Diệt Thế Kỷ

Chương 109



Những hình ảnh san sát nhau lơ lửng trong không trung lúc này, cho thấy tâm tình và lựa chọn của nhân loại sau khi biết được sự thật. Có người sa đọa hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng; cũng có kẻ điên cuồng đến mức làm ra bất cứ việc ác gì trước kia không dám làm hoặc bị xã hội ước thúc, đối với bọn hắn bây giờ, những lễ nghi đạo đức, pháp luật pháp quy đã chẳng còn tí giá trị gì nữa; trong số những người bắt đầu sám hối, hoặc ôm một loại tâm tính rất buồn cười là hy vọng được cứu rỗi, cho rằng chỉ cần cầu nguyện sám hối là có thể tiếp tục sống sót, hoặc là thật sự nhận rõ sai lầm, bắt đầu làm một ít việc nhỏ, chẳng sợ việc ấy hoàn toàn không đáng kể; lại có những người nhận ra sai lầm, cũng chấp nhận sự thật sắp đến, thay vì cứ mãi không yên lòng, bọn họ lựa chọn quý trọng những ngày cuối cùng được sống.

Tất cả đều xuất hiện trước mắt Luật, mà đối với những hình ảnh này, hắn cũng chỉ lẳng lặng quan sát mà thôi.

“Đã chỉ còn có chúng ta.” Tần Trạm đứng sau lưng Luật thấp giọng nói.

“Cái gì?”

“Về sau, nhân loại chỉ còn có chúng ta thôi.” Sau khi nhân loại bị diệt vong, trên thế giới này sẽ chỉ còn hai người là hắn và Luật. Chỉ có chúng ta, đây là hình ảnh hạnh phúc và lãng mạn đến mức nào a, thế nhưng đằng sau nó lại là nhân loại bị diệt vong thì chẳng có gì đáng để vui vẻ cả. Hắn cảm thấy hạnh phúc khi có được Luật, nhưng nhìn nhân loại lúc này, hắn chỉ thấy vừa buồn thương vừa phiền muộn, thật sự muốn lãng quên tất cả những chuyện đang xảy ra, tựa như đêm qua, đắm chìm đến mức không còn suy nghĩ gì được nữa.

Luật đứng quay lưng về phía Tần Trạm, thầm nhủ, không phải hai a, sau đó nói, “Ngươi sẽ không nghĩ đến mấy thứ như hai chúng ta là Adam cùng Eva của Tân Thế giới, sẽ sinh ra những nhân loại tiếp theo đi?” Tắt đi tất cả hình ảnh trên không, Luật nghiêng đầu nhìn Tần Trạm, mỉa mai hỏi.

Nghe Luật nói thế, cảm giác bi thương muộn phiền của Tần Trạm lập tức bị hòa tan. Adam và Eva của Tân Thế giới, còn sinh ra nhân loại? Khóe miệng của hắn giật giật.

Tần Trạm còn chưa nói gì đã nghe Luật tiếp tục, “Nếu ngươi có thể sinh, ta hoàn toàn không ngại.”

Tần Trạm nghiêng người, cúi đầu, kề sát vào khuôn mặt Luật, khiến hô hấp của hai người gần trong gang tấc, cười nói, “Ý của Luật là muốn ôm ta sao?” Ngữ khí của hắn mang theo vài phần mờ ám.

“Ngươi không muốn?” Luật nhướn mi.

“Không, đương nhiên ta rất vui lòng.” Tần Trạm thành thật nói. Hắn giữ lấy Luật hay là Luật ôm hắn đều như nhau, hắn căn bản không ngại, nếu Luật có thể chủ động ôm hắn, hắn sẽ càng an tâm. Ít nhất, điều đó có nghĩa là Luật có dục vọng đối với hắn, là tình cảm của y đối với hắn đã bắt đầu biến chất.

“Nhưng ta không thích.” Đáng tiếc, Luật lại nói ra điều hoàn toàn tương phản với mong muốn của Tần Trạm.

“Không sao, ta hiện tại càng muốn ôm ngươi.” Tần Trạm hoàn toàn không bị tổn thương, còn nói rõ ràng ý đồ của mình. Sau khi ôm Luật một lần, hắn quả thật là thực tủy biết vị, không cách nào giữ mình thanh tâm quả dục như trước nữa. Trong không khí lúc này, lại thêm vào Luật vô tình câu dẫn, hắn đã bắt đầu động tình.

“A a a, thật sự ngọt ngào a.” Khi môi của Tần Trạm và Luật sắp chạm vào nhau, một thanh âm khác xuất hiện, phá hỏng bầu không khí giữa bọn họ.

Luật thản nhiên đẩy Tần Trạm ra xa, khiến Tần Trạm lập tức hung hăng trừng mắt, liếc sang nhìn thủ phạm gây nên, Balberith.

“Có việc?” Luật nghiêng người, nhướn mi hỏi Balberith.

“Giờ đã là mấy giờ rồi? Tần Trạm, cơm của ta đâu?” Balberith ai oán nhìn Tần Trạm.

Tần Trạm lúc này mới nhớ ra, thời gian đã không còn sớm nữa, cùng Luật nhìn tình trạng của nhân loại khiến hắn quên mất thời gian trôi qua. Balberith không nói, hắn không thể để Luật đói được.

“Luật, ta đi nấu cơm.” Tần Trạm đương nhiên sẽ không chậm trễ nữa, nhân dịp Luật không để ý liền hôn trộm lên môi Luật một cái, sau đó lập tức chạy lấy người.

Sau khi Tần Trạm rời khỏi phòng, chỉ còn lại Luật và Balberith. Balberith đi đến đối diện Luật, biến ra một cái ghế, ngồi xuống, chăm chú nhìn y.

“Ngươi thương hại Tần Trạm, cho nên đem mình cho hắn?” Cho dù đã bị Luật ngăn chặn, nhưng Balberith vẫn là đoán được đêm qua xảy ra chuyện gì, bằng chứng chính là bầu không khí hôm nay giữa hai người họ phi thường hòa hợp, còn có thể cảm nhận được hơi thở lẫn nhau trên người đối phương, thêm cả dấu vết hoàn toàn không them che lấp trên cổ Luật nữa.

“Không phải.” Luật phủ định lời của Balberith. Thương hại? Hắn chán ghét người khác thương hại mình, cũng không thích thương hại người khác. Trên đời này không có ai đáng thương hại, cho nên hắn sẽ không thương hại Tần Trạm, bởi vì đó là con đường mà chính y lựa chọn. Bản thân tự mình quyết định, dù thế nào đi nữa thì người khác cũng chẳng có tư cách thương hại chính mình. Thương hại bất quá cũng chỉ là ngạo mạn, một loại cảm giác khi mình ưu việt hơn người khác mà thôi.

“Nếu vậy, ngươi dao động, bởi vì Tần Trạm?” Balberith tiếp tục hỏi.

Luật trầm mặc một hồi, đáp, “Đúng vậy, dao động. Rõ ràng ta đã tự nhủ là không thể, nhưng mà vẫn không được a.” Dao động là chuyện đương nhiên, bởi hắn không phải vô tình, mỗi lời nói, mỗi hành động của Tần Trạm, hắn làm sao có thể làm như không nhìn thấy, không nghe thấy cho được? Sự trả giá của Tần Trạm cứ chất chồng ngày qua ngày khiến cán cân vốn rất kiên cố trong tâm lại bắt đầu dao động, cảm xúc đối với Tần Trạm chưa hẳn là yêu, nhưng cũng đã sinh ra cảm động, quyến luyến, không nỡ xa rời.

Nhân tâm, quả là thứ khó khống chế nhất a.

“Như vậy, ngươi muốn thay đổi quyết định sao?”

“Không, quyết định của ta sẽ không thay đổi.” Nhìn thẳng vào Balberith, ánh mắt của Luật vô cùng kiên định, nói. Cho dù quyết định này sẽ khiến Tần Trạm tổn thương, hắn cũng sẽ không thay đổi. Chính vì vậy, đối với Tần Trạm, hắn sẽ áy náy, nên mới bù lại bằng cách đưa bản thân mình cho y. Hắn cũng không biết làm vậy là đúng hay sai, lúc ấy làm như vậy chỉ là vì muốn làm mà thôi, để cho bản thân yên lòng hơn một chút. Hắn bất quá, cũng chỉ là một kẻ ích kỷ mà thôi.

“Ngươi thực quật cường.” Rõ ràng có thể lựa chọn con đường khác, lại cứ nhất định phải đâm đầu vào ngõ cụt, còn nhất quyết không quay đầu.

“Ta luôn luôn như thế.” Luật ngạo mạn cười, đáp lại Balberith, tựa hồ rất tự hào vì điều này.

“Không định nói cho Tần Trạm sao?” Hắn và vị kia không nói cho Tần Trạm, là vì không hy vọng sẽ phát sinh những chuyện họ không muốn thấy. Nếu lúc trước Tần Trạm biết, những sau đó tuyệt đối sẽ không bình thản được như hiện tại. Dựa theo tính tình của Tần Trạm, y chắc chắn sẽ khiến mọi chuyện ngày càng xấu đi, mà hắn và vị kia muốn chính là Luật được hạnh phúc, chứ không phải khiến y bị Tần Trạm tổn thương.

“Không. Nếu nói cho hắn biết, hắn nhất định sẽ không để cho chuyện này phát sinh, hoặc là sẽ thay thế ta. Ta không muốn vậy, thệ ước là do ta lập, vậy thì nên để ta tự mình hoàn thành.Trách nhiệm của ta, không nên để người khác gánh thay.” Luật lắc đầu.

Balberith cũng không mở miệng khuyên giải. Cũng như Luật gạt Tần Trạm, hắn cũng giấu Luật một chuyện. Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Luật bị hãm trong chuyện này nên mới chẳng thể đoán ra. Hơn nữa, hắn cũng không bận tâm việc Tần Trạm thương tâm khổ sở. Đối với hắn mà nói, Tần Trạm xuất hiện ở đây là vì Luật, bản thân Tần Trạm không có bất cứ ý nghĩa đặc thù gì, mà hắn với Tần Trạm cũng chẳng có tình nghĩa gì hết, chỉ là vì Luật, nên đối với hắn. Tần Trạm mới đặc biệt hơn người khác một chút, nhưng nói tóm lại, y cũng chẳng khác biệt mấy so với những kẻ ngoài kia

Nói xong, Balberith khiến các hình ảnh trên thế giới lại xuất hiện lần nữa, ngay trước mặt Luật, sau đó ngón tay lại vẽ một đường trong không trung, hình ảnh ngọn núi sừng sững lập tức sụp đổ, mặt đất nứt ra làm đôi. Đây không phải là phim khoa học viễn tưởng, mà là chuyện đã phát sinh trong hiện thực.

“Cám ơn.” Đối với việc làm của Balberith, Luật lại quỷ dị nói cám ơn.

Balberith nhìn Luật một cách sủng nịch, đây là lần đầu tiên hắn biểu lộ yêu thương đối với Luật. Trên đời này cũng chỉ có Tế Tư mới có thể khiến hắn sinh ra cảm giác thương tiếc.

Luật cám ơn Balberith, là bởi vì vừa rồi, người chết chỉ có những kẻ đã sa đọa đến bất trị, mà những người đã cảm thấy hối hận vẫn còn sống. Bởi vì như vậy, có lẽ những người kia sẽ càng chuyên tâm sám hối những việc làm trước kia. Balberith cho hắn ba ngày, để hắn dùng ba ngày này quan sát xem kẻ nào đáng giá, kẻ nào không.

.

Ba ngày trôi qua rất nhanh, thật sự rất nhanh. Nhân loại gian nan thống khổ vượt qua ba ngày, chờ đến thời điểm bị thế giới hủy diệt, trong lòng bị dày vò đến khó chịu, ngoài tuyệt vọng ngồi chờ chết ra không còn làm được gì khác nữa, chỉ có thể nhìn thời gian dần dần trôi qua. Nhân loại không có cách nào đảo ngược thời gian để ngăn cản kết cục bị hủy diệt, ngay cả ý thức của thế giới cũng không thể khống chế được dòng thời gian vĩ đại, nên chỉ có thể chấp nhận nó.

Ba ngày này, Tần Trạm lại cảm nhận được thế nào là hạnh phúc. Có thể cùng Luật thân mật đến thế, cho dù Luật là vì để y quên hết mọi thống khổ cùng bi thương, hắn cũng vẫn cảm thấy hạnh phúc, bởi hắn được Luật ỷ lại, thế nhưng chẳng biết tại sao, trong lòng lại cảm thấy bất an. Hắn quá mức hạnh phúc, trong tình cảnh nhân loại thống khổ như thế, hắn lại cảm thấy hạnh phúc đến vậy, liệu hắn có bị báo ứng hay không?

Trời đã sáng, hôm nay chính là ngày Balberith sẽ động thủ. Nhìn chút ánh sáng nhạt nhòa xuyên qua bức màn tơ, cho dù đang ôm Luật trong lòng, Tần Trạm vẫn cảm thấy khó chịu.

“Khổ sở sao?” Luật chẳng biết đã tỉnh từ lúc nào, hỏi.

Tần Trạm quay lại nhìn Luật, nói, “Sao có thể không, Luật cũng vậy phải không.” Hắn hơi cử động thân mình để Luật càng thêm gần sát, để da thịt hai người áp sát vào nhau, cho nhau an ủi.

Luật để mặc cho Tần Trạm ôm một lúc, sau đó đẩy y ra, đứng lên. Tần Trạm đêm qua quá mức điên cuồng, đã quên thanh lý cho hắn, bất quá hắn có thể hiểu được y, bởi vì hắn cũng vậy, muốn một hồi tình sự kịch liệt, bởi vì hôm nay, thẩm phán cuối cùng đã đến rồi.

Sau khi hai người tắm rửa, mặc quần áo chỉnh tề xong, Luật ngồi bên giường gọi Tần Trạm đến gần. Tần Trạm liền ngoan ngoãn đi đến trước mặt Luật.

Luật kéo cho người Tần Trạm nghiêng hẳn về phía trước, để môi hai người chạm vào nhau. Sau một nụ hôn kịch liệt, Tần Trạm thở dồn dập, lại nhìn thấy cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt Luật, một cảm giác không ổn lập tức xuất hiện, “Sao… Sao… lại?” Ngữ khí suy yếu, thanh âm nhỏ đến mức gần như không nghe được, trước khi ý thức của Tần Trạm hoàn toàn biến mất, hắn nghe được Luật nói, “Thực xin lỗi.”

Tại sao? Rốt cuộc có chuyện gì? Luật. Những lời này chỉ có thể thoáng xuất hiện trong tâm trí Tần Trạm trước khi hắn hoàn toàn mất đi ý thức.

END 109.