Diệt Thế Kỷ

Chương 14



Ba ngày, Tống lão phu nhân đã hôn mê suốt ba ngày, các bác sĩ có quyền uy nhất thuộc nhiều khoa khác nhau đã chẩn bệnh cho nàng, đều đưa ra kết quả giống nhau, Tống lão phu nhân không còn sống được bao lâu nữa.

Tuy Tống lão phu nhân không phải gia chủ của Tống gia, nhưng lại là người có ảnh hưởng lớn nhất, sự ngã xuống của nàng khiến cho cả Tống gia chao đảo, mấy vị đại nhân vật đứng ở trung tâm quyền lực cũng cực kỳ lo lắng cho vị lão tỷ tỷ này, lúc nào cũng chú ý đến tình huống của nàng.

Người của Tống gia đều đến thăm, thay phiên chăm sóc, nhưng người vẫn luôn ở cạnh Tống lão phu nhân lại là kẻ vốn là hoàn khố trong mắt mọi người – Văn Nhân Luật. Suốt ba ngày, Văn Nhân Luật chưa từng rời khỏi bệnh viện nửa bước, nụ cười kiêu ngạo cũng sớm biến mất trên gương mặt, cả nguời đều tản ra một loại trầm tĩnh không thuộc về một kẻ ăn chơi trác táng, không phải bi thương, mà là một loại bình tĩnh tựa như đã sớm biết được kết quả xấu nhất và hoàn toàn chấp nhận nó.

Người của Tống gia vẫn luôn bất mãn việc Tống lão phu nhân quá cưng chiều Văn Nhân Luật, không phải bọn họ không thương hắn, mà là Tống lão phu nhân đã quá mức rồi, chính là khi nhìn đến Văn Nhân Luật canh giữ ở bên cạnh nàng suốt ba ngày, cũng hiểu được không uổng phí Tống lão phu nhân thương yêu hắn như vậy.

May mắn, nơi Tống lão phu nhân nằm là khu phòng bệnh cao cấp, cho nên Văn Nhân Luật cũng có một phòng nhỏ dành cho người đến chăm sóc người bệnh, cộng thêm có nhà vệ sinh nên hình tượng của hắn cũng không quá mức lôi thôi.

Bước vào phòng bệnh, Tần Trạm nhìn thấy Văn Nhân Luật vẫn ngồi ở bên giường Tống lão phu nhân, giống hệt như suốt ba ngày qua, khuôn mặt trầm tĩnh, vô bi vô thương, nhìn chăm chú vào Tống lão phu nhân. Thấy bộ dạng này của hắn, Tần Trạm làm sao sẽ không đau lòng.

“Luật, ăn một chút gì đi.” Tần Trạm ôn nhu nói.

Văn Nhân Luật không có tâm trạng tranh cãi cùng Tần Trạm, tiếp nhận hộp giữ ấm, mở ra, mùi thức ăn thơm phức xông vào mũi cũng không khiến cho tâm tư hắn có chút gợn sóng nào.

Ba ngày, hắn không phải không có nghĩ đến việc làm bà ngoại tỉnh lại, chính là, có một lực lượng ngăn cản hắn, mà có thể cản trở lực lượng của hắn, chỉ có hai, một kẻ là Balberith, thế nhưng loại lực lượng nhu hòa này tuyệt đối không phải kẻ có lực lượng mang thuộc tính cuồng bạo như Balberith có thể có được, như vậy chỉ có cái kia, thứ hắn không thể kháng cự, cũng không thể phản đối.

Đợi cho Văn Nhân Luật trầm mặc ăn xong, Tần Trạm thu lại hộp cơm từ tay hắn.

Mấy người nam nhân của Tống gia đều có đại sự phải làm, không thể tranh thủ thời gian đến thăm Tống lão phu nhân được, cho nên vào lúc này, các con dâu, cháu dâu của Tống gia không thể không làm gì, may mà người nhà Tống gia nhiều, con dâu, cháu dâu cũng không ít, mọi người thay phiên nhau đến chăm sóc Tống lão phu nhân, cũng không chậm trễ việc gì.

Quý Phi Yên vốn là có mục đích tiếp cận Văn Nhân Luật, cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn, trong mấy ngày nay, nàng thực ra còn chịu khó hơn mấy vị con dâu, cháu dâu của Tống gia.

Lúc này là đến phiên chăm sóc Tống lão phu nhân của con dâu nhà Tống gia, Quý Phi Yên cũng đến cùng với nữ hộ sĩ, thay Tống lão phu nhân lau chùi thân thể hằng ngày cùng xoa bóp, Tần Trạm và Văn Nhân Luật, hai người nam nhân, tất nhiên không được phép tiếp tục ở lại trong phòng bệnh nữa.

Dưới sự chỉ dẫn của hộ sĩ, công việc lau mình cùng xoa bóp cơ thể cho Tống lão phu nhân thuận lợi hoàn thành, đúng lúc này, người hộ sĩ chú ý tới mí mắt của Tống lão phu nhân giật giật, mắt mở ra, bởi đã được rèn luyện thuần thục, nàng lập tức bấm chuông, dùng webcam thông báo cho các bác sĩ phụ trách, Tống lão phu nhân đã tỉnh lại.

Cô con dâu nhà Tống gia tất nhiên vô cùng vui mừng, Quý Phi Yên cũng vui sướng khi nghe tin tốt lành này, vội vàng báo cho Tần Trạm và Văn Nhân Luật đang đợi ngoài cửa.

Vẻ vui sướng trên gương mặt Tần Trạm là chân thật, khi hắn quay sang, định chia sẻ niềm vui của mình cùng Luật, lại phát hiện trên khuôn mặt Luật tuyệt không có chút vui mừng, vẫn là loại trầm tĩnh vô hỉ vô bi (không đau khổ cũng không vui vẻ).

Văn Nhân Luật đương nhiên không vui sướng nổi, bởi vì đây không phải là chuyện mừng gì, sự thanh tỉnh lúc này của bà ngoại hắn bất quá chỉ là hồi quang phản chiếu cuối cùng mà thôi.

Tống lão phu nhân là bệnh nhân đặc thù, cho nên các bác sĩ chuyên môn sau khi nhận được thông báo, lập tức tiến đến.

“Không cần.” Tống lão phu nhân vừa mới tỉnh lại, nhưng trong giọng nói của nàng trung khí mười phần, hoàn toàn không có nét suy yếu của người vừa mới hôn mê suốt ba ngày. “Thời gian của ta không còn nhiều lắm, không cần phải lãng phí nữa.” Tống lão phu nhân từ chối sự kiểm tra của các bác sĩ chuyên môn, “Vợ của lão Tam, gọi mọi người đến đây.” Tống lão phu nhân trực tiếp gọi con dâu của mình, nói. “Tần gia tiểu tử, ngươi cũng gọi mấy lão gia hỏa kia đến, ta phải nhanh chóng dặn dò hậu sự.”

Nghe đến những lời này, cô con dâu Tống gia, Tần Trạm, Quý Phi Yên, cùng các bác sĩ đều vội vàng trấn an.

“Tình trạng của bản thân như thế nào, ta tự biết rõ ràng, còn không mau làm theo lời ta.” Tống lão phu nhân không thèm nghe, sắc mặt trầm xuống, nét uy nghiêm của người từng đứng ở đỉnh cao của quyền lực phát ra, khiến mọi người hoảng sợ, không thể không làm theo những gì Tống lão phu nhân đã phân phó.

“Các ngươi đều ra ngoài, Luật lưu lại.” Nhìn xuyên qua đám người vây xung quanh, Tống lão phu nhân nhìn người ngoại tôn vẻ mặt vô hỉ vô bi đang đứng ở cửa.

Mọi người chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi phòng bệnh, chỉ trong chốc lát, cả phòng bệnh chỉ còn tổ tôn(bà cháu) hai người.

“Luật, lại đây.” Tống lão phu nhân từ ái (yêu thương) gọi Luật.

Luật đi đến bên giường bệnh, điều chỉnh lại giường bệnh cho Tống lão phu nhân, sau đó ngồi xuống ghế, Tống lão phu nhân kéo lấy một bàn tay của Luật, sau đó đặt tay mình lên trên.

“Ta có một giấc mơ.” Tống lão phu nhân nhẹ nhàng vỗ bàn tay Luật, vừa nhìn Luật, thanh âm của nàng nhẹ nhàng, ánh mắt chứa đựng bao tình cảm phức tạp, là cảm động, là thương tiếc, là yêu thương, là buồn đau, trên lưng ngoại tôn của nàng phải gánh vác sứ mệnh quá nặng nề. “Về ngươi, về tương lai của thế giới.”

Tống lão phu nhân có thể cảm giác tay của Luật cứng lại trong nháy mắt, lại tiếp tục vỗ về.

“Ta không biết phải nói gì, Luật, con đường này rất khổ, rất đau, rất bi ai, ngươi hài tử này làm sao có thể chống đỡ được.” Tống lão phu nhân kiên cường là thế mà lúc này, trong mắt lại lóe lên nước mắt, vì tương lai, cũng vì ngoại tôn của mình.

Ở trong giấc mơ ấy, nàng thấy được tuyệt vọng của thế giới này, thấy được ngoại tôn của nàng ký kết khế ước, đi lên con đường nghĩa vô phản cố (làm việc nghĩa, không chùn bước) phủ kín bụi gai đầy đau đớn, nàng thấy sự kiên trì của ngoại tôn mình đối với hy vọng mịt mù kia, nhìn bộ dạng của hắn trải qua giác ngộ nhưng lại không thể không đau xót, nhìn mỗi một lần sau khi ra tay, trong mắt ngoại tôn nàng lại chứa đầy vẻ kiên cường cùng chấp nhất. Đó là một “Luật” mà nàng chưa từng được thấy, kiên cường, cố chấp, bi ai, theo đánh giá của nàng mà nói, Luật thật sự là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất.

“Ngươi có biết hay không, sẽ có bao nhiêu người sẽ hận ngươi a!” Bất luận là đúng hay sai, bất luận nguyên nhân gì, những gì Luật làm chắc chắn sẽ khiến người oán hận, mà những người ấy bao gồm cả những người quen biết hắn, có cùng quan hệ huyết thống với hắn, thậm chí là những kẻ không quen biết cũng sẽ oán hận hắn, những kẻ ấy là toàn bộ nhân loại sống trên thế giới này, trách nhiệm nặng nề như vậy, Luật sao lại chấp nhận gánh lấy?. “Ngươi sẽ không đau, không khổ sở sao?”

“Đương nhiêu đau đớn, đương nhiên khó chịu, nhưng ta không hề hối hận, cũng sẽ không quay đầu lại. Bà ngoại, ngươi cũng hận ta sao?” Khóe miệng Luật tạo thành một nụ cười, đã không có cảm giác ngạo mạn khiến người phiền chán, là nụ cười nhẹ nhàng rực rỡ, như vầng trăng trên cao, thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) lại ôn nhu, đẹp đẽ mà hư ảo, thánh khiết nhưng lạnh lùng.

Bàn tay của Tống lão phu nhân chạm đến gương mặt Luật, từ ái vỗ nhẹ. “Ta là một lão thái bà sắp chết, làm sao quản được mọi chuyện ngày sau.” Trong ánh mắt nàng không có oán hận, sau khi rõ ràng mọi chuyện, nàng sao lại oán hận, ngoại tôn của nàng đáng giá được tôn kính.

“Bà ngoại.” Luật nhẹ nhàng gọi, “Thật có lỗi, ta không cứu được người.” Có thể cứu cũng không thể cứu được, không phải hắn tàn nhẫn, không phải hắn lãnh khốc, tử vong là số mệnh, cho dù là thế giới cũng không thoát khỏi giờ khắc này, nếu không tại sao mọi chuyện sắp sửa diễn ra lại phải đến, hơn nữa tình huống trong tương lai, cho dù là bà ngoại, hắn cũng sẽ không lưu tình, so với việc chính mình động thủ, còn không bằng thuận theo tự nhiên, để nỗi đau xót không sâu thêm nữa, hắn quả nhiên là kẻ ích kỷ a.

“Không cần, ta sống đủ rồi.” Tống lão phu nhân nhẹ nhàng lắc đầu, nàng biết mình tất có một ngày này, chính là không nghĩ nó sẽ đến bất ngờ như thế, huống chi sau khi đã biết được hết thảy, nàng cảm thấy còn sống quá mệt mỏi, có nhiều thứ, sau khi biết được chỉ còn tuyệt vọng, bởi vì không có khả năng ngăn cản, chỉ có thể nhìn mọi thứ phát sinh, chỉ có thể bị động tiếp nhận.

“Không cần phải áy náy, đây là lựa chọn, cũng là số mệnh của ta.” Nhìn ánh mắt Luật, Tống lão phu nhân làm sao có thể không rõ Luật nghĩ gì, không cần phải áy náy, sinh mệnh của nàng chỉ có thể kéo dài đến đây mà thôi, số phận đã định thế rồi, nàng cả đời tin theo chủ nghĩa duy vật,  không nghĩ đến phút cuối cùng lại phát giác, số mệnh quả thật là tồn tại.

Thần sắc của Tống lão phu nhân nghiêm túc một chút, “Luật, nếu nhân loại thực sự nắm bắt được tia hy vọng xa vời kia, ngươi thực sự…”

“Ta sẽ.” Nụ cười của Luật đầy ngạo khí, đó là nụ cười của một kẻ ăn chơi trác táng, mặc kệ làm chuyện gì cũng không cần thiết phải nói ra, nhưng giờ phút này, đối với nụ cười kia, Tống lão phu nhân chỉ cảm thấy đau xót và kính nể.

“Lựa chọn của ta, lời thề của ta, sẽ không thay đổi.” Sự giác ngộ này, bất kỳ ai cũng không thể phản bác.

Nghĩ đến sứ mệnh nặng nề cùng bi thương mà ngoại tôn phải gánh chịu, trong lòng Tống lão phu nhân ngập tràn đau lòng cùng chua xót, nhớ đến một chuyện khác cũng nhìn thấy trong giấc mơ, trong lòng nàng có quyết định, cho dù việc làm của Luật ở tương lai trong mắt thế nhân là chuyện không thể nào tha thứ, nàng cũng hy vọng Luật không hề cô độc như vậy, nàng muốn có một người kiên định đứng cạnh bên Luật, một người có thể thủ hộ Luật, có thể vì Luật trả giá hết thảy, một người khi Luật thống khổ, có thể đem Luật ôm vào lòng, cho Luật an tâm nghỉ ngơi.

Không phải chỉ có nàng nghĩ như thế, mà lực lượng khiến cho nàng nhìn đến hết thảy mọi chuyện của Luật cũng kỳ vọng như thế, nếu không, làm sao nàng lại có thể nhìn đến chuyện này. Bất quá, quả thật là không thể tưởng tượng được a.

“Luật, bà ngoại có một việc hy vọng ngươi có thể đáp ứng.” Tống lão phu nhân nhìn Luật, nói.

“Ta không biết có thể làm được không.” Luật không thể hứa được, nhìn Tống lão phu nhân đầy áy náy.

“Không quan hệ với lời thề cùng quyết định của ngươi.” Tống lão phu nhân tự nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao Luật không thể hứa hẹn.

“Được.” Chỉ cần không liên quan đến chuyện đó, như vậy, bất luận chuyện gì, hắn đều làm được.

“Không phải ở hiện tại, mà là chuyện sau này.” Tống lão phu nhân thần bí nói. Chuyện này không phải do nàng quyết định là được, còn phải xem giác ngộ của người kia, nếu hắn không thể làm được, như vậy chuyện này cũng không cần đề cập đến, việc nàng có thể làm là chuẩn bị cho một chuyện có thể xảy ra trong tương lai.

Luật không hỏi thêm điều gì, hắn đã hứa hẹn, hắn sẽ làm được, hắn sẽ chờ chuyện đó đến trong tương lai.

Có người gõ cửa phòng bệnh, Luật cùng Tống lão phu nhân đều biết cuộc nói chuyện nên dừng ở đây. Luật đứng dậy, đi mở cửa, bà ngoại hẳn còn rất nhiều chuyện phải công đạo cùng người khác.

Những người ngoài cửa mang theo biểu tình trầm trọng tiến vào.

END 14.

Đêm nay là giao thừa rồi ~

Chúc các nàng năm mới vui vẻ, bình an, hạnh phúc, nhận được nhiều tiền lì xì (…) ~ *ôm*