Đích Thê Tại Thượng

Chương 23



Thẩm Bác cũng cảm thấy Cố Tri Viễn thật quá đáng, ông đứng trước mặt mà còn ăn hiếp Cố Thanh Trúc như vậy thì khi không có mặt ông còn tới cỡ nào. Trách không được đứa bé Thanh Trúc này viết thư cầu cứu ông.

"Giỏi, đúng là như thế. Bá gia ngươi sao không hỏi thử tân phu nhân? Còn nữa, con điêu nô này dám lấy nhiều tiền như vậy đem ra ngoài thì bây giờ tiền đó cất ở đâu? Dùng làm gì? Đưa sai vặt, gác cổng, quản sự tới đây hỏi chuyện, đạo lý cơ bản này ngay cả Thẩm gia ta xuất thân thương hộ còn biết thì một cái bá phủ to như vậy không biết sao? Bá gia ngươi vẫn có ý bao che hả?

Thẩm Bác lạnh lùng, sắc bén làm cho Cố Tri Viễn thấy thật phiền phức. Hắn ngại nhất là nói chuyện với người không có ăn học, đặc biệt là khi người đó còn khi ngờ nhân phẩm của hắn. Cố Tri Viễn nhìn sang Tần thị, thấy bà ta cúi đầu, ánh mắt chột dạ, hoàn toàn mất đi vẻ thong dong thường ngày.

Cố Thanh Trúc không đợi Cố Tri Viễn trả lời đã nói với lão Lưu:" Đưa sai vặt, gác cổng, người đánh xe và quản sự gọi tới đây, chuyện hôm nay người ngay kẻ gian phải tra cho rõ. "

Lão Lưu nhìn về phía Cố Tri Viễn, Cố Tri Viễn đập bàn:" Phản rồi. Trong phủ này một ngày còn có ta thì không đến phiên ngươi làm chủ. "

Cố Thanh Trúc không chịu yếu thế:" Phụ thân đây là quyết tâm muốn bao che cho kẻ ăn trộm của hồi môn của nương ta sao? Chỉ cần phụ thân nói một tiếng "đúng" việc của hồi môn bị mất lần này ta sẽ không truy cứu nữa, tặng không cho người đàn bà vô liêm sỉ kia luôn."

Cố Tri Viễn giận dữ: "Ngươi là đứa con mất dạy, ngươi nói thế là sao? Nàng là mẹ kế của ngươi."

Cố Tri Viễn giận dữ muốn tiến lên đánh Cố Thanh Trúc, Cố Thanh Trúc đã chuẩn bị tâm lý không cho hắn đắc thủ, khi Cố Tri Viễn giơ tay lên trước mặt nàng thì đột nhiên có một bóng người chắn ngang, Cố Thanh Học che cho Cố Thanh Trúc, ăn tát thay nàng, mặt Cố Thanh Học bị đánh nghiêng sang một bên, nhưng tay còn không quên đẩy Cố Thanh Trúc ra sau, răng trong miệng bị đánh chảy máu, máu chảy ra khóe miệng thì Cố Thanh Học duỗi tay lau sạch.

Vì tiếng cái tát này mà không khí trong đại sảnh càng trở nên kì dị, Thẩm Bác vội vàng kéo hai đứa nhỏ ra sau lưng, Cố Tri Viễn cúi đầu nhìn tay mình, tức giận buông xuống, nói với Thẩm Bác: "Ta dạy con không liên quan gì đến đại ca."

Thẩm Bác cứng cỏi đáp: "Ai cần ngươi dạy con, đừng có chuyển đề tài, bây giờ chuyện đang bàn là của hồi môn của Thẩm gia, của hồi môn mất nhiều như vậy ngươi cho là ngươi đánh hai đứa nhỏ thì ta sẽ sợ hãi mà rút lui sao? Hôm nay nếu không tra ra tiền này mất đi đâu, vậy ngươi cũng đừng trách ta thảo đơn kiện đưa ngươi tới công đường, ta không tin trên đời này không còn công bằng nữa."

Cố Tri Viễn nghiến răng nhưng không trả lời được, Cố Thanh Học gỡ cánh tay Cố Thanh Học đang nắm lấy tay nàng, tiến lên lần nữa chẳng hề sợ hãi: "Bây giờ tra cho rõ mọi chuyện, nếu quả thật ta vu oan cho tân phu nhân thì ta sẽ quỳ xuống châm trà xin lỗi bà ta, từ nay về sau không dám nói thêm câu nào nữa." Không đợi Cố Tri Viễn phản bác, Cố Thanh Trúc đã nhanh nhẹn xoay người, đi tới bên cạnh Lý ma ma còn quỳ rạp trên mặt đất, người run bần bật, khom lưng ấn vào huyệt đạo trên cánh tay Lý ma ma nâng cả người bà ta lên, Lý ma ma không lên thảm thiết, người ngoài không biết còn tưởng rằng bà bị một con nhóc mười ba tuổi nhấc lên.

Cố Thanh Trúc kéo một cái túi tiền từ trên eo Lý ma ma xuống, đổ hết ra, tiếng kim loại rơi xuống đất làm mọi người chú ý, Lý ma ma sợ ngây người muốn nhào lên nhặt thì Cố Thanh Trúc đã nhanh tay nhặt trước, sau đó đem so với chìa khóa trong tay Lưu quản gia, rồi giải thích với mọi người: "Của hồi môn của nương ta tổng cộng có hai cái chìa khóa, chính là sau khi bà gả sang đây mấy năm thì thay, một cái ghi chữ" trúc ", một cái ghi chữ" học ", là tên hai chị em ta, chìa khóa này ta vẫn giữ bên người, học đệ cũng vậy đúng không? Chìa khóa này có từng rời khỏi người đệ bao giờ chưa?" Cố Thanh Trúc quay đầu lại hỏi Cố Thanh Học.

Cố Thanh Học im lặng, Thẩm Bác đặt ba cái chìa khóa chung một chỗ thì không khó nhìn ra điểm khác biệt, chìa khóa của Cố Thanh Trúc và Cố Thanh Học đưa cho phòng thu chi lúc sáng là chìa khóa vàng, còn cái rớt từ trong túi của Lý ma ma ra là chìa khóa đồng, màu sắc u tối nhìn là biết hàng sao, mà làm cho người ta buồn cười là người phỏng chế dường như sợ người ta không biết nguồn gốc của cái chìa khóa này nên chữ "học" cũng sao y chang theo, nên nhìn vào chìa khóa là biết ngay của ai rồi.

Thẩm Bác nhìn về phía Cố Thanh Học: "Cháu còn không nói sao? Còn không nói nữa thì tỷ tỷ cháu sẽ bị người ta vu oan đó."

Cố Thanh Học hít sâu, vẻ mặt vô cùng buồn bã và thất vọng: "Chìa khóa này con từng cho tam muội muội mượn xem vài lần, những lúc khác con vẫn luôn đeo trên người. Nhưng ai làm giả nó, rồi tại sao nó lại ở trên người Lý ma ma thì con không biết."

Thẩm Bác hừ lạnh: "Cho nên điểm mấu chốt vẫn nằm trên người con điêu nô này. Cố bá gia, ngươi muốn phái người thẩm vấn bà ta hay là để ta? Nếu ngươi phái người thẩm vấn điêu nô này vẫn còn giữ được mạng, còn nếu là ta thì.." Đầu năm nô tỳ nhà giàu chết cũng không có gì lạ.

Hắn cố ý không nói hết câu nhưng khí thế của Thẩm Bác được tôi luyện trên thương trường cũng không thể khinh thường được, nhìn rất muốn xử tử Lý ma ma, thấy thế mặt Lý ma ma biến sắc, không chịu nổi áp lực mà hốt hoảng quỳ bò tới trước mặt Tần thị, kéo váy áo bà ta kêu lên: "Phu nhân cứu ta, phu nhân cứu ta! Chìa khóa đó là người đưa cho ta không phải do ta trộm, ta, ta chỉ nghe theo lệnh ngài mà lấy tiền thôi, chìa khóa cũng là ta nghe lệnh ngài nên luôn bảo quản trên người, phu nhân cứu ta đi mà!"

Sự tình đến nước này làm Cố Tri Viễn cũng đau đầu, Tần thị cúi đầu, mặt biến sắc liên tục, muốn kéo váy mình khỏi tay Lý ma ma, nhưng Lý ma ma bắt lấy váy bà như bắt được cọng rơm cứu mạng nên đâu dễ buông ra.

"Ngươi, con điêu nô này, buông tay ra cho ta! Ngươi, ngươi đúng là ngậm máu phun người. Tự mình ăn trộm lại còn vu khống ta, là ai sai ngươi làm vậy, có phải là con nha đầu kia không, ngươi là thị tỳ của nó, nhất định là nó sai ngươi vu oan cho ta. Người đâu, tới đây đưa con điêu nô này ra ngoài đánh chết cho ta."

Tần thị không ngờ lần đầu tiên mình sai người đánh chết ai đó lại ở trong hoàn cảnh thế này.

Ngoài cửa không ai làm theo lời bà, khóe miệng ai cũng nhếch lên mỉa mai, nhìn bà như một kẻ diễn xuất vụng về, trong viện có tiếng động, Ngô ma ma dẫn đầu mang theo một đoàn người đi vào.

Ngô ma ma dặn những người đó chờ trong sân, có sai vật, gác cổng, quản ngựa, quản sự, đồng thời Ngô ma ma còn đưa hai bà tử theo hầu lão phu nhân vào, hai bà tử đặt khay đồ trên tay xuống cái bàn trước mặt Cố Tri Viễn, tất cả đều là trang sức quen cả, bên cạnh đó còn có một xấp ngân phiếu, trên mặt ngân phiếu in chữ "thẩm" màu đỏ, đây đều là ngân phiếu rút từ kho bạc Thẩm gia, mỗi một tờ đều có ghi chép, có thể kiểm tra đối chiếu, bên trong mâm còn vài nén vàng, nén bạc khắ chữ "thiên bảo".

Thấy đồ đạc bị đưa tới đây, Tần thị trừng to mắt kêu lên: "Ngươi, ngươi dám lục soát phòng ta sao, thật là to gan mà."

Ngô ma ma là người hầu thân cận nhất của lão phu nhân nên chẳng để tâm tới Tần thị chỉ cười lạnh: "Nô tỳ không dám tự ý đâu đây đều là lão phu nhân lệnh cho nô tỳ, nô tỳ chỉ nghe theo lão phu nhân mà làm thôi." Ngô ma ma tới trước mặt Cố Tri Viễn, chỉ vào vàng bạc trong khay, khom lưng nói: "Bá gia, mấy thứ này đều là đồ ta lục soát ra ở Tây Cầm Viên của tân phu nhân, nô tỳ cho người để ở bàn đá bên ngoài Tây Cầm Viên, còn mấy thứ nhẹ nhàng này thì nô tỳ đem sang đây. Những trang sức, châu báu đó đều là đồ cố phu nhân từng dùng, Bá gia hẳn là có thể nhận ra được. Nô tỳ nói câu không nên nói, tân phu nhân mà ngài chọn cũng không phải kẻ giỏi giang gì."

Đừng nói giỏi giang, ngay cả lễ nghĩa tối thiểu bà ta cũng không biết.

Cầm của hồi môn của cố phu nhân lại tiêu xài phung phí khắp nơi, nào là may quần áo, nào là mua trang sức, vứt bỏ hết thảy đồ cũ ra ngoài, uống trà, ăn điểm tâm, dùng cơm, không có khi nào không dùng đồ mắc nhất, tốt nhất. Nếu những cái đó có được là dựa vào năng lực của bà ta thì dù gối vàng đệm bạc cũng không ai dám nói gì, nhưng mấy thứ này rõ ràng không phải của bà ta, mà do bà ta ăn trộm từ của hồi môn của người khác, người này đúng là ghê tởm mà.

Cố Thanh Trúc hơi ngạc nhiên khi Ngô ma ma tới vào lúc này, xem ra khi bọn họ tranh chấp với nhau trong đại sảnh thì bên lão phu nhân đã trực tiếp hành động, Ngô ma ma dẫn người lục soát Tây Cầm Viên lấy tang vật, cho thấy thái độ không khoan nhượng của lão phu nhân. Hơn nữa, không chừa lại cho Tần thị chút mặt mũi nào.

Thẩm Bác nhìn đồ đạc là hiểu ngay thái độ của lão phu nhân, liễu Thím nãy giờ im lặng cũng thầm khen ngợi trong lòng, lúc mấu chốt này thì gừng càng già càng cay, lão phu nhân đúng thật là lợi hại.

Cố Thanh Trúc ung dung nhìn Cố Tri Viễn, tất cả mọi người đều chờ xem hắn sẽ phản ứng ra sao, chứng cứ rành rành ra đó, chỉ cần hắn thừa nhận thì cái chức phu nhân mới nhậm của Tần thị sẽ không giữ nổi. Cố Tri Viễn thấy Tần thị đang mất hồn mất vía, xấu hổ bưng mặt, ngay cả lỗ tai cũng đỏ lên.

Cố Tri Viễn tuy tức giận, nhưng nghĩ lại nàng vừa mới được phù chính, trong phủ trên dưới đâu đâu cũng cần tiền, tuy lúc trước hắn có cho nàng hai gian cửa hàng nhưng sợ là vẫn chưa tới lúc chia lợi nhuận, tiệc mừng thọ của lão phu nhân sát nút, nàng muốn làm cho hoành tráng một chút để cho bản thân nàng cũng cho hắn chút mặt mũi nên mới đi sai đường. Mười mấy năm tình cảm vợ chồng, Cố Tri Viễn lại thật lòng thích Tần thị dịu dàng, ngoan ngoãn, tri thư đạt lễ, nên bây giờ, nếu ông không bảo vệ nàng thì ai sẽ bảo vệ nàng đây.

Dưới con mắt của mọi người, Cố Tri Viễn ra quyết định, trầm giọng nói: "Chuyện này không liên quan gì đến Tần thị, nàng đã nói trước với ta nhưng do ta quên thôi. Tất cả cũng vì làm tiệc mừng thọ cho lão phu nhân, nàng mới tiếp quản công việc trong phủ nên đột nhiên cần số tiền lớn như vậy thì không lấy đâu ra được, ta bèn làm chủ để nàng lấy một ít từ trong của hồi môn của Thẩm thị, chờ trong phủ có tiền thì sẽ trả lại." Cố Tri Viễn nói xong mà chính ông còn không tin, nhưng ông vẫn nói.

Vì người phụ nữ này mà ông ta có thể làm tới mức đó, Cố Thanh Trúc cũng phục ông rồi.