Đích Nữ Nhất Đẳng

Chương 42: Đây mới chính là mục đích của ả



Edit: kaylee

Dung Noãn Tâm híp nửa cặp mắt, liếc mắt nhìn Chu Phú Quý, chỉ thấy hắn dáng vẻ lung lay, cặp mắt mê ly, vẻ mặt lỗ mãng, nhưng hình như trong mũi lại ngửi không thấy mùi rượu.

Dung Noãn Tâm lại bước lên trước một bước, tới gần một chút, không biến sắc tỉ mỉ ngửi một chút, như cũ không có bất kỳ mùi rượu nào, ngược lại bị mùi phấn nồng nặc trên người nữ nhân kia làm gay mũi, làm cho nàng nhịn không được xoa xoa lỗ mũi.

Người một nhà này, rốt cuộc đang có ý đồ gì? Dung Noãn Tâm có chút suy đoán mơ hồ.

"Kỳ cục, thật kỳ cục!" Tiết thị đã khống chế không được, chỉ vào lỗ mũi của Chu Phú Quý mắng lên.

Hình như lúc này Chu Phú Quý kia mới nhìn thấy lão phu nhân tới, vội đẩy nữ tử bên cạnh ra, xoa mặt, cười nịnh nọt, không còn dáng vẻ say rượu vừa rồi, nói: "Mẫu thân, tại sao ngài cũng tới? Cũng không thông báo một tiếng, để ta đi nghênh đón ngài!"

"Phi...... Lão thái bà ta không chịu nổi!" Thân thể của lão phu nhân khẽ lung lay một cái, một ngụm khí đục giấu ở trong lòng, làm cho hơi thở của bà có chút không ổn định.

Trương mụ vội đỡ bà.

"Mẫu thân, ngài đừng tức giận, tội gì tức giận vì loại người này, nữ nhi mệnh khổ, cũng nên nhận, lão ngài không thể bị chọc tức thân thể vì những chuyện nhỏ nhặt này của con!" Dung Tú Mai áy náy tiến lên một bước, kéo cánh tay bên kia của lão phu nhân.

Ôn tồn an ủi.

Dung Noãn Tâm lui qua một bên, thỉnh thoảng quét ánh mắt về phía trên người của Chu Phú Quý và Dung Tú Mai, cũng đúng vào lúc này, kỹ nữ được mang về kia không nhịn được ‘uông’ một tiếng, tiến lên một bước, vươn tay lập tức uy hiếp nói với Chu Phú Quý: "Cho ta bạc, nếu không ta nói chuyện xấu của ngươi ra ngoài!"

Chu Phú Quý nháy mắt với nàng, nhưng nữ tử kia vẫn quyết tâm muốn lấy bạc, vẫn không chịu thối lui.

Lão phu nhân thấy tình hình này, cho rằng Chu Phú Quý lại chọc chuyện trăng hoa gì đó, giận đến ngực khó chịu, phân phó Trương mụ đếm 50 ngân lượng giao đến trên tay của nữ tử kia.

Kỹ nữ vừa thấy được bạc trắng bóng, đôi mắt đều cười lên như hoa, cái mông ngắt một cái: "Vẫn là lão thái thái chân thật, ta lấy bạc rồi nên đi đây!"

Dứt lời, nàng uốn éo cái mông lập tức ra khỏi tòa nhà của Dung gia.

Dung Noãn Tâm cúi đầu tự định giá một phen, qua giây lát, thấy Dung Tú Mai vẫn khóc lóc rối rít như cũ, lão phu nhân cũng không có ý tứ cứ thế bỏ qua, nàng dứt khoát lặng lẽ đuổi theo......

Giữa hè thì thời tiết đã hiện ra vẻ nóng nực, từ hôm trở lại từ biệt uyển đó, lão phu nhân lại mặt ủ mày chau thêm vài ngày.

Ngày hôm đó, sáng sớm còn chiếu cao rực rỡ, sau giữa trưa lại tối nữa bầu trời, mắt thấy một cơn mưa to gió lớn lại sắp tới, lão phu nhân đang ngồi ở trước cửa sổ lo âu cho Dung Tú Mai, chỉ nghe bên ngoài có tiếng thông báo: "Đại phu nhân, Nhị phu nhân, đại tiểu thư, nhị tiểu thư đến!"

Lão phu nhân cau lông mày, trong lòng nghi ngờ, trong phủ này lại xảy ra chuyện gì? Bình thường hai người này luôn là thủy hỏa bất dung (nước lửa không hợp), nếu không phải là có chính sự, chắc là sẽ không mời mà cùng tới.

Nghĩ như vậy, người tới đã vòng qua bình phong, đi tới lão trước mặt phu nhân vấn an.

Ngày hôm nay Đại phu nhân có vẻ vô cùng vui mừng, vừa tiến đến, trên mặt đã không cầm được nụ cười, cầm nắm lôi kéo tay của lão phu nhân, nói không ngừng giống như một khắc cũng không thể chậm trễ: "Lão phu nhân, chuyện vui, lão gia ở Bắc Cương đánh thắng trận, sợ là qua chút ngày sẽ chiến thắng trở về rồi!"

"Hả? Thật?" Hai mắt của lão phu nhân lập tức sáng lên, cầm ngược lại tay của Đại phu nhân, mừng rỡ hỏi ngược lại.

Trước vì chuyện của Dung Noãn Tâm, bà còn tâm tồn ngăn cách đối với Đại phu nhân, mà nay vừa nghe tin tức Dung Định Viễn đánh thắng trận, chỉ cảm thấy trái tim được lấp kín, lập tức tan thành mây khói.

Gương mặt cũng lộ ra vui mừng nồng đậm, rốt cuộc là nhi tử của bà, là kiêu ngạo của Dung gia  .

Nhị phu nhân cũng vui mừng cười tiến lên, nói: "Chúc mừng lão phu nhân, Dung gia chúng ta lại thêm một công!"

Trong phòng tràn đầy hòa khí, tiếng cười không ngừng, Dung Huệ Như và Dung Huệ Kiều cũng nói chút lời nói ca ngợi, quả nhiên là vui vẻ hòa thuận.

Tâm tình của lão phu nhân lập tức tốt hơn nhiều.

Đại phu nhân thấy không khí hòa khí, tâm tình lão phu nhân cũng vui vẻ khó cản, con ngươi của ả xoay động, chỗ sâu đáy mắt âm thầm ẩn giấu một chút âm lãnh, ngoài miệng vẫn như cũ là cười đến vô cùng vui vẻ, nói: "Lão phu nhân, con nghe Khánh Phi nương nương nói, hôm qua Thái hậu có hỏi, có phải Dung gia chúng ta muốn nâng thôn phụ làm bình thê hay không, Thái hậu nương nương cảm thấy vô cùng khiếp sợ, tức phụ (con dâu) cũng không biết nên nói có hay không......"

Lời nói của Đại phu nhân chỉ nói hơn nửa, đã dừng lại đi, hình như là lo lắng sẽ quét hăng hái của lão phu nhân.

"Nói đi!" Lão phu nhân cũng không phải là người hồ đồ, bà mơ hồ đoán được, ngày hôm nay Đại phu nhân lao sư động chúng (đánh động mọi người) như vậy, chỉ sợ cũng không phải toàn bộ đều là vì báo tin mừng, chuyện này mới đúng là mục đích của ả đi?

Hai mắt Nhị phu nhân biến đổi, ngày hôm nay cũng không biết tại sao, lại tiến lên phụ họa: "Đúng vậy, chuyện này con cũng vậy nghe nói một hai, bên ngoài cũng truyền đi xôn xao, nói Đại lão gia không để ý quốc pháp của Đại Tề ta, tùy ý nâng thê bình thiếp, thật sự là làm chuyện cười cho người ta!"

Nghe lời này, cả người lão phu nhân run lên, trong ngày thường bà chỉ lo ăn chay niệm Phật, có vẻ ít đi ra ngoài, nơi nào biết bên ngoài có cái động tĩnh gì, mới vừa rồi nghe Đại phu nhân nói như thế, bà còn có mấy phần không tin.

Lúc này, ngay cả Nhị phu nhân cũng đồng ý, trong ngày thường hai người này đều là thủy hỏa bất dung, nếu không phải thật, thì như thế nào Nhị phu nhân chịu giúp đỡ Đại phu nhân nói chuyện?