Diệp Thanh Hồng

Chương 1



Mở đầu

ThángHai, mưa bụi lất phất.

Trêncon đường lát đá chằng mấy ai qua lại, hai bóng người một cao một thấp loạngchoạng bước đi dưới sự che chắn của chiếc dù giấy mỏng manh.

“Mẹ,Thanh Nhi không đi nổi nữa rồi, Thanh Nhi đói quá.”Một giọng nói non nớt vanglên từ bóng người bé nhỏ, bàn tay nhỏ nhắn của cô bé nắm chặt lấy vạt áo củangười mẹ kế bên, trong đôi mắt long lanh đen nháy tràn ngập vẻ khao khát.

Ngườithiếu phụ dừng chân lại, ngó nhìn xung quanh, cuối cùng dắt tay bé gái tới máihiên một ngôi nhà lớn, thu chiếc dù giấy lại. Đó là một người phụ nữ tuyệt đẹp,bộ quần áo vải thô trên người không giấu nổi nét quốc sắc thiên hương của nàng,thân hình yểu điệu kia thực khiến người ta khó có thể tin rằng nàng đã có mộtđứa con gái ba tuổi. Duy có mái tóc mây thường ngày được chải mượt mà là có vẻhơi rối loạn, hệt như tâm trạng của nàng lúc này.

Thiếuphụ ngồi xổm xuống trước mặt con gái, bàn tay nõn nà được giữ gìn cực tốt khẽvuốt ve gò má non nớt kia, đôi mắt thấp thoáng ánh lệ.

“Mẹ,Thanh Nhi đói!” Cô béhoàn toàn không biết rằng kiếp nạn đang đến với mình, chỉ cảm thấy mẹ hôm nayrất lạ, sao cứ nhìn chằm chằm vào mình mãi, mà lúc này cái bụng bé bỏng kia đãlại không hề khách sáo mà kêu lên “ùng ục”.

Thiếuphụ lấy từ trong bọc hành lý ra một chiếc màn thầu đưa cho cô bé. Nhìn cô bécầm bánh ăn lấy ăn để; nước mắt của nàng không làm sao kìm nổi nữa bắt đầu lãchã tuôn rơi.

Nghethấy tiếng khóc của mẹ, cô bé hơi sững người ra một chút, sau đó bỏ chiếc mànthầu xuống với vẻ nuối tiếc, rụt rè vươn bàn tay bé bỏng lau nước mắt cho mẹ,miệng nói: “Mẹđừng khóc nữa, Thanh Nhi hết đói rồi, Thanh Nhi không ăn màn thầu nữa”.

Pháthiện ra sự thất thố của mình, thiếu phụ vội vàng đưa tay lén lau nước mắt: “Thanh Nhi ngoan, màn thầukhông ngon, để mẹ đi mua bánh bao nhân thịt dê về cho Thanh Nhi nhé!” Vừa nói nàng vừa thò tay vàolòng lấy ra một kim bài nhỏ đeo lên cổ con gái, rồi lại tháo bọc hành lý trêntay ra đặt xuống bậc thềm đá bén cạnh.

“ThanhNhi đi với mẹ nhé!” Nhìnthấy mẹ không khóc nữa, sự hấp dẫn của bánh bao nhân thịt dê đối với cô bé lậptức trở nên lớn hơn tất cả.

“Không!” Thiếu phụ không kìm được buộtmiệng bật thốt, giọng nói có vẻ hơi chói tai. Sau đó nhìn thấy cặp mắt tròn xoengây thơ của con gái, nàng mới cảm thấy mình quá nhạy cảm, bèn hơi giận dữ caumày lại: “ThanhNhi phải ở lại đây trông coi đồ đạc của chúng ta, mẹ sẽ quay lại rất nhanhthôi.”

Cô bérất sợ mẹ giận, chỉ đành ngoan ngoan gật đầu, ngồi xổm xuống bên cạnh bọc hànhlý: “Vậy mẹ phải quay lại nhanhnhé, Thanh Nhi sẽ ngoan”, sau đó liền đưa chiếc màn thầu trong tay lên miệngcắn, trước khi có bánh bao nhân thịt dê, màn thầu cũng có thể coi là cao lương mỹ vị rồi,trong tâm hồn thuần khiết của cô bé còn chưa tồn tại những khái niệm như lừagạt và bỏ rơi.

“Mẹ điđây, Thanh Nhi phải tự lo cho mình thật tốt nhé!”Thiếu phụ nghẹn ngào cấttiếng, nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của con gái, nàng chỉ biết cố hết sức kiềmchế không ôm con gái vào lòng lần cuối. Rồi nàng nghiến răng lao ra khỏi máihiên, loạng choạng chạy đi giữa màn mưa phùn lất phất, chỉ một lát sau đã biến mấthoàn toàn.

Thờigian lặng lẽ trôi qua.

Mộttiếng cười lạnh vang lên, một bóng người béo lùn chạy ra từ quán trà ở gócđường, một tay cầm bọc hành lý, tay kia kéo cô bé sớm đã ngủ say ở góc tườnglên rảo bước đi nhanh, rồi dần dần biến thành một chấm đen nhỏ xíu.

Gió khẽthổi, hất bay những hạt mưa nhỏ xíu đầy trời, chỉ còn lại một con chó hoangđang run lẩy bẩy tìm cái ăn trong mưa gió.


Bàn tayđang kỳ cọ thân thể của Diệp Thanh Hồng khẽ đờ ra, cái cảm giác bị nhìn lén đólại một lần nữa xuất hiện. Tiếng kêu rên của người đàn bà ở phòng kế bên độtnhiên trở nên cao vút, khiến nàng cảm thấy buồn nôn. Chẳng cần nhìn nàng cũngbiết bên đó đang xảy ra chuyện gì. Vội vàng mặc quần áo, nàng mở cánh cửa gỗchạy ra, không muốn tiếp tục nghe thứ âm thanh ô uế ấy nữa.

Đêm,không trăng, sự âm u và lạnh lẽ khiến nơi đây như một tòa thành của quỷ. Tiếngcôn trùng kêu rả rích sớm đã biến mất trong cái giá lạnh của mùa đông, chỉ cònlại những cơn gió lạnh gào thét, xướng lên thứ âm thanh cuồng vọng ở nơi caovút. Nàng ngồi trên một tảng đá lạnh băng, chẳng thèm để ý đến cái hơi lạnhđang len lỏi vào người, ống tay áo bên phải hãy còn vén cao, để lộ cánh taytrắng nõn như ngọc, mà trên đó bất ngờ lại có một thanh đao nhỏ cong cong nhưvầng trăng khuyết được buộc chặt lại bằng một sợi dây màu tím, dán sát vào lànda mịn màng của nàng, tựa như một món đồ trang sức tuyệt đẹp. Nàng nhìn nó chămchú, nhưng lại không dám tháo ra. Chỉ có nàng mới biết, đó là thứ dùng để giếtngười, tuy rằng nàng chưa từng dùng đến.

Hôm đó,sư nương đánh nàng bị thương nặng hơn hẳn những lần khác trong quá khứ, lúc tâmtrạng vui vẻ đã tặng cho nàng thanh đao này và mụ nói với nàng, nàng có thểdùng nó để giết chết sư phụ khi nào muốn làm nhục nàng. Nhưng kết quả là sưnương đã bị sư phụ giết chết. Nàng không hề cảm thấy ngạc nhiên, dù sao haingười họ từ trước đến giờ luôn là như vậy, không phải ta hại ngươi thì là ngươihại ta, cuối cùng ai chết đối với nàng mà nói cũng chẳng có quá nhiều khácbiệt.

Từ khinàng còn nhỏ sư nương đã không ngừng nói với nàng rằng: nàng rất đẹp, sau khitrưởng thành nhất định là người phụ nữ đẹp nhất trên thế gian. Do đó mụ thíchdùng đủ mọi cách để giày vò nàng, chỉ vì muốn nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ củanàng trở nên vặn vẹo méo mó vì đau đớn. Sư nương nói, mỹ nhân sinh ra chính làđể chịu khổ.

Nàngkhông biết lời của sư nương có đúng hay không, chỉ biết rằng sau khi mụ chết,cuộc sống của nàng đã tốt hơn trước rất nhiều. Ngoài những lúc sư phụ tâm trạngkhông vui vứt nàng vào hang rắn, bắt nàng ở trong đó một thời gian ra, thìkhông có sự đối xử đặc biệt nào khác nữa. Mười sáu tuổi, năm nay nàng đã mườisáu tuổi rồi. Nàng cười tự giễu một tiếng, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặtmình... Nàng không ngờ mình có thể sống lâu đến vậy.

Ngẩngđầu lên nhìn bầu trời đen kịt, một trận gió lạnh thổi tới, khiến mái tóc chưabuộc của nàng tung bay. Nàng hơi rùng mình một chút, nhưng không hề có ý rờiđi. Nàng nghiến chặt răng, cố gắng chịu đựng cái buốt lạnh một cách quật cường.Nơi đây là một thung lũng chết, không có đường ra ngoài... ít nhất đối với nàng mà nói thì là như thế. Từ nhỏ nàng đãsống ở đây, sư phụ và sư nương thường xuyên ra ngoài, mỗi lần trở về đều bịthương, do đó, nàng phải học được cách xử lý những vết thương ngoài da. Bênngoài là như thế nào, bọn họ chưa từng nói với nàng, nàng không biết và cũngkhông muốn biết.

Phíađằng xa, một tiếng kêu thảm vang lên như xé tan bầu trời đêm tĩnh mịch, khiếnngười ta không kìm được phải rùng mình. Nhưng Diệp Thanh Hồng chỉ hơi cau mày,chậm rãi đứng dậy. Đến lúc nàng phải quay về rồi.

Đẩy cửagỗ ra, Tư Đồ Hành bất ngờ ngồi trên giường của nàng, thân thể núc ních được baobọc trong một bộ quần áo hoa lệ, trông lại càng có vẻ phì nộn hơn. Cặp mắt nhỏtròn xoe lấp lánh của lão nhìn chằm chằm vào nàng, không biết là đang nghĩnhững gì.

“Sưphụ.” Một giọng nói điềm đạm vang lêntrong căn nhà gỗ, Diệp Thanh Hồng nhìn Tư Đồ Hành chẳng chút sợ hãi. Ở nơi đâykhông tồn tại sự sợ hãi, từ khi sáu tuổi nàng đã hiểu được điều này.

“Đếnđây!” Trong mắt Tư Đồ Hành lóe lênmột tia sáng kỳ lạ, vẫy tay gọi nàng tới.

DiệpThanh Hồng y lời đi tới, những bài học kinh nghiệm trong hơn mười năm qua đãkhiến nàng học được sự phục tùng.

Nàngvốn không có lựa chọn nào khác, vì sinh tồn nàng phải nhẫn nại, phải nghe lời,chỉ có như vậy mới bớt phải chịu nỗi khổ trên da thịt.

Nàngthấy hô hấp của lão trở nên dồn dập, lớp thịt nung núc trên người cũng theo đómà rung rung, trong mắt ánh lên vẻ thèm muốn và khao khát, nó trần trụi trắngtrợn, tựa như ánh mắt của loài dã thú đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Dướiánh đèn mờ mịt trong căn phòng, tấm thân yểu điệu không tì vết kia tràn ngậpquyến rũ không gì so được. Tư Đồ Hành bất giác cảm thấy sợ hãi, nhưng ngay sauđó lại bị sự hưng phấn và thú tính nhấn chìm.

“Ta đãmuốn có được ngươi từ rất lâu rồi.” Hơi thở dốc của dục vọng xen lẫn với mùi mồ hôinồng nặc ập tới, nhưng nàng chỉ thoáng ngoảnh qua một bên, trong đầu hiện lêncảnh tượng thân thể phì nộn của lão đè lên một tấm thân phụ nữ nhỏ nhắn mềmmại. Đó là cảnh tượng mà nàng thường nhìn thấy hồi nhỏ, bây giờ đã đến lượtnàng phải nhập vai người phụ nữ đó rồi.

Nànghơi cau mày lại, cố gắng đè nén cảm giác buồn nôn trong lòng. Nàng sớm đã biếtsẽ có một ngày như thế, và vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi nó đến với mình. Nàngkhông hề sợ hãi, cũng không ngại việc phải trao thân cho ai, nàng chỉ biết cầnphải sống tiếp. Chỉ có sống tiếp, nàng mới có thể nhìn thấy cảnh chiều tà biếnảo lung linh, mới có thể nghe thấy những tiếng xào xạc vang lên khi gió thổiqua rừng trúc, mới có thể ngâm đôi chân trần vào dòng suối để hưởng thụ cảmgiác mát lạnh thấu tận tâm can. Nàng chỉ cần được sống tiếp!

“Đẹpquá, cho dù cứng đơ như khúc gỗ cũng hơn đám đàn bà kia gấp cả trăm ngàn lần!” Tư Đồ Hành tấm tắc khen, trong lòng thì thề phải phá nát cái vẻ bềngoài ngoan ngoãn mà thực ra hết sức hờ hững kia của nàng.

DiệpThanh Hồng vốn đã ngây người đờ đẫn, nhưng khi bàn tay của Tư Đồ Hành chạm vàothân thể nàng, rốt cuộc nàng đã sụp đổ, cảm giác buồn nôn vốn cố hết sức đè nénđã hoàn toàn vượt khỏi tầm khống chế của nàng. Đôi tay nàng bất giác đẩy mạnhlão ra, trước khi lão kịp có phản ứng, nàng đã lùi nhanh về phía góc phòng.

Nàngdựa lưng vào tường, không ngừng thở dốc, đôi mắt trong veo kia nhìn chằm chằmvào Tư Đồ Hành, ẩn chứa một sự ngỡ ngàng và bối rối. Nàng đã từ chối lão, nàngkhông dám tin mình đã làm như vậy, hơn nữa còn không hối hận chút nào. Và lão,sẽ đối xử thế nào với một người phụ nữ dám phản kháng lão đây?

Tư ĐồHành không ngờ con thỏ trắng luôn ngoan ngoãn cũng có lúc không nghe lời nhưvậy, không khỏi hơi ngây ra một chút. Nhưng ngay sau đó khóe miệng lão hiện ramột nụ cười lạnh lùng, trong đôi mắt sắc bén bùng lên một tia sáng hung hãn vàkhát máu.

“Hay,hay lắm!” Giọngnói của Tư Đồ Hành vang lên kèm theo tiếng nghiến răng hết sức rõ ràng: “Ta thích nhất là loại đàn bàbiết phản kháng, có như vậy mới thú vị.”

Dứtlời, Diệp Thanh Hồng bỗng cảm thấy mắt như hoa đi, đầu choáng váng, còn thânthể đã bị vứt lên giường, không chút xót thương. Khi nàng còn chưa cảm thấyđau, thân thể của Tư Đồ Hành đã đè xuống rồi.

“Không,không được!” Nàng rasức giãy giụa, né tránh tayvà miệng lão, nhưng lại không biết sự phản kháng củamình chỉ khiến lão càng thêm hưng phấn mà thôi.

“Cứ kêulên đi, kêu thật lớn vào, càng lớn càng tốt!” Tư Đồ Hành chỉ dùng một tay mộtchân đã đè được tứ chi không nghe lời của Diệp Thanh Hồng, cánh tay rảnh rangcòn lại xé quần áo của nàng một cách thô lỗ, cặp mắt dâm tà thú tính nhìn khôngchớp vào khuôn mặt xinh đẹp đã trở nên méo mó của nàng, không bỏ qua một chitiết nào cả. Trong sự đắc chí tới tột cùng, lão cất tiếng cười vang cuồng dại,nhưng ngay sau đólại biến thành một tiếng rú thảm thiết chỉ bởi vì Diệp Thanh Hồng đã cắn đứtmột miếng thịt mỡ trên vai lão.

“Bốp...” Lão căm hận tát cho nàng mộtcú.

Khóemiệng Diệp Thanh Hồng chảy ra mộtdòng máu đỏ tươi, trên khuôn mặt trắng bệch xuất hiện dấu bàn tay rõ nét, nhưngtrong cặp mắt sáng rực của nàng vẫn không có chút sợ hãi nào.

“Tiệnnhân!” Tư ĐồHành giận dữ gầm lên, còn thề phải bắt nàng nếm trải mùi vị của sự đau đớnkhông bằng chết.

“Sưphụ, cảm ơn... đã dạy dỗ!” DiệpThanh Hồng đột nhiên cất tiếng, đây là lần đầu tiên nàng nói một câu dài nhưvậy từ hồi mười tuổi đến nay, không khỏi có chút gượng gạo.

Tư ĐồHành hơi ngẩn ra, động tác thoáng dừng lại, không hiểu nàng nói như vậy là có ýgì. Nhưng lão lại thấy Diệp Thanh Hồng vươn đôi tay lên, không ngờ lại chủ độngbám vào vai lão. Nét ngạc nhiên thoáng qua trong cặp mắt hằn học của lão, nókhuất phục rồi sao? Hừ, bất kể thế nào, đợi ta thỏa mãn xong rồi tính tiếp!Nghĩ đến đây, lão lại muốn tiếp tục.

Chẳngngờ khóe miệng Diệp Thanh Hồng lại thoáng hiện lên một nụ cười như có nhưkhông, phối hợp với đó là ánh mắt hờ hững của nàng, tạo nên một cảnh tượng hếtsức quỷ dị, khiến lão không kìm được cảm thấy nghẹt thở. Một loại cảm giác rấtkhông thoải mái trào lên trong lòng lão nhưng lại không rõ bắt nguồn từ đâu,khiến lão đau đầu đến nỗi suýt nữa thì phát điên, phát cuồng.

Độtnhiên, Diệp Thanh Hồng ngẩng đầu lên đôi môi đỏ tươi tuyệt đẹp chủ động hôn vàocổ họng lão. Trái tim lão bất giác run lên, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vộivàng vung chưởng vỗ thẳng vào ngực nàng, tiếc rằng đã muộn... Lưỡi đao mongmanh nàng ngậm trong miệng đã sớm cắt đứt cổ họng của lão rồi.

Diệp ThanhHồng đau đớn rú lên một tiếng, bị chưởng lực cùa lão đánh văng ra xa, đập mạnhvào bức tường gỗ, phun ra một ngụm máu tươi, ngất ngay tại chỗ.

***

Mấyngày sau, vết thương của Diệp Thanh Hồng đã dần lành lại. Nàng mang xác chếtcứng đờ của Tư Đồ Hành đi chôn cất, vì không biết chữ, cho nên nàng cũng khônglập bia.

Đứngtrước mộ Tư Đồ Hành, trên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng thoáng lộ nét thê lương.Nàng không muốn giết lão, nhưng lại không thể chịu đựng được việc lão chạm vàongười nàng, cho nên đã dùng cách mà chính lăo dạy nàng để giết lão. Đây là báoứng chăng?

Nàngkhông dùng đến thanh tiểu đao của sư nương, vì nàng sớm đã biết từ trước đếngiờ sư nương chưa từng thắng được sư phụ, và lần này chắc cũng như thế. Còn lãothì sao, liệu lão có thể thắng được chính bản thân lão không đây? Có lẽ đến khichết lão vẫn không ngờ được rằng lão lại chết dưới chiêu thức mà bản thân sángtạo ra trong lúc nổi hứng nhất thời, hơn nữa còn chết trong tay một nữ nhânkhông hề biết võ công.

Mây đengiăng khắp bầu trời, gió lạnh từng cơn gào thét không ngừng, những bông tuyếtto như lông ngỗng lặng lẽ buông rơi, che phủ đất trời, tầm nhìn trở nên nhạtnhòa trắng xóa. Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay không ngờ lại đến độtngột như vậy, chẳng lẽ ông trời cũng muốn dùng nó để che lấp đi quá khứ ô uế màtà ác của sư phụ hay sao? Quá khứ, không còn gì đáng để lưu luyến nữa! Xoayngười lại, nàng cất bước đi về phía căn nhà gỗ.

Tiếngchuông trong trẻo thấp thoáng vọng lại từ phía đằng xa, nàng dừng chân lắng nghe.Trong thung lũng này trước giờ chưa từng có người ngoài lui tới. Thời gian chậmrãi trôi, tiếng chuông càng lúc càng gần, hóa ra là một con ngựa đang bước đigian nan trong gió tuyết. Mà trên lưng ngựa còn có một người ngồi, người nàyđầu đội nón lá, thân thể to béo lạ thường.

“Cônương, có thể cho tại hạ mượn một nơi dừng chân nghỉ tạm tránh gió tuyết đượcchăng?” Đó làgiọng nói của một nam nhân, nghe có vẻ rất khiêm nhường lễ độ.

DiệpThanh Hồng xoay người lại đẩy cánh cửa gỗ ra, một luồng hơi ập thẳng về phíathân thể nàng. Bước chân qua bậu cửa, nàng ngoảnh đầu lại hờ hững nói với ngườiđang bước tới kia: “Vàođi!” Nói xong liền đi thẳng về phíaphòng mình.

Đối vớisự lãnh đạm của nàng, Phó Hân Thần không hề để bụng. Những người sống ở nơi núicao rừng thẳm ghét nhất là bị quấy rầy, nàng không cự tuyệt đã là may mắn lắmrồi. Cúi đầu xuống, chàng dịu dàng nói với người trong lòng mình:“Tĩnh nhi,nàng thấy thế nào rồi?”

Ngườingọc trong lòng yếu ớt “Ưm” một tiếng, sau đó là một tràngho nhẹ.

Bế thêtử nhảy từ trên lưng ngựa xuống,Phó Hân Thần buộc ngựa vào cây cột phía dưới mái hiên, sau đó mới dìu nàng vàotrong căn phòng ấm áp. Căn phòng không lớn lắm, chính giữa có đặt một lò than,xung quanh là mấy chiếc đệm cỏ; trên bức tường phía bên tay phải treo một câycung lớn bằng sắt đã loang lổ những vết han rỉ, hẳn là do lâu ngàv chưa đượcđộng đến; góc tường là một đống củi đã chẻ xong, sắp xếp rất gọn gàng; ngoài racòn có một chiếc thang gỗ thông lên tầng trên và một cánh cửa dẫn vào căn phòngkhác, nữ tử vừa rồi không thấy xuất hiện, có lẽ đã đi vào đó rồi. Ngoài ra, nơinày không còn vật dụng gì khác nữa, bày biện quả thực còn đơn giản hơn một hộnông dân bình thường. Không có người đón tiếp, Phó Hân Thần chỉ đành tùy ý,cùng thê tử ngồi xuống đệm cỏ sưởi ấm.

Hồi lâuim lặng, cặp phu thê dường như đều mang đầy tâm sự trong lòng, thỉnh thoảng lạicó tiếng ho khẽ của thê tử Dương Chỉ Tịnh vang lên, nghe hết sức chói tai giữakhung cảnh tĩnh mịch này.

“Thầnca, không ích gì đâu, chúng ta hãy về đi thôi!” Sau khi suy nghĩ rất lâu, DươngChỉ Tịnh dường như đã hạ quyết tâm, giọng nói tuy yếu ớt nhưng tràn ngập vẻkiên định đến tột cùng.

“Khôngthể nào!” Phó HânThần kiên quyết từ chối thê tử:“Ta sẽ không bỏ cuộc đâu, và nàng cũng khôngđược bỏ cuộc!” Tronggiọng nói cứng rắn như ra lệnh ấy không ngờ lại ẩn chứa nhiều nỗi bất an vàthảng thốt.

“Ôi!Chàng hà tất phải như vậy chứ?” DươngChỉ Tịnh tựa người vào lòng phu quân, âu yếm đưa tay vuốt ve khuôn mặt vốn tuântú nhưng lúc này đã trở nên hết sức tiều tụy với những râu ria lởm chởm. Giờđây, khuôn mặt của chàng đã không còn toát ra thứ thần thái khiến người ta phảichấn động như trước nữa: “Chànggầy đi rồi!” Mắtnàng thấp thoáng ánh lệ, nếu không phải vì nàng...

“Vìthiếp, chàng phải giữ gìn thân thể cho tốt!” Lời khẩn cầu dịu dàng ấy khiến người ta không nỡlòng nào cự tuyệt.

Phó HânThần nắm lấy bàn tay xinh đang vuốt ve khuôn mặt mình của thê tử, khép hờ đôimắt, cất giọng khàn khàn:“Nếu không có nàng, giữ gìn thân thể thì có ích gì vớita đây?”

“Thầnca.” Dương Chỉ Tịnh yếu ớt khẽ gọimột tiếng, vừa cảm động lại vừa xót xa. Rồi nàng đưa tay giúp chàng sửa lại máitóc đã hơi rốiloạn, trong mắt chứa chan nỗi thương yêu:“Có được phu quân như chàng, thiếpchẳng còn mong gì hơn nữa.” Nàngkhông kìm được khẽ thở dài một tiếng.

“Tacũng vậy.” Phó HânThần thoáng mỉm cười, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của ái thê, chàng bất giác nhớđến lời hứa của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy nàng: Chàng muốn nàng suốt cuộcđời này đều được vui vẻ.

“Két!”,tiếng mở cửa đã cắt ngang cái nhìn đắm đuối mà hai người dành cho nhau, đôi phuthê không hẹn mà cùng nhìn về phía cánh cửa gỗ bên dưới cầu thang, lập tức ngâyra.

DiệpThanh Hồng mặc một bộ áo váy màu trắng từ trong phòng đi ra, đôi mắt trong veonhìn hai vị khách không mời bên lò than với vẻ hết sức tò mò. Đây là lần đầutiên nàng nhìn thấy những con người khác ngoài sư phụ và sư nương. Nàng vốn đãxinh đẹp tuyệt trần, lại đột nhiên xuất hiện giữa vùng núi non hoang vu này,khó tránh khỏi khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc.

Phó HânThần sau khi ngẩn ra một chútliền lập tức tỉnh táo trở lại, khẽgật đầu với nàng coi như lời chào, sau đó ánh mắt lại hướng về phía ái thê.Nhưng Dương Chỉ Tịnh lại cứ nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, mãi đến khinàng đã ngồi xuống đối diện với bọn họ, đôi hàng lông mày hơi nhướng lên, cặpmắt long lanh xinh đẹp nhìn lại bằng vẻ nghi hoặc, Dương Chỉ Tịnh mới giậtmình, rồi ngượng ngùng khẽ cười một tiếng, trong lòng trào lên một niềm cảmkhái vô hạn về sự thần kỳ của đấng sáng tạo toàn năng, không ngờ người lại cóthể đem sự đoan trang cao quý của phương Bắc dung hòa với sự yêu kiều quyến rũcủa phương Nam trên cùng một cơ thể như thế; hơn nữa lại còn xuất hiện ở vùngnúi non hoang dã này. Nếu không phải vì không tin vào thuyết quỷ thần, chỉ enàng đã sớm nhận định rằng đây là yêu quái hóa thân rồi.

Đôi mắtxinh đẹp của Dương Chỉ Tịnh không kìm được ngó qua phía phu quân, muốn biếtphản ứng của chàng khi bắt gặp một mỹ nhân tuyệt sắc nhường này. Nhưng lại thấyđôi hàng lông mày của chàng nhíu chặt, trong mắt ngợp nỗi buồn thương, đangthẫn thờ nhìn vào lò than, chẳng hề có vẻ rung động trước sự xuất hiện của côgái này. Nàng không kìm được thở dài một tiếng từ tận đáy lòng. Nàng biết tâmtư của chàng, nhưng sống chết có số, khi mà đại hạn đã tới gần, ai còn có thểvãn hồi được đây?

“Thầnca.” Lặng lẽ đưa tay ra, nàng nắmchặt lấy bàn tay của phu quân, an ủi trái tim tưởng như sắp tuyệt vọng củachàng. Nàng khó có thể yên tâm cho được, chàng thật cố chấp biết bao, khóthuyết phục biết bao.

Dịudàng nhìn lại thê tử của mình, nhưng lại chỉ nhìn thấy sự tiều tụy và lo lắng,trái tim Phó Hân Thần không khỏi nhói đau, trong đôi mắt hổ thấp thoáng ánh lệ,nhưng không nói gì. Còn có thể nói gì nữa chứ? Uổng cho một thân tài phú vàquyền lực ngạo nghễ với đời của chàng, vậy mà lúc này đây lại chỉ biết trơ mắtnhìn sức sống của người mình yêu đang mất đi từng chút một, chàng còn có thểnói gì nữa chứ?

DiệpThanh Hồng nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng âu sầu thể hiện qua từng lời nói vàcử chỉ của hai người bọn họ, chắc bọn họ... đang phiền lòng vì chuyện gì đórồi.

“Cácngười, không vui ư?”, nàng thử cất tiếng hỏi dò. Bao năm nay đây là lần đầutiên nàng chủ động nói chuyện với người khác, giọng nói tuy quyến rũ nhưng lạigượng gạo vô cùng, khiến ấn tượng tốt của người khác về nàng không khỏi có phầngiảm đi.

Phó HânThần đang có tâm sự, không hề để ý đến nàng, Dương Chỉ Tịnh thì không muốn nóinhiều, chỉ mỉm cười hỏi:“Phải xưng hô với cô nương thế nào nhỉ?” Khi nói nàng lại cảm thấy lồngngực nhức nhối, không kìm được thở dốc vài hơi.

“Nàngkhông sao chứ?” Sắc mặtPhó Hân Thần hơi biến đổi, vội vàng truyền nội lực vào thân thể nàng qua bàntay hai người đang nắm lấy nhau. Hơn một năm nay, nàng phải dựa vào chân khí củachàng mới có thể miễn cưỡng áp chế được độc tính, chỉ là cứ như vậy còn có thểduy trì được bao lâu thì chẳng ai biết rõ, cho nên bọn họ cần nhanh chóng tìmđược cỏ tuyết nhu, bởi nghe nói nó có thể thanh trừ toàn bộ độc tố trong cơ thểnàng.

“Đừnglo, thiếp không sao.” DươngChỉ Tịnh dịu dàng an ủi phu quân, không muốn nhìn chàng vì mình mà cả ngày nơmnớp lo sợ. Nàng rất xót xa. Nếu có thể, nàng thà rằng mình chưa từng lấy chàng,như thế chàng sẽ không phải đau khổ như bây giờ.

Nhìnthấy Dương Chỉ Tịnh không có gì khác thường, Phó Hân Thần mới cảm thấy yên tâm,đưa tay ra ôm nang vào lòng, trong lòng ngợp một nỗi yêu thương và lưu luyến vôbờ bến.

Trướcgiờ chưa từng biết rằng nam nhân và nữ nhân có thể ở bên nhau như vậy, DiệpThanh Hồng không khỏi nhìn đến ngây ra, một nỗi khát vọng không tên bất giáctrào dâng trong lòng. Ánh mắt của nàng liếc về phía khuôn mặt tuy lởm chởm râuria nhưng vẫn anh tuấn phi phàm của Phó Hân Thần, rồi ngay sau đó lại hoảng hốttránh đi. Sao mặt mình lại nóng như thế nhỉ? Nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặtnóng bỏng của mình với vẻ khó hiểu. Nàng không ngờ lại không dám nhìn người đó,đây là chuyện chưa từng xảy ra.

“NôNhi. Sư nương gọi ta là Nô Nhi.” Rất nhẹ nhàng, nàng trả lời câu hỏi vừa rồi củaDương Chỉ Tịnh. Tuy biết rằng tên thật của mình là Diệp Thanh Hồng, nhưng nàngkhông muốn nói, bởi vì ba chữ đó đại biểu cho sự bỏ rơi. Đi theo vợ chồng Tư ĐồHành bao nhiêu năm như vậy, tuy bọn họ đối xử với nàng không tốt, nhưng lailịch của nàng bọn họ lại không hề giấu giếm chút nào.

“Là NôNhi cô nương sao? Nơi này chỉ có một mình cô à?” Dương Chỉ Tịnh dịu dàng cấttiếng hỏi, lòng lại thấy khó hiểu vô cùng. Đã vào đây lâu như vậy rồi, thế mànàng lại chưa thấy người nào khác, nếu nói đối phương sống ở đây một mình thì quảthực là không giống, vì dù sao vị Nô Nhi cô nương này trông cũng mới chừng mườibốn, mười lăm tuổi mà thôi. Một tiểu cô nương yếu ớt như vậy làm sao có thểsống một mình ở nơi thâm sơn cùng cốc nguy hiểm tứ bề như thế này chứ. Chẳng lẽcô ta thật sự là yêu quái hóa thành? Nghĩ đến đây, nàng bất giác cảm thấy sởngai ốc, ánh mắt bắt đầu ngó nghiêng trong phòng một cách bất an.

“Khôngphải, còn có sư phụ, sư nương.” Nhưngđều đã chết cả rồi. Câu sau Diệp Thanh Hồng không nói ra, bởi vì ánh mắt củaDương Chỉ Tịnh khiến nàng không kìm được dừng lại.

“Là vậyà.” Dương Chỉ Tịnh lập tức tỏ vẻhiểu ra, lòng thầm thở phào một tiếng, chỉ cần không phải yêu quái là tốt rồi. “Cô nương đã ở đây từ nhỏ sao?” Nàng trước giờ luôn rất hiếukỳ, đặc biệt là khi đối phương còn là một mỹ nữ tuyệt sắc thần bí như thế, càngkhiến nàng không thể kiềm chế được muốn làm rõ chuyện này. Phó Hân Thần vốnhiểu rõ tính tình của nàng, chỉ ngồi bên cạnh thở dài vẻ hết cách.

“Ừm.” Diệp Thanh Hồng trả lời rấtngắn gọn, nhưng lại không tỏ ra khó chịu chút nào.

DươngChỉ Tịnh hơi cau mày lại vẻ bất mãn, ngoài sư huynh Khanh Tuấn ra, cô gái trướcmặt này có thể coi là người kiệm lời nhất mà nàng từng gặp, nàng không tin rằngmình không thể khiến cho đối phương nói nhiều thêm mấy câu.

Đanglúc nghĩ như vậy, Phó Hân Thần ở bên cạnh chợt lên tiếng...

“NôNhi, cô có biết gì về cỏ tuyết nhu không?” Cô gái này sống ở đây nhiều năm, nói không chừngsẽ biết tới loại cỏ này.

DươngChỉ Tịnh không khỏi chấn động, liếc nhìn chàng.

“Cỏ tuyếtnhu?” Diệp Thanh Hồng nghiêng đầungẫm nghĩ, cái tên này rất quen thuộc, hình như sư phụ từng nhắc đến rồi, mộtthứ cỏ màu đỏ, “đỏtươi như màu máu”, nàng lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại lời của sư phụ: Do nước tuyếttưới tắm mà thành. Tuyết? Thuần khiết như ngươi, xinh đẹp như ngươi, có điều nólại cao không thể với, còn ngươi lại thứ có thể hái ngắt bất cứ lúc nào. Nụcười điên cuồng của lão dường như vẫn còn phảng phất bên tai. Nàng thật sự làthứ có thể tùy ý hái ngắt ư? Hình như không phải vậy.

“Côbiết sao?” Phó HânThần kích động nắm chặt lấy cánh tay của Diệp Thanh Hồng lúc này đang hơi thấtthần:“Nói cho ta biết, có thể tìm thấy nó ở đâu?”

Tronglúc nôn nóng chàng quên mất phải kiềm chế lực đạo, Diệp Thanh Hồng hơi cau mày,nhưng lại chẳng kêu rên dù chỉ một tiếng. Những sự giày vò đau đớn hơn gấp cảtrăm ngàn lần nàng còn chịu được, huống chi chỉ một chút thế này thì có tính làgì. Cúi đầu xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay mình, nàng thấy mộtlàn da sạm đen, năm ngón tay thon dài, bàn tay gân guốc ấy thật khác với taynàng. Nàng giơ tay trái của mình lên, tại sao lại khác biệt nhiều đến thế nhỉ?Nhẹ nhàng áp bàn tay nhỏ nhắn của mình lên mu bàn tay của chàng, chỉ to bằngmột nửa bàn tay chàng mà thôi.

Mộttiếng rít hậm hực khẽ vang lên, Dương Chỉ Tịnh không ngờ cô gái này lại dámquyến rũ phu quân của nàng ở ngay trước mặt mình như thế, mà khiến nàng khóchịu nhất là Thần ca của nàng không ngờ lại không cự tuyệt, thế này, thế nàyđúng là đáng ghét quá chừng! Không được, nàng đột nhiên đưa tay lên ôm trán,đau đớn rên rỉ thành tiếng.

“Tịnhnhi, lại tái phát rồi sao?” Quảnhiên, vừa nghe thấy tiếng rên rỉ của nàng, Phó Hân Thần lập tức rút cánh taykia lại nắm lấy tay nàng, chậm rãi truyền chân khí vào thân thể nàng.

Dáng vẻquan tâm lo lắng đó chỉ thể hiện ra với một mình nàng mà thôi, nghĩ đến đây,Dương Chỉ Tịnh lập tức cảm thấy thỏa mãn, dịu dàng đáp: “Vẫn tốt, thiếp chỉ hơi đau đầuthôi, nghỉ ngơi một chút là được.”

Phó HânThần cẩn thận giúp thê tử điều chỉnh lại tư thế, để nàng có thể dựa người vàomình một cách thoải mái. Dương Chỉ Tịnh thở ra một hơi thỏa mãn, nhắmmắt lại nghỉ ngơi. Từ đôi mắt khép hờ, nàng nhìn thấy Diệp Thanh Hồng đang ngẩnngơ nhìn nàng và phu quân, khuôn mặt tràn đầy vẻ mê hoặc và hâm mộ. Trong lòngnàng vô cùng sảng khoái, hừ, muốn tranh với nàng ư, cô ta còn chưa đủ tư cách.

“NôNhi, có thể tìm được cỏ tuyết nhu ở đâu vậy?” Phó Hân Thần điều chỉnh ổn thỏacho thê tử xong, vẫn không quên vấn đề thủy chung nặng trĩu trong lòng, lại cấttiếng hỏi lần nữa. Đối với động tác vừa rồi của Diệp Thanh Hồng, chàng không hềđể bụng, chỉ coi đó như sự tò mò của một tiểu cô nương mà thôi. Chàng là ngườihào sảng, tất nhiên sẽ không hiểu được tâm tư của Dương Chỉ Tịnh.

“Cỏtuyết nhu ư?” DiệpThanh Hồng cúi đầu xuống, vừa rồi khi chàng rụt tay về, cho dù sự đau đớn đãtheo đó mà biến mất, nhưng nàng lại có một cảm giác hụt hẫng chưa từng xuấthiện bao giờ. Tại sao lại như vậy chứ, nàng không hiểu.

“Trênnúi, ngọn núi kia.” Vươnngười đứng dậy, nàng đi tới trước cánh cửa, mở ra, một trận cuồng phong mangtheo hoa tuyết ập thẳng vào mặt, thổi tung những đốm lửa bắn ra tung tóe xungquanh, còn thổi bay cả tóc và váy của nàng. Nàng tựa như không hề phát giác,chậm rãi bước chân ra ngoài, đưa tay chỉ về phía một mảnh mơ hồ trong giótuyết.