Diêm Vương Phúc Hắc - Vương Phi Gây Rối

Quyển 1 - Chương 15: Uống canh cho lời bình 2



Người thứ nhất được đưa tới, người này có bộ dạng của một tú tài, đoán chừngngã bệnh mà chết, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ. Chỉ thấy hắn đi tớitrước bàn, cúi đầu yên lặng không nói, tựa hồ có chút khiếp đảm. Tiểu Vũ vỗ bàn một cái, thân thể vị tú tài kia run lên, sợ hết hồn.

“Ngẩng đầu lên, một nam nhân mà lại sợ hãi rụt rè như vậy làm cái gì? Hơn nữa, mọi người ở đây đều đã chết hết, coi như lúc sống ngươi còn uất ức, tội gì mà đến lúc chết cũng phải mang bộ dạng khép nép như vậy?”

Tútài kia nghe vậy do dự trong chốc lát, rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên.Nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Vũ, sau đó ngược lại có chút bình tĩnh. Saolại là một tiểu nha đầu nhỉ? Tiểu Vũ giơ tay lên, chỉ chỉ cái biển phíasau: “Thấy không, ăn canh rồi cho lời bình. Sau khi uống chén canh MạnhBà này phải nói xem có cảm giác gì? Tốt hay xấu? Cần cho thêm cái gì?Nói hay thì ta sẽ để ngươi an toàn đi đầu thai, còn nếu nói không tốt!Hừ hừ!”

Lời nói tuy du côn như vậy, thực ra thì toàn là giả vờdoạ suông. Nàng đành nói hai chữ hừ hừ là bởi vì thực sự không nghĩ ra,nếu hắn nói không tốt thì nàng sẽ đem những quỷ hồn này xử lý như thếnào. Nhưng những lời này đã khiến vị tú tài kia đủ hoảng sợ, chỉ thấyhắn ngoan ngoãn gật đầu một cái, sau đó nhận lấy bát canh mà Mạnh bà đưa cho, há mồm uống vào. Tiểu Vũ cùng Mạnh bà đồng thời trừng lớn cặp mắtvới vẻ đầy mong đợi nói: “Thế nào?”

Tú tài giật mình, tựa hồ làkhông nghĩ ra dùng cái từ ngữ gì để hình dung chén canh này, nhưng lạikhông dám không nói gì cả, chỉ đành vắt hết óc, cuối cùng mở miệng nói:“Hoàn hảo, chỉ là…có chút mặn, lần sau nên cho ít muối hơn.”

Tú tài nói xong, cúi đầu mỉm cười, vội vàng bước lên cầu đi đến bờ bên kia.

Mặn? Tiểu Vũ buồn bực. Nàng căn bản là không hề cho muối vào a? Ngược lạinhìn về phía Mạnh Bà, thấy bà cũng lắc đầu vô tội, nhất thời trên tránxuất hiện ba đường hắc tuyến. Tiểu tử thối, dám lừa ta! Có gan ngươiđừng chết để rồi xuống đây gặp ta nữa. Giận dữ ngồi lại vị trí, nàngvung tay lên, Quỷ Soa kia thông minh đưa tới một Quỷ Hồn khác. Vị thứhai đi tới, cũng là một người có bộ dạng đàng hoàng, thần thái chấtphác. Tự nhiên nhận canh mà Mạnh bà đưa cho, ngửa đầu uống một ngụm hếtluôn, sau đó mỉm cười nói cảm ơn rồi chuẩn bị đi sang cầu bên kia

Tiểu Vũ kịp thời mở miệng nói: “Ấy! Ấy! Ngươi còn chưa phát biểu ý kiến!”

Người kia ngẩn ra, dừng bước lại nghi ngờ nói: “Phát biểu ý kiến? Phát biểu ý kiến gì? Ta đây là một người thô lỗ, chỉ biết làm ruộng, săn bắt nênkhông biết nói lời hay đâu.”

Tiểu Vũ thấy người này thật thà,cũng không khỏi tốt bụng giải thích: “Đại thúc, ta không phải là muốnngươi nói điều gì hay, chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, chén canh này cóvị như thế nào? Ngươi thấy ngon hay không ngon?

Người đàng hoàngkia chớp mắt, dường như có chút không hiểu, nhưng ngay sau đó đã tỉnhngộ, vui mừng nói: “Vị cô nương này, nói ra cũng không sợ ngươi chêcười, khi còn sống nhà ta rất nghèo, cả đời chả ăn được thứ gì ngon cả.Mỗi ngày chỉ cầu được ăn no mặc ấm mà thôi. Ngươi cho ta chén canh này,với ta thì nó đã là mĩ vị rồi, ta đây thực sự cảm ơn cô nương”

Dứt lời, người đàng hoàng kia liền bước lên đầu cầu, hướng bờ bên kia mà đi tới. Trong lòng Tiểu Vũ tự nhiên cảm thấy ấm áp, không cản người kianữa. Mặc dù không nói ra nhưng nàng thực sự không muốn làm khó người này nữa. Mạnh Bà mỉm cười, hiểu rõ ý của nàng nên đưa tay gọi người kếtiếp. Người thứ ba này, diện mạo phúc hậu, tai to mặt lớn, xem ra khicòn sống là một lão gia nhà giàu. Đoán chừng là khi còn sống rất pháchlối nên ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước bàn, nhận lấy bát canh của MạnhBà, uống liền một hớp. Sau đó, sắc mặt lập tức biến đổi, còn chưa chờTiểu Vũ mở miệng hỏi mà đã phun toàn bộ canh ra ngoài. Lau mặt dính đầynước canh của hắn, Tiểu Vũ trấn định nói:

“Vị đại thúc này, lãng phí cũng là một cái tội, ngươi có biết tội của ngươi không?”

Vị ‘trư ca’ kia hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của Tiểu Vũ, còn đang mải nôn mửa. Ngay sau đó xoa xoa ‘môi heo’ của mình, sẵng giọng nói:

“Mẹ kiếp! Đây là cái thứ đồ khủng khiếp gì thế? Lão tử ta cả đời chưa baogiờ uống phải thứ canh khó uống như vậy! Ta thấy Địa phủ này của cácngươi mọi thứ đều tốt, sao lại có một nữ đầu bếp kĩ thuật kém như vậy?Mau mau đến nhà ta câu hồn nữ đầu bếp của ta xuống đây để nàng ta nấuchén canh cho ta, để ta uống lại”