Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Quyển 8 - Chương 8: Bảy đêm cuối cùng: Đêm thứ năm



Tiểu Vũ vô lực núp ở góc tường phòng bệnh, mắt trái một mảnh nóng rực, chợttrên bệ cửa sổ xuất hiện một đạo bóng dáng quen thuộc. Lưu Quang nhảyxuống lan can, vội vàng đi vào trong phòng bệnh. Tiểu Vũ đi tới mấy bước ngồi xổm người xuống bên cạnh ân cần nói: “Thế nào? Đã xảy ra chuyệngì?”

Tiểu Vũ gặp được Lưu Quang, trong nháy mắt an tâm. Hốc mắt hồng hồng nói: “Là Tâm Nhi, Tâm Nhi đã xảy ra chuyện.”

Lưu Quang nghe vậy khẽ cau mày, quả nhiên hắn không đoán sai, lúc trước hồn phách Lâm Tâm Nhi rời thân thể thì hắn còn có điều hoài nghi. Theo đạolý mà nói, chỉ cần có người chết đi, quỷ soa Địa phủ sẽ tới đây trướctiên để thu hồn. Lục Tử Ngôn bởi vì gặp được hắn và Tiểu Vũ, mới có thểthoát thân. Mà Lâm Tâm Nhi cũng không bị quỷ soa bắt đi.

Bây giờnhìn lại, lúc xảy ra tai nạn, khi Lâm Tâm Nhi không còn hơi thở, hồnphách rời thân thể đúng lúc này gặp gỡ cao nhân, mới có thể tạm thời ởlại Nhân giới.

(xin các vị thân môn chú ý một chút cái từ “Cao nhân” này, về sau có một cái hố, chính là đào vì cao nhân này).

. . . . . .

Hoàng hôn phủ xuống, từng đợt từng đợt ánh sáng từ bệ cửa sổ nhè nhẹ chiếuvào. Ngoài cửa truyền đến từng trận tiếng bước chân, sau một khắc, cửaphòng bệnh bị mở ra, mấy y tá đẩy Lâm Tâm Nhi trở lại phòng bệnh, mấyngười đem nàng chuyển qua giường bệnh, các loại dụng cụ liên tiếp theosau lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng bệnh.

Lục Tử Ngôn thất hồn lạc phách đứng ở cửa, không dám nhìn Lâm Tâm Nhi sắc mặt tái nhợt nằm trêngiường bệnh. Ngồi xổm người xuống dúi đầu vào giữa hai đầu gối.

Sắc trời càng ngày càng sáng, ánh mặt trời chiếu sáng gian phòng, hồn phách Lục Tử Ngôn lập loè, cơ hồ thay đổi thành trong suốt. Ánh mắt Lưu Quang rét lạnh, chợt đi tới trước người hắn chặn lại ánh mặt trời.

“Ta đáp ứng cho ngươi thời gian bảy ngày, nhưng không nói ở nơi này trongbảy ngày ngươi có thể tùy ý làm bậy. Dù sao bây giờ ngươi là hồn phách,ban ngày dương khí quá thịnh, trở lại trong thân thể mới tốt. Nếu khôngngay cả ta cũng không dám bảo đảm ngươi có thể bình an vượt qua nhữngngày cuối cùng.”

Lục Tử Ngôn vùi đầu không nói, Lưu Quang có chút nổi cáu. Vươn tay lập tức túm lấy Lục Tử Ngôn đang ngồi trên mặt đất,cau mày vừa định nói, lại nhìn thấy con ngươi đối phương đầy tràn nướcmắt, có chút tức cười.

“Các người còn muốn gạt tôi?”

Lục Tử Ngôn nhìn Lưu Quang, miệng lẩm bẩm nói, biểu tình bất lực.

“Thật ra Tâm Nhi đã sớm chết rồi có đúng không? Cô ấy cũng giống tôi, thờiđiểm xảy ra tai nạn cũng đã chết rồi! Thế nhưng các người cùng cô ấy gạt tôi, nói cô ấy không sao! Tôi cũng thật là ngốc nghếch! Có người nàohồn phách có thể tự do rời thân thể, tôi lại là một người ngu ngốc bịlời nói dối lừa gạt. Tôi lại còn tâm tâm niệm niệm nghĩ tới có thể đợiđến sau khi Tâm Nhi tỉnh lại, mà an tâm rời đi. Bây giờ nhìn lại, rốtcuộc tôi đang làm gì?”

Lưu Quang cau mày không nói, Tiểu Vũ bướcnhanh đi tới lên tiếng trấn an: “Không nên như vậy. Nếu như Tâm Nhi biết như anh vậy, cô ấy cũng sẽ rất khổ sở đúng không? Các người, các người. . . . . .”

Tiểu Vũ có chút cứng họng, bởi vì nàng cũng thật sựkhông nghĩ ra lời tốt lành gì để an ủi Lục Tử Ngôn. Từ nhỏ cũng chưa thể nghiệm cái gì là thân tình giữa hai người, thật vất vả mới quen biếtyêu mến nhau, cho là sau này sẽ có cuộc sống hạnh phúc với nhau. Mơ ướcnhư vậy đành bị đánh nát. Tai nạn xe cộ bất ngờ làm cho bọn họ cùng mấtsinh mạng,

Tai nạn xảy ra, Lục Tử Ngôn liều mạng che Lâm Tâm Nhi, bị người đưa đến bệnh viện cấp cứu mặc dù anh mất đi ý thức, nhưngtrong lòng hi vọng, chờ đợi Lâm Tâm Nhi có thể bình an. Hồn phách rờithân thể, anh không chịu theo quỷ soa rời đi. Anh muốn nhìn cô gái anhyêu bình an sống tiếp, anh mới có thể an tâm.

Mà Lâm Tâm Nhi mặcdù được Lục Tử Ngôn bảo vệ, nhưng kỳ thật ngay tại chỗ liền mất mạng. Cô cũng giống Lục Tử Ngôn, chấp niệm trong lòng quá mạnh mẽ, lúc hấp hốicũng hi vọng Lục Tử Ngôn có thể bình an sống tiếp. Sau như lời Lưu Quang nói, lúc hồn phách rời thân thể gặp được một vị cao nhân, đoán chừngcũng là nhìn Lâm Tâm Nhi đáng thương, mới ra tay vội giúp.

Bọn họ đều ở đây chờ đợi bên kia có thể sóng sót thật tốt, lại không biết đốiphương đã chết đi. Lâm Tâm Nhi chắc là đã biết chân tướng, nhưng sợ LụcTử Ngôn nghĩ không thoáng, cho nên thỉnh cầu bọn Lưu Quang giữ bí mật,hy vọng có thể gạt Lục Tử Ngôn Ngôn đến ngày cuối cùng, đợi sau khi bọnhọ kết hôn, ở chung một chỗ nên đối mặt hãy đối mặt.

Lâm Tâm Nhirất dũng cảm, nhưng Lục Tử Ngôn lại không chấp nhận nổi. Giờ phút nàyđôi mắt đỏ của anh tức giận nhìn Lưu Quang. Thống hận ban đầu cho anh hi vọng, để rồi lúc này anh đầy tuyệt vọng.

Lưu Quang xem thường,nắm lấy cổ áo Lục Tử Ngôn lạnh lùng nói: “Một nữ nhân còn có dũng khíchịu đựng chuyện này, ngươi là một người đàn ông lại mềm yếu như vậy.Được! Ngươi đã biết, không bằng nói rõ với ngươi! Là Lâm Tâm Nhi tìmchúng ta, muốn chúng ta thay nàng giấu giếm. Nàng sợ ngươi lo lắng, sợngươi không chịu nổi nàng đã chết là sự thật, cho nên muốn chúng ta gạtngươi. Để cho các ngươi có thể vui vẻ qua hết những ngày cuối cùng này!”

Lục Tử Ngôn Ngôn thất thanh khóc rống, đột nhiên như phát điên dùng sứctránh ra khỏi Lưu Quang. Hét lớn: “Anh biết cái gì? Anh thì biết cái gì! Anh hiểu cảm nhận từ nhỏ đến lớn vẫn khát vọng ấm áp cuối cùng cũng cóthể thực hiện được thì lại bị một chuyện ngoài ý muốn làm tan vỡ sao?Anh hiểu cảm nhận anh muốn bảo vệ người mình yêu mà lại không bảo vệđược, cứ như vậy chết trước mắt anh sao?”

Không khí trong phòngbệnh lập tức căng thẳng, Lưu Quang bình tĩnh đứng tại chỗ, ánh sáng lạnh trong mắt hiện lên. Một cái lắc mình liền đi tới trước mặt Lục Tử Ngôn, khi hắn còn chưa kịp có phản ứng, liền đưa tay qua bóp cổ hắn, hunghăng nhấc thân thể của hắn lên, đè hắn vào trong thân thể của hắn.

“Đúng! Ta không hiểu rõ, cái gì ta cũng không hiểu! Chỉ là loại nhát gan không dám đối mặt sự thật như ngươi, có tư cách gì nói người khác! Trở vềthân thể của ngươi mà tỉnh lại đi! Tối nay, ngươi cũng không cần phải đi ra!”

Hồn phách Lục Tử Ngôn còn muốn giãy giụa, lại bị Lưu Quangngăn lại. Ngay sau đó một bóng màu hồng thoáng qua, liền mất đi tất cả ý thức.

Tiếp đó, Lưu Quang lại đi tới bên giường ngủ của Lâm TâmNhi, vươn ngón tay ra, vẽ vẽ ở trên mu bàn tay cô. Nhìn nét mặt Tiểu Vũmê hoặc, lại nói với Lâm Tâm trên giường bệnh: “Tạm thời ta ngăn hồnphách Lục Tử Ngôn lại, để hắn không thể rời thân thể. Hắn có thể nghethấy ngươi nói chuyện, tối nay sau khi ngươi ra ngoài hãy cùng hắn nóimột chút. Các ngươi còn thời gian ba đêm, hi vọng lúc các ngươi rời đi,không mang theo tiếc nuối.”

Lưu Quang nói xong lời này, liền nắmtay Tiểu Vũ rời đi. Cởi chuông phải do người buộc chuông, hi vọng LâmTâm Nhi có thể làm cho lòng Lục Tử Ngôn Ngôn bình tĩnh một chút.

. . . . . .

Tiểu Vũ ngồi bên cạnh Lưu Quang, nhìn chân trời đỏ lửa, ánh nắng dần dầntiêu tán, sắc trời ngày càng mờ nhạt, rất nhanh chỉ còn khoảng khônggian đen kịt.

Một ngày cứ như thế mà trôi qua. Sau khi Lưu Quangmang nàng từ trong phòng bệnh ra ngoài, liền cùng nàng ở tầng cao nhấtbệnh viện ngồi suốt một ngày, một câu cũng không nói.

Lúc này, Lâm Tâm Nhi đã đi ra chứ?

Tiểu Vũ biết lời nói của Lục Tử Ngôn hôm nay, có hơi quá. Lưu Quang làm saokhông hiểu loại đau đớn này? Tình cảm của nàng cùng Lưu Quang cũng không phải là xuôi gió xuôi nước.

Tình cảm với Lưu Quang, cũng là chờđợi với tương lai. Nhưng mà không đợi được hắn trở lại, Tiểu Vũ liền bịDương Tiễn đẩy xuống Vong Xuyên. Cái loại nói phải bảo vệ nhưng bất lựckhông bảo vệ tốt, Lưu Quang so với ai khác đều hiểu. Thậm chí sau đó cứu người về, nhưng lại được cho biết nàng đã quên mất tất cả. Nổi đau củaLục Tử Ngôn, Lưu Quang làm sao không hiểu.

Tiểu Vũ cầm lấy tayLưu Quang, tay nhỏ bé ấm áp chạm đến một một bàn tay lạnh như băng. Tiểu Vũ cười cười, dứt khoát kéo đôi tay kia qua, dùng tay ra sức chà xáttay Lưu Quang.

“Lão Đại. Người ta đều là lão công sưởi ấm cho lão bà, xem ra chàng may nhất, được thiếp sưởi ấm tay như vậy. Nghe ngườikhác nói tay của một người lạnh liền cho thấy hắn không có tình cảm vớingươi, không phải chàng sẽ không có tình cảm với thiếp chứ?”

Lưu Quang nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy Tiểu Vũ nhíu cái mũi nhỏ bộ dạng đáng thương, không khỏi bật cười ra tiếng.

“Nói lời ngu xuẩn gì đấy.”

Tiểu Vũ nhìn thấy Lưu Quang rốt cuộc cũng cười, vội vàng tiếp tục giả bộđáng thương nói: “Không phải lời nói ngu xuẩn. Bằng không, làm sao suốtcả một ngày chàng cũng không để ý đến thiếp?”

Lưu Quang vuốt ve Tiểu Vũ, nhìn về bầu trời đầy sao.

“Không phải không để ý tới nàng. Chẳng qua là đột nhiên cảm thấy, Nhân giớithật là một nơi đáng ghét. Chờ chuyện tình Lục Tử Ngôn kết thúc, chúngta liền rời đi thôi. Đợi ở chỗ này nữa, ta cảm giác mình có điểm khôngnhư chính mình rồi.”