm 20m, lực lượng hạt giống của mỗi người đều thông báo có hạt giống khác xuất hiện.

Tần Trạm nhìn Văn Nhân Lẫm xuất hiện trước mặt mình, trong mắt tràn ngập ý cười, hắn là vì hảo hữu nhận được lực lượng mà cảm thấy vui vẻ.

Cả hai đều không chú ý đến, khi Luật nhìn bọn họ, trong ánh mắt là hiểu rõ cùng thở dài.

Chuyện Văn Nhân Lẫm đã thức tỉnh, đương nhiên sẽ không gạt các trưởng bối, cho nên thượng tầng nhanh chóng biết đến chuyện này, Văn Nhân Lẫm cũng triển lãm lực lượng của hắn, là băng.

Năng lực của Tần Trạm và Văn Nhân Lẫm được gọi là dị năng, những người sau này sở hữu lực lượng cũng đều được gọi là dị năng giả. Theo thời gian trôi qua, bọn họ cũng lần lượt thức tỉnh.

Quý Phi Yên thống khổ nhìn đàn dương cầm, nàng muốn đánh đàn, lại sợ hãi chuyện đó. Trong đầu nàng, âm nhạc của Luật không ngừng vang lên, nó khiến nàng cảm thấy xấu hổ, cũng là lý do khiến nàng không dám chạm vào dương cầm. Không cam lòng, không cam lòng, nàng cũng muốn tạo ra loại âm nhạc giống như vậy, nguyện vọng mãnh liệt như vậy làm cho Quý Phi Yên dùng tay đập mạnh lên cây đàn, khiến nó phát ra một tiếng kêu rầu rĩ. Quý Phi Yên chưa kịp tự trách vì đã thương tổn cây đàn mình yêu nhất, cơn đau đột ngột ập đến đã làm nàng quỳ xuống đất…

Ở một ngõ tối, có một nam tử đang dùng hai tay bảo vệ đầu của mình, thừa nhận quyền cước đến từ những người xung quanh, trong đôi mắt giấu sau cánh tay tản ra vẻ ác độc và oán hận. Hắn hận, hận những người này, hắn muốn giết bọn họ. Một cơn đau đớn không phải đến từ quyền cước xung quanh đột nhiên lan ra toàn thân hắn, làm cho cả người hắn co rút lại. Những người đang đứng xung quanh liền phát hiện hắn có vấn đề, vì không muốn làm ra tai nạn chết người, bọn họ lập tức giải tán, trong ngõ tối chỉ còn một mình hắn với sự thống khổ đến từ cơn đau bất ngờ kia. Sau một thời gian, hắn đứng lên, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười dữ tợn cùng sát ý điên cuồng…

Ở nông thôn, ở chiến trường, ở một quốc gia nào đó, có những người bất đồng về tuổi, bất đồng về tính, ở các thời điểm bất đồng, vì ý chí mãnh liệt mà thức tỉnh lực lượng hạt giống. Theo thời gian dần trôi, cho dù không có ý chí mãnh liệt, những kẻ có được hạt giống khác cũng lần lượt thức tỉnh.

END 41.