Diệp Thanh Hồng

Chương 5



“PhóHân Thần…” Diệp Thanh Hồng nhíu chặt đôi mày, kể cả khi hôn mê phải chịu cơnđau như dao đâm lửa đốt, trong ý thức của nàng vẫn chỉ có ba chữ này.

Bóngngười cao lớn đứng trước cửa sổ nghe thấy thế liền ngoảnh lại, hơi cau mày,trong cặp mắt hổ tràn ngập sự lo lắng. Hai ngày nay, nàng không ngừng gọi tênchàng. Vốn dĩ chàng cho rằng nàng chỉ dành cho mình thứ tình cảm ngây thơ củamột cô bé, nhưng sau chuyện lần này, chàng mới biết tình cảm của nàng sâu sắcđến mức nào.

Tínhcách của chàng lạnh lùng mà cao ngạo, khi hành tẩu trên giang hồ chưa từng trêuhoa ghẹo nguyệt bao giờ, đối với nữ tử thì luôn kính nhi viễn chi, cho dù vẫngây ra không ít món nợ ân tình, nhưng chàng đều không hề để tâm. Sự xuất hiệncủa Tịnh Nhi là một kỳ tích, nàng yêu kiều e thẹn, nàng hoạt bát thông minh,nàng khiến chàng đầy dạ nhu tình, khiến chàng nguyện vì nàng mà mở rộng cánhcửa trái tim. Có lẽ ông trời muốn trừng phạt chàng, bắt chàng không được ở bênnàng mãi mãi. Đã như vậy rồi, tại sao lại để tiểu cô nương này yêu chàng, bắtnàng phải chịu biết bao nỗi khổ như vậy? Chàng còn nhớ cỏ tuyết nhu, còn nhớthung lũng này, tất nhiên cũng có tiểu cô nương đã giúp chàng tìm được cỏ tuyếtnhu. Đối với nàng, chàng hết sức cảm kích, làm sao có thể quên được.

Vậnmệnh đúng là thích trêu ngươi!

“NôNhi.” Chàng bước tới khẽ gọi, rồi đặt tay lên trán nàng, cơn sốt đã lui. Saumột tiếng thở dài, chàng ngồi xuống mép giường, ánh mắt lướt qua khuôn mặt củanàng một lượt.

Dungmạo của nàng đã bị hủy, đây là nguyên nhân khiến chàng thở dài. Nàng vốn có mộtkhuôn mặt xinh đẹp vô song, nhưng lúc này trên đó đã có mấy vết thương sâu hoắmdo bị sói cào, có thể đoán trước được sau khi liền sẹo gương mặt ấy sẽ ra sao.Nữ nhân đều coi dung mạo mình như tính mạng, đặc biệt là mỹ nữ, không biết saukhi tỉnh lại nàng có vì thế mà điên cuồng hay không, chàng thật không muốn nhìnthấy khoảnh khắc ấy chút nào.

Còn vềthân thể của nàng, có thể nói là hết sức thê thảm. Ngoại trừ phần lưng dựa vàothân cây không bị thương ra, căn bản không thể tìm được một nơi nào khác lànhlặn trên thân thể nàng, ngay đến chàng cũng không có dũng khí để vén tấm chănlên nhìn lại thân thể nàng một lần nữa. Cứu nàng về, chàng không biết mình đãlàm đúng hay sai.

Lá gancủa nàng cũng lớn thật, giữa đêm mà dám đi vào rừng, có phải là chán sống rồikhông? Tuy biết nàng làm thế là vì muốn tìm mình, nhưng chàng không chấp nhậnlý do này, với bản lĩnh của chàng, có nơi nào mà không đi được, vậy mà nàng cònnhiều chuyện.

Lòngthầm mắng như thế, nhưng ánh mắt chàng bất giác đã dịu dàng hơn rất nhiều. Bấtkể thế nào thì nha đầu này cũng coi như nhận được một bài học, để xem về saunàng còn dám làm những chuyện ngốc nghếch như thế này nữa không. Có điều, cáigiá này có phần quá lớn, những vết thương sâu hoắm kia chỉ e cả đời này cũngkhông cách nào trở lại như cũ được.

“PhóHân Thần...” Một tiếng gọi khàn khàn yếu ớt vang lên cắt ngang dòng suy nghĩcủa Phó Hân Thần, chàng liếc mắt nhìn qua, vừa khéo bắt gặp đôi mắt trong veocủa Diệp Thanh Hồng, trong đó tràn ngập sự lo lắng và bất an, cho dù là ở trênmột khuôn mặt đầy những vết thương chúng vẫn rạng rỡ động lòng người.

“Chàng...không việc gì chứ?” Nàng muốn ngồi dậy quan sát tình hình của chàng, nhưng bấtngờ lại phát hiện thân thể căn bản không nghe theo sự chỉ huy của bản thân, đếnviệc động đậy một ngón tay cũng khó khăn vô cùng. Trong lúc luống cuống nàngchỉ đành dùng ánh mắt ngó qua ngó lại trên thân thể chàng, sợ rằng chàng bịchút tổn thương nào đó.

“Takhông sao.” Phó Hân Thần thấy sau khi tỉnh lại nàng không những không quan tâmxem đã xảy ra chuyện gì mà chỉ một lòng một dạ nghĩ đến mình, hình như chàngcòn quan trọng hơn tính mạng của bản thân, lòng không khỏi ngợp đầy tư vị. Gặpchuyện thế này, cho dù là người lòng dạ sắt đá cũng không thể không cảm động,huống chi là chàng.

“Vậythì tốt...” Diệp Thanh Hồng khẽ thở ra một hơi, ánh mắt dù có thế nào cũngkhông nỡ rời khỏi chàng.

Bị nàngnhìn như vậy chàng không khỏi có chút mất tự nhiên, bèn đứng dậy đi ra ngoài.Cảm giác buồn ngủ bỗng dưng ập đến, Diệp Thanh Hồng lại một lần nữa chìm vàogiấc ngủ.

Đến khiPhó Hân Thần bưng bát thuốc tới, Diệp Thanh Hồng liền nói với chàng phươngthuốc mà mình thường dùng mấy năm trước. Công hiệu xóa sẹo của phương thuốc nàynàng sớm đã được lĩnh giáo từ lâu, lần này bị thương tuy rất nặng, nhưng cũngkhông là gì so với ngày trước, do đó nàng chẳng hề để tâm.

Qua mộtngày, Phó Hân Thần đã tìm được đủ các loại dược liệu, rồi bỏ tất cả chúng vàomột cái thùng lớn và đổ nước vào đun. Đợi sau khi nước thuốc quánh lại, nhiệtđộ cũng hạ xuống tới mức vừa phải, chàng liền bế Diệp Thanh Hồng đặt vào bêntrong, rồi dùng lửa nhỏ đun từ từ để duy trì nhiệt độ. Mỗi ngày nàng đều phảingâm như vậy chừng một canh giờ, sau khi tắm xong lại dùng một thứ thuốc đặcchế bôi lên khắp toàn thân, những chỗ bị thương đều không bỏ sót, đến ngày hômsau khi chuẩn bị ngâm nước thuốc mới bóc ra. Cứ như vậy chừng mấy ngày, quảnhiên đã có hiệu quả rõ rệt, đến ngày thứ mười hai thì nàng gần như khỏi hẳnrồi, ngoại trừ mấy chỗ bị thương khá nặng còn nhìn thấy da non ra, những chỗcòn lại da thịt đều trở lại mịn màng trơn láng, so với khi chưa bị thương cònđẹp hơn, hoàn toàn không thể nhìn ra dấu vết gì của việc bị thương cả.

Suốtmười mấy ngày nay Phó Hân Thần không hề tị hiềm chuyện nam nữ, mọi việc từ lớnđến nhỏ đều chăm sóc cho nàng chu đáo vô cùng, chỉ là không hề nói với nàng mộtcâu nào cả. Nàng không phải người thích ồn ào, cho nên cũng không để tâm, chỉcần chàng còn để ý đến nàng, vậy là đã đủ lắm rồi. Mà Phó Hân Thần cũng hết sứckinh ngạc vì hiệu quả của phương thuốc này, đồng thời còn mừng rỡ, xem ra ôngtrời cũng chẳng quá vô tình.

Ngàyhôm ấy, Phó Hân Thần lại đặt Diệp Thanh Hồng vào thùng thuốc như mọi khi, bảnthân thì ở bên trông lửa.

“Thê tửcủa chàng đâu?” Sau mấy ngày liền im lặng, rốt cuộc Diệp Thanh Hồng không nhịnnổi nữa mà hỏi ra điều kìm nén trong lòng suốt bấy lâu. Đây không chỉ đơn thuầnlà sự tò mò, mà phần nhiều hơn là vì lo lắng cho chàng. Mỗi lần nhìn thấy nétưu thương khiến lòng ngưòi tê tái trong mắt chàng, trái tim nàng như bị daođâm. Nếu có thể, nàng hy vọng mình thay chàng chịu đựng tất cả những đau đớnđó.

Khuônmặt vốn bình tĩnh như mặt nước hồ thu của Phó Hân Thần hơi ngây ra, nét lạnhlùng đã lâu không xuất hiện lại một lần nữa bao trùm khắp toàn thân, một nỗiđau đớn khó hình dung thoáng qua nơi đáy mắt, nhanh đến nỗi khiến người takhông cách nào nắm bắt được.

“Khôngliên quan đến cô.” Giọng nói lạnh lùng mà xa cách của chàng khiến sắc mặt DiệpThanh Hồng trở nên buồn bã, còn chưa kịp có phản ứng gì thì chàng đã bỏ đi, đểmặc cho nàng tự sinh tự diệt trong thùng thuốc.

DiệpThanh Hồng buồn bã cụp mắt xuống, cảm giác thất bại khiến nàng thiếu chút nữathì rơi lệ, đến lúc nào chàng mới không bài xích nàng như vậy nữa đây?

E là sẽvĩnh viễn không bao giờ có một ngày như vậy. Còn nhớ năm năm trước, khi tìmthấy cỏ tuyết nhu, trong lúc vui vẻ chàng không chỉ nói chuyện với nàng mà còncười với nàng nữa. Chàng cười rất đẹp, cho đến bây giờ nàng vẫn nhớ rõ, khóemôi chỉ hơi thoáng nhếch lên thôi, vậy là đã biểu đạt ra được hết thảy nhữngmừng vui trong lòng, khiến người nhìn cũng không kìm được mà vui theo. Liệuchàng có còn cười nữa không?

Thờigian từng giây từng phút trôi qua, Diệp Thanh Hồng cứ chìm trong dòng tư lự củamình, không hề phát hiện nước thuốc trong thùng đã dần nguội lạnh. Cứ như vậymãi đến lúc Phó Hân Thần bước trở lại, gõ tay vào thành thùng mấy cái, nhắcnhở: “Ra đi!”Chàng đã khôi phục vẻ hờ hững thường ngày, dường như vừa rồi chưatừng xảy ra chuyện gì.

DiệpThanh Hồng giật mình, vội vàng đứng bật dậy, không hề ngượng ngùng chút nào. Đitheo Tư Đồ Hành, nàng đã sớm quên mất sự e thẹn trời sinh của thiếu nữ, cho dùtoàn thân trầntrụi đứng trước mặt một nam nhân xa lạ cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào.Huống chi đối phương còn là Phó Hân Thần, thân thể nàng để cho chàng xem thìcũng có sao.

Đối vớihành vi của nàng, Phó Hân Thần không hề cảm thấy ngạc nhiên, đến đôi hàng lôngmày cũng không cau. Chàng cầm chiếc khăn bông tới lau khô nước thuốc trên thânthể giúp nàng, rồi vòng cánh tay qua bế nàng ra khỏi thùng thuốc, đi thẳng vềphía phòng nàng.

“Chàngđang giận ta, đúng không?” Nằm bò trên giường, Diệp Thanh Hồng xua đi mọi tâmtrạng không vui vừa nãy, cẩn thận cất tiếng hỏi sợ lỡ miệng một chút lại khiếnchàng bỏ đi. Nhưng, cứ nhìn hành vi hiện tại của chàng mà xét, dường như chàngkhông phải loại người này. Đương nhiên, nếu là quãng thời gian trước đây khi màchàng vừa tới thì thật khó nói.

Phó HânThần không trả lời, chỉ chăm chú bôi thuốc lên miệng vết thương còn chưa lànhhẳn trên đùi nàng, động tác dịu dàng hết sức, tựa như đang làm một công việctinh tế mang đầy tính nghệ thuật. Trong mắt chàng, trước mặt không phải là mộtcơ thể tuyệt mỹ đầy sức quyến rũ, mà la một nha đầu ngốc đang bị thương, là nữtử đầu tiên khiến chàng cảm thấy áy náy vì không thể đền đáp lại tình cảm củanàng. Cho nên, bất kể ra sao, chàng cũng không cho phép trên người nàng lưu lạimột vết sẹo khiến chàng suốt đời hối hận nào.

“Chànglà người đầu tiên đối xử với ta tốt như vậy.” Đột nhiên, nàng biết tại sao mìnhlại nhớ mãi đến chàng như thế. Chàng là người tốt nhất mà nàng từng gặp, từ ánhmắt chàng nhìn thê tử là nàng đã nhận ra điều này rồi. “Cho dù ta nói sai điềugì làm chàng tức giận, chàng cũng sẽ không bỏ mặc ta. Nếu là trước đây...” Nànghơi ngẩn ra, rồi vùi đầu vào gối, không nói thêm gì nữa. Có những chuyện khôngnhắc đến thì hơn.

Trongim lặng, Diệp Thanh Hồng cảm thấy chân trái của mình bị nhấc lên, sau đó đượcquấn lại bằng một miếng vải sạch. Bàn tay của Phó Hần Thần to mà thô ráp, khicọ vào làn da mịn màng của nàng khiến nàng cảm thấy có chút ngứa ngáy và têdại, rồi không kìm được phát ra một tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn.

Phó HânThần nghe thấy thế thì hơi ngẩn ra, một người đã trải đời như chàng tất nhiênhiểu rằng mình đã vô ý khơi dậy dục vọng trong nàng. Khẽ thở dài một hơi, chàngkéo chăn đắp lên thân thể nàng, sau đó lại tiếp tục giúp nàng băng bó vếtthương trên vai. Còn may là nàng đã ở lâu trong núi, không biết gì đến chuyệnnam nữ ái ân, chứ không chắc chàng sẽ phải đau đầu một phen rồi.

Vốn chorằng lần này nàng nhất định sẽ rất thê thảm, tạm thời chưa nói đến việc dungmạo bị hủy hết, chỉ riêng nỗi đau thể xác đã không phải là thứ mà người thườngcó thể chịu đựng nổi rồi. Chẳng ngờ ngoài việc không thể tự xử lý vết thươngra, nàng lại thản nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra, đối với bộ dạng hếtsức thê thảm của bản thân cũng không để tâm chút nào. Cho dù đau đến mức mồ hôilạnh túa ra như tắm, nàng vẫn cắn chặt răng kìm nén, thậm chí còn không rên rỉmột tiếng nào. Tính cách cứng cỏi như vậy đúng là hiếm có, ngay đến chàng cũngkhông thể không khâm phục. Nhưng có một điều khiến chàng phải suy nghĩ rấtnhiều, đó là nàng dường như quá quen thuộc với tình hình hiện tại, tựa như đãhình thành thói quen, hơn nữa khi trị liệu cũng thuần thục vô cùng, không baogiờ nghĩ nhiều dù chỉ là một chút. Chẳng lẽ trước đây nàng thường bị thương thếnày?

Bên taivang đến những tiếng hô hấp nhẹ nhàng mà đều đặn, chàng ngước mắt lên, bất ngờphát hiện nàng đã ngủ say rồi. Sau khi ngâm thuốc xong nàng thường rất dễ ngủ,đây là kết luận mà chàng đưa ra sau những ngày qua.

Nhìndáng ngủ bình yên của nàng, chàng không khỏi cảm thấy nghi hoặc: Nàng khôngbiết võ công, lại một mình sống ở nơi thâm sơn cùng cốc này, vốn chàng còntưởng có người chăm sóc nàng, nhưng ở đây lâu như vậy rồi, chàng mới biết thìra bản thân nàng tự làm hết mọi việc. Rốt cuộc, trong tấm thân yêu kiều này cóẩn chứa sức mạnh to lớn đến thế nào, để nàng có thể vượt qua biết bao ngàytháng chất chứa nguy hiểm như vậy?

Cô bénày rất không bình thường! vẻ như ngốc nghếch, khờ dại, lại như trí tuệ, dũngcảm.

Cô béư? Ánh mắt chàng bất giác nhìn về tấm thân trắng nõn có mấy chỗ được băng bócủa Diệp Thanh Hồng, rồi ngay sau đó lập tức ngoảnh đầu đi tự trách bản thân:Nghĩ linh tinh cái gì thế?

Vungtay một cái, nháy mắt chiếc chăn đã đắp kín lên thân thể của Diệp Thanh Hồng,rồi chàng chắp tay sau lưng cất bước rời đi.

Đứngtrên bậc thềm dưới mái hiên trước nhà,

Phó HânThần đưa mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy một mảnh vàng ruộm, khung cảnh ngợp giữasắc thu. Trời cao mây nhạt, núi non cao vút cheo leo, mang theo màu trắng củatuyết, trong vẻ thuần khiết còn ẩn chứa những nguy hiểm khó lường. Chàng đãtừng vì muốn cứu ái thê mà leo lên đó, rồi thiếu chút nữa thì trượt chân bỏmạng, nhưng rốt cuộc ý nguyện của chàng đã đạt thành. Về sau, vì nỗi căm phẫntrong lòng mà chàng lại một lần nữa leo lên đó, muốn hủy đi những cây cỏ tuyếtnhu. Nhưng khi vừa nhìn thấy màu đỏ rạng rỡ của chúng, ngọn lửa hận trong lòngchàng thoáng cái đã tan đi, chỉ để lại một nỗi u sầu man mác. Cỏ vốn đâu có lỗilầm gì, tất cả đều bởi con người mà ra, đúng sai phải trái cũng do con ngườinói. Những cây cỏ này sống ở nơi trên cao giá lạnh, vậy mà vẫn khó tránh khỏisự quấy nhiễu của người đời, chàng có thể trách gì được chúng đây

Chậmrãi bước xuống bậc thềm đá, gió thu hiu hắt, thổi bay vạt áo của chàng.

Sau khikhông giày vò bản thân nữa, thân thể của chàng đã dần tráng kiện trở lại, bộquần áo vốn có chút thùng thình nay cũng trở nên vừa người. Trong thung lũngnhỏ này, chàng gảy đàn đi săn, cười với trăng với gió, trải qua một cuộc sốngtĩnh lặng chưa từng có từ trước đến nay. Tuy có một nha đầu ngốc thường xuyên ởbên cạnh ngắm nhìn, có điều, chỉ cần không để ý đến, tâm trạng của chàng cũngkhông mấy bị ảnh hưởng. Nhưng nếu nha đầu đó còn không biết điều mà tiếp tụchỏi về Tịnh Nhi, chàng sẽ suy nghĩ đến việc đi tìm một nơi khác. Tịnh Nhi làbáu vật quý giá nhất trong trái tim chàng, không người nào có tư cách nói vềnàng cả.

Cho dùkhông thể sống chết bên nhau, chàng cũng sẽ nhớ đến nàng cả đời.

Trongbụi cỏ phía bên cạnh chợt có tiếng sột soạt vang lên, Phó Hân Thần liền vungtay phải đánh ra. Nơi chưởng phong ập đến, một con thỏ hoang màu xám từ trongbụi cỏ nhảy ra, hoảng hốt chạy trốn.

Vốnđịnh tung chưởng giết chết con thỏ để làm thức ăn cho ngày hôm nay, nhưng khiđưa tay lên, bất giác Phó Hân Thần sinh lòng nghịch ngợm, bắt đầu triển khaicước lực chạy đua với con thỏ, miệng thì cười nói: “Thỏ con ơi thỏ con, ta cũngkhông dùng khinh công ức hiếp mi, nếu hôm nay mi có thể thắng được đôi chân nàycủa ta, ta sẽ tha cho mi.” Rồi quả nhiên chàng không sử dụng khinh công, cứ thếsải bước chạy đi vun vút, không hề hàm hồ chút nào. Dường như hiểu được lời củachàng, con thỏ hoang lại càng chạy nhanh hơn, còn liên tục chui vào trong cácbụi cỏ, nhanh nhẹn vô cùng.

“Micũng giảo hoạt thật đấy!” Phó Hân Thần cất tiếng cười vang, theo sau con thỏchạy đi giữa chốn gập ghềnh khúc khuỷu.

Cứ mộtmực đuổi riết không buông, khiến Phó Hân Thần chợt như trở lại thời niên thiếu,đuổi ngựa đuổi thỏ, thi triển hết những thủ đoạn của bản thân, tất cả chỉ bởilòng hiếu thắng. Về sau khinh công cao dần, không con thú nào có thể thoát khỏilòng bàn tay chàng nữa, chàng mới mất đi hứng thú chạy đua với những con vậtdưới đất. Rồi chàng lại chuyển mục tiêu tới lũ chim trên trời; một cây cung mộtmũi tên, một viên đá, một cọng cỏ, sau đó là một chưởng một quyền, lại cộngthêm ý chí và lòng nhẫn nại không ai có thể sánh được, đám chim trên trời rốtcuộc cũng trở thành vật trong túi của chàng. Bởi thế, năm mười sáu tuổi khi vừabước chân vào giang hổ chàng đã tỏ ra kiêu căng ngỗ ngược, nhưng thứ thật sựkhiến chàng trở nên lạnh lùng cao ngạo chính là sự khác biệt quá rõ ràng giữađộng vật và con người. Đã quen với phương thức sinh tồn đơn giản và trực tiếp,khi gặp phải lũ người bỉ ổi, có mấy lần chàng suýt nữa mất mạng, do đó hìnhthành nên tính cách vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn của chàng về sau. Xuấtđạo được sáu năm, năm hai mươi hai tuổi chàng đã xây dựng cho mình một thế lựckhổng lổ, khiến người trên giang hồ nghe mà biến sắc. Thế nhưng đồng thời chànglại tự nhốt mình vào trong một nhà lao do bản thân tự tạo ra, hoàn toàn cáchbiệt với sự vui vẻ. Cho đến khi Tịnh Nhi xuất hiện, chàng mới bắt đầu sống mộtcuộc sống khác, tuy không thể tiêu sái ngang tàng, nhưng lại chứa chan hạnhphúc và ngọt ngào. Tiếc rằng ngay sau đó lại là năm năm ròng rã mà chàng khôngbao giờ muốn nghĩ đến.

Khôngngờ sau khi nếm đủ mọi mùi vị đắng cay mặn ngọt chốn hồng trần, ở tuổi ba mươi,chàng lại có thể quay về với cuộc sống buổi ban sơ, thật khiến người ta lòngđầy cảm xúc.

Phó HânThần chân không dừng bước, sau khi chạy qua một đống đá lởm chởm, đột nhiênnhìn thấy con thỏ đang chui vào cái hang được che giấu bởi bụi cỏ bên dưới đốngđá. Chẳng nghĩ ngợi gì, chàng hú dài một tiếng rồi lao vút lên không trung,xuất ra chiêu diều hâu bắt thỏ, thoáng cái con thỏ đã bị chàng bắt sống, đôi taidài nằm trong tay chàng, cặp mắt như hồng ngọc khép hờ, chẳng hề động đậy. Thỏđực chân giãy đạp, thỏ cái mắt mê ly!

“Thì ralà một con thỏ cái.” Tới lúc này Phó Hân Thần mới chú ý thấy bụng con thỏ hơinhô lên, xem ra đã có thai rồi. “Không ngờ Phó Hân Thần ta lại thua trong taymột con tiểu súc sinh như mi.”

Khẽcười tự giễu một tiếng, chàng thả con thỏ xuống đất, nói: “Đi đi, ta thua rồi.”

Con thỏvừa có được tự do, lập tức đạp mạnh chân sau, “soạt” một tiếng chui vào tronghang, biến mất chẳng còn bóng dáng.

Thì ravừa rồi chàng đang đuổi hăng say con thỏ sắp chui vào trong hang nhất thời nônnóng, không ngờ lại sử dụng đến võ công, do đó cho dù bắt được con thỏ nhưngvẫn tính là chàng đã thua rồi.

Khẽ lắclắc đầu, Phó Hân Thần nhìn quanh, bất ngờ phát hiện mình đang ở trên lưng chừngngọn núi phía sau căn nhà gỗ. Nơi này đá lởm chởm, cỏ dại mọc đầy, hết sức khóđi. Ban đầu khi đuổi theo con thỏ chàng quá mức hưng phấn, chẳng chú ý đếnchuyện gì, tới lúc này nhớ ra mình chưa từng đến đây bao giờ, dường như DiệpThanh Hồng cũng thế, có lẽ là vì việc đi lại ở đây quá khó khăn.

Đangđịnh tìm đường xuống núi, nhưng chàng lại chẳng thấy chỗ nào có thể đặt chân,lòng không khỏi hoài nghi việc mình không dùng khinh công mà làm sao lại lênđây được. Hết cách, chàng chỉ đành vận khí nhảy vút lên, rồi mượn lực ở một vàichỗ đá nhô ra, cứ thế lao thẳng xuống núi. Trên đường chàng đi qua một hang đáăn sâu vào trong lòng núi, bên trong từng làn khí lạnh tỏa ra, chàng chẳng nhìnrõ tình hình bên trong thế nào, thân thể đã lao tới dưới chân núi rồi.

Khi đingang qua khu rừng trúc, chợt nghe có tiếng sột soạt vang lên, chàng ngẩng đầunhìn, chẳng ngờ lại là một con rắn lục xanh dài chừng ba thước đang quấn quanhmột cây trúc. Nửa người của nó ngẩng lên, hung hăng hướng về phía chàng mà thèlưỡi.

“Muốnchết.” Phó Hân Thần hừ lạnh một tiếng, phất ống tay áo. Con rắn lục bị đánh baylên không trung, rồi “bịch” một tiếng rơi xuống mặt đất đầy những lá trúc, saukhi quằn quại vài cái liền dừng lại hẳn. Chàng bước tới nhặt xác con rắn lên,đi xuyên qua khu rừng.

Rắn ởnơi này không phải chỉ nhiều bình thường, chàng đến đây được mấy tháng, số rắntừng giết không chỉ mấy trăm. Nha đầu đó ở đây nhiều năm như vậy, không biếtlàm thế nào mà lại không bị rắn cắn. Qua đó có thể thấy chuyện trên đời nàycũng không phải đều nằm trong những suy đoán thường tình cả.

Sau khiDiệp Thanh Hồng bị thương, một ngày ba bữa đều là do Phó Hân Thần nấu nướng.

Lúcchiều tối, một nồi canh rắn thơm lừng nghi ngút bốc hơi được bưng ra khỏi lò.

“Đây làthịt gì vậy?” Diệp Thanh Hồng đón lấy bát canh mà Phó Hân Thần đưa cho, ngửithử một chút, rồi hỏi với giọng nghi hoặc. Thứ mùi này nàng chưa từng ngửi thấybao giờ.

Căn bảnkhông thèm để ý đến nàng, Phó Hân Thần cứ thế ngồi uống canh một cách ngonlành. Canh thịt rắn ngon mà lại bổ, để nguội rồi thì không còn ngon nữa. Thấychàng không trả lời, Diệp Thanh Hồng cũng không để bụng, bèn uống một ngụmcanh, cảm thấy thơm ngon vô cùng, canh đã ngon như vậy rồi, thịt chắc sẽ khôngkhó ăn. Nghĩ vậy, nàng bèn gắp một miếng thịt định bỏ vào miệng, chợt ngây ra,trong nháy mắt sắc mặt đã trở lên trắng bệch, bàn tay gắp thịt không ngừng runrẩy.

“Rắn...”Giọng nói yếu ớt của nàng mang theo vẻ khó tin, rồi nàng buông tay, đôi đũa vàmiếng thịt rắn cùng rơi xuống.

“Lãngphí!” Phó Hân Thần khẽ mắng một tiếng, đôi đũa đưa ra nhanh như chớp giật kẹplấy miếng thịt rắn đang rơi, rồi bỏ vào trong miệng, mà cùng lúc ấy còn cótiếng đôi đũa rơi xuống đất vang lên. Nữ nhân thật đúng là phiền phức, chẳngqua chỉ là canh rắn đun chín mà thôi, có cái gì đáng sợ đâu chứ.

Cảmgiác buồn nôn kèm theo một nỗi đau thương khó tả trào lên cổ họng, Diệp ThanhHồng hoàn toàn biến sắc, loạng choạng bước đi như chạy ra ngoài căn nhà gỗ,đứng nôn mửa bên dưới mái hiên.

Phó HánThần đi theo sau nàng, hai tay khoanh truớc ngực lạnh lùng quan sát, cho đếnlúc…

“Cô nônđủ chưa hả?” Thấy nàng đến mật xanh mật vàng cũng đã nôn ra cả, chàng khôngkhỏi cảm thấy khó hiểu vô cùng, chỉ là uống mấy ngụm canh rắn mà thôi, nghiêmtrọng đến vậy sao?

Khôngđược nữa rồi, nàng đã sắp hư thoát đến nơi rồi, nhưng tại sao vẫn còn buồn nônnhư vậy, ai có thể cứu nàng được đây? Phó Hân Thần thở dài một tiếng, đành bướclên, áp bàn tay vào sau lưng nàng, chậm rãi truyền chân khí qua.

DiệpThanh Hồng cảm thấy có một luồng khí nóng từ sau lưng truyền vào cơ thể, rồilan ra khắp toàn thân, lập tức khiến nàng cảm thấy hết sức ấm áp. Tâm trạngcăng thẳng dần bình tĩnh trở lại, cơn nôn mửa của nàng cũng theo đó mà tạmdừng.

Phó HânThần múc từ trong vại ra một gáo nước đưa qua, Diệp Thanh Hồng ngẩn ngơ đónlấy, mơ màng đưa lên súc miệng, nhưng trong đôi mắt đen láy của nàng vẫn trànngập sự sợ hãi, thương tâm và chán ghét. Có quá nhiều ký ức đáng sợ khiến nàngchìm vào một cơn ác mộng không có đường ra, nàng ra sức giãy giụa, nhưng lạikhông làm sao thoát được. Không, không, nàng không muốn tiếp tục sống cuộc sốngđó nữa, không muốn một chút nào!

“NôNhi.” Phó Hân Thần khẽ cất tiếng gọi, sắc mặt của nàng khiến chàng không đànhlòng.

Lần đầutiên, nàng để lộ ra nhược điểm của bản thân trước mặt chàng, nàng không phải làkhông sợ gì hết cả.

DiệpThanh Hồng ngẩn ngơ nhìn chàng, ánh mắt trống rỗng đến đáng sợ. “Phó Hân Thần.”Nhìn thấy gương mặt khiến người ta yên lòng của chàng, mắt nàng chợt có một ánhhào quang thoáng qua, tựa như vừa nắm bắt được điều gì đó. Nàng quàng tay tớiôm lấy chàng, ôm rất chặt như một người sắp chết đuôi chợt bấu víu được vàokhúc gỗ khô. “Phó Hân Thần.” Nàng khẽ gọi, dường như chỉ cần lẩm nhẩm cái tênnày là có thể mang lại cho nàng vô vàn dũng khí.

Phó HânThần muốn đẩy nàng ra, nhưng cánh tay đã đưa lên một nửa lại không cách nào hạxuống được. Tuy nàng không nói gì hết, nhưng từ lực đạo nàng dùng để ôm chàngcó thể dễ dàng nhận ra, nàng đang sợ hãi, không chỉ sợ hãi mà còn cô đơn. Rốtcuộc chàng đã làm sai chuyện gì mà khiến nàng sợ hãi như thế? Chỉ vì rắn sao? Erằng không phải. Bất tri bất giác, chàng nhẹ nhàng đặt cánh tay lên vai nàng,nhưng không đẩy ra. “Được rồi, không việc gì nữa rồi.” Tiếng dỗ dành dịu dàngvang lên, ngay đến chàng cũng giật mình, từ lúc nào mà trái tim chàng lại trởnên mềm yếu như thế? Giọng nói thuần hậu ấy có tác dụng xoa dịu lòng người, cònvầng ngực rộng rãi va ấm áp kia khiến Diệp Thanh Hồng cảm nhận được sự yên ổntrước giờ chưa từng có, cơn ác mộng ngày xưa chậm rãi tan đi, nàng lại một lầnnữa trở nên kiên nghị và cứng rắn, không sợ hãi bất cứ điều gì.

Sau khitự kiểm soát được bản thân, Diệp Thanh Hồng đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi bờ môimềm mại hôn lên chiếc cằm cương nghị của Phó Hân Thần. Trong mắt Phó Hân Thầnthoáng qua một tia kinh ngạc, chẳng nghĩ ngợi gì đã vung tay đẩy nàng ra, sauđó xoay người đi thẳng vào phòng, sự lạnh lùng lại một lần nữa ngập tràn trongkhông khí.

DiệpThanh Hồng ngồi bệt xuống đất, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy một nỗi đau khổđến tột cùng. Nàng sớm biết chàng sẽ có phản ứng như vậy, nhưng trái tim vẫnrất đau. Nàng chỉ... chỉ vì sự dịu dàng bất chợt của chàng nên mới thầm mừngrỡ, rồi nhất thời không kiềm chế được mà hôn chàng thôi, không hề có ý gì khác.Nàng biết trong lòng chàng chỉ có một người, không thể chứa thêm người nào khácnữa. Nhưng nàng cũng chẳng có yêu cầu gì, chỉ mong chàng đừng cự tuyệt nhữnghành động thể hiện sự thân thiện của nàng mà thôi, đặc biệt là còn dùng cáchlàm tổn thương người khác thế này.

“PhóHân Thần!” Diệp Thanh Hồng sợ làm kinh động đến Phó Hân Thần đang trong cơngiận dữ, nên bèn dùng thứ âm thanh mà chỉ có bản thân mới nghe thấy được để gọira cái tên có thể khiến nàng trở nên kiên cường hơn này, nhằm ngăn nỗi bithương đã sắp nhấn chìm nàng đến nơi.