Đích Nữ Nhị Tiểu Thư

Chương 57-2: Mỗi người đều có tâm tư (2)



Editor: Búnn.

Đi thẳng tới con đường nhỏ trải đá kia, thật sự nhìn thấy Lâm Hàn Thư dẫn hai nha đầu của mình đứng ở đó nhìn đông ngó tây, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn vẻ nóng nảy.

"Hàn Nhi." Vân Lãnh Ca cười gọi một tiếng.

Lâm Hàn Thư xin xung quanh, trong giây lát mắt hiện lên vẻ vui mừng, đây là giọng của biểu tỷ, vội vàng quay đầu, thấy Vân Lãnh Ca đang mỉm cười chậm rãi đi tới.

Vội vàng nghênh đón, cho đến lúc cầm bàn tay nhỏ bé có chút lạnh mang theo mồ hôi của Vân Lãnh Ca, Lâm Thư Hàn mới lặng lẽ đặt tảng đá lớn trong lòng xuống, thở phào nhẹ nhõm đồng thời mở miệng trách mắng: "Biểu tỷ đi đâu vậy, để cho ta tìm được là tốt rồi, may mà ta không dám nói cho lão phu nhân Vân Phủ biết, không dám báo cho bà ấy là tỷ mất tích."

Thấy bên cạnh không có người khác, căng thẳng trong lòng Vân Lãnh Ca mới buông lỏng một chút, có thể thấy được Lâm Thư Hàn không phải là người hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cũng là người có tâm tư khéo léo, trên mặt không tiết lộ bất kỳ tâm tình gì, giả bộ tức giận một chút, giơ tay lên véo gương mắt trắng hồng của Lâm Thư Hàn, cả giận nói: "Còn không phải do muội, lôi kéo ta chạy tới chỗ này, còn mình lại chạy nhanh như làn khói, ta lại không biết đường, vội vàng chạy cả hoa viên tìm muội, cả khu vực này đều yên lặng, không thể hồ đồ xông ra ngoài được, may mà sau đó gặp được Mộ Dung thế tử, hắn dẫn ta tới nơi này, nếu không bây giờ ta đang còn ở đâu đó gấp gáp muốn chết ấy."

Lâm Thư Hàn lẽ lưỡi xin lỗi, chậc lưỡi hít hà nói: "Ai bảo biểu tỷ cố ý trêu chọc ta đâu." Thấy ánh mắt của Vân Lãnh ca nén giận, giống như lại muốn tới véo mặt mình, sợ rụt cổ lại, lui thật thanh về phía sau một bước, nhanh chóng chuyển đề tài: "Vận khí của biểu tỷ thật tốt, Mộ Dung thế tử đang ở đâu thế?"

Thấy nàng ấy nhìn xung quanh quan sát bốn phía, Vân Lãnh Ca cười một cái, tròn mắt trêu ghẹo: "Hàn Nhi cảm thấy hứng thú với Mộ Dung thế tử như vậy, không lẽ là thích hắn?"

"Ui, biểu tỷ lại trêu chọc ta." Lam Thư Hàn tức giận giậm chân, muốn lặp lại chiêu cũ chạy đi, đột nhiên nghĩ nếu mình chạy đi thì nhỡ biểu tỷ lại đi lạc thì sao, trong lúc nhất thời có chút trù trừ, xoay người nhìn thấy hai nha hoàn của biểu tỷ vẫn còn ở đấy thì thoải mái hơn, sau đó chạy đi.

Vân Lãnh Ca liếc mắt một cái, da của nha đầu này cũng quá mỏng đi, lại để một mình mình ở đây, may mà Ngâm Thư và Vận Nhi đều ở đây, cũng không lo không tìm được đường.

Vừa định để Ngâm Thư dẫn đường thì Vận Nhi lại hỏi: "Tiểu Thư, chúng ta trở về yến hội như thế nào đây?"

Vân Lãnh Ca sửng sốt, hỏi: "Các em cũng không biết sao? Không phải biểu muội dẫn các em tới, các em phải nhớ đường mới đúng chứ."

Ngâm Thư và Vận Nhi liếc mắt nhìn nhau, lát sau, âm thanh yếu ớt của Vận Nhi vang lên: "Lâm tiểu thư nói nhỏ vào tai nô tỳ là không thấy tiểu thư, sau đó lôi kéo nô tỳ chạy về hướng này, chạy nhanh quá, vốn không nhìn thấy gì."

Vân Lãnh Ca cũng không có cách nào, vẫy tay một cái: "Từ từ tìm được trở về vậy." Trong lòng quyết định lần sau trêu đùa Lâm Thư Hàn, nhất định phải níu lấy y phục của nàng, để tránh việc không tìm thấy nàng, nếu không sẽ như hiện tại vậy, thật sự đúng là tự đào hố cho mình nhảy vào, vô cùng bất đắc dĩ.

"Vân tiểu thư lại lạc đường sao? Vậy thì đi theo bản thế tử thôi." Đang lúc Vân Lãnh Ca do dự nhìn hai ngã rẽ nhỏ thì âm thanh quen thuộc khiến người ta nghiến răng nghiến lợi từ phía sau vang lên.

"Vâng, tiểu nữ đa tạ, làm phiền thế tử rồi." Thật sự là trời sinh đã đối đầu, Vân Lãnh Ca cau mày, bắt đầu cảnh giác.

Vân Nhi và Ngâm Như cũng yên lặng hành lễ một cái, đứng sau lưng Vân Lãnh Ca cúi thấp đầu.

"Đi sau lưng Bản thế tử, đúng lúc bản thế tử cũng muốn đi yến hội." Mộ Dung Diệp thản nhiên nhìn nàng một cái, giọng nói có vẻ lãnh nhạt, dần đầu đi vào một trong hai con đường kia.

Vân Lãnh Ca và Mộ Dung Diệp từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng các không dài không ngắn, không sợ mất dấu, lại có vẻ khách sáo lễ độ.

"Ôi, biểu tỷ, ta quên mất nha hoàn của tỷ cũng không nhớ rõ đường." Ngươi chưa tới nhưng âm thanh thanh thúy lại tới trước.

Chỉ trong giây lát, Lâm Thư Hàn ở phía trước dùng hai tay nâng làn váy lên thật cao, chạy như bay về phía này.

Nàng thấy Mộ Dung Diệp thì ngẩn ra, bỗng nghĩ đến dáng vẻ hiện tại của mình, không có chút dáng vẻ của đại gia khuê tú nào, mặt đỏ lên, khẽ thả làn váy xuống, nhẹ nhàng hành lễ nói: "Ra mắt Mộ Dung thế tử."

Mộ Dung Diệp chỉ gật đầu một cái.

Lướt qua Mộ Dung Diệp, Lâm Thư Hàn mang vẻ mặt áy náy đi tới trước mặt Vân lãnh Ca, nhăn nhó nói: "Biểu tỷ, thật xin lỗi, ta quá lỗ mãng rồi."

Vân Lãnh Ca biết nàng ấy thật sự vô tâm, cũng không để trong lòng, huống chi trước đó là mình trêu đùa nàng, trong miệng giả bộ thở dài một cái, hung ác nói: "Muội đó, giống như con mèo nhỏ vậy, chỉ không để ý thôi mà thoáng một cái đã không thấy, lần sau có trêu muội thì nhất định phải hung hăng níu lấy đuôi nhỏ của muội, xem muội còn có thể bỏ ta lại không."

Vận Nhi sau lưng nghe thấy tiểu thư hình dung Lâm tiểu thư như con mèo nhỏ, không khỏi hé miệng cười một tiếng thật thấp.

Lâm Thư Hàn trợn mắt nhìn Vận Nhi một cái, làm nũng nói: "Biểu tỷ, ta không phải là mèo nhỏ, ta là cọp lớn." Nói xong còn làm động tác giương nanh múa vuốt, hai con mắt ngó bên nọ ngó bên kia, cực kỳ linh động, khiến Vận Nhi cười to hơn.

Nghe thấy tiếng cười đùa của mấy người sau lưng, Mộ Dung Diệp ở phía trước dừng chân lại, đáy lòng có chút không vui, trong lòng cho rằng mèo con là mình định gọi Vân Lãnh Ca, không ngờ đảo mắt một cái bị nàng đưa cho người khác, vừa nghĩ đến đấy, vẻ lạnh lẽo cố ý thu lại thoáng chốc từ trong cơ thể tràn ngập ra ngoài.

Lâm Thư Hàn đang khoa chân múa tay cười vui vẻ, không phát hiện ra điều gì, Vân Lãnh Ca nhạy cảm thấy rõ không khí xung quanh trở nên lạnh hơn rất nhiều, giống như tuyết mùa xuân đột nhiên rơi xuống làm người ta không tự chủ rét run.

Tổ tông tức giận, Vân Lãnh Ca cảm thấy không ổn, nhất định là ghét bỏ mình quá chậm trễ, cho nên không chờ được.

Nhưng Lâm Thư Hàn đã trở về, nếu hắn có việc thì cứ trở về trước đi.

"Hàn Nhi, chúng ta mau đi thôi, dạ tiệc sắp bắt đầu rồi." Vân Lãnh Ca cầm thay đang cào loạn của Lâm Thư Hàn, nhắc nhở.

Đại nhân phía trước không thu cảm giác lạnh lẽo lại thì vẫn nên mau chóng rời đi, tránh cho bút trướng đó rơi xuống đầu mình.

Lâm Thư Hàn nghe lời để mặc Vân Lãnh Ca kéo tay, đi về phía trước, Mộ Dung Diệp ở phía trước cũng cất bước đi.

Mấy người đi tới ngự hoa viên - nơi tổ chức yến hội, bữa tối còn chưa chuẩn bị xong, mọi người chia thành các nhóm nhỏ vây quanh một chỗ nói chuyện vui đùa, trong hoa viên cũng vô cùng hòa hợp.

Các nàng và Mộ Dung Diệp một trước một sau xuất hiện, ngoại trừ lúc Mộ Dung Diệp tới đưa đến rất nhiều tiếng hoan hô cùng cái nhìn chăm chú của các cô nương ra thì nàng ra sân cũng không để người khác phát hiện, trong bụng lén thở phào nhẹ nhõm.

Dù sao khoảng cách của mình và Mộ Dung Diệp vẫn rất xa, nhưng người khác cũng thi nhau ngắm hoa xong lại trở lại chỗ ngồi, cái này cũng không làm cho người khác cảm thấy đột ngột.

Vân Lãnh Ca ngồi xuống, lão phu nhân bên cạnh thấy nàng trở lại, ân cần hỏi han: "Sao nữa ngày không thấy bóng dáng, ngự hoa viên rất quanh co, cẩn thận lạc đường."

"Tổ mẫu, người nói quá đúng, vừa rồi Hàn Nhi mang cháu gái vào trong hoa viên du ngoạn, cháu gái mới chỉ trêu ghẹo nàng mấy câu, không ngờ tiểu nha đầu này vô cùng thẹn thụng, nhét một mình cháu gái vào nơi vắng vẻ, làm hại cháu gái bị lạc đường, may mà gặp Mộ Dung thế tử đi ngang qua, dẫn cháu gái tới yến hội, người nói xem nha đầu này có đáng đánh không." Vân Lãnh Ca ôm lấy cánh tay lão phu nhân, bất mãn bĩu môi, ngây thơ nói.

Lần này chủ yếu là nói chuyện Lâm Hàn Thư chạy đi, nàng không cẩn thận lạc đường, tiện thể nói chuyện Mộ Dung Diệp dẫn đường cho nàng ra ngoài, nếu Mộ Dung Diệp sắp xếp đã biết nói gì, thì chuyện này sớm muộn cũng có người hỏi, lúc đó lão phu nhân nhất định sẽ biết, còn không bằng đánh một châm dự phòng xem bà ấy có phản ứng gì, nhưng lúc nói đến chuyện Mộ Dung Diệp dẫn đường nàng chỉ sơ lược lại, cũng không biểu đạt rõ ràng chuyện gì, lại nói luôn cả chuyện mờ mịt trước đó ra.

"Là Mộ Dung thế tử thuận đường dẫn con tới yến hội?" Mắt lão phu nhân sáng lên, cũng không chú ý tới vấn đề Lâm Thư Hàn có đáng đánh không, trong giọng nói mang theo vẻ vô cùng vui vẻ, hỏi ngược lại.

"Vâng ạ, may mà Mộ Dung thế tử thiện tâm, nếu không cháu gái ở trong hoa viên giống như con ruồi không đầu, xông loạn thì chẳng biết lúc nào mới có thể trở về đây đâu, Hàn Nhi thật đáng đánh đòn, tổ mẫu nói có đúng hay không?" Vân Lãnh Ca không giải thích, sau đó giống như tức giận chuyện Lâm Thư Hàn bỏ lại nàng một mình, giơ giơ quả đấm nhỏ tỏ vẻ mình rất tức giận.

Lâm Thư Hàn ở bên cạnh tự biết đuối lý, quay về phía lão phu nhân xin lỗi, cười lấy lòng một tiếng.

"Đúng, đúng, đúng là đáng đánh." Lòng lão phu nhân vui vẻ, trong miệng nói phụ họa, dù sao loại ý định này, còn có người ngoài ở đây, không thể biểu lộ quá mức rõ ràng.

Mộ Dung thế tử là thanh niên tuấn tài số một Đông Dương, thực quyền trong tay hắn càng không có người nào có thể sánh bằng, nếu mà có thể trở thành con rể của hữu tướng phủ, thì việc Bá Nghi một bước lên trời không còn là chuyện không tưởng, đến lúc đó nói không chừng không cần nhìn sắc mặt âm dương quái khí của Lâm Hải Bác, tướng phủ mượn quyền vị của Mộ Dung thế tử leo lên, vinh hoa sắp tới rồi.

Nhìn Hoàng thượng tin chiều Mộ Dung Diệp, nhất định đến lúc đó sẽ yêu ai yêu cả đường đi, nói không chừng sẽ bỏ đi phòng bị hơn một năm qua với hữu tướng phủ, sau đó cũng sẽ tín nhiệm Bá Nghị, những ngày an nhàn của bọn họ còn có thể xa sao? Lão phu nhân càng nghĩ càng cảm thấy đây là mối hôn sự tốt, Lãnh Ca giống như không có bao nhiêu cảm giác với Mộ Dung thế tử, vừa rồi nhắc tới hắn cũng giống như là chỉ nhắc qua, cái này không thể được, mình còn phải chỉ điểm nhiều cho hợp lý.

Trong lòng viết xong kế hoạch, lão phu nhân cười híp mắt, nhưng chỉ nói: "Ý tốt của Mộ Dung thế tử, chúng ta cũng không thể thất lễ, sau khi trở về phủ tổ mẫu sẽ sai người đưa quà tạ lễ tới Mộ Dung vương phủ."