Đích Nữ Thiên Kim Mạnh Mẽ Xoay Người

Chương 9



"Tiểu thư, tiểu thư, hôm nay người lại muốn ra ngoài à" Hỉ Thước khó hiểu nhìn tiểu thư đang rất hăng hái mà chỉnh trang y phục, hôm qua đi chơi đến hơn nữa đêm mới về, sáng nay tiểu thư còn tinh thần dồi dào như thế, không những thức sớm mà còn muốn ra ngoài tiếp, tiểu thư không đau chân à.

Triệu Tuệ Lam chỉ cảm thấy hưng phấn chứ nào thấy đau chân hay mệt mỏi gì, suy nghĩ hôm qua cứ liên tục hiện lên trong đầu nàng mãi đến lúc ngủ, sáng nay trời vừa tờ mờ sáng là nàng đã vội vã không đợi được muốn đi chứng minh suy nghĩ đó.

"Tiểu thư người muốn đi đâu vậy" Hỉ Thước thật sự tò mò hỏi, nếu đi dạo phố thì giờ này vẫn còn sớm mà, Triệu Tuệ Lam đang vẽ mày, lấy than chấm nhẹ lên bột than kẽ thành một đường lá liễu nhẹ, xong mới trả lời: "Ta muốn đi thăm đại tiểu thư của Hộ Quốc Công, nghe nói nàng ấy bị bệnh vừa khỏi".

Hỉ Thước nghe thế thì càng hồ đồ: "Tiểu thư, người có nhầm không, người và vị tiểu thư đó có mấy quen biết đâu".

Triệu Tuệ Lam hơi ngẩn ra, lời Hỉ Thước nhắc nhỏ nàng, đúng là nhà nàng với nhà Quốc Công phủ có qua lại đôi chút nhưng là do ca ca cũng con nuôi của Quốc Công học cùng trường mà nàng cùng đại tiểu thư nhà đó chỉ gặp mấy lần trong mấy tiệc trà lớn, nếu đi thăm thì có hơi đường đột. Triệu Tuệ Lam nghĩ nghĩ nói: "Hỉ Thước, ngươi đi viện của đại ca, xem đại ca thức chưa nói ta mời qua viện của việc", giờ chỉ còn trông ngóng vào đại ca thôi.

Hỉ Thước "dạ" nhỏ một tiếng rồi lui ra, nhanh chân đến viện của đại thiếu gia, Triệu Tuệ Lam sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, một lát Hỉ Thước chạy vào chưa kịp thở đã nhanh chóng nói: "Tiểu thư, đại thiếu gia nói chờ người thay y phục sẽ đến ngay".

Triệu Tuệ Lam gật nhẹ đầu rồi mới hòa hoãn tâm tình ngồi xuống chờ trong chốc lát, chưa đầy hai khắc thì nghe được nha hoàn trong cửa nói Đại thiếu gia đến.

"Lam nhi, có việc gì mà sáng sớm gọi huynh qua đây thế" Triệu Văn Khanh vừa vào cửa đã hỏi, hắn cứ nghĩ hôm qua chơi mệt như thế thì hôm nay Lam nhi phải ở trên giường đến trưa, dù gì thì phụ thân đã đến Giang Nam làm công vụ, gia gia nãi nãi thì đi Bồ Linh Tự cầu phúc chừng hơn một tháng mới về nên trong nhà cũng không có nhiều trưởng bối để thỉnh an.

Triệu Tuệ Lam hơi điều chỉnh cảm xúc để không lộ vẻ nôn nóng, từ tốn nói: "Muội nghe nói đại tiểu thư của Quốc Công phủ bệnh nặng vừa khỏi, mấy lần tiệc trà trước có gặp vài lần, cũng thấy nàng thật đáng thương muốn đi thăm một hồi, đại ca cùng ca ca của Tư Đồ tiểu thư có giao tình nên muội nghĩ huynh đưa muội đi qua đó một chút", nói rồi kể lại bản thân gặp Tư Đồ Linh Nhã ở tiệc trà bị nhạo báng thế nào, còn nàng thấy nàng ấy đáng thương ra sao, ngôn từ chân thành tha thiết khiến Hỉ Thước cũng cảm thấy hay là trí nhớ mình lầm, tiểu thư thật sự để ý đến vị Tư Đồ tiểu thư này.

Triệu Văn Khanh suy nghĩ một lúc mới gật đầu nói: "Ừ, muội nếu thích giao thiệp cùng Tư Đồ tiểu thư cũng được, ta cùng Tư Đồ huynh cũng khá thân, cũng hay tin muội muội hắn bệnh khá nghiêm trọng vốn là có ý muốn đi thăm nhưng chưa nghe tin muội muội hắn bệnh khỏi, muội nghe ở đâu thế"

Triệu Tuệ Lam trình bày những chuyện nàng nghe lén được ở hội đèn hôm qua, Triệu Văn Khanh thật hết nói nhìn Triệu Tuệ Lam, muội muội hắn khi nào thì thích nghe lén, hóng hớt như thế, bất quá muội muội thích thì hắn cũng vui vẻ dẫn nàng đi, dù gì không sớm hay muộn cũng phải mang lễ vật đi thăm Quốc Công phủ.

Hai người sau khi dùng xong bữa sáng lại chuẩn bị chút lễ vật mới đi đến Quốc Công phủ, Hộ Quốc Công Tư Đồ Tuấn năm nay hơn năm mươi, khi còn trẻ đi theo Thái Thượng Hoàng nam chinh bắc chiến đến khi thiên hạ thái bình thì buông ấn soái giao trả binh quyền nên càng được Thái Thương Hoàng xem trọng, không chỉ bạn cho tước vị cha truyền con nối mà còn ban tặng vô số ruộng đất cùng thôn trang, phủ đệ của Hộ Quốc Công được xây cách Hầu phủ hai con phố nên hai huynh muội đi bộ cũng rất nhanh là tới.

"làm phiền thông báo với đại công tử có Hầu phủ Triệu Văn Khanh cùng muội muội Triệu Tuệ Lam đến cầu kiến" Triệu Văn Khanh lễ độ thống báo với quân sĩ canh gác của Quốc Công phủ, sau đó đưa ra bái thiếp của Hầu phủ.

Vị quân sĩ nhìn bái thiếp xác định thật giả mới cung kính nói: "Xin Triệu thiếu gia cùng Triệu đại tiểu thư đợi một chút", nói rồi mang theo bái thiếp vào phủ, chốc lát sau quản gia vội vã chạy ra tươi cười mời hai người vào, vừa dẫn người đến sảnh đường rồi phần phó nha hoàn bưng trà tiếp đãi.

"Hai vị đợi một chút đại công tử sẽ ra ngay"

Quản gia vừa nói xong thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Tư Đồ Vĩnh Nguyên vừa vào tới cửa đã vui mừng nói: "ha..ha...ha Văn Khanh ngọn gió nào thổi huynh đến đây, Quân Hàn không đến cùng à", các thế gia công tử luôn có một ích giao tình qua lại dù gì khi đến tuổi bọn họ điều phải theo quy chế mà đến Quốc Tử Giám học tập, là bạn cùng trường lại cùng là con của gia tộc lớn Đại Chu triều nên giao tình giữa Tư Đồ Vĩnh Nguyên cùng Triệu Văn Khanh thân hơn những người khác.

"Tư Đồ huynh, lúc trước nghe Tư Đồ tiểu thư bệnh nặng nhưng chưa có dịp hỏi thăm, vừa lúc xá muội hôm qua nghe được tin Tư Đồ tiểu thư đã khỏe nên hôm nay đến chủ yếu là hỏi thăm bệnh tình của lệnh muội" Triệu Văn Khanh nói xong mới đưa tay giới thiệu: "Đây là lệnh muội, mấy lần tiếc trà trước có gặp qua Tư Đồ tiểu thư, chỉ là không có dịp làm quen"

"Tư Đồ công tử" Triệu Tuệ Lam cúi người thi lễ rồi tiếp tục nói: "Tuệ Lam co dịp gặp Tư Đồ tiểu thư mấy lần, vốn có nhiều hảo cảm muốn giao thiệp nhiều hơn nhưng Tư Đồ tiểu thư e quá ngại ngùng nên chưa có dịp trao đổi gì nhiều nghe tin Tư Đồ tiểu bệnh nặng vừa khỏi nên Tuệ Lam mạo muội đến làm phiền"

Tư Đồ Vĩnh Nguyên quan sát Triệu Tuệ Lam, đây là lần đầu hắn gặp vị đại tiểu thư kiêu ngạo của Hầu phủ trong lời đồn nhưng xem ra chỉ là miệng đời ghen tị mà thôi, không phải nói vẻ bề ngoài thật sự quan trọng cho lần đầu tiên gặp mặt, nhờ vào giá trị nhan cao ngất Triệu Tuệ Lam thành công gây ấn tượng đầu tiên vô cùng tốt với vị huynh trưởng của khuê mật thân thiết tương lai này của nàng, sao...sao đừng nghe lầm đúng là khuê mật tương lai, vì bây giờ nàng cùng Tư Đồ Linh Nhã chưa có gì tiếp xúc nhưng nàng tin vào khả năng lừa gạt...khụ..khụ tấm chân tình tha thiết của nàng việc có được niềm tín nhiệm của Tư Đồ Linh Nhã chỉ là việc dễ như trở bàn tay, nàng suy nghĩ kĩ rồi việc hôn nhân của Tư Đồ Linh Nhã có thay đổi chắc chắn là có sự tác động nào đó, nếu nàng có thể gặp được sự việc may mắn như trọng sinh này thì làm sao người khác không thể gặp được, cho nên nàng nghĩ đến có người cũng gặp sự việc tương tự giống nàng, mà người này chắc chắn là vị Tư Đồ tiểu thư kia, hôm nay nàng đến là để xác nhận suy nghĩ này.

"Ha..ha..ha..Triệu huynh cùng lệnh muội quá khách khí rồi, Nhã Nhã luôn có thiên tính hướng nội nên ích giao du bạn hữu này Triệu đại tiểu thư lên tiếng tất nhiên là tốt không thể tả" nói rồi quay sáng quản gia ra lệnh: "Phúc Bá, ông dẫn Triệu tiểu thư đến phòng của Nhã Nhã đi", rồi quay sang nói với Triệu Tuệ Lam: "Xá muội từ ngày khỏi bệnh vẫn trốn mãi trong phòng không chịu gặp người khác, nếu có gì thất lễ mong Triệu tiểu thư bỏ qua", hắn cũng cảm thấy buồn bã vô cùng, Nhã Nhã sau khi khỏi bệnh thì cứ khóc không ngừng miệng cứ nói không gả cho Thái Tử lại còn bỏ ăn, phụ thân không còn cách nào đành cứng rắn vào cung xin tạ tội cùng hủy hôn ước, cũng may Hoàng Thượng nhân từ nghe nói lệnh muội bệnh nặng, thân thể yếu ớt thì không trách tội.

Triệu Tuệ Lam nghe thế thì vội vã nói bản thân không để ý rồi theo chân Phúc Bá đi đến phòng của Tư Đồ Linh Nhã, Triệu Văn Khanh cũng ngỏ ý muốn cùng Tư Đồ Vĩnh Nguyên đi thư phòng đàm đạo, nếu muội muội đã muốn giao hảo cùng Tư Đồ tiểu thư thì hắn cũng nên tích cực làm thân cùng người nhà của nàng.

Triệu Tuệ Lam men theo một con đường trồng đầy hoa anh đào, tuy mùa này vẫn chưa nở hoa nhưng nàng tinh tượng có thể cảm nhận sắc hồng rực rỡ bao phủ nơi đây khi mùa hoa đến, Phúc Bá cảm khái nói: "Phu nhân trước kia rất yêu thích hoa đào, lão gia bèn sai người kiến tạo khu vườn này, mỗi mùa hoa đến thì cả nơi đây tràn đầy sắc hồng, sau này phu nhân đã qua đời nhưng lại đổi thành tiểu thư thích, ngày nào cũng ra đây ngắm cây cho dù không có hoa thì người cũng ngắm thật vui vẻ", nói rồi thở dài mấy cái nói tiếp: "từ ngày tiểu thư khỏi bệnh đã lâu không ra nơi này, cả khu vườn như ũ rũ đi rất nhiều".

Triệu Tuệ Lam nhìn vườn đào lại nhớ đến kết cục thảm hại của Tư Đồ Linh Nhã thì càng khó chịu, Phúc Bá dẫn nàng đi đến tiểu viện phía cuối vườn đào, một nha hoàn chạy ra hành lễ, Phúc Bá phân phó mấy câu rồi đi, nha hoàn dẫn nàng đến một căn phòng trong tiểu viện rồi nói: "Triệu tiểu thư, tiểu thư ở phòng này nhưng nô tỳ không chắc người chịu gặp tiểu thư hay không, hay để nô tỳ vào hỏi trước", Triệu Tuệ Lam mĩm cười lắc đầu nói: "Ngươi lui ra trước, ta muốn nói chuyện cùng Tư Đồ tiểu thư".

Sau khi chỉ còn nàng cùng với.....cánh cửa phòng thì Triệu Tuệ Lam thở dài, nâng tay gõ cửa miệng nhỏ nhẹ lên tiếng: "Nhã Nhã, có thể cho ta vào không", trong phòng vẫn im ắng không tiếng động, Triệu Tuệ Lam vẫn kiên trì gõ, người bên trong cũng kiên trì không mở cửa, cứ giằng co ước chừng hơn 1 khắc chung thì Triệu Tuệ Lam đành xuất ra đòn sát thủ, hơi nheo mắt tiếng nói hơi đè thấp xuống gọi: "Tư Đồ hoàng hậu", quả nhiên bên trong vang lên tiếng vật gì đó ngã bịch xuống đất, sau đó là tiếng bước chân dồn dập bất quá khi đến trước cửa phòng thì hơi dừng lại một chút tựa hồ do dự, Triệu Tuệ Lam vẫn kiên nhẫn khoanh tay đứng chờ, một lát sau cánh cửa phía trước hé mở một chút, một gương mặt phía sau cửa lấp ló lộ ra, Triệu đó là một gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo phúng phinh hơi đỏ ửng còn kèm theo mấy tia bối rối, một đôi mắt to ngập nước nhìn nàng, đôi môi cánh hoa đỏ hồng run run, nhỏ giọng thì thào: "Ngươi....ngươi là ai", Triệu Tuệ Lam như bị cặp mắt kia miểu sát, cố lắm mới không đưa tay nhéo mấy cái lên gương mặt non nớt kia.

Triệu Tuệ Lam hắng giọng nói: "Có thể cho ta vào phòng nói không, bên ngoài không tiện", Tư Đồ Linh Nhã ngẫm nghĩ chốc lát rồi mới gật gật đầu, xê người ra một chút cho Triệu Tuệ Lam bước vào nhưng bản thần vẫn đứng cách một khoảng với Triệu Tuệ Lam.

Quan sát căn phòng một chút, không khác mấy với khuê phòng của nàng bất quá nơi này treo thêm mấy đồ vật nhỏ có vẻ trẻ con ở phòng của nàng, nhìn đã mắt rồi mới quay sang con thỏ nhỏ nãy giờ vẫn chấn kinh nhìn nàng.

"Ngươi không nhớ ta, sinh thần của tam hoàng tử chúng ta đã gặp" Triệu Tuệ Lam cũng không lòng vòng mà nói thẳng.

"A......là ngươi" Tư Đồ Linh Nhã quan sát một hồi mới giật mình nhớ đến, không phải nàng có trí nhớ tốt mà là gương mặt của Triệu Tuệ Lam quá bắt mắt gặp qua một lần thật khó mà quên hơn nữa nàng ấy còn là vị tiểu thư duy nhất nói chuyện với nàng mà không mang theo khinh thường cùng trào phúng.

"Hức...hức...Ô...Ô.....Hức...là ngươi...hức...thật là ngươi" Nhận thức được người quen, Tư Đồ Linh Nhã bỗng chốc òa khóc nức nở, miệng mếu máo nói không rõ ràng, Triệu Tuệ Lam cũng bị biến cố làm cho sững sờ, vội vã chạy tới ôm lấy Tư Đồ Linh Nhã vụng về dỗ dành: "Nín..nín, ngươi đột nhiên khóc cái gì, đây là may mắn phải nên vui mới đúng".

"Ô...ô ta sợ....ta không...biết"

"Không sợ...không sợ....trở về là tốt, chúng ta điều trở về"

"Ô...Ô..hức...ta...ta....phụ thân...đại ca..."càng khóc càng loạn, Tư Đồ Linh Nhã như muốn đem hết nước mắt của mấy ngày bất an cùng hoảng sợ khóc ra hết, từng giọt từng giọt thấm ướt cả ống tay áo của Triệu Tuệ Lam.

Sau một hồi rối loạn thì Tư Đồ Linh Nhã cũng khóc xong, bởi vì khóc vô cùng thương tâm nên hiện tại mặt mũi đỏ bừng lem luốt như con mèo hoang, Triệu Tuệ Lam nhìn mà bật cười, nàng lấy khắn gấm trong người lao mặt cho Tư Đồ Linh Nhã, rồi mới hỏi: "Ngươi là làm sao trở lại"

Tư Đồ Linh Nhã khóc xong cũng hơi bình tĩnh lại nghe câu hỏi của Triệu Tuệ Lam thì hơi ngẩn ngơ một chút, nghĩ nghĩ mới nói: "Ừm...Hôm ấy trời đổ tuyết, Thái Tử ca ca nói sẽ dắt ta đi hành cung xem tuyết rơi, nhưng ta đứng ở cửa cung chờ mãi..chờ lâu lắm Thái Tử ca ca mới đến nhưng hình như huynh ấy không vui, sau khi huynh ấy thấy ta thì lại càng giận dữ hơn..ta...sợ...sợ lắm, Thái Tử ca ca nắm tay ta lôi ta đi, rất mạnh rất mạnh....ta có thể uống nước không"

Triệu Tuệ Lam đang chăm chú lắng nghe thì hơi dở khóc dở cười, gật gật đầu, Tư Đồ Linh Nhã được cho phép vội rót miếng nước trà uống ừng ực thấy hết khát mới nói tiếp: "Thái Tử ca ca kéo ta về phòng rồi hét lên rất to, mấy người trong phòng điều run sợ, không ai ở lại với ta hết...ta thấy lạnh...rất lạnh...đầu óc cũng không rõ, ta nghĩ chắc là bệnh rồi, Thái Tử ca ca lại quăng ta lên giường ta hay ngủ, rồi giống Tiểu Hoa mà ta nuôi gặm gặm lại liếm liếm ta, sao...sao lại ta thấy đau vô cùng", dường như nhớ lại nỗi đau đó Tư Đồ Linh Nhã hơi rùng mình mấy cái rồi lại cường điệu: "thật sự rất đau...rồi ta thấy trời đất tối thui, ta không biết gì nữa....sau đó....có..có rất nhiều người vây quanh ta, nói gì đó ta cũng không nghe rõ, sau...sau lại ta nằm trên giường mấy ngày thì có người cho ta uống thứ gì đó ta không rõ nhưng uống xong ta lại cảm thấy cả cơ thể đau hơn cả lần đó ta bị té ngựa, hơn nữa còn khó thở nữa...sau thì trời đất lại tối thui, mở mắt ra thì đã ở đây".

Triệu Tuệ Lam nghe một hồi, mới sắp xếp được mớ thông tin lung tung lộn xộn mà Tư Đồ Linh Nhã cho ra một kết luận kinh người, nàng kì quái nhìn Tư Đồ Linh Nhã: "Ngươi thành hôn mấy năm vẫn là xử nữ", Tư Đồ Linh Nhã không biết xử nữ là gì chỉ ngơ ngác nhìn Triệu Tuệ Lam, biết đầu óc của Tư Đồ Linh Nhã hơi khờ ngốc nên Triệu Tuệ Lam đổi cách hỏi: "Từ lúc ngươi cùng Thái Tử thành hôn, hắn không làm cái chuyện như đã làm với ngươi lúc ngày tuyết đó", Tư Đồ Linh Nhã nghe vậy thành thật lắc lắc đầu. Triệu Tuệ Lam lúc này mới hiểu ra vì sao Tư Đồ hoàng hậu gả đi bao lâu vẫn không hề mang thai, xử nử thì sao mà mang thai cũng không phải Đức Mẹ đồng trinh Maria.

Triệu Tuệ Lam nghĩ mà thở dài không ngừng, nàng vuốt đầu Tư Đồ Linh Nhã mềm giọng hỏi: "Nhã Nhã, là ngươi đòi hủy hôn với Thái Tử sao, vì sao vậy", Tư Đồ Linh Nhã mềm giọng nói: "Lúc ấy tuy ta đau..đau nhưng vẫn nghe loáng thoáng Thái Tử ca ca gầm thét, huynh ấy nói huynh ấy ghét nhất bị người bắt buộc nói vì ta mà để người phụ nữ huynh ấy yêu phải tổn thương, tuy ta không hiểu tại sao nhưng ta cảm nhận được huynh ấy rất đau khổ, ta..ta thấy có lỗi, phụ thân yêu mẫu thân nên chỉ có mỗi mình mẫu thân, Thái Tử ca ca yêu Đông tỷ tỷ nhưng....nhưng không thể có một mình Đông tỷ tỷ, rất đáng thương, tuy không biết vì sao tỉnh lại thì gặp lại phụ thân còn..còn bị nhỏ đi nhưng ta biết đây chắc là lão thiên gia cho ta cơ hội sữa sai", Triệu Tuệ Lam nghe lời bộc bạch của Tư Đồ Linh Nhã thì hết nói, này...này chẳng lẽ là tiểu bạch hoa thánh mẫu trông truyền thuyết, thật hết nói mà bị người ta lạnh nhạt, nói không chừng còn là bị hạ độc mà chết thế mà vừa tỉnh lại đã nghĩ cho người khác, Triệu Tuệ Lam bóp trán, đau đầu không thôi.

Bất quá cũng tốt, hủy hôn rồi thì không sợ tiểu bạch hoa này bị người ức hiếp nữa, xem ra nàng không chỉ cố gắng làm khuê mật tốt mà còn phải dạy dỗ lại tiểu bạch hoa này, nghĩ nghĩ Triệu Tuệ Lam mĩm cười nói: "Ân...Nhã Nhã làm không sai, Thái Tử thích Đông Mẫn Loan nên chúng ta phải tác hợp họ, hơn nữa lấy Thái Tử cũng không tốt, muội nghĩ xem lấy Thái Tử phải chịu cái loại đau đớn ấy thường xuyên đấy, nghĩ thôi đã thấy sợ", như chứng minh lời mình nói Triệu Tuệ Lam giả vờ rùng mình run rẩy, Tư Đồ Linh Nhã thì nghe thế mặt mày trắng bệch, bất quá nghi hoặc hỏi: "Đau như thế á...nhưng sau lúc trước lại không đau"

Triệu Tuệ Lam vội nói: "Đó là do Thái Tử lúc đầu không muốn làm loại chuyện đó với muội cho nên không đau nhưng nếu hắn đã làm thì sau này sẽ làm thường xuyên, hơn nữa mỗi lần lại càng đau", hài lòng nhìn nhan sắc vốn đã trắng bệch nay lại chuyển sang tái nhợt của Tư Đồ Linh Nhã, Triệu Tuệ Lam cười dịu dàng nói tiếp: "Nhưng muội đã từ hôn rồi, sau này chắc chắn không chịu loại đau đớn đó nữa, yên tâm, không phải sợ".

"Ân...ân...thật đáng sợ" Tư Đồ Linh Nhã gật gật đầu, lần đầu tiên thảm thiết đó thật sự để lại ấn tượng vô cùng khắc sâu cho Tư Đồ Linh Nhã, đây cũng khiến cho người nào đó sau này phải vô cùng cực khổ mới xóa đi được ấn tượng kia, quá trình gian khổ đó quả thật phải gọi là khiến người rơi lệ.

Đã có ấn tượng tốt từ đời trước cộng thêm Triệu Tuệ Lam ra sức làm thân chỉ trong một buổi nói chuyện Tư Đồ Linh Nhã đã quấn quýt lấy Triệu Tuệ Lam như thân sinh tỷ muội, hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, biết đầu óc Tư Đồ Linh Nhã đơn giản, khờ khạo nên Triệu Tuệ Lam cũng không nói chuyện gì văn nhã hay thâm thúy chỉ kể những câu chuyện dân gian hoặc những nơi thú vị cho Tư Đồ Linh Nhã nghe, hình tượng của Triệu Tuệ Lam phải nói là lên như diều gặp gió trong lòng của Tư Đồ Linh Nhã, một buổi chiều đã có xưng hô ngọt ngào "tiểu Lam Lam", mới đầu nghe xưng hô này Triệu Tuệ Lam một thân da gà rơi đầy đất bất quá có sửa thế nào cũng không được nên đành chịu.

"Nhã Nhã, chuyện này tuyệt không thể nói với ai, sẽ là bí mật duy nhất giữa ta và muội nghe hiểu không" Triệu Tuệ Lam nghiêm túc nói, bí mật này quá kinh người nàng nhất định phải đem nó xuống mồ chứ không kể với ai.

Tư Đồ Linh Nhã tuy không hiểu vì sao nhưng cũng lờ mờ cảm giác được chuyện này nếu để lộ sẽ khá nghiêm trọng nên gật mạnh đầu biểu thị bản thân hiểu rõ, Triệu Tuệ Lam xoa xoa đầu nàng tỏ ý khen thưởng, Tư Đồ Linh Nhã thích nhất động tác này nên híp hai mắt lại cái đầu nhỏ cọ cọ vào lòng bàn tay của Triệu Tuệ Lam y hệt một chú mèo con đang làm nũng.

"Cộc___cộc___cộc" Tiếng gõ cửa phòng vang lên kèm theo là tiếng của Tư Đồ Vĩnh Nguyên: "Nhã Nhã, huynh có thể vào không".

Tư Đồ Linh Nhã nhìn nhìn Triệu Tuệ Lam, Triệu Tuệ Lam mĩm cười cổ vũ: "Nhã Nhã, quá khứ đã qua chúng ta phải sống thật tốt", Tư Đồ Linh Nhã nở nụ cười thật tươi sau đó lạch bạch chạy đến mở cửa, Tư Đồ Vĩnh Nguyên đang đứng ngoài phòng không kịp đề phòng bị Tư Đồ Linh Nhã bổ nhào vào lòng, mếu máo gọi: "Đai ca.....", hắn hơi sững sờ sau đó mừng rỡ vô cùng, ánh mắt cũng rơm rớm ánh nước, từ lúc khỏi bệnh Nhã Nhã chưa từng thân thiết với hắn như bây giờ, Tư Đồ Vĩnh Nguyên ôm muội miệng luôn nói"tốt, tốt".

Tư Đồ Vĩnh Nguyên gật đầu cảm kích với Triệu Tuệ Lam vừa bước ra khỏi phòng, hắn biết muội muội thay đổi là do vị Triệu tiểu thư này, Triệu Tuệ Lam mĩm cười nói: "Nhã Nhã, ngày mai có muốn dạo phố với ta không", Tư Đồ Linh Nhã nghe thế thì từ trong lòng đại ca thoát ra, gật gật đầu: "Muốn...muốn, chúng ta đi đến Tầm Ký ăn điểm tâm nhé", Triệu Tuệ Lam vui vẻ nói: "Hảo...hảo...chẳng những đi Tầm Ký còn đi Bát Bửu Tửu Lâu ăn cơm trưa nghe nói thức ăn ở đó cũng không tồi", Tư Đồ Linh Nhã nghe thế phải nói là nước miếng nhễu nhão, một bộ dáng thèm ăn khiến mọi người ở đây bật cười.

"Tư Đồ huynh, đã không còn sớm, ta cùng xá muội phải về rồi" Nhìn sắc trời đã quá trưa, Triệu Văn Khanh chấp tay cáo từ.

"Thật là nhìn xem ta vui quá quên mất thời gian, nếu Triệu huynh không chê có thể ở lại phủ dùng cơm cùng ta với Nhã Nhã"

"Sợ là không thể, hôm nay đã hẹn gia mẫu dùng cơm cùng thành ý của Tư Đồ huynh để hôm khác vậy"

Tư Đồ Vĩnh Nguyễn cũng không tốt giữ người lại nữa, tự mình đưa hai huynh muội Triệu Văn Khanh ra cửa còn dặn dò Phúc Bá mỗi khi Triệu đại tiểu thư đến thì báo ngay cho tiểu thư biết.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---------0.0---- ------ ------ --------

"Ca, Nhã Nhã rất đáng yêu, muội không cảm thấy muội ấy ngu ngốc chỗ nào" Triệu Tuệ Lam vừa đi vừa trò chuyện.

Triệu Văn Khanh cười cười, không nói gì chỉ gật nhẹ đầu đồng ý với ý kiến của muội muội, lúc hai người đi đến Hầu phủ thì nhận được tin tức lão thái thái cùng lão thái gia đã về, Triệu Tuệ Lam cùng Triệu Văn Khanh sửng sốt không phải nói tháng sau mới về hay sao, nhanh chóng tiến vào Phúc Thiền viện, vừa đến cửa viện thì đụng vào Từ Tú Linh cùng Triệu Hồng Nhã đang đi đến, Từ Tú Linh nhanh chóng thi lễ với hai người

"Đại thiếu gia, đại tiểu thư"

"Đại ca, đại muội"

Triệu Văn Khanh vốn không thích người thiếp này của phụ thân bất quá là trưởng bối nên hắn cũng gật đầu chào lại rồi bước nhanh vào phòng, Triệu Tuệ Lam thì trực tiếp không nhìn mà bước theo ca ca, Triệu Hồng Nhã tay nắm chặt khăn tơ lụa, Từ Tú Linh khẽ trầm giọng nói: "Hồng Nhã, chịu đựng, chỉ cần con có tương lai thì những ngày bị chèn ép của chúng ta sẽ không còn", Triệu Hồng Nhã cắn răng gật đầu bước theo mẫu thân vào phòng.

Triệu Tuệ Lam vừa bước vào phòng trong thì một giọng nói rõ to vang lên: "CHÁU GÁI NGOAN CỦA NÃI NÃI", tiếp đến cả người nàng đổ ập vào lòng của lão thái thái bị lão thái thái hết hôn lại sờ, sau đó bị xoay hai vòng, nhiệt tình đến chóng cả mặt. Triệu Văn Khanh đứng kế bên nhịn cười đến khóe miệng co rút, Lam nhi cũng sắp trưởng thành thế mà lão thái thái vẫn trước sau như một xem Lam nhi bé gái chưa lớn.

"A Hoa, bà trước hết buông cháu gái ra trước bà không thấy cháu gái bị bà ôm đến ngẹn sao" lão thái gia nhìn cháu gái bị giày vò thế nên vội vã nhảy ra cứu nguy.

Lão thái thái nghe thế nhanh chóng buông cháu gái ra dồn dập hỏi: "Sao..sao...có phải ta mạnh tay quá không"

Triệu Tuệ Lam thở ra từng ngụm không khí trong lành nghe giọng nói lo lắng của lão thái thái thì ngọt ngào nói: "Nãi nãi, không mạnh..không mạnh, cháu gái rất nhớ người", nói rồi ôm chặt lấy lão thái thái, cố nín nhịn nước mắt sắp tràn ra khỏi bờ mi, từ ngày gả cho Mặc Quân Hàn thì chỉ dịp lễ tết mới dám về thăm nhà vì như thế Mạc Quân Hàn mới cùng đi với nàng, nàng mới có cảm giác bản thân đã gả cho hắn, nàng biết cả nhà luôn lo lắng cho cuộc hôn nhân này của nàng nên chính vì thế bản thân luôn tạo ra một loại hạnh phúc giả tạo cho người nhà xem, nãi nãi luôn yêu thương nàng là thế chính là nàng cũng không dám về gặp mặt nãi nãi thường xuyên nữa.

Lão thái thái thấy cháu gái nghẹn ngào như thế thì giật mình, giận dữ nói: "Lam nhi, có phải ai ức hiếp cháu không nói cho ta biết, đích nữ của Hầu phủ há có thể bị người khác khinh thường", Triệu Tuệ Lam lắc lắc đầu cười: "Cháu chỉ là nhớ nãi nãi thôi", Lão thái thái nghe cháu gái ngọt ngào như thế thì cười như hoa nở, vội dẫn cháu gái ngồi lên tháp cùng bà hỏi han đủ kiểu, Từ Tú Linh cùng Triệu Hồng Nhã vừa bước vào thì nhìn thấy không khí hòa thuận như vậy, Từ Tú Linh nền nã bước đến hành lễ:

"Lão Thái Gia, Lão Thái Thái, Đại phu nhân"