Đích Phi Sách

Chương 58: Kinh diễm tứ phương, vạch trần tất cả



Ngọc Vô Song ngây ra, An Cửu... Nàng đang tính toán cái gì?

Nàng ta và nàng cùng giải đáp nghi vấn của nhóm sứ thần?

Ngọc Vô Song theo bản năng nhìn Ngọc Uyển bên cạnh.

Thấy Ngọc Vô Song chần chờ, An Cửu cười hỏi: "Sao hả? Chẳng lẽ Vô Song tiểu thư sợ?"

Phép khích tướng sao? Ngọc Vô Song dùng, An Cửu nàng sao lại không thể?

Quả nhiên, nghe An Cửu nói vậy, trên mặt Ngọc Vô Song để lộ vẻ hoảng loạn, hất cao cằm, khinh thường đáp trả: "Sợ? Sao có thể? Nếu An Cửu quận chúa sợ một mình ứng phó, ta đương nhiên sẽ ở bên hỗ trợ."

"Như thế thì tốt."

Hỗ trợ? Có tài trị thế thì sao?

Nghĩ đế lời sứ thần kia vừa nói, An Cửu càng cảm thấy nực cười, tính tình Ngọc Vô Song tuy trầm ổn hơn nhiều người, nhưng nàng ta vẫn không phải kẻ địch quá lợi hại.

Nhìn xem, nàng chỉ mới kích động một chút, nàng ta đã bắt đầu nói năng không cẩn thận.

Người như vậy có thể có tài trị thế gì? Hôm nay nàng phải xem xem, Ngọc Vô Song này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực!

Ngọc Vô Song lần nữa nhìn Ngọc Uyển, Ngọc Uyển đi theo Ngọc Vô Song nhiều năm, lại vô cùng thông tuệ, đương nhiên hiểu ý nàng ta.

Đích tỷ là muốn nàng hỗ trợ nàng ta!

Nghĩ đến bốn năm trước, trên thịnh yến hai người bọn họ phối hợp diễn kịch, nàng ta muốn nàng lặp lại lần nữa sao?

Ngọc Uyển nhíu mày, nhưng nghĩ đến mẫu thân, cung mày dần dần giãn ra, lặng lẽ gật đầu.

Ngọc Vô Song thấy vậy càng tự tin, đầu óc Ngọc Uyển còn tốt hơn một vài nam nhân, còn vì cha mà có thói quen phân tích thời cuộc triều đình, An Cửu... Muốn kéo nàng ta vào cùng, chỉ sợ lát nữa sẽ càng khiến hoàn cảnh nàng thêm gian nan!

Một khi đã vậy, nàng ta đồng ý với nàng thì đã sao?

Tất cả đều do nàng tự tìm đến, không phải à?

"A, thú vị, một khi đã vậy, bổn vương có một đề nghị này." Bách Lý Vũ lại lần nữa lên tiếng, ánh mắt tà ác khiến người ta nhìn đến da đầu tê dại.

"Vậy sao? Ngươi có đề nghị gì?" Tĩnh Phong Đế nhìn Bách Lý Vũ, đối với đứa cháu này, ông ta cũng bất lực.

"Ngọc Vô Song tiểu thư và An Cửu quận chúa thi đấu xem ai tài giỏi hơn, với mọi người chúng ta..." Tà khí trong mắt ngày càng đậm, Bách Lý Vũ nhíu mày, dừng một chút, rồi tiếp tục, "Nếu chỉ xem diễn, tuy có chút hứng thú, nhưng nếu cũng có thể tham dự, vậy nhất định sẽ càng thú vị."

Tham dự?

Vũ vương gia này có ý gì? Gã tham dự, chẳng lẽ là muốn ganh đua cao thấp với hai vị tiểu thư sao?

"Ngươi nói xem, tham dự thế nào?" Tĩnh Phong Đế tỏ vẻ hứng thú, nhìn An Cửu, lại nhìn Ngọc Vô Song, đôi mắt lão luyện rơi vào suy tư.

"Không bằng chúng ta đánh cược xem ai tốt hơn, đây không phải là tham dự vào sao?" Bách Lý Vũ cười nói, "Nếu Hoàng Thượng chấp thuận, vậy bắt đầu từ thần thế nào?"

Nghe Bách Lý Vũ nói, tâm trạng những người khác ở đây càng nóng lên.

Tĩnh Phong Đế nhìn phản ứng của mọi người, bật cười ha ha: "Vậy bắt đầu từ ngươi."

"Hay lắm!" Bách Lý Vũ vui sướng đứng dậy, cởi miếng ngọc bội từ bên hông xuống, nhìn An Cửu, "Đây là vật tùy thân năm đó phụ vương bổn vương để lại, An Cửu quận chúa, ngươi không thể làm ta thất vọng, thua mất bảo bối này đấy!"

Mọi người cả kinh, đồ Dự Thân Vương để lại, Vũ vương gia thế mà... Thế mà lấy làm tiền cược ư?

Hắn cược cho An Cửu... Xem ra, Bách Lý Vũ này rất tin tưởng nàng!

Ngọc Vô Song cười khinh thường, ngọc bội quý như vậy, Bách Lý Vũ muốn ném vào hố lửa sao? Nàng nhất định phải có được ngọc bội này, có đi mà không về, khiến hắn vĩnh viễn không thể lấy lại.

An Cửu cũng kinh ngạc, đưa mắt nhìn Bách Lý Vũ, đúng là không sợ thiên hạ đại loạn, hắn thật sự không sợ nàng thua sao?

"Ta đánh cược Vô Song tiểu thư..." Một người khác lên tiếng, An Cửu nhìn người nọ, đây còn không phải là An Khang quận chúa ngày đó ở Hoa Thần Điện muốn xử lý nàng sao?

Có An Khang công chúa bắt đầu, thiên kim tiểu thư các nhà cũng lần lượt đặt cược, tất cả đều cược Ngọc Vô Song, rất nhanh, bầu không khí lập tức nóng lên.

"Ta cũng chơi, ta cũng cược Vô Song tiểu thư..." Sứ thần kia lên tiếng, gã vừa dứt lời, những người khác trong đoàn sứ thần Tây Lương đều cược Ngọc Vô Song.

"Bắc thế tử, ngươi thì sao?" Bách Lý Vũ cười như không cười.

Lập tức, ánh mắt mọi người đều hướng về Bắc Sách, cục diện hiện tại chỉ có một mình Bách Lý Vũ đứng về phía Bắc Sách, thế cục như thế, người sáng suốt đều rõ ràng, nếu thông minh đều sẽ lựa chọn Ngọc Vô Song, dù sao, năng lực của An Cửu không ai rõ lắm, cược nàng, không thể nghi ngờ là quá mạo hiểm.

Nhưng còn Bắc thế tử?

Sản nghiệp của Bắc Vương phủ trải rộng khắp Đông Sở Quốc, thậm chí sau khi Bắc Sách tiếp nhận, việc làm ăn đã mở rộng sang các nước, Bắc thế tử đưa ra quyết sách chưa từng có sai lầm, trên thương giới, mọi chuyện y đều giao cho thủ hạ làm, nhưng sớm đã trở thành sự tồn tại thần thoại.

Lúc này... Bắc thế tử sẽ cược thế nào?

Nhất thời, mọi người trên điện đều nín thở, một cái chớp mắt cũng không dám chuyển mà nhìn nam tử bạch y thắng tuyết kia, lòng thầm suy đoán.

Một bên là người y ái mộ, một bên là nữ tử nổi danh tài hoa nhiều năm, giờ phút này chỉ sợ Bắc thế tử rối rắm muôn phần.

"An Cửu, túi cẩm này." Giọng nói ôn nhuận chậm rãi vang lên khắp đại điện, lúc nói chuyện, Bắc Sách lấy ra túi cẩm kia, mọi người nhìn túi cẩm, còn chưa kịp giật mình vì quyết định đặt cược An Cửu, đều nhíu mày.

Túi cẩm kia đã cũ, trông có vẻ bình thường, đường đường là Bắc thế tử, cho dù đặt cược cho người mình ái mộ, hẳn cũng nên lấy ra món đồ đặc biệt hơn.

Một túi cẩm? A, thật sự khiến người ta không tưởng tượng được.

Thời điểm Bắc Sách chọn An Cửu, lòng Ngọc Vô Song dâng lên một tia khinh thường, nhưng khi nhìn thấy túi cẩm kia, khóe miệng Ngọc Vô Song nhợt nhạt gợi lên ý cười khinh thường. Một túi cẩm sao?

Xem ra An Cửu trong lòng Bắc Sách chẳng qua chỉ có như thế!

Mà những người khác khi nhìn thấy túi cẩm kia, không chỉ là kinh ngạc, trên mặt càng khó nén khiếp sợ.

Bắc Tự Nhàn nhìn Bắc Sách, ánh mắt dịu dàng nhã nhặn thoáng dao động, bà biết túi cẩm kia có ý nghĩa rất lớn với Bắc Sách, đó là di vật năm đó mẫu thân Sách Nhi để lại cho y, y thế mà... Hiện tại lấy ra đánh cược An Cửu thắng sao?

Trong mắt người ngoài, đó chỉ là một cái túi bình thường, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng với Sách Nhi mà nói, đó là bảo bối giá trị liên thành!

An Cửu nhìn túi cẩm Bắc Sách giao cho cung nhân kia, tâm tình thay đổi, không biết vì sao, nàng thế mà cảm thấy đó không đơn giản là một túi cẩm bình thường.

"Bổn thái tử cũng đặt cược, bổn thái tử cược Vô Song thắng." Bách Lý Khiên tháo ngọc ban chỉ xuống giao cho cung nhân, gương mặt lộ vẻ nham hiểm hung ác như tuyên cáo với An Cửu, gã đợi xem nàng bại trước mặt Ngọc Vô Song, nhận hết khuất nhục thế nào.

Lúc này, bầu không khí trở nên vô cùng quái dị.

"Phụ hoàng, nhi thần đặt cược An Cửu tỷ tỷ thắng, lưu li kim châu lần trước phụ hoàng ban cho nhi thần, nhi thần coi như bảo bối, lần này nhi thần sai người mang nó tới." Giọng nói non nớt của Lục hoàng tử Bách Lý Toàn đột nhiên vang lên phá tan bầu không khí căng thẳng, lúc nói chuyện, nó nhìn Bách Lý Ngạn, tiếp tục, "Nhị hoàng huynh cũng cược cho An Cửu tỷ tỷ đi, còn về tiền đặt cược... Nhị hoàng huynh..."

Thấy người ủng hộ An Cửu quá ít, Bách Lý Toàn không khỏi lo lắng, nó không thể để An Cửu tỷ tỷ còn chưa bắt đầu đã rơi vào thế hạ phong.

Hành động này, ngay cả Tĩnh Phong Đế và Nguyên Phi cũng sửng sốt, Nguyên Phi vội nói: "Con chẳng qua chỉ là hài tử, xem náo nhiệt cái gì?"

Bản thân xem náo nhiệt thì thôi, còn lôi kéo người khác!

Bách Lý Toàn không để ý tới Nguyên Phi, vẫn nhìn Bách Lý Ngạn, đôi mắt nhu nhược đáng thương tràn ngập khẩn cầu.

Bách Lý Ngạn khẽ cười, đối với Lục đệ này, hắn sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt. Hắn nhìn An Cửu, cao giọng: "Lần này về kinh, ta có mang theo lông chồn Bắc cảnh, hôm nay sẽ lấy ra!"

Lông chồn Bắc cảnh vô cùng trân quý, Tuyên vương gia mới được tấn phong này ra tay cũng thật bất phàm.

"Ta không có gì quý giá, nhưng cũng muốn xem náo nhiệt." Bắc Lăng lên tiếng, tháo ngọc bội trên người xuống đưa cho cung nhân, cười nhìn An Cửu, "An Cửu, muội đừng làm ta thất vọng!"

Ngụ ý là, đặt cược cho An Cửu?

An Cửu nhìn Bắc Lăng, cười đáp: "Ta đương nhiên sẽ dùng hết sức lực, bằng không, mấy thứ này bị ta thua, nếu các ngài tìm ta đòi bồi thường, ta bồi thường không nổi!"

An Cửu vui đùa nói, giọng điệu lại nhẹ nhàng, nghe vào tai Ngọc Vô Song, lòng không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng.

Dùng hết sức lực? Nàng cho rằng Ngọc Vô Song nàng ta sẽ cho nàng cơ hội sao?

Nhìn Ngọc Uyển, Ngọc Vô Song càng tươi cười rạng rõ, đang muốn mở miệng bảo sứ thần bắt đầu, lại nghe mấy người khác lên tiếng.

"Thảo dân cũng muốn ủng hộ An Cửu quận chúa."

An Cửu theo tiếng nhìn lại, ngẩn ra, đó không phải Lẫm Phong thì còn là ai?

Hắn thế mà cũng ở đây? Đây là cung yến trung thu, hắn rốt cuộc có thân phận gì, thế mà có thể xuất hiện trong trường hợp này, nhìn cách hắn ăn mặc, một bộ hoa phục, hoàn toàn khác với bộ dáng lười biếng tùy tính hôm đó, thậm chí chỗ ngồi của hắn...

Vị trí đó nên thuộc về khách khứa địa vị không thấp!

An Cửu rơi vào suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện có mấy lão giả khác cũng đặt tiền cược cho nàng, càng không phát hiện, ánh mắt bọn họ nhìn nàng có vẻ chờ mong vượt mức bình thường.

"Được rồi, tiền cược đã bỏ ra, ta sẽ nói vấn đề của mình, hai vị tiểu thư đã chuẩn bị xong chưa?" Sứ thần Tây Lương cao giọng, dường như đã rất gấp gáp.

Ngọc Vô Song nhìn An Cửu, nhướng mày cười: "Được, mời sứ thần đại nhân nói."

"Hai vị nghe cho kỹ, cá gì không ăn được?" Sứ thần kia hỏi.

An Cửu sửng sốt, đây là vấn đề khó giải sao? A, cá gì không ăn được? Đương nhiên là cá gỗ!

"Gỗ!"

An Cửu đang muốn trả lời, giọng của Ngọc Vô Song chậm rãi vang lên, An Cửu nhìn qua, thấy gương mặt kia tươi cười càng xán lạn.

"Vô Song tiểu thư quả thật thông tuệ!" Sứ thần kia khen ngợi, "Kéo không cắt được gì?"

"Đương nhiên là thác nước!" Ngọc Vô Song đáp, nhìn lòng bàn tay Ngọc Uyển ngồi cạnh, thái độ càng đắc ý.

"Có một người, hắn từ nhà đến một nơi khác phải dùng một canh giơ, vì sao lúc trở về lại dùng đến hai nửa canh giờ?" Sứ thần tiếp tục hỏi, mọi người cũng theo vấn đề của gã, đâu óc xoay chuyển.

Vì sao lại dùng hai nửa canh giờ? Rất nhiều người nhíu mày, không tìm được đáp án, bọn họ cùng nhìn An Cửu và Ngọc Vô Song, chỉ thấy An Cửu nhíu mày, mà mấy vấn đề trước đó, một câu cũng không đáp, còn Ngọc Vô Song... Chỉ thấy nàng ta trầm ngâm một hồi, giọng nói dễ nghe lần nữa vang lên.

"Đều như nhau!" Ngọc Vô Song cao giọng, "Hai nửa canh giờ còn không phải một canh giờ sao? Cho nên thời gian sử dụng đều như nhau!"

Tức khắc, mọi người đều ngẩn ra, suy tư một lát, thế mà thật sự như thế!

Nhất thời, mọi người đều cảm thán với sự thông tuệ của Ngọc Vô Song, nhưng kẻ đặt cược cho nàng ta càng kích động.

Mà An Cửu lại... Đến bây giờ, ngay cả một chữ cũng không có cơ hội nói?

Đám người Bắc Lăng nhíu mày, không khỏi lo lắng, cứ tiếp tục, An Cửu chắc chắn sẽ càng mất mặt trước sứ thần Tây Lương và nhiều người như vậy.

Nhưng An Cửu... Nàng dường như một chút cũng không lo lắng, Bắc Sách và Bách Lý Vũ nhìn nàng, khóe miệng gợi lên một ý cười nhạt.

Chỉ sợ mấy vấn đề này An Cửu không phải không trả lời được, mà khinh thường đáp mà thôi!

Quả nhiên sứ thần kia càng hỏi càng tỏ vẻ hứng thú: "Người đâu, đem Nam châu lên!"

Sứ thần kia dứt lời, ngay lập tức có tùy tùng trình một cái khay lên, mọi người đồng loạt chú ý, chỉ thấy trên khay có vài cái túi nhỏ, không biết đang cất thứ gì, đang nghi hoặc, sứ thần kia lần nữa lên tiếng.

"Trên này có mười túi Nam châu, mỗi túi đều có mười viên, có điều, trong đó có một túi là giả, thật sự chỉ có chính túi Nam châu, mỗi viên một lượng, còn trong túi Nam châu giả, mỗi viên một lượng một tiền, xin hỏi hai vị tiểu thư, chỉ cho phép cân nặng một lần, làm thế nào để tìm ra túi Nam châu giả?"

Sứ thần kia dứt lời, Bách Lý Vũ, Bách Lý Ngạn, Bắc Lăng, thậm chí là Tĩnh Phong Đế ngồi trên chủ vị cũng nhíu mày.

Một lần cân làm sao có thể tìm ra túi Nam châu giả?

Việc này... Việc này sợ rằng là nói đùa rồi!

Mọi người nhìn Ngọc Vô Song, thấy nàng ta cũng cau mày, cúi đầu nhìn mặt bàn như suy tư, nhưng đợi hồi lâu, Ngọc Vô Song vẫn không đáp, trên gương mặt minh diễm trương dương lúc này thế mà để lộ chút hoảng loạn.

Làm sao tìm ra túi Nam châu giả? Ngọc Uyển này sao còn không nhanh lên!

Nhưng Ngọc Uyển... Ngọc Vô Song lặng lẽ nhìn Ngọc Uyển, chậm chạp không có động tĩnh.

Đại điện lúc này an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của mọi người, qua một lúc lâu, sứ thần kia cười nói: "Hoàng Thượng, nếu một trong hai vị tiểu thư có thể trả lời vấn đề này, không chỉ số Nam châu này thuộc về quý quốc, về sau, mỗi năm Tây Lương ta đều sẽ chuẩn bị gấp trăm lần số Nam châu này tặng Đông Sở, nhưng nếu không trả lời được... A, chỉ sợ lần này công chúa chúng ta đến hòa thân, phò mã sẽ do chính nàng ấy lựa chọn!"

Tự chọn phò mã?

Sao có thể được?

Tức khắc, bầu không khí trở nên quỷ dị, có lẽ lúc trước chỉ là trận giằng co tỷ thí giữa hai người Ngọc Vô Song và An Cửu, nhưng hiện tại... Tuy hai nước liên hôn để duy trì hòa bình, nhưng mấy năm nay khí thế Đông Sở Quốc ở trên, vẫn luôn chèn ép Tây Lương, nếu thật sự để công chúa Tây Lương tự chọn phò mã, đó chính là vả mặt Tĩnh Phong Đế đang ngồi đây!

"Vô Song, vấn đề này, ngươi bắt buộc phải trả lời được." Tĩnh Phong Đế lạnh lùng nói

Ngọc Vô Song giật mình, thấy Ngọc Uyển vẫn không có động tĩnh, lòng càng luống cuống, việc này nào có thể nói đoán được là đoán được?

Nàng ta thật sự không ngờ sứ thần Tây Lương ngay lúc này lại dùng cách như vậy, nếu nàng ta không đáp được, chẳng lẽ phải chịu Hoàng Thượng trách phạt sao?

An Cửu lặng lẽ nhìn Ngọc Vô Song, nàng sớm đã nhận ra ánh mắt nàng ta luôn hướng về Ngọc Uyển...

Thì ra... A, An Cửu cười lạnh, tà ác trong đáy mắt càng đậm, mấy vấn đề vừa rồi nàng không đáp không có nghĩa nàng không biết, mấy câu hỏi khoa học cỏn con kia đối với người cổ đại có thể có chút khó khăn, nhưng nàng dù sao cũng là linh hồn đến từ thế giới văn minh, ở thế giới đó, câu hỏi hài tử trả lời được, nàng sao có thể không biết?

Mà hiện tại... Ngọc Vô Song không trả lời được sao?

Giọng nói trong trẻo vang lên khắp đại điện.

"Sứ thần đại nhân, ngài nghe cho kỹ!" An Cửu lên tiếng lập tức thu hút mọi ánh nhìn, mọi người đều không khỏi nghi hoặc.

Chẳng lẽ An Cửu này biết cách tìm ra túi Nam châu giả trong mười cái túi này sao?

Ngọc Vô Song nhíu mày, không, không thể nào!

Nàng ta theo bản năng nhìn Ngọc Uyển, nhưng Ngọc Uyển cắn môi, ánh mắt lập lòe, dường như cũng nóng nảy.

Chính ngay lúc này, An Cửu tiếp tục: "Đầu tiên đánh số lên mỗi cái túi từ một tới mười, sau đó ở túi thứ nhất lấy ra một viên, ở túi thứ hai lấy ra ba viên, ở túi thứ ba lấy ra ba viên, cứ tiếp tục tới túi thứ mười, như vậy tổng cộng có năm mươi lăm viên lấy ra, đi cân năm mươi lăm viên này, dư ra mấy tiền, như vậy túi đánh số đó chính là giả, đáp án này không cần phải nghĩ nhiều, không biết sứ thần đại nhân có vừa lòng không?"

Sắc mặt sứ thần kia trầm xuống, đưa tay tính toán.

An Cửu khẽ cười: "Chắc không phải sứ thần đại nhân cũng không biết câu trả lời đấy chứ! A, nếu sứ thần đại nhân cần, An Cửu vẫn có thể nói ngài biết cách khác, có điều, ta lo ngài nhất thời không tiêu hóa hết!"

A, chẳng qua là một câu hỏi toán học đơn giản mà thôi!

Sứ thần kia ngẩn ra, theo logic của An Cửu mà tính toán, sắc mặt lập tức trắng bệch, ánh mắt nhìn An Cửu có vẻ không vui, nhưng ngay lập tức gã hành lễ với Tĩnh Phong Đế, nói lớn: "Hoàng Thượng, bắt đầu từ năm sau, Tây Lương ta sẽ tuân thủ lời hẹn, mỗi năm sẽ tiến cống gấp trăm lần số Nam châu này cho quý quốc!"

"Ha ha ha, An Cửu quả thật thông tuệ hơn người, tất cả Nam châu hôm nay ban thưởng cho ngươi!" Tĩnh Phong Đế cười nói, ngay lập tức, bầu không khí trở nên thân thiện, ánh mắt mọi người nhìn An Cửu cũng thay đổi.

An Cửu vội đứng dậy tạ ơn: "Tạ Hoàng Thượng ban thưởng."

A, thưởng cho nàng sao? Vậy nàng đương nhiên nhận lấy, Tây Lương gần Tây Hải, nghe nói Nam châu của Tây Lương, không nhắc đến lớn nhỏ, chỉ cần là tỉ lệ đều là hàng nhất phẩm trong bốn nước, mỗi năm đều dùng làm cống phẩm.

Bắc Sách nhìn An Cửu, mỉm cười, có điều, tất cả dường như đều nằm trong dự kiến của y, An Cửu thông tuệ, mấy vấn đề này sao có thể làm khó được nàng?

Mà giờ phút này, dưới cổ tay áo, Ngọc Vô Song đã nắm chặt hai tay thành đấm, An Cửu thế mà...

Sao lại như vậy?

Ngay cả Ngọc Uyển cũng không nghĩ ra cách giải đề, An Cửu thế mà nghĩ ra được, nàng ta nhìn thoáng qua Nam châu Tĩnh Phong Đế ban thưởng, lại nhìn ánh mắt dịu dàng của Bắc Sách khi nhìn An Cửu, lòng càng hụt hẫng.

Nhìn phản ứng của mọi người, nàng ta sao có thể không rõ, chỉ một cách tìm ra Nam châu giả cũng đủ thắng ba câu trả lời trước đó của nàng ta!

Hít sâu một hơi, Ngọc Vô Song nhìn Ngọc Uyển, thừa dịp đại điện ầm ĩ, nàng ta thấp giọng: "Ngươi cẩn thận cho ta."

Ngọc Uyển nhẹ nhàng đáp "Vâng", sau đó lặng lẽ nhìn An Cửu, không rõ cảm xúc trong mắt.

"An Cửu quận chúa quả thật thông tuệ, chỗ ta còn một vấn đề, không biết An Cửu quận cúa có thể thay ta giải đáp không?" Sứ thần kia không cam lòng hỏi.

An Cửu nghe vào tai, không để bụng, vừa rồi nàng làm hỏng kế hoạch của sứ thần, gã cam tâm mới bình thường, không phải sao?"

"Mời nói." An Cửu nhìn Ngọc Vô Song, cười như không cười, "Cho dù An Cửu ta trả lời không được, không phải vẫn còn có Vô Song tiểu thư của chúng ta sao? Bốn năm trước, Vô Song tiểu thư có thể khiến sứ thần đại nhân nhớ mãi không quên, nàng ta đương nhiên có chỗ lợi hại của mình."

Ngọc Vô Song nhíu mày, hừ lạnh trong lòng, An Cửu nàng nghĩ ra cách chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, nàng ta không tin An Cửu thật sự thông tuệ hơn Ngọc Uyển.

Sứ thần kia nhìn hai người, nói: "Mọi người cũng biết, từ lúc hoàng thất Nam Cung đi xuống, quần cư vẫn luôn nổi lên khắp Nam Cảnh, chiến hóa liên tục, hiện tại thế lực phương Đông mạnh nhất, nhưng các bộ lạc chư hầu chia để trị khác không ai phục ai, trước đây không lâu, quần hùng mạnh nhất Vũ Văn thị đã tới thỉnh giáo hoàng đế bệ hạ chúng ta, làm sao mới có thể thống nhất Nam Cảnh, vậy hôm nay, ta thay Vũ Văn thị hỏi hai vị tiểu thư, làm thế nào mới có thể thống nhất Nam Cảnh?"

Dứt lời, sứ thần cười gian ác, vấn đề khi nãy An Cửu có thể trả lời, nhưng còn vấn đề này?

Hừ, quốc gia đại sự, đừng nói là hai nữ nhân hạng lưu, ngay cả đại thần mưu lược trong triều, thậm chí là quân vương một nước sợ là phải suy nghĩ rất lâu cũng chưa chắc có được đối sách tốt nhất!

Nhất thời, trên đại điện, ngay cả Bắc Sách cũng nhíu mày.

Sứ thần Tây Lương này dùng thời cuộc Nam Cảnh làm câu hỏi, rõ ràng không có ý tốt!

Nghe vấn đề này, lòng Ngọc Vô Song cũng trầm xuống, theo bản năng nhìn Ngọc Uyển, chỉ thấy Ngọc Uyển hoảng loạn, bàn tay dùng để truyền lời giờ phút này nắm chặt khăn lụa.

Ngay cả Ngọc Uyển cũng không biết sao?

Đáng chết!

Ngọc Vô Song thầm mắng, vừa rồi nàng ta không nên bị An Cửu kích tướng, nếu hiện tại là người ngoài cuộc, hiện tại nàng ta đã mừng rõ xem trò hay của An Cửu, nhưng... Nàng ta bị An Cửu kéo vào, An Cửu đáp không ra, nàng ta cũng không trả lời được, như vậy sao có thể nhục nhã An Cửu, dẫm đạp An Cửu?

Ngọc Vô Song cố gắng giữ bình tĩnh, hiện tại nàng ta không thể hoảng loạn, cũng may ngày thường Ngọc Uyển thường nghe cha nhắc tới thời cuộc triều đình, mưa dầm thấm đất, có lẽ nàng ấy suy nghĩ một chút sẽ có thể nghĩ ra cách ứng đối.

Ngọc Vô Song nghĩ như thế, nhưng An Cửu sẽ không cho nàng ta cơ hội.

Thời điểm thấy ánh mắt Ngọc Uyển lập lòe, An Cửu liền biết, người làm quân sư này cũng bất lực.

Thời cuộc Nam Cảnh sao?

Khi mới tới thế giới này An Cửu đã đặc biệt tìm hiểu tình hình các nước, Nam Cảnh mà sứ thần Tây Lương nhắc đến không phải tương tự những năm cuối cùng thời Đông Hán trong lịch sử ư?

Cùng là hoàng thất điêu tàn, cùng là quần hùng nổi dậy, vấn đề này với nàng mà nói quá đơn giản!

"Rất đơn giản, phương Đông vẫn còn huyết mạch hoàng thất, quần hùng nổi dậy dù sao cũng không danh chính ngôn thuận, mục đích đều là muốn đoạt thiên hạ Nam Cảnh, ai cũng sẽ không phục ai, nhưng nếu có thể có lý do danh chính ngôn thuận, vậy đương nhiên sẽ có nhiều chỗ thuận lợi, nếu không ngại Vũ Văn thị có thể dùng danh nghĩa của thiên tử!" Giọng nói trong trẻo của An Cửu vang lên, mỗi một chữ đều như sấm sét oanh tạc đại điện.

Dùng danh nghĩa của thiên tử?

Ý của nàng là, Vũ Văn thị ép hoàng thất tôn mình làm đế vương, lấy danh nghĩa thiên tử thống nhất Nam Cảnh sao?

Cách này... Mọi người ở đây, không chỉ sứ thần Tây Lương, ngay cả Tĩnh Phong Đế cũng khiếp sợ.

Thế cục Nam Cảnh, Tĩnh Phong Đế từng cùng thương thảo với mấy vị đại thần, nhưng cách này bọn họ chưa từng nghĩ tới.

Hiện tại lại được nói ra từ miệng của một nữ tử, bọn họ sao có thể không khiếp sợ?

Lấy danh nghĩa của thiên tử? Đúng vậy, tên là nghe theo ý trời, nhưng trên thực tế còn không phải là tiêu diệt những quần hùng khác sao?

Sắc mặt mấy lão giả ủng hộ An Cửu cũng thay đổi, đầu tiên là khiếp sợ, ngay sau đó là vui mừng, kinh diễm và vừa lòng, dường như trong mắt mỗi người đều có ý cười nhàn nhạt.

Xem ra, nàng thật sự không làm họ thất vọng, Xích Minh năm đó lớn mạnh hiện tại thật sự lại có hi vọng!

Bọn họ không thể không thừa nhận, An Cửu rất có phong phạm của minh chủ năm đó, không, thậm chí là chỉ có hơn chứ không kém!

"Hừ, An Cửu, ngươi đừng vội nói bậy, đây rõ ràng là chuyện đại nghịch bất đạo!" Nhìn phản ứng của mọi người, Ngọc Vô Song không kiêm chế được.

Lấy danh nghĩa của thiên tử?

Dùng mấy chữ này há có thể giải quyết cục diện Nam Cảnh?

An Cửu tưởng đây chỉ là việc nhà thôi sao?

"Đại nghịch bất đạo? Vô Song tiểu thư, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, đâu ra đại nghịch bất đạo? Điều bọn họ muốn chính là thống nhất Nam Cảnh, mà ta chẳng qua nói ra một cách giải quyết mà thôi, còn về dùng được hay không, sứ thần Tây Lương và quần hùng các nơi sẽ biết." An Cửu mạnh mẽ đáp trả.

"Ngươi..." Ngọc Vô Song nghiến răng, cho dù không tin sự thật này, nhưng xem ánh mắt Tĩnh Phong Đế và sứ thần nhìn An Cửu, liền biết, ván này mình thua rồi.

Nhìn về phía Bắc Sách, chỉ thấy lực chú ý của y vẫn dừng trên người An Cửu, dường như trong mắt y chỉ bao dung một mình An Cửu.

Đáng giận, thật sự đáng giận! Nàng ta không cam lòng.

"Lấy danh nghĩa của thiên tử, ha ha, hay, hay cho một câu lấy danh nghĩa của thiên tử!" Tĩnh Phong Đế nói, tiếng cười sang sảng vang khắp đại điện, khiến những người rơi vào trầm tư vì những lời An Cửu vừa nói bừng tỉnh.

Tĩnh Phong Đế nhìn An Cửu, An Cửu này đúng là nằm ngoài tưởng tượng của ông ta, một nữ tử thế mà có thể có mưu trí như vậy, nếu là nam nhi...

Mà hiện tại những người khác nhìn An Cửu, đáy mắt lộ rõ sự khâm phục, thậm chí là kinh diễm.

Bắc Sách khẽ cười, ý cười trong đôi mắt bình tĩnh xưa nay không gợn sóng tràn ra, y cho rằng nàng chỉ thông tuệ hơn người, nhưng hiện tại, bốn chữ "thông tuệ hơn ngươi" sợ rằng cũng không xứng với nàng!

"Sứ thần đại nhân kia còn vấn đề gì không?" An Cửu nhìn sứ thần đại nhân kia đang ngây ngốc, cười nhạt.

Sứ thần kia sửng sốt, trầm ngâm một hồi, đi tới giữa đại điện, dưới ánh mắt của mọi người quỳ gối trước mặt An Cửu: "Không, không còn vấn đề nào cả, An Cửu quận chúa hùng tài vĩ lược, thật sự khiến người ta bội phục, vừa rồi tại hạ có lời bất kính, mong An Cửu quận chúa không trách tội."

Gã nào dám có vấn đề gì nữa?

Câu trả lời này thật sự khiến gã chấn động, gã vốn muốn làm khó dễ đôi chút, nhưng không ngờ Đông Sở Quốc quá nhiều hùng tài đại lược, nếu gã còn vấn đề khác, chỉ sợ càng rước nhục vào người.

Mọi người sửng sốt, ở Tây Lương Quốc, quỳ lạy là lễ nghi tối cao, sứ thần Tây Lương này cho dù gặp Thái Tử, gặp Tĩnh Phong Đế cũng chỉ khom người hành lễ, luôn giữ thân phận, nhưng hiện tại thế mà quỳ lạy An Cửu...

Mọi người nhìn An Cửu, càng cảm thấy nàng kinh diễm mê người.

Sứ thần đứng dậy, cười nói: "Quý quốc thế mà có nữ tử như vậy, có được nữ tử này, có được thiên hạ!"

Dứt lời, mọi người đều cả kinh, lập tức nghĩ tới mệnh lý của An Cửu, không chỉ Tĩnh Phong Đế, ngay cả Ngọc Hoàng Hậu cũng nhíu mày?

Có được nàng sẽ có được thiên hạ?

Ngọc Hoàng Hậu vốn cho rằng mệnh phượng hoàng chỉ là một câu của thuật sĩ mà thôi, lúc trước bà ta tứ hôn nàng và Thái Tử chính vì muốn mượn lời này gia tăng lợi thế cho Khiên Nhi, nhưng... Bà ta sao có thể ngờ, An Cửu này thật sự hùng tài vĩ lược?

Chỉ là... Nghĩ đến việc từ hôn vừa rồi, Ngọc Hoàng Hậu nhìn Bách Lý Khiên, thấy sắc mặt gã trắng bệch, không nhịn được mà thở dài.

Chậm, thật sự đã chậm rồi, hiện tại đã lui hôn, chỉ sợ muốn vãn hồi An Cửu là việc không có khả năng!

Bách Lý Khiên nắm chặt chén rượu trong tay, An Cửu đáng chết, nàng có thể ứng đối thời cuộc Nam Cảnh như vậy, chẳng lẽ trước kia là giả ngốc sao?

Đáng chết, thật sự đáng chết?

Gã vừa lui hôn, nàng liền không chút kiêng nể thể hiện tài hoa?

Hừ, càng nghĩ, Bách Lý Khiên càng không cam lòng.

Hừ, lui hôn thì sao?

An Cửu dù thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của gã!

Ngọc Vô Song nhìn cục diện này, lòng sáng tỏ, nàng ta đã thua, nhưng sao lại như vậy? An Cửu rõ ràng nên bị nàng ta nhục nhã, không phải sao? Nhưng giờ phút này, ánh mắt ca ngợi của những người đó... Chúng vốn nên thuộc về Ngọc Vô Song nàng ta, không phải à?

Nhưng hiện tại, tất cả đều bị An Cửu cướp mắt, đúng, là nàng cướp mất, bao gồm cả Bắc Sách cũng bị nàng cướp mất!

Ngọc Vô Song nhìn An Cửu, nắm chặt hai tay thành đấm, không kiềm chế được mà cao giọng: "An Cửu, sứ thần đại nhân không có vấn đề gì khác, nhưng ta có!"

Mọi người vốn đang đàm luận về An Cửu, đột nhiên nghe Ngọc Vô Song lên tiếng, lúc này mới nhớ tới sự tồn tại của nàng ta, cũng nhớ tới trận đánh cược giữa Vô Song tiểu thư và An Cửu quận chúa!

"Đã phân thắng bại, Vô Song tiểu thư còn vấn đề gì?" Bách Lý Vũ lạnh lùng hỏi, cười như không cười mà nhìn An Cửu, lòng cũng kích động không thôi, An Cửu ơi An Cửu, nàng luôn khiến hắn phải kinh ngạc.

"Cái gì mà đã phân thắng bại? An Cửu chẳng qua đáp được hai đề mà thôi, ta trả lời được ba đề!" Ngọc Vô Song hất cằm, nhưng khi nói chuyện, nàng ta dường như chẳng có tự tin về chính mình.

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều không nhịn được mà cảm thấy buồn cười.

Tất cả đều tận mắt chứng kiến, ba đề đơn giản của Ngọc Vô Song kia sao có thể sánh bằng An Cửu?

Nhưng, Ngọc Vô Song này rõ ràng không cam lòng để An Cửu thắng!

Đúng vậy, đây không chỉ là trận chiến giữa hai người, sứ thần Tây Lương cũng ở đây, hôm nay Ngọc Vô Song thua ở chỗ này, vậy thanh danh lúc trước sợ là phải nhường cho An Cửu!

Nàng ta sao có thể cam lòng?

Mọi người đều nhìn ra, chỉ sợ trò hay hôm nay còn chưa kết thúc.

An Cửu nhàn nhạt nhìn ngọc Vô Song, khẽ cười.

Ngọc Vô Song muốn nàng bị hạ nhục ở đây, thậm chí mất hết mặt mũi trước sứ thần Tây Lương Quốc sao?

Nhưng hôm nay xem ra vẫn khiến nàng ta thất vọng rồi.

Có điều, An Cửu nàng không chỉ khiến nàng ta thất vọng, nàng còn muốn nàng ta phải hối hận.

Lấy lễ của quân tử đối với quân tử, lấy lễ của tiểu nhân đối với tiểu nhân, mà Ngọc Vô Song này muốn nhục nhã nàng, sao nàng không dùng kế gậy ông đập lưng ông?

"Vô Song tiểu thư nói không sai, bốn năm trước, phong tư của Vô Song tiểu thư người trong thiên hạ đều biết, hiện tại sao có thể bại bởi An Cửu ta?"

Mọi người sửng sốt, Bách Lý Vũ và Bắc Sách nhíu mày, nhưng ngay lập tức hai người khôi phục dáng vẻ thanh minh hiểu rõ, cười như không cười, càng có hứng thú.

Ngọc Vô Song nhìn An Cửu, hừ một tiếng.

An Cửu cười lạnh, vừa đi về hướng Ngọc Vô Song vừa hỏi: "Ta cũng có một vấn đề muốn thỉnh giáo Vô Song tiểu thư."

"Ngươi nói đi!" Ngọc Vô Song không chút sợ hãi.

"Hổ gì không ăn thịt người?" An Cửu đột nhiên hỏi khiến người ta bất chợt không kịp phòng bị.

Mọi người sửng sốt, Ngọc Vô Song cũng vậy, hổ gì không ăn thịt người? An Cửu là đang ra đề cho nàng ta sao?

Nhất thời, Ngọc Vô Song luống cuống hoảng loạn, tới đây Bắc Sách càng rõ ý đồ của An Cửu, mà phản ứng của Ngọc Vô Song lúc này chính là theo bản năng nhìn Ngọc Uyển, có lẽ vì quá vội vàng, không chỉ An Cửu, ngay cả những người ngồi cạnh nhìn ra manh mối.

Ngọc Uyển thầm kêu không tốt, đích tỷ trúng kế An Cửu rồi.

An Cửu cố ý khiến đích tỷ hoảng loạn, như vậy dễ vì nôn nóng mà để lộ sơ hở, đích tỷ quả thật đã như thế.

Ngọc Vô Song vốn đang tìm kiếm đáp án từ Ngọc Uyển, nhưng lòng bàn tay kia vẫn gấp xuống, ánh mắt hướng lên trên, thấy Ngọc Uyển nhíu mày, nàng ta ngẩn ra, lập tức bừng tỉnh, vừa rồi nàng ta...

Hành động của nàng ta có phải quá mức không?

Nghĩ đến gì đó, Ngọc Vô Song đột nhiên cảm thấy bất an, mà đúng lúc này, giọng của An Cửu truyền đến.

"Vô Song tiểu thư, ngươi chỉ cần trả lời vấn đề của ta là được, nhìn nàng ấy là gì? Vấn đề này với ngươi mà nói hẳn không khó, vừa rồi không phải ngươi trả lời trôi chảy lắm sao? Hiện tại ngươi sao vậy?" An Cửu không cho Ngọc Vô Song bất cứ cơ hội nào để trốn tránh, lời nói như đao kiếm trí mạng.

Nhìn sắc mặt Ngọc Vô Song càng khó coi, An Cửu biết có một số việc đã bị nàng vạch ra lỗ hỗng, chỉ cần nàng dùng thêm chút lực, rất nhiều việc sẽ bị vạch trần hoàn toàn, mấy thứ này đối với Ngọc Vô Song mà nói, không thể nghi ngờ chính là đòn trí mạng!

"A, không lẽ Vô Song tiểu thư căn bản không có câu trả lời, cái gì là tài trị thế, cái gì là tài hoa hơn người chứ, đều là ngươi trộm được sao?" An Cửu nhìn Ngọc Vô Song, từng câu từng chữ đều ép sát.

Ngọc Vô Song lảo đảo một cái, người khác nhìn vào, trong lòng nổi lên nghi hoặc.

Ngay cả Tĩnh Phong Đế cũng nhíu mày, sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu trắng bệch, Ngọc Vô Song có bao nhiêu cân lượng, người làm cô cô như bà ta không phải rõ ràng nhất sao?

Có một số việc, trăm triệu không thể bị vạch trần trên đại điện này!

Nhưng... An Cửu sao có thể để bọn họ như ý?

"Để ta ngẫm lại xem, Vô Song tiểu thư, vừa rồi ngươi rõ ràng nên suy nghĩ câu trả lời cho mình, nhưng vì sao lại nhìn nàng ấy? Nàng ấy chắc là... Nhị tiểu thư Ngọc Uyển đúng không, tài hoa của ngươi là trộm từ nàng ấy sao?" An Cửu cười như không cười, thấy sắc mặt Ngọc Vô Song tái nhợt, thân thể run rẩy, liền tiếp tục, "Ngươi thừa nhận đi, ngươi dựa vào Ngọc Uyển lừa gạt mọi người, lừa gạt Hoàng Thượng, phạm tội khi quân, ngươi còn muốn giảo biện?"

"Không, ta không có, An Cửu, ta không có, ngươi oan uổng ta, An Cửu... Ngươi không có chứng cứ!" Ngọc Vô Song nghiến răng, hoảng loạn quát, An Cửu này, tất cả, nàng làm sao biết được?

Đúng, An Cửu không có chứng cứ, tất cả đều chỉ là oan uổng, vu khống, sẽ không có ai tin, nhưng...

Ngọc Vô Song nhìn tà khí thoáng ẩn thoáng hiện trong mắt An Cửu, lòng không nhịn được mà rét run, An Cửu này... Nàng rõ ràng là ác ma!