Điên Phong Đối Quyết

Chương 1: Trọng sinh, gặp nhau



Cờ vây, Thiên Nguyên di động, mặt đất đứng yên.*

*Thiên nguyên là điểm chính giữa bàn cờ. Nếu tính luôn ý nghĩa của cả câu này thì tôi định làm thành ‘Bầu trời di chuyển, mặt đất đứng yên’ vì nghĩa chính của câu này ý chỉ: Các con cờ được ví như ngôi sao, cả bàn cờ là một vũ trụ thu nhỏ, khi đánh cờ là các ngôi sao đang di chuyển. Điều này đã được nói rõ trong truyện Hikaru No Go (Kỳ thủ cờ vây)



Lý Phái Thần chết.

“Tự sát? Aiu, thật đáng tiếc, thiên tài kỳ đàn (giới cờ vây).”

“Đều là tự mình làm, chỉ giỏi chơi cờ thôi so với cái khác cũng không giỏi.”

“Tài sản hàng vạn làm như thế nào, nghe nói không lâu trước đó đi quyên góp, rõ ràng đã sớm muốn tự sát nha.”

“Tôi nói rồi, đều sợ nổi danh gì đó, chơi cờ thì thế nào, nổi tiếng đều không phải dơ bẩn như nhau, còn không phải bị sáp cửa sau sao?”

“Cái gì thiên tài kỳ đàn, chỉ là một cái đồng tính luyến ái!”

Lý Phái Thần là thiếu niên thiên tài, sinh ra trong một thế gia cờ vây, thư hương dòng dõi, các trưởng bối đều si mê cờ vây sâu sắc. Bốn tuổi bắt đầu học đánh cờ, Lý Phái Thần liền thể hiện ra kỳ cảm (cảm quan đánh cờ) cùng thiên phú, điều này làm cho tất cả người Lý gia thật hưng phấn, kể từ khi Lý gia cho ra một cái thiên tài kỳ đàn, cũng đã vắng vẻ suốt hai mươi năm rồi.

Lý Phái Thần không phụ sự mong đợi của mọi người, một lần ra tay liền đoạt được Quán quân cấp thế giới, trở thành một thiên tài danh phù kỳ thực*, một năm đó anh còn chưa thành niên, mới tròn mười sáu tuổi…

*Danh phù kỳ thực [名副其实]: Danh tiếng hoặc danh nghĩa đúng với sự thật.

Cuộc sống sau đó, Lý Cửu đẳng* trẻ tuổi trong kỳ đàn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nói đến cờ vây, vô luận là người trước hay người sau, đều không thể thay thế.

*Đẳng: là chỉ những người chơi ở kỹ thuật cao, phân chia thành các đẳng như nhất, nhị, ….cửu đẳng là cao nhất.

Trong một thời gian ngắn, tin tức ùn ùn kéo đến, giống như một lần quét sạch, làm cho tất cả mọi người cả thế giới này đều biết đến thiếu niên có tên là Lý Phái Thần, có thể nói là vinh quang lừng lẫy.

Thế nhưng làm cho tất cả mọi người không nghĩ tới chính là, người có danh tiếng phi phàm, đối nhân xử thế hòa nhã cũng không có cái vẻ kiêu ngạo của đại sư, vào thời điểm anh ta ba mươi tuổi, ngay tại trong thời kì đỉnh cao, đầu đề trên trang nhất tin tức bất ngờ bùng nổ, Vua kỳ đàn thật ra là một người đồng tính.

Đối diện ống kính, Lý Phái Thần thản nhiên thừa nhận, nhưng anh không nghĩ tới là, chuyện này lại ầm ĩ đến tình trạng không thể kiểm soát, lúc trên đường đi Thượng Hải, thậm chí còn có người ngăn cản anh tại khách sạn đang ở la to Lý Phái Thần là biến thái.

Trận đấu của ba ngày sau đó, Lý Phái Thần lấy một đấu ba bại bởi một người kỳ thủ (người đánh cờ) tên là Trần Cảnh.

Nửa năm sau, bởi vì sự kiện đồng tính luyến ái, Lý gia cùng Lý Phái Thần thoát ly quan hệ.

Mười tháng sau, Lý Phái Thần đem tất cả tài sản đang có đi quyên góp.

Một năm sau, truyền thông tuyên bố tin tức một đại Kỳ Thánh tự sát.

Từ đó về sau, Lý Phái Thần liền biến thành chuyện phiếm của trà dư tửu hậu, ngẫu nhiên được người nhắc đến cũng chỉ có mấy tổ chức từ thiện, lúc nhận được tiền quyên góp, cùng với đó là một lá di thư cũng không muốn công bố ra ngoài của người quyên góp.

—— “Ngay lúc tại thời điểm mọi người chú ý tôi có chơi cờ được hay không, vậy mà không có một người nào chú ý tôi rốt cuộc là có thích chơi cờ hay không, người thích chơi cờ không có thiên phú, ngược lại người không thích chơi cờ lại được thiên phú ưu việt, ngay cả bản thân tôi cũng là một loại trò cười. Vì hoàn thành tâm nguyện của cha mẹ, tôi đã mười chín năm liều mạng tung hoành ngang dọc, cuộc sống đơn giản là đen và trắng, không có tự do xám trắng, lúc nào cũng nhàm chán như thế, thật nhạt nhẽo. Loại nhàm chán đáng cười đó ngược lại biến hóa càng ngày càng mạnh mẽ, tất cả mọi người có thể cười nhạo tôi, châm chọc tôi, nhưng điều duy nhất khiến tôi tuyệt vọng muốn khóc chính là, người nhà của tôi…Cũng thấy tôi kỳ quái.”



Trời vừa sáng bên ngoài liền có động tĩnh, dường như sinh hoạt của người ở trong hẻm nhỏ này đều bắt đầu vô cùng sớm, âm thanh bọn nhỏ đến trường, còn có tiếng chuông xe đạp đinh đinh đang đang của mấy đứa nhỏ, tiếng ông lão hàng xóm bắt chuyện, mặc dù là người rất ồn ào, nhưng chung quy cảm thấy rất có tinh thần phấn chấn, rất có hy vọng.

Lý Dịch Chi mở to mắt, nhưng anh lại không nhìn thấy cái gì, mi mắt run rẩy, lập tức khép lại, lúc này mới đứng dậy mặc quần áo vào rồi đi ra khỏi phòng ngủ rửa mặt, hít thật sâu một chút không khí trộn lẫn mùi bùi đất của cái tứ hợp viện độc đáo này, có một chút hoảng hốt, nguyên lai lại nằm mơ, lại mơ thấy cuộc đời tuyệt vọng trước kia…

Lý Dịch Chi là một người mù, có lẽ là đời trước của anh quá mức ưu việt cho nên ông trời luôn công bằng, thời khắc mở mắt ra lần nữa, tuy rằng không chết nhưng lại biến thành một đứa cô nhi, một cái người mù.

Tại thời điểm anh mười sáu tuổi, anh gặp một người trẻ tuổi tên là Lý Trận, Lý Trận để anh gọi anh ta là sư phụ, còn cho anh gọi là Dịch Chi.

Lý Dịch Chi khi đó mới biết được, hóa ra duyên phận của bản thân và cờ vây, là sinh ra từ trong máu, trong xương, vĩnh viễn sẽ bỏ không được, mặc kệ là mấy đời, chung quy đều sẽ gặp lại nhân duyên kỳ lạ này.

Người trẻ tuổi tên là Lý Trận này, chính thiên tài kỳ đàn thứ nhất của Lý gia, thời gian lùi lại, trên thế giới này không có Lý Phái Thần, nhưng tồn tại Lý Trận cùng Lý Dịch Chi.

Sư phụ là một kỳ si (si mê cờ vây), nhưng không giống Lý Dịch Chi, Lý Trận thích cờ vây, có thể một ngày không ăn cơm, một ngày không ngủ, lôi thôi lếch thếch, chỉ để đem mắt nhìn chăm chú vào bàn cờ.

Lý Dịch Chi nhìn anh ta mới biết được cái gì gọi là kỳ si chân chân chính chính, mà bản thân đời trước ngược lại là đối với cờ vây có một loại khinh nhờn.

Lý Trận mang Lý Dịch Chi cùng nhau sinh sống, tất nhiên sẽ dạy anh chơi cờ, bất quá lúc thời điểm đối phương nói không thích, Lý Trận có chút mệt mỏi cười rộ lên rồi chỉ nói một câu, “Không thích coi như xong, chẳng có gì thú vị.”

Lý Trận tuy rằng lôi thôi lếch thếch, thoạt nhìn rất chơi bời lêu lổng, nhưng anh ta là một người nổi tiếng danh phù kỳ thực, khi phải tham gia các cuộc thi đấu lớn nhỏ, một tháng thậm chí là ba năm không ở nhà đều là chuyện thường xuyên, thời điểm lúc Lý Dịch Chi bước sang tuổi hai mươi, Lý Trần liền phủi mông rời nhà, chỉ nói là có chuyện gì đó muốn đi lo liệu, xong liền không thấy bóng dáng tăm hơi.

Cũng may Lý Trần mỗi lần dự thi tiền thưởng thật phong phú, để lại cho Dịch Chi không bị đói chết. Một người ở tại tứ hợp viện, rất trống trải, đời trước đã có thói quen an an tĩnh tĩnh trước bàn cờ, hơn nữa ở người ở trong hẻm nhỏ rất nhiệt tình, trong những năm tháng ở đây, tuy rằng không có di động không có máy tính, nhưng sẽ không cảm thấy thế nào là cô đơn.

Lý Dịch Chi rửa mặt xong, trở về tự lực cánh sinh xếp chăn, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài một chút, thuận tiện mua ăn một chút điểm tâm sáng.

Trước kia gia giáo rất nghiêm, buổi sáng mỗi ngày đều có rèn luyện sớm, trời sáng sớm vẫn còn tối mờ đã phải ra ngoài chạy bộ, Lý Dịch Chi là một kẻ lười, không thích vận động, nhưng là không còn cách nào khác.

Một đời này tuy rằng không có ai ép buộc, nhưng có lẽ nguyên do là bị mù, lỗ tai ngoài ý muốn hoạt động rất tốt, ngủ thì rất cạn, trong hẻm nhỏ có động tĩnh anh liền tỉnh ngay, lúc bắt đầu thì rất phiền chán, nhưng sau khi nghe tiếng đám người kia lui tới, ngược lại trở nên bình lặng xuống.

Lý Dịch Chi cầm tiền, chuẩn bị rời nhà mua điểm tâm sáng, mới vừa mở cửa chính ra, chợt nghe thấy tiếng vang của cái gì đó rơi xuống, anh không nhìn thấy, chỉ là thính lực rất nhạy bén, vật kia cách anh rất gần.

Chỗ tảng đá bên cạnh lối vào cửa, một đứa nhỏ ước chừng mười tuổi nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, trên tay vẫn còn cầm thả một chiếc túi đan lớn, tương tự như đồ đạc của nông dân vào thành làm việc, âm thanh lạo rạo vừa rồi, chính là phát ra từ chiếc túi đan cậu bé mang theo.

Cậu bé mặc một thân quần áo thể thao, trên chiếc quần màu xám còn dính bụi đất do mới vừa rồi ngồi dưới đất. Đứng lên, ngẩng đầu nhìn Lý Dịch Chi làm lộ ra một khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn thịt thịt còn có chút béo, nhưng gương mặt lại bình tĩnh ra vẻ từng trải, vừa mới gặp liền đề phòng nhìn chằm chằm đối phương, chỉ là sau khi phát hiện ra điều gì đó khác thường, nhịn không được lắc lắc cánh tay thăm dò, xác định Lý Dịch Chi nhìn không thấy cái gì, lập tức trong ánh mắt hiện lên một tia thương hại, sau đó lại quay mặt đi, dù cho đối phương không nhìn thấy.

Lý Dịch Chi nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, biết là có người ở bên cạnh, nhưng là nửa ngày cũng không lên tiếng, đành phải nói: “Ừm… Chào bạn?”

Cậu bé hiển nhiên là có chút khẩn trương, nhưng mặt vẫn bình tĩnh như trước, ‘Lạnh lùng’ ở trong mắt người khác có lẽ là có điểm rắm thối nói: “Tôi tìm Lý Cửu đẳng.”

Lý Dịch Chi hiển nhiên không ngờ tới đối phương lại là một đứa bé, giật mình sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Anh ấy không có đây…Trong khoảng thời gian ngắn cũng không ở đây.”

Cậu bé mấp mấy môi, hai má thịt thịt cũng vì vậy mà cùng nhau phồng lên, chỉ tiếc Lý Dịch Chi không nhìn thấy, nếu không sẽ làm người ta muốn nhào tới nắn bóp một phen, xúc cảm nhất định rất tốt.

Cậu bé nói một tiếng “Quấy rầy”, vẫn là bộ dáng rất từng trải, sau đó liền bắt đầu kéo lê hành lý của bé, lại phát ra âm thanh lạo rạo, hình như là đi rồi.

Lý Dịch Chi lắc đầu, phỏng chừng là tới bái sư, Lý Trận thanh danh rất lớn, mà người mộ danh cũng đến rất nhiều, chẳng qua Lý Trận không thích thu đồ đệ, mà cho dù có thu đồ đệ thì cũng có người không chịu nổi tính tình của anh ta.

Chẳng lẽ là con riêng của sư phụ? Lý Dịch Chi đến cửa hẻm nhỏ mua điểm tâm sáng, vừa đi vừa suy nghĩ, lại nói tiếp kỳ thật sư phụ tuổi không lớn lắm, cũng mới ba mươi mấy tuổi, có con trai như vậy hình như cũng rất bình thường.

Đợi anh mang điểm tâm sáng trở lại, tay vừa mới chạm tới cửa chính, lại nghe thấy một tiếng động rất nhỏ.

Phía sau tảng đá, có một đứa nhỏ phụng phịu, vẻ mặt rắm thối có biểu tình ‘Dù sao anh cũng không thấy tôi nên anh cứ xem như không thấy đi’ tránh ở nơi đó, luôn luôn nhìn vào cửa chính thăm dò.

Lý Dịch Chi dừng chân, xoay người lại đối diện với cậu bé.

Cậu bé hoảng sợ, cảm thấy bản thân bại lộ hành tung, dứt khoát đứng dậy, mím môi không nói chuyện.

Lý Dịch Chi nói ra, “Anh cũng không lừa em, anh ấy thật sự không có đây.”

Cậu bé gật gật đầu, phát giác đối phương không nhìn thấy gì, lại nhạt nhẽo “A” một tiếng xem như biết rồi nhưng lại vẫn cứ không đi.

Lý Dịch Chi hồi tưởng lại vừa rồi nghe được âm thanh, hình như cậu bé mang theo hành lý, dừng lại một chút rồi nói: “Em từ đâu đến đây.”

“…” Cậu bé nhìn chằm chằm Lý Dịch Chi vài giây, giống như là đề phòng anh có phải là người xấu không, mới cứng ngắc lên tiếng nói: “Nam Kinh.”

Cái thời đại này, từ Nam Kinh đến đây ngồi xe lửa cũng phải một ngày một đêm, một đứa nhỏ thật không dễ dàng gì.

“Em tìm anh ấy làm gì?”

“…” Cậu bé lại nhìn kỹ anh một phen, mới lạnh lẽo nói: “Học chơi cờ.”

Lý Dịch Chi gật gật đầu, “Em muốn ở đây sao, Lý cửu đẳng không biết khi nào thì trở về, nếu em không có chỗ ở, có thể ở trong này vài ngày.”

Cậu bé dao động, câu nệ kéo túi hành lý, nhưng là kéo không được sĩ diện, một khuôn mặt nhỏ nhắn thịt thịt gắt gao nhăn lại.

Lý Dịch Chi cười cười, quơ điểm tâm sáng trong tay, “Vào đi, điểm tâm sáng còn nóng, vừa lúc cùng ăn đi.”

Cậu bé kéo hành lý, thật cẩn thận đi ở phía sau theo Lý Dịch Chi vào cửa chính, đem hành lý chất đống ở một góc trong phòng khách, quy củ ngồi trên ghế.

Lý Dịch Chi đem điểm tâm sáng đặt lên bàn, ngồi đối diện với cậu bé, bản thân cầm một cái bánh bao còn lại đều đưa cho đối phương.

Cậu bé dọc theo đường đi đến đây nhất định chịu không ít khổ, cũng không từ chối, cũng không lần nữa rắm thối, chụp lấy ăn, lang thôn hổ yết nhét vào miệng.

Lý Dịch Chi lúc này mới nhớ hỏi tên của bé, nói ra: “Ăn từ từ, không đủ nói anh đi ra ngoài lại mua chút…Em tên là gì vậy?”

Cậu bé dường như không rảnh để ý tới anh, vừa ăn lại một bên có lệ nói một câu, bất quá miệng đều lo nhai, ô ô cũng không biết nói cái gì.

Đợi bé ăn xong hai cái bánh bao, trong cái bụng nhỏ được lấp đầy, mới giật mình cảm thấy bản thân thất thố, khụ một tiếng, mặt lại cứng nhắc, bắt chước kiểu già đời nói, “Tôi gọi Trần Cảnh.”

Tiếng nói vừa dứt, bánh bao của Lý Dịch Chi ‘Phốc’ một tiếng rơi trên mặt đất, vui thích lăn đến bên chân Trần Cảnh như đạn bắn.