Diễm Ngộ

Chương 1



Thiếu niên nửa thân trên để trần ngồi trên thành cửa sổ hút thuốc, làn khói mỏng manh từ môi hắn phả ra, phiêu tán giữa không trung.

Bao phủ thân thể xinh đẹp là những múi cơ cân xứng, đôi mắt không mang theo chút tạp niệm, tầm mắt thẳng tắp vọng lại, tựa hồ muốn xuyên thấu tấm poster, chiếu sâu vào lòng người.

“Xin chào, tôi là Đỗ Nhiễm. Từ hôm nay trở đi tôi sẽ là quản lý của cậu. Về sau xin giúp đỡ nhiều.”

“Xin giúp đỡ nhiều.”

Lạnh lùng hờ hững đưa tay ra cùng người kia nắm một chút, sau đó rụt nhanh trở về. Thiếu niên đứng trước tấm poster phim điện ảnh của mình, khiến người ta cảm thấy lỗi giác, dường như là người bước ra từ tấm poster. Đồng dạng đôi mắt đen láy xinh đẹp, đồng dạng khuôn mặt biểu tình lãnh đạm.

Vẻ mặt như vậy, rất nhiều năm đều không thay đổi.

Đỗ Nhiễm nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Giống như mơ thấy chuyện của rất nhiều năm trước ─ khi đó anh mới ngoài hai mươi, mà Kiều Ứng bất quá mười tám tuổi, hai người lần đầu tiên gặp mặt. Hiện giờ nhoáng một cái đã mười hai năm, hai năm trước Kiều Ứng với vai diễn Cố Phương, một lần nữa giành được giải thưởng Nam diễn viên xuất sắc nhất, sự trở lại sau nhiều năm vắng bóng, phong quang vô hạn, dường như mới chỉ xảy ra vào hôm qua.

Ấn ấn thái dương ngồi dậy, theo thói quen mò tìm gói thuốc ở đầu giường, kết quả chỉ chạm vào khoảng không, Đỗ Nhiễm quay đầu nhìn chung quanh một chút, lúc này mới phát giác bố trí căn phòng mình không hề quen thuộc.

Ý thức lờ mờ dần dần thanh tỉnh, thân mình vừa động, chỉ cảm thấy một trận đau nhức âm ỉ truyền đến. Đỗ Nhiễm thoáng cái nhíu mày, nghe thấy thanh âm cửa phòng “Roạt roạt” một tiếng nhẹ nhàng bị đẩy ra, theo bản năng quay lại nhìn.

Thanh niên xa lạ thân trên để trần, phía dưới mặc quần ngủ đang cầm một ly nước, đứng ở cửa nhìn anh.

“Anh tỉnh rồi a?” Thanh niên thấy anh ngồi dậy thì nhe răng cười.

Đó là một chàng trai trẻ tuổi thập phần xinh đẹp, thân hình thon dài, mặt mày phi dương, đôi môi tiên diễm, khóe mắt hơi hơi nhếch lên, cả người tản ra mị hoặc.

Trong nháy mắt, Đỗ Nhiễm không khỏi thấy hoa mắt.

“Kiều Ứng!?”

Tên này thốt ra, sắc mặt đối phương lập tức trở nên âm lãnh.

Mà lời vừa ra khỏi miệng, Đỗ Nhiễm lập tức tỉnh táo lại. Người trước mặt không phải Kiều Ứng  ─ hắn so với Kiều Ứng trẻ hơn rất nhiều, tuy rằng ngũ quan có chút tương tự, nhưng hắn so với Kiều Ứng diễm lệ hơn nhiều lắm… Đúng vậy, người này cả người tản ra khí thế kiêu ngạo mà sắc bén không thể kiềm chế, đó là điều tuyệt đối không thể xuất hiện trên người Kiều Ứng.

Không đợi Đỗ Nhiễm mở miệng hỏi đối phương là ai, nơi này là chỗ nào, thanh niên đã vài bước bước tới, một tay túm lấy anh từ trên giường kéo lên.

“Anh vừa rồi bảo tôi là gì? Kiều Ứng?”

“A?” Đỗ Nhiễm giật mình hơi mở miệng, sau một lúc lâu mới lúng túng giải thích: “Không, không phải… Tôi nhìn nhầm rồi. Thật có lỗi…”

“Trách không được tối hôm qua nhiệt tình như vậy.” Thanh niên cười lạnh ngắt lời anh, gương mặt diễm lệ có chút vặn vẹo, “Cả đêm đều ôm tôi, không ngừng vuốt ve tôi, tôi vừa rút ra liền vội vã quấn lấy…”

Đầu Đỗ Nhiễm oanh một tiếng, theo phản xạ che miệng thanh niên lại. Cả người run rẩy, cất giọng run run: “Cậu, cậu nói cái gì?”

Cái gì cả đêm ôm hắn, không ngừng vuốt ve hắn…  Hắn đến tột cùng là đang nói cái gì?

Thanh niên giật tay anh ra, lạnh lùng nhìn: “Anh đã quên? Tiệc rượu đêm qua ở công ty, anh suốt buổi không ngừng lén lút nhìn tôi. Tôi đi toilet anh cũng đi theo, uống đến ngã trái ngã phải, đột nhiên ôm tôi nói tôi thật đáng yêu, còn nôn đầy lên người tôi. Không có cách nào khác, đành phải mang anh về nhà tôi.”

Đỗ Nhiễm ngây ra như phỗng, những lời thanh niên nói anh nghe như chuyện kể về đêm. Anh miễn cưỡng nhớ lại tối qua đã xảy ra chuyện gì, hình như lúc sau uống hơi nhiều một chút, nhưng anh tuyệt đối không hề nhìn chằm chằm người này suốt buổi, càng không thể làm ra hành vi biến thái theo người ta vào tận toilet ─ anh chỉ nhớ rõ sau khi mình vào toilet, tựa hồ đụng vào người nào, tiếp đó anh liền nôn ra, tiếp theo… Tiếp theo…

Đáng chết, kế tiếp đã xảy ra cái gì, hoàn toàn không có ấn tượng.

Nhưng là hiện tại thoạt nhìn, có vẻ như… Thực sự đã xảy ra một chuyện khủng khiếp…

Đỗ Nhiễm hậu tri hậu giác cúi đầu ─ ngay sau đó anh sợ tới mức cơ hồ nhảy dựng lên, khắp nơi từ bụng đến ngực anh đều loang lổ nhiều dấu vết nhỏ nhàn nhạt.

Căn bản không cần nghĩ nhiều, Đỗ Nhiễm lập tức hiểu được cái này đại biểu cho loại chuyện gì. Khó trách khi tỉnh lại liền cảm thấy thắt lưng vừa xót vừa đau, nguyên lai, nguyên lai…

Đỗ Nhiễm tức giận run run đưa tay lên, chỉ vào thanh niên trước mặt: “Cậu, cậu…”

Thanh niên làm như thể hoảng sợ: “Tôi làm sao?”

“Cậu còn dám hỏi tôi?” Đỗ Nhiễm giận dữ, “Cậu đối tôi làm cái gì? Mấy dấu vết này nọ trên người tôi là cái gì?”

Thanh niên ngây ra một lúc, lập tức lộ ra nụ cười khinh thường: “Đừng giả vờ, đêm qua nếu anh không phải vừa vào cửa liền nhiệt tình kéo tôi lên giường thì tôi việc gì phải ngủ với anh a? Tôi cơ khát đến vậy sao, ngay cả một ông chú già như anh cũng không buông tha?”

Lên, lên giường!?

Đỗ Nhiễm ngồi ngốc trên giường, ngay cả ngữ khí rõ ràng ngập tràn ác ý của đối phương cũng đều vô lực phản kháng.

Anh cùng một người đàn ông… Lên giường…

Chuyện này tới thật quá mức chấn động, gần như phá vỡ quan điểm cuộc sống hơn ba mươi năm qua của anh. Được rồi, anh biết hai người đàn ông trong lúc đó… Cũng có thể xảy ra chuyện kia, Kiều Ứng không phải là một ví dụ rõ ràng sao? Nhưng anh cho tới bây giờ vẫn không nghĩ tới có một ngày, loại sự tình này sẽ phát sinh trên người mình.

Anh là người đàn ông đã từng kết hôn a! Tính hướng bình thường đến không thể bình thường hơn!

Thanh niên chăm chú nhìn anh trong chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười: “Không cần sợ hãi đến vậy a, tôi cũng không cần anh phải phụ trách.”

Ngữ khí lười biếng, giọng điệu không chút để ý làm cho Đỗ Nhiễm không khỏi nhíu mày.

Chỉ có mình anh cảm thấy chuyện này… Thực nghiêm trọng sao? Đối phương thậm chí còn không để trong lòng, hời hợt bâng quơ tựa như chuyện này bất quá bình thường như là ăn cơm uống nước.

Đời sống riêng tư của Đỗ Nhiễm từ trước đến nay quy củ mà nghiêm cẩn (1). Từ thời đại học bắt đầu kết giao bạn gái, tốt nghiệp xong thuận lý thành chương kết hôn, sau vài năm cuộc sống hôn nhân buồn tẻ chấm dứt vì một việc ngoài ý muốn ─ vợ anh gặp người đàn ông khác, đề nghị anh ly hôn. Bản thân Đỗ Nhiễm cũng biết cuộc hôn nhân này thiếu khuyết tình cảm mãnh liệt, nhưng anh nghĩ trên thế giới này cuộc hôn nhân nào cũng đều như vậy cả thôi.

Hai người sống chung với nhau, cuối cùng không phải luôn là mấy vấn đề củi gạo dầu muối (2), rồi dần dần nhạt nhẽo vô vị sao? Khi còn trẻ là bạn bè, lớn tuổi hơn một chút thành vợ chồng, kết hôn đã nhiều năm mới đột nhiên nói với anh cái gì thực xin lỗi, em nghĩ chẳng qua chỉ là một lần diễm ngộ (3), lại không nghĩ rằng tao ngộ (4), rồi sau nhận ra đó là tình yêu chân chính, bọn họ thật sự không thích hợp tiếp tục cùng một chỗ với nhau, không bằng chia tay.

Rõ ràng chính là bên ngoài … a, yêu đương vụng trộm, lại còn nói mấy lời ghê tởm buồn nôn cái gì diễm ngộ cái gì tình yêu chân chính. Đỗ Nhiễm tức giận đến tay chân lạnh lẽo, nhưng khi nhìn thấy người vợ từ trước đến nay vẫn luôn dịu dàng của mình lần đầu lộ ra vẻ mặt kiên quyết như vậy, trong lòng cũng biết đoạn hôn nhân này là không thể tiếp tục duy trì.

Tâm cũng không dành cho mình, vậy giữ cái danh nghĩa hôn nhân phỏng có lợi ích gì.

Trước khi kết hôn cũng gần như là một người cuồng công tác, sau khi ly hôn liền càng thêm đem toàn bộ tâm tư đều đặt vào công việc. Một lần hôn nhân thất bại khiến anh càng trở nên thận trọng, đối với loại sinh vật được gọi là phụ nữ này, trước khi hiểu rõ ràng tuyệt không thể dễ dàng bắt đầu kết giao.

Cuộc sống riêng tư của anh mấy năm nay cũng không thú vị gì, cùng phụ nữ hẹn hò cũng chỉ dừng lại ở mức độ ăn cơm xem phim mà thôi, loại tình một đêm này vượt quá phạm vi đạo đức anh cho phép, thậm chí còn không hề nghĩ qua.

Càng đừng nói là cùng một người đàn ông.

Đỗ Nhiễm lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn thanh niên đang ngồi bên cạnh. Đối phương nói gặp mình trong buổi tiệc rượu tối qua ở công ty, như vậy, hắn cũng là người trong công ty? Nhưng mình trước kia chưa bao giờ gặp qua hắn, chẳng lẽ là người mới sao?

Đỗ Nhiễm rốt cuộc cố sức mở miệng: “Cậu… Là người mới của công ty phải không?”

Thanh niên nghe vậy ngẩn ra, kinh ngạc giương mắt nhìn anh: “Anh không biết tôi? Anh thế nhưng không biết tôi!?”

Đỗ Nhiễm có chút mê muội, hắn nổi tiếng lắm sao? Mình việc gì phải biết hắn?

“Đỗ, Nhiễm!” Thấy anh vẻ mặt mờ mịt, thanh niên tức giận đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, ngũ quan xinh đẹp sáng ngời nhất thời giống như La sát, “Tôi là đối tượng trong hợp đồng mới của anh, anh là quản lý của tôi! Anh thế nhưng ngay cả tôi là ai cũng không nhớ rõ, hỗn đản!”

Đối tượng trong hợp đồng mới? Anh không phải là quản lý của Kiều Ứng sao? Khi nào thì biến thành quản lý của người trước mắt này?

Thoáng cái đầu đau muốn nứt ra, Đỗ Nhiễm hơi hơi rên rỉ một tiếng, day day trán.

.

Anh nghĩ, hai năm trước Kiều Ứng cùng công ty chấm dứt hợp đồng. Người đàn ông kia muốn rời khỏi làng giải trí, trong khi sự nghiệp một lần nữa lên tới đỉnh cao, hắn thế nhưng không hề quyến luyến mà ly khai.

“Đỗ Nhiễm, những năm gần đây, cám ơn anh.” Sau nhiều năm như vậy, bàn tay kia vẫn như trước có chút lạnh lẽo, nhẹ nhàng cầm tay anh, “Tôi vốn không thích hợp trong cái vòng luẩn quẩn này, sớm đã mệt mỏi, hiện tại bứt ra rời đi, ít nhất là ra đi không thảm hại. Tạm biệt, có rảnh chúng ta gặp lại.”

Sau đó, thân ảnh hắn liền biến mất tại giữa trời chiều, cùng bước đi bên cạnh là một người đàn ông.

.

Đỗ Nhiễm chậm rãi quay đầu, hướng về đôi con ngươi cơ hồ muốn bắn ra lửa của thanh niên.

“Lăng Hiên.” Anh cúi đầu kêu một tiếng, “Thật xin lỗi.”

Hai ngày trước anh ký hợp đồng mới với một nghệ sỹ, hiện giờ lại nhảy vào vòng luẩn quẩn của thần tượng đang vinh quang tột đỉnh, Lăng Hiên.

Tiệc rượu tối qua ở công ty chính là vì cái cây hái ra tiền này mà tổ chức chào mừng, anh sao lại hồ đồ mà quên mất?

Có lẽ thật sự là tối qua uống nhiều lắm.

Lăng Hiên chầm chậm nhíu mày, nhìn anh thật sâu, trên mặt toát ra biểu tình tựa tiếu phi tiếu: “Rốt cuộc cũng nghĩ ra? Thật sự là một diễm ngộ không tồi đâu, đúng không?”

Đỗ Nhiễm cười khổ một chút.

Thật sự là một… diễm ngộ chết tiệt.

Đỗ Nhiễm chưa từng nghĩ đến, cũng có một ngày mình cùng nghệ sỹ hợp tác phát sinh quan hệ vượt quá phạm vi bình thường.

Anh từ trước đến nay là người công tư rõ ràng, khi còn làm quản lý cho Kiều Ứng đồng thời cũng từng phụ trách dẫn dắt qua mấy người mới. Không phải chưa từng có mấy nữ diễn viên trẻ tuổi chủ động tiếp cận anh bày tỏ yêu thương, trong cái vòng luẩn quẩn này, ai không khát vọng sớm ngày thành danh, ai không muốn tìm đường tắt một bước lên trời. Hơn nữa một quản lý có tư cách và sự từng trải giống như anh, ở giới này quen biết thực rộng rãi, trong tay tài nguyên không ít, có quan hệ với anh tựa như tìm được một cây đại thụ để dựa dẫm hưởng bóng mát.

Đỗ Nhiễm đối với mấy kiểu quyến rũ cố ý làm như vô tình hướng về phía mình thế này, từ trước đến nay đều nhìn như không thấy.

Nói thật, trong thâm tâm anh khinh thường loại người này.

Nếu là lưỡng tình tương duyệt cũng được thôi, nhưng là có đôi khi đối phương rõ ràng là một lão già hói đầu bụng bự vẻ mặt dung tục, vậy mà mấy cô gái trẻ bề ngoài thanh thuần động lòng người cũng có thể nở nụ cười duyên dáng, khom lưng uốn gối trước mặt đối phương ─ Đỗ Nhiễm mỗi lần nhìn thấy đều không thoải mái giống như nuốt phải ruồi bọ.

Cho dù tại đây bị cái vòng luẩn quẩn này tiêm nhiễm dần nhiều năm như vậy, cũng vẫn là cảm thấy không thể chấp nhận, rất ghê tởm.

Có đôi khi ngẫm lại, có lẽ mấy cô gái trẻ chủ động tiếp cận mình, kỳ thật cũng bất quá đem mình trở thành đồng loại của mấy lão già đáng khinh kia, Đỗ Nhiễm liền cảm thấy càng thêm ghê tởm.

Cho nên nằm mơ cũng không nghĩ đến, chính mình cũng có một ngày cùng đối tượng mới ký hợp đồng lên giường, hơn nữa đối phương còn là đàn ông.

Mà chính mình còn bị thượng.

.

Cùng Lăng Hiên đêm hôm đó hồ đồ phóng túng, hai người đều ngầm hiểu làm bộ như cái gì cũng không phát sinh qua, lặng lẽ cho qua mọi chuyện.

Đỗ Nhiễm thật sự là không biết xử lý loại chuyện này thế nào.

Nói thật, đêm hôm đó đến tột cùng kịch liệt ra sao, anh cũng không có ấn tượng nhiều lắm, chỉ biết là sau khi về nhà, cả xương sống thắt lưng đều đau khủng khiếp, cái địa phương ở mặt sau kia sưng đỏ cả lên.

Chuyện dọa người như vậy anh cũng không dám đi bệnh viện, chỉ tự mình lén mua thuốc giảm đau giảm sưng về nhà bôi.

Ngày đó sau khi uống rượu khi tỉnh lại, ngồi trên giường cùng Lăng Hiên mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau một lúc, Lăng Hiên rốt cuộc ngượng ngùng mở miệng, hỏi anh có đau hay không.

Đỗ Nhiễm run rẩy một chút, theo hàm răng thoát ra hai chữ: “Không sao.”

Bằng không muốn như thế nào? Đem Lăng Hiên trói lại đánh một trận? Hay là thượng lại hắn?

Anh lại không thích đàn ông!

Lăng Hiên sau khi an tĩnh lại, không hề mang bộ dáng khí thế xúc phạm người khác như trước, kỳ thật vẫn là thích thanh niên này, dù sao người có bộ dạng xinh đẹp luôn chiếm nhiều lợi thế hơn người khác, không dễ dàng làm cho người ta ghi hận.

Đỗ Nhiễm không chịu thừa nhận chính là, thực ra bởi vì người này cùng Kiều Ứng gương mặt giống nhau đến ba phần, làm cho anh thật sự hận không được.

Anh nhớ rõ ngày đó trước khi rời đi, Lăng Hiên đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Tôi thật sự… giống Kiều Ứng đến vậy?”

Đỗ Nhiễm ngây ra một lúc, biểu tình Lăng Hiên cũng không phải vui sướng, cũng không phải khát khao, mà là một loại khó có thể nói bằng lời… Oán hận, trong con ngươi tràn đầy ý không cam lòng, môi mím thật chặt.

Không rõ vì cái gì mình lại thở dài, Đỗ Nhiễm lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không giống.”

Lăng Hiên nháy mắt ngẩng đầu, trong chốc lát liền cười cười tự giễu: “Vẫn là so ra kém hắn, phải không?”

“Không phải.” Đỗ Nhiễm lại lắc đầu, “Cậu là cậu, hắn là hắn, hai người không có chỗ nào giống nhau. Nếu không hề có chỗ tương tự, làm thế nào đem ra so sánh?”

Có lẽ mới nhìn sẽ thấy có chút rất giống, nhưng khi vừa tiếp xúc, lập tức liền có thể nhận ra hai người này khác nhau một trời một vực ─ hoàn toàn như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Lăng Hiên trầm mặc một chút, sau đó cười lạnh: “Anh làm quản lý của hắn nhiều năm như vậy, nhất định là trong lòng cho rằng tôi căn bản không xứng cùng so với hắn.”

Đỗ Nhiễm ngớ ra.

“Tất cả mọi người đều đem tôi so với Kiều Ứng.” Thanh âm Lăng Hiên đột nhiên bén nhọn, “Chẳng lẽ tôi hôm nay có được hết thảy những điều này, đều là bởi vì tôi cùng hắn lớn lên giống nhau? Luôn luôn có người nói với tôi, vai diễn này nếu để Kiều Ứng diễn, sẽ là như thế nào như thế nào, hiện tại Kiều Ứng rời khỏi, cũng chỉ có cậu tối thích hợp… Tôi cả đời đều không thể thoát khỏi việc này sao? Ngay cả đổi quản lý, công ty cũng không chút do dự ủy nhiệm anh, bởi vì anh từng là quản lý của Kiều Ứng, đúng không!?”

Lăng Hiên liều lĩnh mà sắc bén, miệng mồm ngoan độc, ngữ khí không tốt biến mất, thay vào đó là một Lăng Hiên thủ nhi đại chi (5) lại càng thêm khó có thể thuyết phục. Không biết vì cái gì, Đỗ Nhiễm cảm thấy khó chịu.

Anh hiểu rõ, loại thống khổ này, loại thống khổ không được người ta thừa nhận.

Năm đó Kiều Ứng cũng từng thất thố như vậy, vì sao lựa chọn của hắn luôn đi ngược với ý muốn của đại chúng, vì sao thành quả hắn cố gắng đạt được luôn bị vùi lấp bởi những tiếng cười nhạo lạnh lùng.

Rõ ràng thực dụng tâm, thực nghiêm túc, vì cái gì không ai thừa nhận, giống như hết thảy mọi việc hắn làm đều buồn cười, làm thế nào cũng giãy không ra vũng bùn này.

Đỗ Nhiễm đã từng chịu qua sự dằn vặt này với Kiều Ứng, trong nháy mắt, giống như lại thấy được Kiều Ứng trước kia, đau đớn trong thầm lặng.

Lăng Hiên, trong lòng cũng là như vậy sao? Anh nhớ tới Lăng Hiên từ khi ra mắt tới nay, đích xác vẫn bị chụp mũ danh hào “Tiểu Kiều Ứng”. Giới truyền thông cố ý trong lúc vô tình, một mực lấy hắn cùng Kiều Ứng so sánh mọi góc độ, có lẽ Lăng Hiên chính là không nói, nhưng trong lòng cũng không vì chuyện này mà vui vẻ quá một ngày đi?

Không, kỳ thật, là oán hận đi.

Yên lặng thở dài, Đỗ Nhiễm mở miệng nói: “Kiều Ứng trong lòng tôi, không người nào có thể thay thế. Không phải bởi vì tôi làm quản lý của cậu ấy mười năm, mà là bởi vì tôi biết cậu ấy vì mỗi một vai diễn phải nỗ lực bao nhiêu. Ai là thiên tài từ nhỏ, cậu cho là kỹ thuật diễn xuất không cần dựa vào tôi luyện sao? Cậu còn trẻ như vậy, lĩnh vực phát triển trong tương lai lớn như vậy, chẳng lẽ nghĩ đến cả đời bị nhốt phía sau một cái tên sao?

Lăng Hiên nháy mắt ngẩng đầu lên.

“Tôi nếu làm quản lý của cậu, sẽ toàn tâm toàn ý giúp cậu. Tôi chưa bao giờ cho rằng cậu cùng Kiều Ứng giống nhau, cũng không cho rằng cậu hẳn là kế thừa con đường của Kiều Ứng.” Đỗ Nhiễm chịu đựng không khoẻ, gằn từng tiếng nhìn Lăng Hiên nói, “Cậu phải tin tưởng tôi, càng phải tin tưởng chính cậu.”

Cho nên, không cần mù quáng oán hận Kiều Ứng, đồng thời cũng đừng oán hận lây sang tôi.

Đỗ Nhiễm không phải đứa ngốc, nhìn thái độ ác liệt của Lăng Hiên đối với mình, anh có thể nhìn ra, đối phương chính là không hiểu rõ bản thân mà dẫn đến oán hận.

Mặt Lăng Hiên chậm rãi đỏ lên, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút mất tự nhiên, giống như chưa từng có người nào thật sự nói với như vậy, phải tin tưởng chính mình.

Mà hắn, kỳ thật vẫn, hy vọng có người nói với hắn như vậy.

Hắn thừa nhận hắn cũng không thích Đỗ Nhiễm, ngay lần đầu tiên nhìn thấy anh hắn đã không thích. Khi đó nam nhân này đi bên cạnh Kiều Ứng, trong mắt anh ta chỉ có một mình Kiều Ứng. Hắn nghe nói nam nhân này mười năm ở bên Kiều Ứng không rời, cho dù vào thời điểm Kiều Ứng tồi tệ nhất, cũng không rời khỏi hắn.

Hắn thực đố kỵ, tại sao không ai đối hắn tận tâm hết sức như vậy? Cho nên khi hắn biết quản lý mới của mình là Đỗ Nhiễm, tức thì trong nháy mắt, hắn cảm thấy thống khoái vui vẻ tràn trề, giống như hắn rốt cuộc từ trong tay Kiều Ứng đoạt lại cái gì đó.

Hắn chưa từng thắng Kiều Ứng một lần.

Đây mới chính là nguyên nhân làm cho hắn oán hận khó chịu đến như vậy, cho nên hắn mới ác ý thừa dịp Đỗ Nhiễm say rượu, mang anh về nhà, còn cùng anh lên giường.

Giống như làm vậy có thể đoạt lấy điều gì đó từ Kiều Ứng.

“Anh về sau, sẽ toàn tâm toàn ý giúp tôi đi?” Lăng Hiên không khỏi bắt đầu tìm kiếm sự cam đoan của Đỗ Nhiễm.

“Đương nhiên, tôi là quản lý của cậu mà.”

“Sẽ đối với tôi giống như đã từng làm với Kiều Ứng đi?” Vô luận phát sinh sự tình gì, đều vĩnh viễn đứng ở phía sau tôi, vô luận tôi gặp phải đả kích thế nào, cũng không rời khỏi tôi, đúng không?

“…… Sẽ như vậy.”

Lăng Hiên nở nụ cười, có chút ngượng ngùng, cũng có chút không được tự nhiên, cuối cùng do dự một hồi…, ấp a ấp úng nói ba chữ: “Thực xin lỗi.”

Đỗ Nhiễm sợ run một chút, cũng cười lên.

Kỳ thật Lăng Hiên trong mắt anh, cũng bất quá là một tên tiểu quỷ.

Tên tiểu quỷ kiêu ngạo tùy hứng lại không được tự nhiên.

“Dù sao mọi việc cũng đã xảy ra rồi.” Đỗ Nhiễm rốt cuộc lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, “Đừng nghĩ lại nữa.”

Lăng Hiên gật gật đầu, không nói gì thêm.

Chỉ là một lần ngoài ý muốn thôi, bọn họ đều đối với đối phương không có loại cảm giác này, không phải sao?

Hắn là nghệ sỹ mới ký hợp đồng, anh là quản lý của hắn, không hơn.

Mà hợp tác giữa bọn họ, vừa mới bắt đầu.

.

Lăng Hiên sau khi ký hợp đồng mới, công ty cũng không ngần ngại mà khai thác triệt để quả trứng vàng này, nhanh chóng sắp xếp một chuỗi công việc cho hắn. Từ chụp ảnh quảng cáo đến ra đĩa nhạc rồi quay phim truyền hình dài tập, lịch làm việc dày đặc kín mít, ngay cả Đỗ Nhiễm cũng nhịn không được mà nhíu mày ─ lượng công việc lớn như vậy, Lăng Hiên chịu đựng nổi sao?

Năm đó Kiều Ứng ngay cả thời điểm thành công nhất, cũng không lộn xộn nhiều việc đến thế.

Hơn nữa anh cho rằng công ty thay Lăng Hiên nhận kịch bản kia, thật sự không được tốt lắm. Nội dung phim không hề mới mẻ, tình tiết kéo dài lê thê, nữ diễn viên ngoại trừ trừng lớn mắt giả bộ đáng yêu, bằng không thì là cách mỗi mười phút sẽ khóc một hồi, nam chính luôn luôn sẽ ghen phát điên, hai người dây dưa lằng nhằng một lúc, Đỗ Nhiễm cảm thấy biên kịch này căn bản là viết theo thời.

Chính là giám đốc công ty vô cùng tin tưởng, nói hiện tại đang rất thịnh hành những bộ phim thần tượng thế này.

Mắt thấy Lăng Hiên không hề dị nghị tiếp nhận kịch bản, Đỗ Nhiễm không khỏi nghĩ, này nếu đổi là Kiều Ứng, nhìn không tới ba trang sẽ quăng kịch bản rồi bỏ đi.

Bất quá cũng sẽ không có ai dám đem loại kịch bản rách nát này đưa cho Kiều Ứng.

.

Trên đường đưa Lăng Hiên về nhà, Đỗ Nhiễm thấy hắn còn chuyên chú lật xem kịch bản, nhịn không được mở miệng hỏi: “Cậu thật sự muốn diễn vai này?”

“Đây là công việc a, không thể chọn lựa đi.” Giọng Lăng Hiên không có cảm xúc, không vui sướng cũng không chán ghét, “Thù lao cũng rất cao.”

“Nhưng mà đóng loại phim này, cũng không hỗ trợ cho kỹ năng diễn xuất của cậu đi?” Đỗ Nhiễm nhịn xuống không nói ra câu tiếp theo, căn bản là lãng phí thời gian.

Lăng Hiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh một cái: “Anh là quản lý của tôi, chẳng lẽ không hy vọng tôi nhận nhiều công việc?”

Đỗ Nhiễm trầm mặc.

“Chẳng lẽ bởi vì Kiều Ứng trước kia chọn kịch bản rất chuẩn xác, cho nên anh cũng nghĩ tôi hẳn là mắt nhìn cao một chút, không cần tùy tiện loại kịch bản rách nát nào cũng nhận?” Lăng Hiên cười một tiếng, “Tôi cũng không phải là thiên tài nào đó, kịch bản tùy ý tôi chọn.”

Lại tới nữa.

Đỗ Nhiễm nhăn lại mi, không biết vì sao Lăng Hiên có đôi khi nói chuyện luôn cố ý gây sự. Anh rõ ràng không có ý tứ kia, Lăng Hiên lại xuyên tạc toàn bộ.

Anh đương nhiên biết Lăng Hiên cùng Kiều Ứng bất đồng, cho dù là khi làm quản lý của Kiều Ứng, anh cũng không tán thành việc chọn kịch bản chuẩn xác của Kiều Ứng ─ kia quả thực là một loại tùy hứng. Chỉ là anh thấy Lăng Hiên hiện tại đã thực thuận lợi, không cần tiếp tục nhận mấy loại kịch bản ủy mị non trẻ này hấp dẫn tiểu nữ sinh nữa, mà cần phải nhanh chóng sớm thoát khỏi danh xưng “thần tượng”, hướng tới nhóm diễn xuất có thực lực.

Đóng phim thần tượng cũng chỉ duy trì được vài năm, làm gì phải lãng phí thời gian tại đây tốn nước miếng lấy lòng thiên hạ chứ?

Đề nghị này anh đã hướng công ty đề cập qua, chính là nếu ngay cả bản thân Lăng Hiên cũng không hề có ý tán thành, một người quản lý như anh nói nữa cũng có tác dụng gì?

Trước kia Kiều Ứng tuy rằng cá tính cao ngạo, nhưng phần lớn thời điểm vẫn là nghe anh khuyên bảo; cho dù là không nghe lời anh khuyên, cũng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của anh.

Nhưng là rõ ràng, anh cùng Lăng Hiên vẫn còn chưa hình thành loại ăn ý này.

Dọc đường đi Đỗ Nhiễm cũng không nói nữa, sau khi đưa Lăng Hiên về đến nhà, chỉ hẹn thời gian ngày mai tới đón hắn, sau đó liền lái xe rời đi.

.

Lăng Hiên dùng sức đóng sầm cửa.

Hắn biết người kia tức giận, tuy rằng ngoài mặt cũng không biểu hiện gì.

Đỗ Nhiễm cùng hắn bất đồng, khi Lăng Hiên tức giận, sẽ cười lạnh, nói một đống lời lẽ chanh chua, thái độ ác liệt lời nói kiêu ngạo, còn Đỗ Nhiễm chỉ biết bảo trì trầm mặc.

Chẳng lẽ anh ta lúc đối mặt với Kiều Ứng cũng là bày ra bộ dạng này? Nhưng là trước kia khi nhìn thấy bọn họ trong tiệc rượu, Đỗ Nhiễm luôn giúp Kiều Ứng chắn rượu, thay Kiều Ứng nói những lời không tiện, khi không đồng ý với ý kiến của Kiều Ứng, cũng sẽ thẳng thắn phản bác.

Vì cái gì đối với mình lại không như vậy?

Cho rằng mình căn bản là không thể để ý tới khổ tâm của anh ta, cho nên rõ ràng ngay cả nói cũng đều lười?

Lăng Hiên cười lạnh, dù sao trong cảm nhận của anh ta, mình cùng Kiều Ứng vẫn là có điều khác biệt đi.

Kỳ thật Lăng Hiên cũng biết, bản thân có đôi khi nói chuyện chanh chua gây tổn thương đến người khác. Rất nhiều người đều nói hắn thái độ ngạo mạn, cá tính rất kiêu căng, so với Kiều Ứng năm đó còn ngông cuồng hơn.

Hắn đã cố gắng thu liễm bớt, ra nghề cũng có ba năm hơn, đã không còn là tên nhóc không biết trời cao đất rộng trước kia nữa.

Cũng học được cách nhìn sắc mặt người ta, học được cách góp vui lấy lệ, học được cái gì nên nói cái gì không nên nói, người nào không thể đắc tội. Không biết vì cái gì, chỉ có ở trước mặt Đỗ Nhiễm, hắn luôn khống chế không được miệng mình.

Không cách nào ngăn lại ý muốn nói mấy lời khắc nghiệt.

Có lẽ là do quá muốn được anh ta công nhận, có lẽ là rất muốn ở trước mặt anh ta chứng minh, mình cùng Kiều Ứng không hề giống nhau.

Kiều Ứng có tư cách chọn kịch bản, dù sao hắn từng là cây hái ra tiền chính của công ty, là thẻ đỏ, có địa vị. Chính là hắn thì sao? Vừa mới chuyển tới đây, còn chưa vì ông chủ mới kiếm được khoản nào, lại còn đối kịch bản chọn ba lấy bốn?

Huống chi ngay cả giám đốc công ty cũng nói, loại phim này tuy rằng không có nội dung gì, nhưng có thể trợ giúp mình mở rộng danh tiếng, doanh thu cam đoan không tồi, chỉ lời mà không lỗ. Hắn còn không đồng ý cái gì chứ?

Hắn cùng Đỗ Nhiễm, thiếu khuyết sự thông hiểu lẫn nhau.

Cho dù trong lòng hắn hiểu được người kia quả thật là muốn tốt cho hắn.

.

Hai tuần sau đó, Lăng Hiên tranh thủ đến đoàn làm phim báo danh. Bởi vì là phim cổ trang, địa điểm quay phim được chọn tại một nơi non xanh nước biếc vắng vẻ cô quạnh, cách xa nội thành vạn dặm.

Cũng vì là phim thần tượng, đoàn làm phim đã phải chi ra một số tiền rất lớn để mời vài diễn viên chính, trang phục đạo cụ cũng chuẩn bị kỹ càng, vậy nên chỗ ăn ngủ của diễn viên cùng nhân viên đoàn làm phim, để tiện làm việc, chỉ tùy tiện thuê một nông trại làm ký túc xá tạm thời.

Lăng Hiên quay phim không quá hai ngày đã bị muỗi cắn đầy người, đồ ăn cũng không hợp khẩu vị, nhưng vẫn nhẫn nại ăn. Không giống vị nữ diễn viên nũng nịu kia, trên mặt bị muỗi đốt một chút sẽ chết sống không chịu quay phim. Thậm chí lấy phấn che bớt đi, cô ta còn la hét nói cái gì mỹ phẩm sẽ gây kích ứng cho da ─ Mẹ nó, quý giá đến vậy sao?

Đạo diễn rất tức giận, nhân viên công tác rất tức giận, cả đoàn làm phim cao thấp đều rất tức giận, nhưng là không có biện pháp, đối phương là đại bài, so với Lăng Hiên còn nổi tiếng hơn, chẳng những là thần tượng tuổi teen hot nhất hiện nay, còn là con gái nuôi của nhà đầu tư.

Vì thế đoàn làm phim đành phải chờ cho vết hồng nhỏ trên mặt vị đại tiểu thư này mất đi mới tiếp tục quay phim.

 Vị đại tiểu thư này ở nơi hoang sơn dã lĩnh không có gì tiêu khiển, mỗi ngày đều nấu cháo điện thoại, còn mời Lăng Hiên vào phòng cô ta cùng nhau xem TV.

Lăng Hiên để tránh tin đồn không hay, đành phải ăn cơm tối xong liền chui vào phòng nhân viên trong đoàn làm tổ trong đó. Đại tiểu thư kia dần dần cũng nhìn ra Lăng Hiên không muốn đụng chạm đến mình, không khỏi thấy mất mặt, khi diễn cặp với Lăng Hiên liền cố tình diễn NG (6).

Đạo diễn không dám đắc tội vị tiểu thư này, cũng không dám đắc tội Lăng Hiên, đành phải lôi mấy người bên cạnh không liên quan ra trút giận.

Lăng Hiên khổ không nói nổi.

.

Cuối tuần Đỗ Nhiễm đến thăm phim trường. Lăng Hiên ngược lại không cùng anh nói cái gì, bất quá khi xem Lăng Hiên quay hai cảnh liên tiếp, Đỗ Nhiễm cũng nhìn ra sự tình.

Sau khi kết thúc công việc, Đỗ Nhiễm không vội vã trở về, mà đi tới phòng Lăng Hiên. Đảo mắt nhìn căn phòng bày trí sơ sài, Đỗ Nhiễm cũng biết Lăng Hiên quay phim không thoải mái.

Trên TV mấy nơi diễn xuất đều là phong cảnh kiều diễm, diễn viên ngọt ngào anh anh em em, người xem ai rảnh đi quản diễn viên có thích ứng với khí hậu thời tiết hay không, trên cánh tay bị muỗi cắn sưng tấy thế nào.

Ngày hôm sau, Đỗ Nhiễm lại đến, mang cho Lăng Hiên một đống nào thức ăn nào đồ dùng, còn có cả kem chống muỗi cùng dầu cù là.

Lăng Hiên ngoài miệng không nói, trong lòng kỳ thật rất cảm kích Đỗ Nhiễm suy nghĩ chu đáo như vậy. Cởi quần áo tự mình bôi dầu, lại bôi không tới sau lưng. Đỗ Nhiễm ở một bên nhìn buồn cười, vì thế đi tới, tiếp lấy lọ dầu, giúp Lăng Hiên thoa lên.

Thoa một chốc, Lăng Hiên bỗng nhiên kêu một tiếng “Oái”, dọa Đỗ Nhiễm nhảy dựng, vội ngừng tay hỏi: “Làm sao vậy?”

“Cổ đau quá!”

Đỗ Nhiễm thử thăm dò ấn vào sau gáy Lăng Hiên, Lăng Hiên tránh một chút, Đỗ Nhiễm nói: “Cơ cổ cậu đều cứng lại, có thể không đau sao? Tối hôm trước bị sái cổ phải không?”

Lăng Hiên đỏ mặt gật đầu.

Đỗ Nhiễm thở dài, làm người tốt thì làm đến cùng, bắt đầu giúp Lăng Hiên mát xa cổ.

Không có thuốc mỡ đành dùng dầu cù là thay thế, Lăng Hiên nằm sấp trên giường rất là hưởng thụ, thỉnh thoảng lại khe khẽ kêu.

Kỹ thuật xoa bóp của Đỗ Nhiễm kỳ thật thật không tồi.

Mát xa cổ xong, Đỗ Nhiễm thuận tiện giúp Lăng Hiên mát xa vai cùng phần eo, lực tay vừa phải, không nặng cũng không nhẹ, làm cho người ta thấy buồn ngủ. Mấy ngày qua quay phim vốn rất vất vả, lúc này được hầu hạ thoải mái như vậy, Lăng Hiên bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Thời điểm đôi tay kia dọc theo bên hông thắt lưng ấn xuống dưới, Lăng Hiên hừ một tiếng, trên mặt chậm rãi hiện ra một tia đỏ mặt, hai chân vô thức cọ xát.

Bàn tay đặt trên lưng hắn nhất thời cứng lại, sau đó nhanh như chớp rụt trở về.

Lăng Hiên không biết mình ngủ đã bao lâu, đến khi tỉnh lại, Đỗ Nhiễm đã đi rồi. Hắn có chút bất mãn càu nhàu một tiếng, nghĩ thầm, rằng trước khi đi cũng không đánh thức mình nói một tiếng, sau đó bỗng nhiên phát giác thân thể có chút không thích hợp.

Cúi đầu nhìn xuống, giữa hai chân mình cao cao nhô lên một khối, thẳng như một chiếc lều nhỏ.

Hắn nhất thời hiểu được Đỗ Nhiễm vì sao lại không từ mà biệt.

Mẹ nó! Lăng Hiên ảo não cào cào tóc.

Vì cái gì mới bị ấn vài cái vậy mà lại cương a!

(1) Nghiêm cẩn: Nghiêm túc và cẩn thận

(2) Củi gạo dầu muối: Nhu cầu thiết yếu hàng ngày

(3) Diễm ngộ: Diễm = xinh đẹp, Ngộ = gặp gỡ, tạm dịch là cuộc gặp gỡ đẹp đẽ

(4) Tao ngộ: Gặp gỡ tình cờ

(5) Thủ nhi đại chi: Tức người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác. Có thể xem thêm ở đây: http://www.phiem-dam.com/dien125.htm

(6) NG: Not Good, diễn hỏng