Đích Nữ Vô Song

Chương 23: Bùi Nguyên Dung cáo trạng không thành



Bước vào phòng, Bùi Nguyên Ca phúc thân hành lễ: "Con gái thỉnh an cha."

Bùi Chư Thành đang định lên tiếng thì nhìn thấy Bùi Nguyên Ca xinh đẹp tao nhã đứng đó giống như Minh Cẩm sống lại. Ông kinh ngạc nhìn Bùi Nguyên Ca, kích động kêu: "Cẩm nhi!" Lời vừa nói ra khỏi miệng mới giật mình nhớ ra, vội sửa lại: "Là Ca nhi sao! Con... Sao con ——" quá mức hoảng hốt dường như khó nói thành câu.

"Trước kia, trang điểm cho con đều do Quế mama xử lí. Lần này vào cung, Tử Uyển đã đổi mới cách trang điểm và ăn mặc giúp con." Bùi Nguyên Ca không ngờ bộ dáng của nàng sẽ tạo thành chấn động lớn như vậy với Bùi Chư Thành. Suy nghĩ lướt nhanh trong đầu, nàng ý thức được đây là ưu thế của mình nên thuận miệng giải thích, điểm đạm nói: "Cha, con nhìn xinh đẹp như vậy sao?"

"Đẹp, rất đẹp!" Bùi Chư Thành liên tục gật đầu, hai mắt rưng rưng.

Chương Vân im lặng nửa ngày không nói. Cho tới bây giờ, bà cũng chưa từng nghĩ rằng, Bùi Nguyên Ca lại thanh nhã xuất sắc đến như vậy, đừng nói Bùi Nguyên Dung mà ngay cả Bùi Nguyên Hoa cũng có chỗ không bằng. Dung mạo quen thuộc lại gợi lên hận ý với Minh Cẩm, đột nhiên sắc mặt bà ta dữ tợn, chỉ hận không thể đem Bùi Nguyên Ca thiên đao vạn quả [1].

[1] thiên đao vạn quả (千刀万剐): chém nghìn vạn nhát đao, chết không toàn thây.

Thấy mọi người đều nhìn Bùi Nguyên Ca xuất thần, không có người để ý tới mình, Bùi Nguyên Dung lại "Oa" một tiếng, khóc lớn lên.

Lúc này mới gọi tinh thần của mọi người trở về.

Nhưng mà trải qua nhạc đệm (sự việc xen giữa bất ngờ) vừa rồi, sắc mặt Bùi Chư Thành ôn hòa, trong đôi mắt nhìn về phía Bùi Nguyên Ca đều là sủng ái và yêu thương: "Ca nhi, Dung nhi nói con đánh nàng. Có phải bên trong có hiểu lầm gì hay không?" Ca nhi trước mặt ôn nhã xinh đẹp như vậy, sao có thể động tay đánh người?

Đôi mi thanh tú của Bùi Nguyên Ca nhíu lại: "Con muốn nghe xem tam tỷ nói như thế nào ?"

Trầm tĩnh luôn luôn có tác dụng khiến địch nhân hoảng hốt. Bùi Nguyên Dung cũng có chút nao núng, vừa khóc vừa nói: "Tứ muội, dù ta xinh đẹp hơn muội, tài hoa hơn muội thì cũng không phải lỗi của ta. Tại sao muội vì ghen tỵ mà có thể cố ý nói xấu hủy hoại thanh danh ta, còn kéo ta không cho ta tham gia Hoa yến? Còn động thủ đánh ta! Nếu cha không tin thì người gọi nhỵ tỷ tới hỏi là biết." Nói xong quay người lại, bổ nhào vào trong lòng Bùi Chư Thành, nức nở nói: "Cha, tuy con chỉ là con của di nương nhưng cũng muốn làm rạng danh Bùi phủ. Nay lại bị tứ muội làm hại, mất hết danh dự. Đây không chỉ mặt mũi của mà cũng là mặt mũi của Bùi phủ!"

Lấy đầu óc Bùi Nguyên Dung, sao có thể nghĩ đến mặt mũi Bùi phủ. Chắc chắn do Chương Vân dạy.

"Ta vốn không muốn việc này kinh động cha nhưng nếu tam tỷ đã nói như vậy, thì ta cũng muốn nói vài câu." Bùi Nguyên Ca không vội không nóng nảy, chậm rãi kể cho mọi việc xảy ra trong lúc dự tiệc, chỉ lược bỏ chuyện nàng tát Bùi Nguyên Dung và vô tình gặp Cửu hoàng tử. Cuối cùng mới chốt lại: "Lúc ấy nhị tỷ cũng ở đó, nếu cha vẫn không tin thì có thể sai người gọi nhị tỷ tới hỏi."

Bùi Chư Thành do dự, Ca nhi bình tĩnh lý trí, tác phong cẩn trọng, khiến người ta tin phục hơn Dung nhi. Nhưng trên mặt Dung nhi có dấu tay rành rành. Xưa nay Dung nhi ngây thơ ngay thẳng, làm người ta hài lòng. Mặc dù trước kia Ca nhi ngang bước nhưng gần đây lại bộc lộ thông minh khôn khéo, khiến người ta cưng chiều. Cả hai người ông đều yêu thương.

Bùi Chư Thành thở dài, sai người gọi Bùi Nguyên Xảo vào.

Bùi Nguyên Xảo đúng dịp chờ ở bên ngoài, nghe vậy tiến vào hành lễ.

Chương Vân khuyên nhủ: "Lão gia, thôi quên đi. Tuy Tứ tiểu thư tát Dung nhi, bôi nhọ thanh danh của Dung nhi nhưng dù sao cũng là cốt nhục Minh Cẩm tỷ tỷ lưu lại, tuổi nhỏ mất mẹ, khó tránh khỏi có chút tùy hứng. Lão gia coi như nể tình Minh Cẩm tỷ tỷ , bỏ qua việc này đi! Vào cung mệt nhọc, chắc hẳn Nguyệt di nương cũng rất nhớ Nhị tiểu thư, cũng không cần làm lớn chuyện lên?"

Lời này hết sức khéo léo, trên danh nghĩa là nói giúp Bùi Nguyên Ca, trên thực tế đã quy chụp xong tội danh cho nàng. Hơn nữa bà ta còn cố tình uy hiếp Bùi Nguyên Xảo, nhắc tới Nguyệt di nương, mẹ đẻ của nàng ta.

Bùi Nguyên Xảo đương nhiên hiểu ý, cắn môi trầm tư, có chút do dự. Nếu như bình thường, nàng tuyệt đối sẽ nghe theo lời của Chương Vân, hợp sức nói xấu Bùi Nguyên Ca. Nhưng sau lần Tứ tiểu thư bệnh nặng, dường như đã thay đổi rất nhiều...

Bùi Nguyên Ca lại nói: "Cha, tình hình hôm nay ở hoàng cung, những người dự tiệc đều nhìn thấy rõ ràng, ai cũng có thể làm chứng cho con. Người có thể đi kiểm chứng." Ở hoàng cung, Bùi Nguyên Xảo che giấu giúp nàng đúng lúc. Nàng ta thường ngày hiền lành nhát gan rõ ràng là giả bộ. Lúc này lại do dự, hiển nhiên không muốn đắc tội với hai bên. Bùi Nguyên Ca đang muốn dẫn dắt nàng ta, giờ xem ra không cần.

Bùi Nguyên Xảo nghe vậy mới chợt nhớ ra. Lúc đó ở đấy có nhiều người như vậy, sự tình vốn dĩ không thể giấu giếm được. Nàng do dự làm bỏ lỡ thời cơ tốt nhất nịnh bợ Bùi Nguyên Ca nên vô cùng hối hận, vội vàng kể chi tiết mọi chuyện xảy ra trên đại điện. Nhưng nàng đi theo Liễu quý phi ngắm hoa, nên chuyện xảy ra sau khi Bùi Nguyên Ca rời đi thì không biết.

Kể tới đó, chân tướng lập tức rõ ràng. Bùi Chư Thành giận dữ, quay đầu quát lên: "Bùi Nguyên Dung!"

Bùi Nguyên Dung thấy mọi chuyện đã không thể che dấu, quỳ xuống đất khóc: "Cha, tứ muội thật sự tát con. Người nhìn mặt con xem”. Nàng ta cố ý khóc lóc đáng thương, hy vọng Bùi Chư Thành thấy nàng cũng bị Bùi Nguyên Ca đánh mà không truy cứu nữa.

Bây giờ Chương Vân cũng mới biết chân tướng sự tình, thầm mắng Bùi Nguyên Dung ngu dốt. Mọi chuyện xảy ra trước mắt bao người mà cũng dám đổi trắng thay đen? Bà ta vội lên tiếng: "Lão gia, quả thật chuyện này Dung nhi không đúng. Nhưng mà Tứ tiểu thư cũng đã giáo huấn nên xin lão gia tha cho nó lần này đi!"

"Lời này của Chương di nương sai rồi. Ta chưa từng đánh Tam tỷ." Bùi Nguyên Ca đột nhiên mở miệng, ung dung nói: "Ta cũng không hiểu. Tam tỷ không cam lòng ở lại chăm sóc ta nên nổi giận đùng đùng bỏ đi. Tại sao sau khi trở về trên mặt lại có thêm dấu tay?"

Bùi Nguyên Dung lập tức vọt tới trước mặt nàng, phẫn nộ quát: "Ý ngươi nói, là ta tự đánh chính mình để vu oan cho ngươi sao? Vì sao ta phải làm như vậy?"

"Ở trên đại điện, tam tỷ hãm hại ta như vậy, khiến ta dường như đặt chân vào chỗ vạn kiếp không ngóc đầu lên được nhưng ta vẫn che giấu cho tam tỷ. Thử hỏi, khi đó ta cũng không nổi giận thì cần gì phải đánh tỷ sau lưng? Cần gì phải phủ nhận?". Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca trầm tĩnh thêm chút nghiêm nghị: "Về phần Tam tỷ vì sao phải làm như vậy? Vừa rồi Chương di nương đã nói rất rõ ràng." Ngụ ý là Bùi Nguyên Dung vì trốn tránh trừng phạt nên cố ý làm vậy.

Bùi Nguyên Ca nói rất có lý. Bùi Nguyên Dung bôi nhọ nàng, nàng lại là đích nữ, cho dù giáo huấn Bùi Nguyên Dung, cũng không ai có thể nói gì, nàng cần gì phải phủ nhận chứ? Bùi Nguyên Dung không ngờ Bùi Nguyên Ca dám làm không dám nhận, nhìn thấy Bùi Chư Thành gật đầu vẻ tin tưởng. Nàng nhất thời ngẩn ra, không cách nào biện bạch, chỉ biết là khóc nói: "Cha, con không có. Người phải tin con! Thật sự là Tứ muội động thủ đánh con, cha…!"

Mọi người ở đây, chỉ có mình Chương Vân tin Bùi Nguyên Ca động thủ đánh người. Bởi vì Dung nhi tuyệt đối không dám, cũng không nỡ tự đánh mình. Bà ta biết rõ Bùi Nguyên Ca hãm hại Dung nhi nhưng cũng biết mình nói không có sức xoay chuyển trời đất nên thầm hận trong lòng. Nhìn Bùi Chư Thành tối xầm mặt, bà biết lần này Bùi Nguyên Dung nhất định thê thảm, trong lòng khẽ nhói đau. Bỗng nhiên đôi mắt chợt lóe, tiến lên phía trước. "Bốp…bốp" cho Bùi Nguyên Dung hai cái tát, phẫn nộ quát: "Dung nhi, con cả gan làm loạn, sao dám làm xằng làm bậy như vậy? Hôm nay, ta phải đánh chết con..." Nói xong lại vung tay đánh tiếp.

Kế sách này, chỉ có bà xuống tay trước, đánh để Bùi Chư Thành thương tiếc thì mới có khả năng cứu Dung nhi. Bởi vậy bà xuống tay rất nặng, mặt Bùi Nguyên Dung nhanh chóng xưng đỏ lên.

Bùi Nguyên Dung không ngờ Chương Vân sẽ đánh nàng, một lúc lâu mới phản ứng lại, chỉ vào Chương Vân nói: "Ngươi —— các ngươi ——". Nàng dậm chân thật mạnh, bật khóc, xoay người chạy ra ngoài.

Chương Vân cũng không đuổi theo, quỳ xuống đất khóc: "Lão gia, là nô tỳ không dạy tốt Dung nhi, là lỗi của nô tỷ, xin lão gia trách phạt nô tỳ đi! Nô tỳ không biết dạy con, không dám tiếp tục nắm quyền quản phủ, xin lão gia chọn người khác thích hợp đảm nhiệm."