Đích Nữ Mưu: Tam Tiểu Thư Nghịch Thiên

Chương 44: Lấy chết uy hiếp



Nghe Bích Thủy nói thao thao bất tuyệt, Vân Yên không khỏi đỡ trán, nha đầu này từ lúc nào lại dài dòng vậy rồi, nàng ngắt lời: "Ý ngươi là Thu Diên bị người khác lấy chết uy hiếp?"

Bích Thủy thở dốc một hơi gật đầu nói: "Đúng vậy a, Lý Minh Hòa đó cũng thật là, Thu Diên đã nói không thích hắn, hắn còn quấn quýt chặt lấy. Hiện tại rất loạn, mọi người nói muốn Thu Diên đồng ý gả cho hắn, Thu Diên vô cùng sốt ruột, Hạ Ca nhờ ta tìm ngài giúp một tay."

Vân Yên nhìn trời một chút, hôm nay không ra ngoài được, nàng vô thức nhìn về hướng Lăng Ba chạy đi, trong lòng lo lắng.

Trên một ban công ngoài phố, có một nam tử đang đứng, hai tay giang ra, tà áo bay múa, trên khuôn mặt anh tuấn mang nụ cười.

Phía dưới bu đầy người nhưng mọi người đều tự giác chừa ra một khoảng đất trống, trong khoảng đất trống có hai nữ tử đang đứng, trên gương mặt mỹ lệ của cô gái áo hồng tràn đầy tức giận, cắn chặt răng, cô gái bên cạnh thì tràn đầy lo lắng, nếu xảy ra mạng người, sợ sẽ rắc rối lớn.

Người xung quanh nghị luận ầm ĩ.

"Công tử Lý gia này thật là si tình a."

"Đúng vậy, ta nghe nói ngày nào hắn cũng tặng quà cho Thu Diên cô nương, có thể thấy hắn thâm tình cỡ nào a."

"Thu Diên cô nương mau đồng ý đi, nếu hắn nhảy xuống sẽ mất mạng a."

"Gả đi..."

...

Thu Diên nắm chặt tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nam tử phía trên, lớn tiếng nói: "Lý Minh Hòa, ta đã nói với ngươi, ta không thích ngươi... nếu ngươi nghĩ lấy chết ép buộc ta đi vào khuôn khổ thì ngươi sai lầm rồi, ta đã nói với ngươi nhiều đạo lý như vậy sao ngươi vẫn không hiểu, thiên hạ này có nhiều cô gái tốt như vậy, ngươi tội gì phải lãng phí nhiều tinh lực với ta."

Lý Minh Hòa nhìn cô gái mình yêu mến phía dưới, vẻ mặt thâm tình: "Thu Diên, ta đã nói đời này không phải ngươi thì không lấy, ngươi đã không lấy ta vậy ta sống còn có ý nghĩa gì? Ngươi không cần khuyên ta nữa."

Thu Diên dậm chân một cái, tức giận nói: "Ai muốn khuyên ngươi chứ, ngươi có nhảy hay không cũng không liên quan đến ta, ta cho ngươi biết dù ngươi chết, ta cũng không có nửa phần khổ sở."

Hạ Ca sững sờ, kéo tay Thu Diên, nói: "Nói bậy cái gì, nếu thật sự xảy ra án mạng thì làm sao? Nơi này là kinh thành."

Thu Diên bỏ tay Hạ Ca ra, nhưng trong mắt rõ ràng có vẻ gấp gáp.

Đột nhiên đám người tản ra, một nam nhân trung niên bụng phệ mang theo một đám người chạy tới, lúc thấy Lý Minh Hòa trên đài, hắn ngây ngẩn cả người, sắc mặt trắng bệch, ngay sau đó hét lớn: "Minh Hòa, đừng làm chuyện điên rồ, mau xuống đây."

Nhìn cha mình, Lý Minh Hòa xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, cha, ta không thể hầu hạ ngài quãng đời cuối cùng rồi, là hài nhi bất hiếu."

"Minh Hòa, ngươi như vậy là muốn mạng cha a, Lý gia ta chỉ có một mình ngươi, nếu ngươi đi rồi, cha cũng không thể sống một mình." Lý lão gia rơi lệ.

Một hạ nhân bên cạnh nhìn thấy Thu Diên, mở miệng mắng: "Chính là yêu nữ này đầu độc thiếu gia, ngươi thật là yêu tinh hại người."

Nghe vậy, Lý lão gia tựa như tìm được chỗ trút giận, hắn nhìn Thu Diên, vọt thẳng lên tát nàng một cái, Hạ Ca cũng không kịp ngăn lại. Thu Diên đứng đó, đầy bụng uất ức, nàng bụm mặt, cả khuôn mặt nhăn nhó.

"Nếu con ta có gì bất trắc, ta muốn ngươi đền mạng." Lý lão gia hung hãn nói.

Trên ban công, Lý Minh Hòa thấy một màn như vậy cũng gấp gáp nói: "Cha, ngươi không cần giận lây sang Thu Diên cô nương, chuyện này là lỗi của ta."

"Đương nhiên không liên quan đến Thu Diên, càng là lỗi của ngươi, Lý công tử, người của ta khi nào thì đến phiên ngươi nhúng chàm hả?" một thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên.

Trên ban công cách đó không xa, một nam tử mặc cẩm bào vàng nhạt đang ngồi uống rượu, nhớ tới chuyện hôm nay ở Tướng phủ, trong lòng hắn hết sức phiền muộn, vậy mà đột nhiên nghe được thanh âm trong trẻo này, hắn sững sờ nhìn xuống dưới, trên mặt thoáng qua tia kinh ngạc, là hắn!

Đám người nhường ra một lối đi, bạch y công tử lay động chiết phiến đi lên phía trước, gương mặt tuấn tú mang theo lãnh ý.