Điểm Dối Lừa

Chương 8



Dù đã trở thành chủ nhân của chiếc ghế quyền lực cao nhất, Tổng thống Zachary Herney vẫn chỉ là một người đàn ông mảnh khảnh, vai hẹp và cao trung bình. Khuôn mặt lốm đốm tàn nhang, tóc đen rậm, và đeo kính hai tròng. Tuy nhiên, vóc dáng chẳng có gì nổi trội của ông lại đối lập hoàn toàn với tình cảm nồng nhiệt mà con người này có thể gợi lên trong lòng bất kỳ ai có quan hệ với ông.

Người ta nói rằng chỉ cần được gặp Zach Herney một lần là bạn sẽ lập tức sẵn sàng đi cùng trời cuối đất với ông.

- Tôi rất vui vì cô đã đến đây. - Tổng thống Herney nói, bắt tay Rachel. Bàn tay ông ấm áp và chân thành.

Giọng Rachel tự nhiên khản đặc.

- Vâng, xin chào Tổng thống, rất hân hạnh được gặp ngài.

Tổng thống mỉm cười thân thiện, và Rachel nhận ra ngay tác phong hoà nhã đã trở thành huyền thoại của Tổng thống Herney.

Vẻ mặt dễ chịu của ông thì tất cả các hoạ sĩ làm phim hoạt hình đều yêu mến - dù có co kéo các đường nét của ông theo kiểu gì thì tất cả mọi người vẫn nhận ra ngay nụ cười ấm áp và thân thiện của Tổng thống. Đôi mắt ông luôn ánh lên sự chân thành và đức độ.

- Mời cô đi theo tôi, - ông vui vẻ nói - tôi muốn mời cô một ly cà phê đặc biệt.

- Cảm ơn Tổng thống.

Ngài Tổng thống ấn nút gọi người phục vụ và yêu cầu mang cà phê vào văn phòng riêng của ông.

Theo chân ngài Tổng thống suốt dọc thân chuyên cơ, Rachel nhận thấy con người này trông hoàn toàn viên mãn và thư thái dù đang mất điểm trong các cuộc thăm dò dư luận. Ông ăn vận xuề xoà: quần bò xanh. Áo phông polo, và ủng đi bộ L.L.Bean.

Cô tìm cách bắt chuyện.

- Chúng ta đang đi bách bộ sao, thưa Tổng thống?

- Không hề. Các cố vấn cho chiến dịch tranh cử đã quyết định là tôi phải có một diện mạo mới. Cô thấy thế nào?

Rachel chân thành hi vọng rằng ông chỉ đang nói đùa.

- Dạ... trông rất... mạnh mẽ, thưa Tổng thống.

Herney vui vẻ.

- Tốt lắm. Chúng tôi đang hi vọng điều này sẽ giúp tôi giành lại một số lá phiếu của các cử tri nữ từ tay cha cô đấy! - Một tích tắc sau, ông mỉm cười thật tươi - Cô Sexton, tôi chỉ đùa thôi. Chúng ta đều biết là để giành thắng lợi trong chiến dịch tranh cử này thì còn cần nhiều thứ khác nữa.

Thái độ vui vẻ và cởi mở của ngài Tổng thống đã mau chóng xua tan cảm giác căng thẳng trong lòng Rachel khi mới đặt chân đến nơi này. Bù lại cho những cơ bắp nhỏ bé, Tổng thống thật khéo giao tiếp. Làm ngoại giao thì cần có kỹ năng, mà Tổng thống thì có năng khiếu bẩm sinh về lĩnh vực này.

Rachel đi theo ngài Tổng thống xuống phía đuôi máy bay.

Càng đi sâu xuống, càng mất dần cảm giác họ đang có mặt trên một chuyên cơ - những lối đi mái vòm, tường dán giấy, thậm chí còn có cả một phòng tập thể dục với đầy đủ cả mái chèo thuyền hiệu Stair Master. Điều kỳ lạ là trên máy bay không có một người nào.

- Tổng thống đi một mình hay sao?

Ông lắc đầu.

- Thực ra chúng tôi vừa hạ cánh xong.

Rachel ngạc nhiên. Bay đi đâu về nhỉ? Trong tổng hợp tin tình báo tuần này không thấy có chuyến đi nào của Tổng thống. Rõ ràng là Tổng thống đã bí mật cất cánh từ đảo Wallop.

- Các nhân viên của tôi rời máy bay ngay trước khi cô đến. - Tổng thống nói. - Tôi sắp quay về Nhà Trắng để gặp họ ngay bây giờ, nhưng tôi muốn gặp cô ở đây chứ không phải trong văn phòng của tôi.

- Để làm tôi thấy choáng ngợp ư?

- Trái lại, để thể hiện sự tôn trọng, thưa cô Sexton. Không có gì trong Nhà Trắng là bí mật cả, và tin tức về cuộc gặp giữa chúng ta sẽ đặt cô vào tình thế khó xử với cha mình.

- Tôi đánh giá cao điều đó, thưa Tổng thống. - Có vẻ như cô đã duy trì thế cân bằng một cách thành công và duyên dáng - Tôi không thấy có lí do gì để cản trở điều đó.

Rachel nhớ lại bữa sáng của hai cha con cô và tự hỏi liệu mình có thực sự "duyên dáng" hay không. Tuy nhiên, Zach Herney đang tỏ ra đặc biệt tử tế với cô, dù ông ấy có quyền không làm như vậy.

- Tôi gọi cô là Rachel có được không? - Herney hỏi.

- Dĩ nhiên ạ. - Tôi có thể gọi Tổng thống là Zach được không?

- Văn phòng của tôi đây. - Tổng thống dẫn cô qua một khung cửa mái vòm bằng gỗ thích.

Văn phòng của Tổng thống trên Chuyên cơ số Một ấm cúng hơn văn phòng trong Nhà Trắng, nhưng cách bài trí đơn giản hơn.

Bàn làm việc chất đầy tài liệu, phía sau chiếc bàn là bức tranh sơn dầu lớn vẽ chiếc thuyền buồm dọc ba cột kiểu cồ đang dương buồm vượt qua giông bão. Bức tranh lột tả thật hoàn hảo tình huống của Zach Herney lúc này.

Tổng thống mời cô ngồi xuống một trong ba chiếc ghế đặt đối diện với bàn làm việc của ông. Rachel ngồi xuống. Cô tưởng ông sẽ ngồi vào chiếc ghế dành riêng cho Tổng thống sau chiếc bàn, nhưng thay vào đó, Herney kéo ghế ngồi cạnh cô.

"Vị thế bình đẳng", Rachel thầm nhận xét. Quả là một tài năng trong giao tiếp.

- Rachel này. - Ngài Tổng thống ngả người trên ghế và nói. - Tôi đoán là cô đang không hiểu vì sao lúc này mình lại có mặt ở đây, đúng thế không nào?

Vẻ chân thành trong giọng nói của ông đã xua tan chút e dè cuối cùng còn sót lại trong lòng Rachel.

- Thưa Tổng thống, quả thật là tôi hơi bối rối.

Herney cười lớn.

- Hay thật, không phải ngày nào tôi cũng có thể khiến một nhân viên của NRO phải bối rối đâu.

- Có phải ngày nào nhân viên của NRO cũng được ngài Tổng thống mang ủng đi bộ mời trèo lên Chuyên cơ số Một đâu.

Ngài Tổng thống lại cười lớn.

Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, cà phê được mang vào. Nhân viên phục vụ bưng vào một cái khay đựng ấm thiếc nghi ngút hơi và hai chiếc ca thiếc. Theo yêu cầu của Tổng thống, cô ta đặt khay lên bàn và ra ngoài.

- Cô dùng kem và đường nhé. - Ngài Tổng thống đứng dậy rót cà phê.

- Cho tôi kem ạ. - Rachel hít hà mùi cà phê thơm ngào ngạt.

Chẳng phải đích thân ngài Tổng thống Hợp chủng quốc Hoa Kỳ đang rót cà phê mời mình đây sao?

Zach Herney đưa cho cô một ca đầy. - Cà phê Paul Ravere thứ thiệt - ông nói - sự xa xỉ hiếm hoi đấy.

Rachel nhấp một ngụm. Ly cà phê ngon nhất trong đời cô.

- Dù sao thì… - Tổng thống rót cho mình một li và ngồi xuống - tôi có rất ít thì giờ, nên chúng ta hãy nói thẳng vào vấn để. - ông thả một viên đường vào li cà phê và ngước lên nhìn cô. - Tôi đoán Bill Pickering đã nói với cô rằng lí do duy nhất khiến tôi muốn gặp cô là để lợi dụng cô vì động cơ chính trị cá nhân.

- Vâng, thưa Tổng thống, ông ấy có nói với tôi như thế.

Tổng thống cười thành tiếng.

- Anh chàng này đa nghi thật.

- Nói thế không đúng sao?

- Cô đùa đấy à? - Ngài Tổng thống cười lớn. - Bill Pickering có sai bao giờ đâu. Ông ta vẫn đúng, như thường lệ.